• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tôi có mệnh vượng tài (1 Viewer)

  • Phần 4 END

13.

Lúc mẹ tôi sắp sinh, Chu Đại Nham đã lâu không có tin tức lại xuất hiện.

Lần này ông ta trực tiếp đi tới trường học mới của tôi, tìm được chủ nhiệm lớp của tôi nói muốn gặp tôi.

Lúc ấy tôi còn tưởng rằng là ba tôi tới, vừa thấy là Chu Đại Nham, tôi xoay người rời đi.

“Tuế Tuế, con đừng đi, ba còn chưa nói chuyện với con.."

Tôi đứng yên tại chỗ, tôi với ông ta có thể có cái gì để nói?

Chu Đại Nham không lo làm việc kiếm tiền trả nợ, không có việc gì chạy tới trường tôi làm gì.

“Ba cũng nghe nói, mẹ con lại mang thai. "

Chu Đại Nham đi theo sau tôi, miệng chít chít méo mó không ngừng.

“Nghe nói còn là con trai.”

Lúc nhắc tới con trai, giọng Chu Đại Nham tràn ngập ghen tị.

Ông ta còn chưa sinh được con trai, kết quả mẹ tôi mang thai trước.

Tôi tức cười, nhìn Chu Đại Nham mặc quần áo nhăn nhúm hỏi ngược lại:"Liên quan gì đến ông?"

"Tuế Tuế con tuổi còn nhỏ, không biết cái gì là lòng người đâu. Chờ em trai con được sinh ra, Giang gia còn có vị trí dành cho con sao? Người ba dượng kia của con ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng khi có con trai của mình, người ta còn có thể quản con sống chet à?"

“Không ngờ hôm nay ông tới là muốn châm ngòi ly gián.”

Chu Đại Nham lập tức lắc đầu, mạnh miệng nói: "Ba đây là đau lòng cho con, cũng là sợ sau này con phải chịu thiệt ở Giang gia.”

“Ông vẫn nên lo lắng cho chính mình trước đi.”

“Con yên tâm, ba vẫn rất tốt, nhưng ba không yên lòng về con. Tuế Tuế, con không thể trông cậy vào mẹ và ba dượng của con nữa, Giang gia về sau không chứa nổi con đâu, con trở về bên ba đi.”

Ánh mắt Chu Đại Nham lóe lên, bỗng nhiên nói ra lời kinh người.

“Ông đang nói cái gì? "

Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Chu Đại Nham không sao chứ? Ông ta lấy đâu ra dũng khí nói ra những lời như vậy?

"Con đừng dùng ánh mắt này nhìn ba Tuế Tuế, con cùng Giang An không có quan hệ huyết thống, chuyện này vĩnh viễn không thể thay đổi được, ba dượng chính là ba dượng!"

Chu Đại Nham líu lo nói đủ chuyện, còn hỏi tôi có phải lý lẽ này hay không.

Tôi nở nụ cười:"Ba dượng mua nhà cho tôi, còn mua rất nhiều trang sức."

"Ông là ba ruột, nhưng ông đã cho tôi cái gì?"

Chu Đại Nham khinh thường cười:"Trang sức trong nhà ba cũng có thể mua........"

"Được, lập tức dẫn tôi đi mua, mua cho tôi hai tòa biệt thự trước, mua xong tôi sẽ theo ông về nhà."

Chu Đại Nham dừng lại một chút:"Tiền trong tay ba còn chưa được trả lại, phải hai ngày nữa......"

Cho tới bây giờ còn mạnh miệng giả bộ giàu có nữa.

Trong lòng tôi cười lạnh, ngữ khí cũng rất bình tĩnh:"Mua không nổi thì thôi, tôi ở Giang gia cũng rất tốt, không lo ăn không lo mặc, ba tôi trả lại cổ phần công ty cho tôi, sau khi trưởng thành có thể thừa kế."

Chu Đại Nham nổi trận lôi đình, sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn tôi:"Chỉ là nói chờ qua hai ngày, sao lại không mua nổi, sao con lại không hiểu chuyện như vậy?"

“Học theo ông thôi, mẹ tôi không sinh được con trai sẽ bị ly hôn. "

“Ông không mua nổi nhà, tôi sẽ không nhận ông là ba.”

Những lời này tôi nói quá mức thẳng thắn, khiến ông ta tức giận muốn giơ tay đánh tôi:”Mày nói cái gì, Giang Tuế Tuế mày lặp lại lần nữa!”

"Ông dám đánh tôi một cái, ba tôi có thể đem tay của ông phế bỏ, ông tin hay không?"

Tôi đi về phía trước một bước, nhìn chằm chằm bàn tay của Chu Đại Nham to như quạt hương bồ.

Cái tát kia của ông ta không có đánh xuống, Chu Đại Nham buông tay xuống, rốt cục lộ ra bộ mặt thật.

“Con nhỏ chet tiệt, đồ sói mắt trắng, bồi thường tiền!”

“Chu Đại Nham, ông thật sự tin lời mẹ tôi nói tôi có mệnh vượng tài, ở bên cạnh ông thì có thể giúp ông phát tài à?”

Ngoại trừ nguyên nhân này, tôi thật sự là không nghĩ ra cái gì khác.

Dù sao Chu Đại Nham trọng nam khinh nữ như vậy, lại không có bất kỳ tình cảm gì với tôi.

Không đợi ông ta trả lời, tôi nói tiếp: "Ông từ bỏ hy vọng đi, tôi sẽ không trở về, vĩnh viễn cũng sẽ không!"

14.

Ngày đó Chu Đại Nham bị tôi làm cho tức giận rất thảm, thế cho nên đã quên mình đang ở trường học, trực tiếp chửi ầm lên.

Tiếng mắng của ông ta kinh động đến giáo viên cùng bảo vệ trường học.

Cuối cùng bị cưỡng chế mang đi.

Tôi không nói với ba mẹ tôi rằng ông ta lại đến tìm tôi, bởi vì không bao lâu sau mẹ tôi đã sinh.

Sinh ra một đứa em trai trắng trẻo non nớt.

Người nhà rất vui vẻ, nhưng cũng không vì vậy mà bỏ lơ tôi.

Những gì tôi thấy trên TV, những điều tốt đẹp đều dành cho em trai, hoàn toàn không xảy ra với chúng tôi.

Bất kể là ba mẹ tôi hay là ông bà nội, chuẩn bị quà tặng đều là hai phần, tôi và em trai mỗi người một phần.

Tình cảm của tôi và em trai rất tốt, lúc tôi học trung học phải ở trọ, em trai ôm chân tôi gào khóc trước mắt bao người.

Nhờ em trai tôi ban tặng, hôm đó tôi đã nổi tiếng ở trường.

Khi Chu Vân Vân biết học cùng trường với tôi, không thể chờ đợi được nữa đã tới tìm tôi.

Cô ta cũng giống như Chu Đại Nham, châm chọc khiêu khích tôi:"Giang Tuế Tuế, mày có em trai rồi, ngày lành của mày đã kết thúc rồi!"

Lúc đó tôi mới biết được, Chu Vân Vân cũng thi vào cùng một trường trung học với tôi.

Thành tích ban đầu của cô ta cũng không tệ, thi vào trường trung học tốt nhất thành phố cũng không tính là kỳ lạ.

"Cám ơn cậu đã quan tâm tôi như vậy, nhưng em trai tôi rất yêu tôi, khai giảng còn đặc biệt tặng tôi một cái kẹp tóc kim cương."

Tôi chỉ vào kẹp tóc trên đầu ngón tay.

Không phải quà mừng tốt nghiệp mà là quà sinh nhật của tôi.

Em trai tôi giấu tôi, dùng tiền mừng tuổi của nó mua.

Chu Vân Vân kéo mặt xuống:"Chỉ một cái kẹp tóc rách đã bị mua chuộc, Giang Tuế Tuế mày thật mất mặt.”

Cô ta vừa mới nói xong, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng Diêu Tĩnh.

"Vân Vân, cuối cùng mẹ cũng tìm được con, nhanh lên thu dọn đồ đạc một chút theo mẹ về nhà.”

Diêu Tĩnh béo hơn mấy năm trước không ít, cả người mập mạp, còn đẩy một chiếc xe em bé.

Trên xe có hai con đứa bé chưa đầy một tuổi.

Chu Vân Vân sắc mặt đột nhiên thay đổi, kích động hướng Diêu Tĩnh quát: "Mẹ, mẹ tới làm gì?”

“Mẹ tới đón con về nhà, học phí ở trường này quá đắt chúng ta không kham nổi, sau này con đừng học nữa. "

Diêu Tĩnh vừa nói chuyện vừa cúi đầu nhìn đứa bé trong xe, cũng không chú ý tới tôi.

Chỉ là nội dung bà ta nói, làm cho tôi có chút khiếp sợ.

“Con còn nhỏ như vậy không học thì có thể làm gì? Lại nói một học kỳ cũng chỉ hai vạn đồng mà thôi!”

Diêu Tĩnh ngẩng đầu, lấy tay chọc đầu cô ta: "Hai vạn mà thôi, khẩu khí của con thật lớn, cũng không nghĩ xem chúng ta phải mất bao lâu mới có thể kiếm được số tiền này.”

“Con không đi học thì giữ em gái con đi, vừa lúc mẹ phải ra ngoài làm việc. "

Chu Vân Vân điên cuồng hô lên:"Con không mang tụi nó theo đâu, cũng không phải con gái con, vì sao muốn con giữ chứ?”

Tôi quay lại nhìn hai đứa bé trong xe đẩy.

Quả thật đều mặc váy nhỏ.

Xem ra Chu Đại Nham rốt cuộc cũng không sinh được đứa con trai mình muốn, thật mỉa mai.

15.

Ngày đó Chu Vân Vân và Diêu Tĩnh cãi nhau một trận ở trường, hai mẹ con không ai thuyết phục được ai.

Nhưng cuối cùng Chu Vân Vân không nghỉ học.

Nhưng trường học này tụ tập đều là học sinh mũi nhọn, Chu Vân Vân giẫm lên tuyến thi vào, rất nhanh liền theo không kịp tiến độ dạy học của trường học.

Đến học kỳ cao hơn, thành tích của cô ta xuống dốc không phanh.

Hầu như mỗi lần nhìn thấy tên cô ta đều là đếm ngược từ dưới lên.

Cho nên, khi nghe nói tôi được người tìm kiếm ngôi sao mời, Chu Vân Vân mới bắt đầu nảy sinh ý định muốn đi làm minh tinh, còn theo tôi hạ chiến tiếp.

Làm ngôi sao nổi tiếng kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa kiếm cũng rất nhanh.

Sau đó Chu Vân Vân quả thật đi theo con đường làm nghệ thuật này, còn có không ít bạn trai, toàn bộ trường học truyền tin đồn xôn xao, tôi có muốn biết hay không cũng không được.

Chẳng qua Chu Vân Vân không thể được như ý nguyện lên làm đại minh tinh, nghe nói sau khi tốt nghiệp lăn lộn ở Hoành Điếm, nhưng không có kết quả gì.

Lúc bà ngoại tám mươi tuổi, một nhà bốn người chúng tôi ngồi máy bay tư nhân ba tôi vừa mua về, gây ra chấn động rất lớn ở quê nhà.

Họ hàng ở quê đều khen bà ngoại sinh được một đứa con gái tốt, còn tìm một con rể tốt.

Bà ngoại cười toe toét.

Mấy người họ hàng thấy bà ngoại như vậy, nói càng hăng say.

"Nhờ có Chu Đại Nham mắt mù, Diệu Hoa của chúng ta mới có thể tìm được một người chồng ưu tú như An Tử.”

“Đúng rồi, các người có biết, Chu gia gần đây xảy ra một vụ bê bối lớn. "

Mọi người đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú, nhao nhao truy hỏi là vụ bê bối gì.

Con gái nuôi của bà ngoại che miệng cười đến vui mừng khôn xiết.

"Chu Đại Nham không phải lại sinh một cặp con gái sinh đôi sao? Tất cả mọi người nói hai đứa nhỏ không giống anh ta chút nào, cũng không giống vợ anh ta.”

“Kết quả là mấy ngày hôm trước, vợ anh ta ngoại tình với người đàn ông khác bị anh ta bắt gian ngay tại chỗ.”

“Hai đứa con gái sinh đôi của anh ta trông giống hệt người đàn ông kia. "

“Nghe nói lúc này cũng đã mười một tuổi, Chu Đại Nham đây là nuôi con cho người khác suốt mười một năm!"

Mặc dù sự tình đã qua rất nhiều năm, nhưng bà ngoại vẫn hận Chu Đại Nham thấu xương.

Nghe được tin tức như vậy, bà ngoại gắt một câu:"Đây chính là kết cục Chu Đại Nham liều mạng muốn sinh con trai, sinh ba đứa đều là con gái không nói, tới hai đứa đều là con của người khác.”

“Con gái mệnh tốt của mình không cần, coi như rác, ông trời đang trừng phạt hắn.”

"Chu Đại Nham đáng đời, đây là báo ứng khi hắn vứt bỏ vợ con!"

Sau đó nghe nói Chu Đại Nham cùng Diêu Tĩnh lôi kéo thật lâu, mới ly hôn.

Nhưng chuyện này quá mất mặt, Chu Đại Nham ở quê nhà đều bị nói là rùa lông xanh.

Mấy chục năm sau ông ta cũng không trở về, mà tôi cũng không gặp lại ông ta.

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom