-
Chương 2
4.
Vài ngày sau, chuyển phát nhanh đến.
Bối cảnh hư cấu nhưng lại thực tế của cuốn tiểu thuyết này cho phép tôi mua được tài liệu thi pháp luật quen thuộc.
Tôi ôm sách, nhìn Bách Thần Manh Chủ Giai Giai* thân thiết trong giờ học video, nước mắt như sắp rơi xuống.
(*柏神萌主佳佳 chỗ này bạn An không hiểu lắm, có bà nào khai sáng giúp bạn với, bạn đội ơn.)
Hôm nay tôi đang cố gắng ôn tập.
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa.
...Khóa nhà Phương Gia chỉ có vân tay của cô ấy và Kiều Khôn.
Ch*t tiệt! Tôi quên xóa.
Quả nhiên, Kiều Khôn xông vào như một cơn gió.
Hắn chưa kịp nói thì tôi đã lớn tiếng nói trước: "Wao, ra rồi hả?"
Kiều Khôn kìm nén tức giận nói: "Ầm ĩ thành như vậy, cô hài lòng chưa?"
"Ừ, hài lòng rồi."
Kiều Khôn cảnh giác phát hiện ra ngôi nhà này có chỗ khác lạ.
Một người ít học như Phương Gia sao đột nhiên lại bắt đầu đọc sách?
Kiều Khôn tiện tay cầm lên một quyển.
< Bài giảng chuyên đề về luật hình sự >
Vẻ mặt hắn một lời khó nói hết: "Cô chính là xem những thứ sách này rồi biến mình thành như vậy?"
'Những thứ sách này' là cái gì?
Có thể xúc phạm tôi.
Nhưng không được xúc phạm Bách Thần!
Tôi giật lấy cuốn sách trong tay Kiều Khôn.
"Anh nói gì vậy? Khách sáo với Bách Thần một chút đi!"
Nói xong, tôi ném tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị hai ngày trước vào ngực hắn.
"Ký cái này đi, sau đó chúng ta đi làm thủ tục ly hôn. Từ nay về sau chúng ta sẽ không liên quan gì với nhau, anh có thể vui vẻ ở cùng với cục cưng Oản Oản của anh." Kiều Khôn nghi ngờ nhìn hai tờ giấy trong tay.
Trong thỏa thuận tôi đã viết rất rõ ràng.
Cuộc hôn nhân chấm dứt.
Tôi tuyệt đối sẽ không quấn quít lấy hắn nữa, cũng không đòi hắn một xu nào.
Còn những món quà mà chúng tôi đã tặng cho nhau trước đó, chúng tôi sẽ trả lại cho nhau trong vòng một tuần sau khi thỏa thuận có hiệu lực.
Trên đó, tôi đã ký rồi.
Còn ra hiệu cho Kiều Khôn nhìn vali cách đó không xa.
"Những thứ anh đưa cho tôi tôi đã đóng gói xong hết rồi."
Vẻ mặt Kiều Khôn rõ ràng trở nên cứng đờ.
Nhưng, bạn mãi mãi sẽ không biết não của nam chính trong tiểu thuyết phát triển như thế nào đâu.
Sau khi cứng đờ, nụ cười của anh ta trở nên tà mị và tự tin trở lại.
"Quả nhiên cô chỉ đang giở chiêu mới mà thôi. Cô làm hết những chuyện này không phải là muốn nói với tôi rằng cô không giống như trước, muốn thu hút sự chú ý của tôi sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù chúng ta có kết hôn thì cô cũng đừng mong có được tình yêu của tôi!"
Tôi giận quá hóa cười.
"Sao anh biết tôi muốn tình yêu của anh?"
Kiều Khôn tự tin: "Cô không muốn sao? Lúc trước cô nói yêu tôi, còn nói không có tôi cô sẽ chớt."
Phương Gia, thấy cô ti tiện chưa!
"Đó là do lúc trước đầu óc tôi không tốt nên mới thích anh, bây giờ đầu óc đột nhiên tốt lên."
"Hơn nữa," tôi dừng lại một chút, "Điều gì khiến anh cho rằng sau khi tôi trải qua những chuyện như bị bỏ thuốc, bị h…ã…m h..ạ…i, bị đăng ảnh nóng mà tôi vẫn còn muốn vội vàng bị coi thường?"
Trên mặt Kiều Khôn hiện lên một tia mơ màng: "Cô... Có ý gì?"
Ồ, tôi quên mất.
Nguyên chủ không có miệng.
Hễ mà nam chính hiểu lầm nữ chính thì nữ chính có chớt cũng không giải thích.
Chỉ để làm cho người đọc cảm thấy khó chịu!
Chỉ để làm cho người đọc tức giận!
Nhưng không sao đâu, tôi có miệng.
Tôi dựa vào sô pha, tìm một tư thế thoải mái rồi bắt đầu nói: "Lúc trước anh bị bỏ thuốc, lúc chúng ta bị Cố Oản Oản bắt gặp-- thật ra thuốc không phải tôi bỏ, mà là Cố Oản Oản."
"Cô ta muốn anh cảm thấy có lỗi với cô ta."
"Trước đây Cố Oản Oản suýt chút nữa bị người vũ n…h…ụ…c, cũng không phải tôi làm. Là cô ta tự tìm người, cô ta trộm đồ của tôi ném lại hiện trường chỉ để vu oan tôi. Nếu không, anh nghĩ ai sẽ để đồ giữ ấm ở lại hiện trường?"
"À, còn nữa. Người gần như bị vũ n…h…ụ…c là tôi."
"Những bức ảnh anh trộm kia, là cô ta nói cô ta mua lại từ trong tay đối tượng ngoại tình của tôi phải không?"
Kiều Khôn đã ngây người, chần chừ gật đầu.
"Thật ra là cô ta tìm người trói tôi lại rồi chụp."
"Hiện tại không còn việc gì khác, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho anh biết."
Nói xong, tôi còn nhìn anh ta gật đầu.
Mặt hiện rõ 'Bạn có hài lòng với những gì bạn nghe được không?'
Cả người Kiều Khôn cứng đờ, tam quan sụp đổ.
"Không thể nào! Chắc chắn là cô đang gạt tôi! Oản Oản tốt bụng như vậy, không đời nào cô ấy lại làm vậy."
"Anh bị bệnh à, tại sao tôi phải gạt anh? Tôi muốn cái người có mắt như mù, muốn cái người mặt già chát, muốn cái người cho rằng não tôi có vấn đề làm chuyện xấu xong còn làm rơi quần áo giữ ấm lại hiện trường hả?"
"Tôi sẽ điều tra ngay bây giờ, nếu tôi phát hiện cô lừa tôi..."
Kiều Khôn chưa nói xong đã nhìn tôi thật sâu rồi sắc mặt tái mét, bỏ chạy.
Suýt nữa còn đụng phải Văn Tự vừa mới về nhà.
Hắn nghi hoặc nhìn Kiều Khôn đang tan nát cõi lòng, rồi lại nhìn xuyên qua khe cửa Kiều Khôn không đóng kỹ nhìn về phía tôi đang ngồi trong phòng.
"Muốn tôi đóng cửa giúp cô không?"
Mắt tôi như tia X quang.
Nhìn lướt qua Văn Tự.
Hôm nay hắn mặc âu phục màu xám, thật sự rất tôn dáng, đặc biệt bắt mắt.
Tôi hạ cổ áo xuống, mị nhãn như tơ.
"Anh đẹp trai, vào uống trà không?"
Tôi tưởng Văn Tự sẽ từ chối.
Không ngờ tai hắn nhanh chóng đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh: "Ngồi thì ngồi."
Ồ quáo!
5.
Trong sách miêu tả về Văn Tự rất ít.
Nhưng không sao.
Tôi có thể chậm rãi, xâm nhập, hiểu rõ.
Văn Tự ngồi trên sô pha nhà tôi, uống một hớp trà tôi pha cho hắn.
Hắn nhìn tư liệu ôn tập trong phòng tôi với vẻ mặt kinh ngạc: "Cô muốn thi tư pháp?"
"Đúng vậy," tôi cũng uống một hớp trà, "tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tạm biệt não yêu đương, quyết tâm gia nhập ngành pháp luật vĩ đại của nước ta."
Văn Tự: "Rất tốt..."
Thật ra Văn Tự là một người không tệ, nếu không sẽ không luôn khuyên nữ chính báo cảnh sát.
Vả lại cho dù bị nữ chính ói lên khắp người cũng có lòng tốt đưa người về nhà, còn lấy thuốc giải rượu của mình đưa cho nữ chính.
Làm một người bình thường trong tiểu thuyết m…á…u chó phải khó khăn đến cỡ nào.
Tôi nên trân trọng.
Ngay lúc này.
Tôi đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa.
Văn Tự mặc âu phục thẳng tắp.
Thật là một cảnh tượng thối nát và đẹp đẽ biết bao.
Tôi đang định nói gì đó vào lúc này.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, có tiếng mở khóa vân tay.
Cả người tôi cứng đờ.
Ch*t tiệt! Chưa kịp xóa.
Một giây sau, giọng nói ồn ào của Kiều Khôn lại vang lên.
"Phương Gia, anh ta là ai?!"
"Sao anh lại quay lại?"
"Điện thoại của tôi để ở đây, cô còn chưa nói anh ta là ai?"
"Vậy anh vào nhà người khác có thể gõ cửa trước không!"
Kiều Khôn đỏ mắt: "Anh ta là ai!"
"Luật sư tư vấn thủ tục ly hôn của tôi!"
"Luật sư? Ha," Kiều Khôn lại bắt đầu nổi đ…i…ê…n, "Tôi biết rồi, anh ta chính là người dạy cô nói những lời đó với tôi phải không? Cô dây dưa với hắn rồi sao?"
Nói thật, cũng gần như vậy.
Nếu anh ta không vào thì có lẽ chúng tôi đang dây dưa với nhau.
Thấy tôi không nói lời nào, Kiều Khôn nghĩ tôi ngầm thừa nhận.
Anh ta nhảy tới như một con khỉ và túm lấy cổ áo Văn Tự.
Tôi sợ hãi, lập tức ngăn anh ta lại: "Kiều Khôn! Tôi ngăn anh lại là muốn tốt cho anh! Tôi khuyên anh không nên tấn công luật sư!"
Văn Tự cũng thu lại sự bối rối vừa rồi của mình, một tia sáng tàn nhẫn lóe lên trong mắt hắn dưới cặp kính gọng bạc: "Không sao đâu, đừng tới đây."
Ch*t tiệt, quá trời đẹp trai.
Thật ra Kiều Khôn cũng tạm được.
Nhưng không biết vì sao, anh ta lại thất thủ trước mặt Văn Tự.
Không biết có phải Kiều Khôn cảm nhận được sự cạnh tranh mãnh liệt gây ra lo lắng hay không, mà nắm đấm vung về phía mặt Văn Tự.
Một đấm, cặp kính gọng bạc tan nát.
Văn Tự bắt đầu thông báo: "Tám ngàn."
Một cú đấm nữa.
"Tổn thương nhẹ, giam năm ngày"
Lại một cú đấm nữa.
"Chấn thương nhẹ, giam giữ mười ngày."
Tôi hét lên: "Chấn thương nhẹ! Được rồi! Đừng đánh hỏng khuôn mặt xinh đẹp của anh."
Vừa dứt lời, Văn Tự bắt lấy cánh tay vặn vẹo kia lại.
"Báo cảnh sát!"
Kiều Khôn muốn thoát ra, hehe! Không thể thoát ra được!
Mặt anh ta nôn nóng như mông khỉ.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa lấy vừa nói: "Nhà tôi có camera!"
Đây là thói quen sống một mình nhiều năm qua của tôi, sau khi vừa xuyên qua ngày hôm sau tôi đã lắp đặt camera giám sát đầy đủ từ chuông cửa cho đến phòng khách.
Vì vậy khi cảnh sát đến, họ không chỉ bắt được Kiều Khôn, người chuẩn bị vào tù lần thứ hai mà còn có toàn bộ video giám sát trong tay tôi.
Kiều Khôn không cam lòng nhìn tôi trong ánh mắt kỳ dị của cảnh sát: "Tôi nhất định sẽ quay lại!"
Ngài tốt hơn là đừng nên.
Không biết anh ta có phải là tên cặn bã nhất trong số các nam chính trong truyện ngược hay không.
Nhưng chắc chắn anh ta là người bị giam giữ nhiều nhất.
6.
Chân trước Kiều Khôn đi theo cảnh sát.
Chân sau tôi liền cùng Văn Tự đi làm giám định thương tích.
Giấy kết quả giám định và số kính vỡ cùng với biên lai mua kính được in ra, đầy đủ bằng chứng vật chứng.
Hơn mười ngày sau, Văn Tự đi công tác.
Tôi cũng nghe được một vài tin tức về Kiều Khôn.
Ví dụ như anh ta lại được thả ra.
Anh ta đã điều tra được một số chuyện.
Anh ta trở mặt với Cố Oản Oản trong một buổi họp mặt, nói muốn hoàn cắt đứt liên lạc với cô ta.
Chẳng qua đó đều là do những người trong vòng bạn bè của Kiều Khôn mà Phương Gia đã quen biết trước đó nói.
Ngoài miệng thì nói quan tâm Phương Gia, thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc bọn họ giơ điện thoại lên trước ảnh chụp của Phương Gia trong hôn lễ.
Tôi xoa xoa cái cổ đau nhức vì ôn tập cả ngày và nhận được điện thoại của ba Phương Gia đã biến mất từ lâu.
Ba Phương Gia: "Gần đây đang bận cái gì?"
Tôi: "Bận thi tư pháp."
"Tham gia kì thi này thì có ít gì? Có ích hơn việc làm mợ chủ của nhà họ Kiều không?"
Tôi: "Có thể tư vấn pháp lý cho việc ly hôn của ông."
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng nói hung tợn của ba Phương Gia vang lên: "Người nhà họ Kiều muốn gặp cô."
"Bọn họ gặp tôi chi?"
"Cô đưa con trai người ta vào nhà giam hai lần, cô nói xem người ta gặp cô để làm gì? Nếu muốn ly hôn thì đi mà nói rõ ràng."
Cũng đúng.
Nếu đã muốn gặp mặt thì tôi cũng nhân lúc này thỏa thuận ly hôn với Kiều Khôn.
Giờ tôi cũng đỡ phải suy nghĩ về việc tuân thủ trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục khi muốn làm điều gì đó.
Chiều hôm sau, tôi đến khách sạn nhà họ Kiều đã đặt trước.
May mà bọn họ chọn ở nơi công cộng, nếu là chọn ở nhà riêng nào đó thì có khi tôi cũng phải mở livestream theo vào.
Vừa lên đến tầng cao nhất, tôi đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Tầng trên cùng tối đen.
Mùi trong không khí quá ngọt ngào, giống như trên tường và sàn nhà đều phủ đầy bơ.
Đèn đột nhiên bật lên.
"Bùm---"
Cánh hoa hồng bỗng nhiên nổ tung từ trên xuống.
Tôi đang mặc chiếc hoodie đã ba ngày chưa giặt đứng giữa những cánh hoa rơi, vẻ mặt dại ra.
Giây tiếp theo, một con gấu bông lớn không biết từ đâu nhảy ra.
Con gấu vụng về nhảy trước mặt tôi, quỳ một gối, giơ ra một chiếc nhẫn.
Tháo mũ trùm đầu ra lộ ra khuôn mặt xui xẻo của Kiều Khôn.
Phía sau anh ta còn tụ tập đám bạn bè xấu của anh ta, còn có Cố Oản Oản, người đang đứng một bên khóc lóc thảm thiết nhìn chằm chằm tôi giống như là muốn đục một cái lỗ trên người tôi.
Trong tay mỗi người đều cầm một cây nến trắng, như thể muốn đưa tiễn ai đó.
...Hello?
…