-
Chương 1
- Tác giả
- 王翠翠
- Thể loại
- Huyền Huyễn
- HE
- Truyện Ma
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4C
- Nguồn
- Phong Linh Trấn
- Lượt đọc
- 7,117
- Cập nhật
1.
Nhà của Từ Phong nằm ở một ngôi làng rất hẻo lánh. Chúng tôi ngồi tàu điện ngầm, sau đó đổi sang ngồi xe buýt, cuối cùng còn phải đi qua thêm ba ngọn núi nữa.
Dọc đường đi, Từ Phong luôn nắm tay tôi lải nhải về những quy tắc của gia đình anh. Tôi cau mày, hằn học hất tay anh ra.
"Sao còn chưa vào nhà anh mà đã có nhiều quy tắc vậy rồi? Thời đại nào rồi mà còn lắm yêu cầu như thế chứ, sao anh không nói với em là trước khi vào nhà thì còn phải dậ.p đầu lạy bố mẹ anh ba cái luôn cho rồi đi?"
Bình thường lúc tôi giở thói nhõng nhẽo, Từ Phong nhất định sẽ vội vàng bỏ hết những chuyện đang làm để tới dỗ dành tôi, nhưng lần này anh lại bày ra sắc mặt nghiêm trọng, nói thêm: "Dậ.p đầu lạy bố mẹ thì không cần, nhưng mà phải tới từ đường một chuyến, cũng không biết trong nhà còn nến sáp ong không nữa..."
Tôi ngắt lời anh: "Từ Phong, nếu như anh còn vậy nữa thì em phải cân nhắc lại về mối quan hệ của chúng ta đó."
Từ Phong nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, anh giơ cổ tay làm vòng tay đồng tâm kết của chúng tôi lộ ra, nói:
"Tuế Tuế, em không thoát khỏi anh được đâu."
Một tháng trước, anh đòi tôi cho mình một sợi tóc, nói là kết vòng tay đồng tâm cho anh một cái, tôi một cái.
Tôi nghĩ tới điển cố tết tóc kết nghĩa vợ chồng, đôi bên mặn nồng không nghi kỵ cũng cảm thấy rất lãng mạn, cho nên đã cắt một lọn tóc cho anh.
Trên cổ tay tôi lúc này cũng có một chiếc vòng đồng tâm giống hệt như thế.
Tôi bực bội toan tháo vòng tay đồng tâm trên cổ tay ra, lại bị người kia dùng một tay chặn lại.
Anh thở dài một hơi, nói: "Tuế Tuế, đừng quậy nữa."
Tôi không hiểu sao bạn trai của mình lại không giống như trước nữa, rõ ràng là một sinh viên xuất sắc của đại học Giang Tô, tại sao còn buộc tôi phải tuân thủ theo những quy tắc qu.ái gở ở nơi khỉ ho cò gáy này chứ?
Tôi ngước đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt long lanh ngập tràn vẻ khó hiểu.
Từ Phong giơ tay che mắt tôi lại, giây sau đó, tôi cảm nhận được một thứ gì đó lành lạnh được đeo vào cổ của mình.
Tôi kéo tay của anh ra, lại đối diện với gương mặt tươi cười đầy vẻ nuông chiều của người kia.
Anh giơ tay lên xoa đầu tôi, vẫn an ủi tôi giống như trước: "Có anh ở đây, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trước hết cứ đeo đồng tiền xu này vào nhé."
Có lẽ là do nụ cười của anh, cho nên tôi lại thấy tim mình nhũn ra.
Tôi không nói tiếng nào, để mặc anh kéo mình đi về phía bên kia ngọn núi.
2.
Qua khỏi ngọn núi ấy, một ngôi làng nhỏ hiện ra ở trước mắt tôi.
Sông núi kề cạnh, mây mù lượn lờ, thật sự có chút cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Tâm trạng của tôi cũng được thả lỏng ra rất nhiều, thầm nghĩ có lẽ bố mẹ anh cũng không quá đáng s.ợ như lời anh đã nói.
Trên đường vào làng không gặp được mấy người, tôi lấy làm lạ bèn hỏi Từ Phong một câu.
Từ Phong đáp: "Người trẻ thì đều ra ngoài đi làm cả rồi, trong làng cũng chỉ còn vài người già và con nít thôi."
Tôi nghĩ cũng thấy bình thường, ra ngoài thì cơ hội phát triển nhiều hơn, Từ Phong cũng có dự định sau khi học xong sẽ ở lại thành phố cùng với tôi đấy thôi.
Trên đường đi nhìn thấy rất nhiều căn nhà cũ nát, dường như cũng không có người.
Đi mãi tới cuối làng, Từ Phong mới chỉ vào một khoảng sân rồi nói với tôi: "Đó chính là nhà anh."
Đã lâu rồi anh không về nhà, cũng không thấy phấn khởi cho lắm, chỉ kêu một tiếng: "Mẹ! Con về nhà rồi!"
Bố mẹ anh chính là hình mẫu điển hình của ông bà lão ở nông thôn, nhìn có vẻ cũng rất hiền hoà và dễ tính. Tôi thầm thở phào một hơi, gọi một tiếng "Chào chú, chào dì".
Hai người họ nhìn tôi đánh giá một lượt từ đầu tới chân, dáng vẻ có chút qu.ái lạ.
Cảm giác này không thể diễn tả được bằng lời, giống kiểu bị cái gì đó dán mắt nhìn chằm chằm vào vậy.
Tròng mắt của bọn họ vẫn không động đậy.
Từ Phong lại gọi mẹ một tiếng rồi nói: "Chúng ta vào nhà trước đi."
Lúc này, người nhà của anh mới phản ứng lại, dắt bọn tôi vào trong sân.
Mà lúc tôi sắp sửa bước qua cánh cửa, Từ Phong lại kéo tôi trở về.
Trầm giọng nói: "Bước chân trái trước."
3.
Tôi lườm anh một cái, nhưng ngại có bố mẹ anh ở đó nên cũng không tiện nói gì thêm, lúc này chỉ đành đổi qua chân trái rồi mới bước vào cổng lớn nhà anh.
Cái sân không lớn, nhưng cũng được quét dọn sạch sẽ không có chút bụi nào.
Có một con mèo đen đang lười nhác nằm nhoài trên cối xay gió tắm nắng, thấy bọn tôi tới bèn ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi nằm trở lại.
"Bố mẹ, từ đường còn nến sáp ong không? Bọn con đi thắp hương."
"Có! Có! Để mẹ con đi lấy."
Tôi muốn từ chối nhưng lại bị Từ Phong kiên quyết một hai kéo tới từ đường.
Cánh cửa vừa đẩy ra, một cỗ mùi vị cổ xưa đã xông thẳng vào mặt, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tuỷ bao trùm lấy cả người tôi.
Tôi rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy có chút bài xích.
Từ Phong lại nói: "Tới thì cũng đã tới rồi, em cứ coi như là làm cho xong quy trình."
Tôi thầm nghĩ nhập gia thì tuỳ tục, có n.ợ n.ần gì chờ sau khi quay về rồi hẵng tính, thế nên mới miễn cưỡng đi vào cùng anh.
Trong từ đường có một cái bàn đặt chi chít những bài vị, Từ Phong đố.t hai cây nến sáp ong lên mới khiến bầu không khí lạnh lẽo trong phòng giảm đi được một chút.
Tôi kinh ngạc khi thấy anh lấy ra một con da.o cắt vào gan bàn tay của mình, nhỏ m.áu vào trong lư hương, sau lại cầm một cây nh.ang lên lạy một cái rồi cắm vào bên trong.
Làm xong hết những thứ này, anh lại đưa da.o cho tôi nói: "Tuế Tuế, tới lượt em."
Ánh nến chiếu vào trên lưỡi dao, m.áu tươi dính phía trên nhỏ giọt rơi xuống.
Đồng tử của tôi co rụt lại, nhìn người kia bằng ánh mắt không thể tin được: "Em cũng phải làm hả?"
Từ Phong trịnh trọng gật đầu: "Bắt buộc."
Từ trước tới giờ, anh chưa lúc nào làm trái lại mong muốn của tôi như thế.
Tôi trực tiếp bỏ mặc anh, xoay người đi ra phía ngoài cửa: "Từ đường nhà anh thì anh tự lạy đi."
Từ Phong kéo tôi lại, bày ra vẻ mặt ‘là do tôi không hiểu’ mà nói: "Tuế Tuế, cầu xin em đó."
4.
Tôi giận đến mức chịu không nổi: "Trước đó anh có thương lượng gì với em đâu, nếu biết trước phải làm như này thì em đã không về cùng anh rồi."
Thắp nh.ang dậ.p đầu lạy tổ tiên thì tôi chịu, nhưng sao lại còn phải nhỏ m.áu nữa?
Từ nhỏ tôi đã yếu ớt rồi, tay bị xước một chút thôi đã kêu đau, bảo tôi làm sao cắt một nhát dao đó được?
"Chờ khi chúng ta quay về thì anh sẽ nói hết mọi chuyện với em, có được không?" Từ Phong nài nỉ.
Một tia sáng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, đúng lúc rọi lên trên mặt của anh.
Vẫn là gương mặt thân quen đó, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi lại hiện ra một cảm giác xa lạ.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập tràn thất vọng.
"Muộn rồi."
"Sao lại cãi cọ thế? Tiểu Phong à, con là đàn ông con trai thì nhường nhịn con gái nhà người ta một chút đi chứ." Một giọng nói ồm ồm vang lên ở ngoài cửa.
Tôi sợ hết hồn, xoay người lại thì nhìn thấy mẹ của Từ Phong mặc bộ đồ xanh đen đang đứng dưới mái hiên, hai tay dán chặt mép quần đứng ngây ra đó, cả người toát ra một cảm giác cứng ngắc không diễn tả được bằng lời, đôi mắt cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi s.ởn g.ai ốc. Mẹ của anh... sao lại nhìn người khác như vậy chứ?
Từ Phong vội vàng tiến lên trước một bước, lần nữa kéo tôi qua:
"Mẹ, không có gì đâu, bọn con đang giỡn chơi ấy mà."
Tôi cũng nở nụ cười gượng gạo: "Đúng vậy thưa dì, bọn con đang giỡn thôi."
Vừa dứt lời, đầu ngón tay của tôi lập tức cảm nhận được một cơn đau rát: "Roẹt..."
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Từ Phong nắm lấy tay tôi, nhỏ m.áu ở đầu ngón tay vào trong lư hương.
"Anh làm gì thế!" Tôi tránh khỏi sự kìm kẹp của anh, nhìn đầu ngón tay túa m.áu mà hét về phía anh.
Từ Phong cất lại con dao, đốt nh.ang lên rồi dúi vào trong tay tôi.
Trong lòng tôi bừng bừng lửa giận, nhưng là người có ăn học, tôi vẫn không thể cho phép mình làm ra mấy chuyện như làm loạn từ đường nhà người khác được.
Tôi lạy một cái cho có lệ, cắm cây nh.ang trong tay vào lư hương.
Lúc rời khỏi từ đường, dường như tôi có thoáng ngó mắt nhìn thấy phía trên bài vị có viết chữ mẹ Từ gì đó...