-
Phần 2
5.
Chu Đại Nham sắc mặt tái mét, đề nghị muốn gặp bà nội tôi:"Tôi muốn tự mình nói chuyện với Giang phu nhân!"
"Bà nội tôi không rảnh, bà nói chuyện cho thuê nhà giao cho mẹ tôi toàn quyền xử lý."
Tôi đứng trước mặt mẹ, không chút sợ hãi nghênh đón tầm mắt của ông ta.
Chu Đại Nham sửng sốt nhìn mặt tôi vài giây, rốt cuộc nhớ ra mình còn có một đứa con gái.
“Giang phu nhân sao lại thành thành bà nội của con, Tô Diệu Hoa cô mang theo con gái của tôi đi gả cho người đàn ông khác?"
Chu Đại Nham nói xong sắc mặt cũng thay đổi.
Vừa phẫn nộ vừa ghen ghét, giống như mẹ tôi đã làm chuyện gì đó không xứng đáng với ông ta.
Con gái ông ư?
Tôi lộ vẻ mặt kỳ quái nhìn một nhà ba người bọn họ:"Ông nói hươu nói vượn cái gì vậy, ba ruột của tôi đã sớm chet rồi."
Lời này là mẹ tôi nói cho tôi biết.
Bà ấy nói: "Ba ruột của con đã chet vào năm con được sinh ra cho nên chưa từng xuất hiện, bởi vì người chet không thể sống lại."
Tôi hiểu và gật đầu.
Ba ruột dù còn hay mất tôi căn bản không cảm thấy sao cả, dù sao tôi đối với ông ta cũng không có tình cảm.
Dù sao tôi cũng có ba, ông ấy lớn lên cùng tôi, nâng niu tôi trong lòng bàn tay, không có người ba nào tốt hơn ông ấy.
Chu Đại Nham giống như vừa ăn thuốc nổ, một phen bóp cổ tay của tôi lớn tiếng rít gào: "Ai nói tao đã chết? Chu Đại Nham tao sống rất tốt, trừng to mắt nhìn cho rõ ràng, tao mới là ba ruột của mày!"
Tôi cảm giác tay của mình sắp bị ông ta bóp gãy, đau đến run rẩy.
Nhưng lời nói của Chu Đại Nham khiến tôi quên đau, theo bản năng phản bác lại ông ta: "Ông không phải, tôi chỉ có một người ba, ông ấy tên là Giang An!"
Mẹ tôi nhìn cổ tay tôi bị bóp đỏ, lo lắng đến mức trái tim co rút lại:"Chu Đại Nham, ông buông tay cho tôi!"
"Tô Diệu Hoa, cô lại nói với con gái tôi tôi đã chết, còn để cho nó nhận người khác làm ba......"
Mẹ tôi giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt ông ta một cái.
"Không nhận người khác, vậy nhận ông sao?"
"Chu Đại Nham, ông xứng sao?"
"Nhiều năm như vậy ông có tìm con bé một lần nào chưa? Có từng lần nào đưa phí nuôi dưỡng không?"
"Hiện tại đến đây ra vẻ phụ tử tình thâm à, không có cửa đâu!"
"Từ cái ngày chúng ta ly hôn, tôi coi như ông đã chet, Tuế Tuế cũng không có người ba này, ông đừng bao giờ mơ tưởng đến việc nhận lại con gái tôi!"
6.
Người Chu gia bị đuổi đi, trận này hai mẹ con chúng tôi toàn thắng.
Mẹ tôi nhìn theo hướng bọn họ rời đi, ôm chặt lấy tôi, giống như sợ tôi sẽ lập tức biến mất vậy.
“Tuế Tuế, con hãy quên chuyện hôm nay đi. "
Tôi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn bà ấy.
“Có vài người còn sống nhưng còn không bằng đã chet, ví dụ như Chu Đại Nham. Hắn không phải là một người chồng tốt, thì cũng không phải là một người ba tốt, mẹ sẽ không để cho hắn có cơ hội gặp con nữa.”
Đôi mắt mẹ tôi đỏ hoe, thái độ vô cùng kiên quyết.
Bà ấy rất ít khi ở trước mặt tôi biểu lộ cảm xúc không tốt hoặc can thiệp tôi kết giao bạn bè, trên thực tế mẹ tôi vẫn xem như là kiểu người che giấu tốt về cảm xúc.
Không giống ba tôi luôn nói với tôi:”Tuế Tuế, con là bảo bối của ba, công chúa nhỏ của ba, ba yêu con!”
Mẹ tôi không bao giờ nói thế, nhưng tôi biết bà ấy cũng rất yêu tôi, tuyệt đối không ít hơn ba tôi!
"Được, mẹ đừng khóc, con vĩnh viễn nhớ con chỉ có một người ba, Giang An, con là con gái của Giang An!"
Bà nội biết nhà không cho thuê được, cũng không tức giận.
Dù sao cũng không lo, để lại cho người hữu duyên khác là được.
Nhưng ba tôi lại nhìn thấy được tâm trạng của mẹ tôi không thích hợp, thừa dịp mẹ tôi đi tắm liền bắt tôi thẩm vấn một trận.
"Nói đi con gái, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi mghe lời mẹ ở nhà không nhắc tới Chu Đại Nham, ngay cả trước mặt bà nội cũng không nói thân phận của ông ta.
Đối mặt với truy vấn của ba tôi, tôi chỉ có thể trưng vẻ mặt đau khổ lắc đầu:"Không có việc gì đâu ba.”
"Lừa ai chứ hả, mẹ con trước khi ra cửa còn rất vui vẻ, nhưng lúc nãy hốc mắt đỏ lên, nghĩ ba không thấy sao?"
Tôi trừng to mắt nhìn ông ấy, thốt ra:"Mẹ đã trang điểm lại rồi, sao ba còn nhìn ra được?"
Đợi ý thức được mình nói cái gì, tôi vội vàng che miệng.
Ba tôi kéo tay tôi nói:"Đừng che giấu nữa, đã không còn kịp rồi, mau thành thật khai báo đi!"
Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của ba tôi, tôi đành phải khai báo chuyện của Chu Đại Nham.
“Chu Đại Nham dám ngang ngược ở địa bàn của Giang An này, còn khi dễ vợ con của ông đây?”
Ba tôi tính tình nóng nảy lúc này càng nhịn không được.
"Hôm nay ba nên đi cùng hai mẹ con, ba thế nếu không đem Chu Đại Nham đánh cho răng rơi đầy đất tìm, ba liền theo họ hắn!"
Nhưng chờ mẹ tôi tắm rửa xong đi ra, ông ấy lại nhanh chóng suỵt một chút, ám chỉ tôi đừng để bị lộ.
Sau đó hôn nhẹ lên má rồi sấy tóc cho mẹ tôi.
7.
Hôm nay nhà tôi gió êm sóng lặng, cũng không bởi vì Chu Đại Nham xuất hiện mà sinh ra xung đột gia đình gì.
Nhưng Chu gia thì khác.
Chu Đại Nham không thuê được phòng của bà nội tôi, lại bị mẹ tôi kích thích, buổi tối đến khách sạn uống rượu.
Uống nhiều đến phát điên, lại đánh Chu Vân Vân một trận.
Hắn nói: "Tuổi còn nhỏ không lo học cho tốt, ai bảo mày mắng người khác là hồ ly tinh, nếu như không phải mày chọc giận khiến Tuế Tuế mất hứng, thì sao nó không đem phòng ở cho tao thuê?"
Thành phố lớn cái gì cũng cần tiền, bọn họ ở khách sạn thêm vài ngày, tiền thuê phòng đắt không ít.
Nhất là trong thời gian ngắn muốn tìm lại căn nhà như nhà bà nội tôi, khó càng thêm khó.
Chu Vân Vân bị đánh đến gào khóc, Diêu Tĩnh nhìn không nổi, tiến lên cản trở Chu Đại Nham.
"Chu Đại Nham, có phải ông thấy Tô Diệu Hoa bây giờ trẻ trung xinh đẹp, lại nhớ thương cô ta không?”
Từ sau khi Chu Vân Vân được sinh ra phát hiện không phải con trai, Chu Đại Nham ở bên ngoài ngoại tình không ít lần làm cho Diêu Tĩnh ngột ngạt.
Chu Đại Nham hổn hển:"Diêu Tĩnh, cô đừng nói bậy bạ!”
"Tôi nói hươu nói vượn, lúc anh nhìn Tô Diệu Hoa ánh mắt đều không rời, không phải là hối hận vì đã ly hôn với cô ta sao?”
"Đáng tiếc hối hận cũng đã muộn, người ta đã sớm tìm chồng giàu có, ngay cả con gái ruột của anh cũng không nhận anh.........."
Lời này của Diêu Tĩnh đâm vào tim Chu Đại Nham đau đớn, ông ta giơ tay lên tát vào mặt Diêu Tĩnh một cái.
“Cái đồ gà mái không biết đẻ trứng, ngay cả một đứa con trai cũng không sinh được còn dám nói tao.”
“Chu Đại Nham, anh dám đánh tôi?”
“Đánh mày thì sao, nếu không phải tại mày thì sao tao lại ly hôn, sẽ không bị khinh bỉ như vậy.”
Sở dĩ tôi biết được những điều này, là nhờ có Chu Vân Vân.
Người ta nói rằng cả gia đình họ đã không ngủ đêm đó.
Chu Đại Nham và Diêu Tĩnh đánh nhau, Chu Vân Vân sợ tới mức không dám ngủ.
Tôi và Chu Vân Vân không muốn gặp nhau nhưng lại trở thành bạn học cùng lớp, Diêu Tĩnh sợ Chu Vân Vân bị bắt nạt ở trường mới, nên tặng quà cho chủ nhiệm lớp chúng tôi.
Vì thế chủ nhiệm lớp tận chức tận trách dẫn Chu Vân Vân vào phòng học, ở trên bục giảng nhìn xuống, cuối cùng chọn trúng vị trí trống bên cạnh tôi.
Chu Vân Vân liền trở thành bạn cùng bàn của tôi.
"Giang Tuế Tuế, mày là cái đồ hại người, bởi vì mày mà tao lần đầu tiên bị ba đánh!"
Chu Vân Vân vẻ mặt oán hận, không trách Chu Đại Nham là kẻ bạo hành, lại cho rằng là lỗi của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, hảo tâm nhắc nhở cô ta: "Vậy cô phải cẩn thận, mẹ tôi nói đánh người lớn trẻ nhỏ là bạo lực gia đình, bạo lực gia đình chỉ có 0 lần và vô số lần.”
“Chỉ cần hai con hồ ly tinh lớn nhỏ tụi mày không xuất hiện, ba tao sẽ không đánh tao!”
Tôi sẽ không nói với bà những điều này, chờ tan học về đến nhà tôi nói cho mẹ tôi biết Chu Vân Vân trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Mẹ tôi mặt đổi màu, cầm lấy tay tôi hỏi: "Tại sao con bé ấy lại trở thành bạn cùng bàn của con? Nó chuyển tới trường học của con?”
“Đúng, là mẹ cậu ta dẫn cậu ta tới.”
Tôi và Diêu Tĩnh còn đối mặt nhau, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái.
"Không được, hai đứa không thể làm bạn cùng bàn, không thể ở cùng một lớp, thậm chí là cùng một trường học!"
8.
Mẹ tôi quyết định chuyển trường cho tôi, hơn nữa còn làm rất nhanh.
Bà ấy thương lượng với ba tôi chuyện chuyển trường, ba tôi vẻ mặt hoang mang:"Có phải chuyện bé xé ra to quá không? Có vẻ như Tuế Tuế của chúng ta không sợ bọn họ.”
Ba tôi căn bản không để Chu Đại Nham vào mắt, trong mắt ông bóp chet Chu Đại Nham đơn giản như bóp chet một con kiến.
Trực tiếp chuyển trường cho tôi, chẳng khác nào là tôm chân mềm chạy trối chết.
Mẹ tôi ghé vào trong lòng ba tôi đỏ mắt:"Tuế Tuế không sợ bọn họ, nhưng em sợ.”
“Em sợ Chu Đại Nham cướp con gái của em.”
Đây là lần đầu tiên mẹ tôi tỏ ra yếu đuối trước mặt ba tôi, khiến ba tôi đau lòng muốn chết, đem những lời vừa nói quên hết đi ngay.
“Được được được, chúng ta cho Tuế Tuế chuyển trường, không cho Chu Đại Nham tiếp cận con gái của chúng ta nửa bước.”
Ngày hôm sau, mẹ tôi đưa tôi đến trường làm thủ tục chuyển trường.
Không nghĩ tới ở trường học đụng phải Chu Đại Nham, hắn một mình tới đây không phải vì tìm Chu Vân Vân.
Mà là vì tìm tôi!
Lúc này đây Chu Đại Nham nhìn tôi hồi lâu, mới chuyển tầm mắt sang mẹ tôi:"Diệu Hoa, nói như thế nào chúng ta cũng từng là vợ chồng, không cần phải ầm ĩ quá khó coi, dọa đến Tuế Tuế.”
“Chu Đại Nham, anh đang cản đường tôi, tránh ra."
Mẹ tôi căn bản không muốn nói chuyện với ông ta, ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn.
Chu Đại Nham bị mẹ tôi xem như không khí, trên mặt không nhịn được.
Hắn vốn không phải là người tốt tính gì, thấy mẹ tôi bộ dáng dầu muối không vào, trực tiếp đưa tay ngăn cản tôi: "Tuế Tuế cũng là con gái của tôi, mấy năm nay tôi đã bỏ lỡ sự trưởng thành của con bé, hiện tại thật vất vả lắm cha con chúng tôi mới gặp lại, tôi phải đền bù cho con bé nhiều hơn."
“Chu Đại Nham, anh có ý gì? "
Mẹ tôi cất cao giọng.
"Tôi muốn đưa con gái ra ngoài ăn cơm, đưa nó đi công viên giải trí, mua quần áo cho nó!"