13.
Anh kéo lấy tôi, mở cửa ra.
Lúc này, trời bên ngoài đã sáng. Trong sân có đặt bảy, tám cái bàn vuông, mỗi bàn đều có bốn người ngồi.
Không có ai nói chuyện, cũng không có ai cử động.
Lúc nhìn thấy bọn tôi đi ra, tất cả mọi người đều đổ dồn cặp mắt về phía bọn tôi.
Từ Phong kéo tôi và bố mẹ anh cùng ngồi vào một bàn, trên bàn chỉ bày một phần tim gà nhuốm đầy m.áu.
Từ Phong giơ tay cầm nh.ang lên đốt, lúc này mới mỉm cười xã giao với bọn họ: "Mọi người ăn đi."
Tôi nhìn bọn họ cầm đũa, miệng nuốt một ngụm nước bọt, chần chừ mãi không chịu động tay.
Mẹ của anh dặn dò tôi: "Con ăn đi."
Bà ấy mỉm cười, trên hàm răng còn dính m.áu của tim gà.
Tôi nhìn cái tạp dề màu đỏ của bà ấy, cả người đều muốn oà lên khóc.
Tôi run rẩy gắp một miếng tim gà mềm oặt, cỗ mùi hương ta.nh tư.ởi kia ngập tràn vào trong xoang mũi, dạ dày của tôi đang đi.ên cu.ồng qu.ặn lên từng cơn.
Tất cả mọi người đang dùng bữa đều ngừng động tác lại, mỉm cười nhìn tôi chằm chằm.
Đầu tôi vang lên tiếng vù vù, ăn hay không ăn đây?
Không ăn thì có thể sẽ ch*t, ngay cả Từ Phong chắc cũng không cứu nổi tôi.
Vào lúc ý chí sinh tồn dâng trào mãnh liệt, tôi hạ quyết tâm nhét một quả tim gà vào trong miệng.
Cảm giác sợ hãi khiến tôi mất đi vị giác, cũng không nói rõ được mùi vị đó là như thế nào.
Nhìn thấy tôi ăn, mọi người xung quanh đều lộ ra nụ cười qu.ỷ dị.
Bố Từ Phong lấy ra một bao lì xì rồi đưa cho tôi: "Lần đầu tiên con tới nhà chơi, đây là quà bố mẹ chuẩn bị cho con, cầm lấy đi."
Từ Phong đã từng nói, bố mẹ cho lì xì thì không thể nhận.
Tôi vội vàng lắc đầu đáp: "Chú à, con không thể nhận."
Đôi mắt của ông ấy dần chuyển sang màu đỏ như m.áu, trừng trừng nhìn tôi: "Con không muốn làm con dâu của bọn ta?"
14.
Dĩ nhiên là tôi không muốn rồi! Tôi cũng không muốn tới cái nơi qu.ỷ qu.ái này thêm lần thứ hai đâu!
Nhưng tôi cũng biết, tôi mà nói như thế thì chỉ e là không thể sống sót rời khỏi cái làng này được.
Tôi thoáng ngó qua Từ Phong, anh khẽ lắc đầu nhìn về phía tôi.
Tôi dùng tay phải véo lấy tay trái của mình, dốc sức để cho mình bình tĩnh trở lại: "Không, không phải ạ, là vì con nghĩ chú với dì kiếm tiền đã rất cực khổ rồi."
Bố của Từ Phong nở một nụ cười, đôi mắt đỏ như m.áu kia từ từ lan ra khắp cơ thể, cả người cứ như là bị mổ xẻ ra thành nhiều mảnh:
"Bọn ta không có tiền xài thì Tiểu Phong có thể đố.t cho bọn ta."
Ông ấy còng lưng xuống, bao lì xì trên tay cũng sắp sửa đụng thẳng vào mặt của tôi:
"Nhận lấy đi."
Mẹ anh cũng đứng dậy nói: "Nhận lấy đi."
Mẹ anh mà đeo tạp dề nói chuyện thì không được từ chối, nhưng mà tiền lì xì này cũng không thể nhận được.
Tôi kéo cánh tay của Từ Phong, muốn bảo anh đứng ra xử lý chuyện này giúp mình.
Người kia ngẩng đầu lên nhìn bố mẹ, nói: "Bố, mẹ, con đi khuyên nhủ cô ấy."
Anh kéo tôi quay trở về căn phòng phía tây thêm lần nữa, đóng cửa xong xuôi thì thấy ký hiệu đã vẽ ra trước đó cũng khô hết cả rồi.
Tôi nghe anh nói: "Tuế Tuế, xem ra chúng ta không thể rời đi êm đẹp giống như anh đã nghĩ rồi."
"Hay là chúng ta chạy đi? Không phải mỗi ngày có một chuyến xe sao?"
Chỉ cần bọn tôi lên xe thì có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi.
Tôi vừa mới nói xong đã nhìn thấy một cái đầu ở bên ngoài cửa sổ đang mỉm cười về phía mình.
Tôi kéo tay áo của Từ Phong, ra dấu cho anh nhìn qua.
"Tiểu Phong, nếu con khuyên không được thì mẹ khuyên giúp con."
Từ Phong vội vàng che chắn tôi ở phía sau: "Mẹ, khuyên được mà, cô ấy rất nghe lời."
Anh kéo cửa ra, cầm lấy bao lì xì trên tay của bố mình rồi nói: "Con nhận giúp cô ấy."
Người kia đưa tay lên vỗ vỗ vai của anh, không nói gì cả.
Từ Phong lại nói: "Bố mẹ, cơm đã ăn xong, bọn con cũng nên đi rồi."
"Gấp vậy sao? Hiếm lắm mới về được một lần, sao không ở lại thêm mấy ngày nữa."
Có lẽ vì Từ Phong đã nhận tiền lì xì, vết m.áu trên mặt bố anh và tạp dề trên người mẹ anh đều biến mất cả rồi.
Từ Phong dạ một tiếng rồi nói: "Sáng mai còn phải đi làm nữa ạ."
15.
Anh kéo tôi đi ra bên ngoài, bố mẹ anh dắt theo người trong làng cùng tiễn bọn tôi ra khỏi làng.
Cứ đi mãi qua hai ngọn núi, lúc nhìn thấy trạm xe, tôi đã mừng đến suýt rơi nước mắt.
Tôi và Từ Phong lên xe, ngồi ở hàng ghế sau cạnh bên cửa sổ.
Tôi mở túi xách muốn lấy khẩu trang ra lại ngó thấy bao lì xì kia.
Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, dùng khuỷu tay huých vào người Từ Phong, lúc anh nhìn thấy trong túi xách tôi có bao lì xì thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
Cả hai bọn tôi đều biết, bao lì xì này... bọn tôi đã ném đi sau khi ra khỏi làng rồi.
Mặt mày tôi trắng
http://xn--b-7wm.ch/, run rẩy hỏi Từ Phong: "Nhận tiền lì xì thì sẽ như nào?"
"Thì chỉ có thể làm con dâu của họ." Từ Phong cúi đầu, trầm giọng nói.
Tôi nhìn thấy dòng người lật đật leo lên xe, dù trong lòng khiếp đảm nhưng vẫn tự mình an ủi mà nói: "Sắp rồi, chúng ta sắp có thể rời khỏi nơi này rồi."
Chỉ cần rời khỏi cái nơi qu.ái qu.ỷ này, tôi sẽ không sao nữa hết.
Thế là, chiếc xe chầm chậm khởi động trước sự mong chờ của tôi.
Tôi thầm thở phào một hơi, hai tay chồng lên nhau đặt ở trên đùi, trong lòng nghĩ ngợi nếu như lần này trở về mà Từ Phong không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì tôi nhất định sẽ đề nghị chia tay.
Tôi nhìn khung cảnh non xanh nước biếc bên ngoài cửa sổ, bỗng nhận ra có gì đó không đúng.
Đây... vốn không phải là đường về!
Tôi quay đầu lại, đúng lúc có một đứa trẻ trên xe cũng ngó đầu qua.
Tôi lập tức trợn tròn hai mắt, cảm giác nghẹt thở phả thẳng vào mặt.
Đứa trẻ này rõ ràng chính là đứa trẻ ở trong làng kia mà!
Tôi lại nhìn qua những người khác, vẻ mặt người nào cũng đều ngây dại ra, ánh mắt vô hồn, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy qu.ái dị.
Tôi sợ hết hồn, nhanh chóng kéo lấy tay áo của Từ Phong ở bên cạnh.
Lại phát hiện không biết người ngồi bên cạnh mình đã đổi từ lúc nào, cái tạp dề màu đỏ sẫm vô cùng chói mắt đó khiến huyệt thái dương của tôi giật lên kịch liệt.
Tôi nghe thấy tiếng bà ấy nói: "Đã trở thành con dâu nhà này rồi, sao lại có thể đi được chứ?"
Tôi đứng lên dán người vào cửa sổ xe, tầm mắt đảo một vòng quanh xe nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Từ Phong.
Từ Phong đâu rồi? Hay là, từ đầu tới cuối người lên xe cùng với tôi thực chất chính là mẹ anh?
"Từ Phong đâu?"
Mẹ anh ngoác miệng cười: "Nó hả, dĩ nhiên là có chỗ cho nó đi rồi."
Tôi vỗ vỗ cửa sổ xe: "Xuống xe! Tôi muốn xuống xe!"
Ngoài kia, chiếc xe đang chạy ngang qua một khu m.ộ, ánh sáng trong xe cũng dần dần mờ đi.
Mẹ Từ Phong bó.p lấy cổ của tôi xoay qua, ấy nhưng khoảnh khắc bà ấy chạm vào tôi lại giống như bị bỏng, thoáng rụt trở về.
Tôi cảm giác đồng tiền xu trên cổ mình toả nhiệt nóng hổi, lúc này chỉ có mỗi nó là khiến tôi cảm thấy an toàn hơn một chút.
Mẹ anh nhìn chằm chằm vào cổ của tôi hồi lâu, sau đó mới cười lạnh một tiếng: "Mày tưởng là đồng tiền xu này có thể bảo vệ được mày sao? Mày đã là người của bọn tao rồi, đây chính là số mệnh của mày, không tránh được đâu."
Lúc ban đầu tôi vẫn không nhận thức được hàm ý trong lời nói của bà ấy, mãi cho tới khi tôi nhìn thấy chiếc xe buýt lao thẳng xuống vách núi thì mới hoảng sợ hét lớn lên.
Á...
16.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trong bệnh viện rồi.
Xung quanh là một màu trắng xoá, mẹ tôi dường như đã gầy hơn nhiều so với lần gặp trước đó.
Bà thấy tôi tỉnh lại bèn bật khóc nức nở, nói tôi đã hôn mê được ba tháng rồi.
Tôi nhớ mang máng khi chiếc xe buýt lao xuống vách núi, dường như tôi đã không thể sống sót được nữa.
Tôi vén chăn lên kiểm tra thương tích trên người mình, lại kinh ngạc khi thấy từ đầu tới chân của mình hầu như không hề có một vết thương nào.
"Mẹ, Từ Phong đâu?" Tôi hỏi.
Mẹ của tôi lau nước mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Từ Phong là ai?"
"Bạn trai của con đó? Không phải mẹ đã từng gặp rồi sao?" Lòng tôi ngập tràn hoài nghi.
Mẹ của tôi không kìm được bật khóc, chăm chú nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng mới nhấn nút khẩn cấp ở đầu giường bệnh.
Bác sĩ nhanh chóng đi tới, tôi nghe mẹ tôi nói nhỏ với ông ấy: "Tinh thần của con gái tôi hình như hơi không được bình thường... Nó nói mình có bạn trai, còn nói là tôi đã từng gặp rồi nữa..."
Tôi cau mày, trong lòng cảm thấy hoang mang.
Chẳng lẽ là... tất cả những chuyện này đều chỉ là tôi nằm mơ thôi sao?
Tôi theo bản năng đưa tay sờ lên cổ, đầu ngón tay truyền tới một cảm giác cứng rắn.
Chính là đồng tiền xu đó, trong lòng tôi thoáng hồi hộp.
Sau khi xuất viện, cuộc sống của tôi cũng quay về trạng thái bình yên như trước, điều đáng chú ý ở đây chính là xung quanh tôi không có ai quen biết Từ Phong cả.
Cứ như thể người này là do tôi hư cấu tự bịa ra vậy.
Cô bạn thân Đỗ Xán đã quen hai mươi năm của tôi cũng cốc đầu tôi mà nói: "Chắc không phải cậu bị bệnh tới ấm đầu luôn rồi chứ? Cậu độc thân hai mươi lăm năm rồi, đào đâu ra bạn trai? Còn theo người ta về gặp phụ huynh nữa chứ? Tiền Tuế Tuế, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, tớ thấy cậu chỉ là nằm mơ mà thôi."
Là mơ sao?
Vậy làm sao giải thích về đồng tiền xu trên cổ tôi? Còn cả vòng tay đồng tâm trên cổ tay tôi nữa chứ.
Chuyện này vẫn luôn khiến tôi cảm thấy phiền não, không thể nào nói với người khác những chuyện mình đã trải qua ở ngôi làng kia. Cảm giác đó quá đỗi chân thực, làm sao có thể là một giấc mơ được chứ?
Đỗ Xán lại nói tiếp: "Sau này cậu đừng có đi thám hiểm nữa, lần này gặp nạn hôn mê suốt ba tháng, đừng có nói là bố mẹ cậu nha, ngay cả tớ cũng khóc không biết bao nhiêu lần..."
Đỗ Xán vẫn cứ lải nhải nói tới, đầu của tôi lại thoáng như bị thứ gì đó gõ vào, một vài thông tin quan trọng bỗng hiện ra trong đầu.
Tôi nhớ ra rồi!
17.
Đúng rồi, ba tháng trước tôi đã cùng vài người bạn tới ngôi làng ma qu.ái ở núi Tây Lương thám hiểm một chuyến.
Từ sau khi chúng tôi vào đó đã bị qu.ỷ dẫn đường, cứ đi mãi không thoát ra được.
Mọi người ai cũng đều vừa mệt vừa đói, sau khi ăn sạch lương khô mang theo thì đã rơi vào cảnh tu.yệt vọng
Cuối cùng, mọi người chia nhau ra tìm lối thoát. Lúc tôi ng.ất đi, ấn tượng cuối cùng chính là mình đã ng.ất ở bên cạnh một ngôi m.ộ.
Nhớ tới đây, tôi kéo khuỷu tay của Đỗ Xán qua.
Có lẽ là bị kéo đau, người kia bèn ngạc nhiên nhìn về phía tôi:
"Cậu sao thế?"
Cổ họng tôi căng ra, tròng mắt cũng trợn tròn lên như sắp lồi ra ngoài: "Những người đi thám hiểm cùng tớ đâu rồi?"
Đỗ Xán xúi đầu, không dám nhìn vào mắt của tôi.
Từ thái độ khác lạ đó của cô ấy, tôi đã phát hiện ra gì rồi: "Bọn họ ch*t rồi, có phải không?"
Một lúc lâu sau, Đỗ Xán mới gật đầu một cái: "Ừm."
Tôi buông khuỷu tay của cô ấy ra, cả người thẫn thờ ngã phịch xuống ghế.
Tất cả mọi người đều ch*t rồi, chỉ còn mỗi tôi sống sót.
Ba tháng hôn mê, tôi đã mơ thấy một giấc mơ rất dài, lại kỳ quặc như thế.
Đỗ Xán rời khỏi, tôi lên mạng tìm một thám tử tư.
Tôi nhất định phải làm rõ Từ Phong là ai, tôi có thể sống sót cũng là nhờ anh đã cứu tôi.
Khoảnh khắc chiếc xe buýt lao xuống vách núi, bởi vì tôi không có thắt dây an toàn nên cả người đều bị văng ra ngoài.
Nhưng tôi lại nhớ được mình đang nằm trong lồng ngực của Từ Phong, anh đã ôm lấy tôi mà nói: "Tuế Tuế, đừng sợ, em có thể sống sót trở về."
Thám tử tư kia nhanh chóng mang thông tin của Từ Phong đặt ở trước mặt tôi, dựa theo mô tả thì anh ta đã tìm hết những người có tên Từ Phong ở thành phố Giang Tô rồi.
Cuối cùng, anh ta bày ra một tấm ảnh ở trước mặt tôi: "Cô Tiền, người cô tìm là anh ta sao?"
Đây là một tấm ảnh chụp nửa người, hai tay của anh đang đút vào trong túi quần, phần tóc mái có hơi chắn ngang đôi mắt, là một gương mặt mà dù có nằm mơ tôi cũng không thể nào quên được.
"Là anh ấy, anh ấy bây giờ đang ở đâu?"
18.
"Rất xin lỗi thưa cô Tiền, anh Từ đã qu.a đờ.i ba năm trước rồi. Trên đường đi làm về, anh ta gặp t.ai n.ạn giao thông đã t* vo.ng ngay tại chỗ. Đây là những thông tin có thể điều tra được vào mấy năm gần đây... Sau khi anh ta ch*t, người nhà đã ch.ôn anh ta ở ngay giữa sườn núi Tây Lương..."
Tôi không biết mình đã ra khỏi quán cà phê như nào, trên đường về nhà cứ như một cái x.ác di động.
Từ Phong? Ch*t rồi?
Ngôi m.ộ mà ngày đó tôi ng.ất bên cạnh trên thực tế chính là m.ộ của anh ư?
Anh đã cứu tôi?
Đầu óc tôi vô cùng rối rắm, tôi bật máy tính lên tìm thông tin về tai nạn xe hơi vào tháng 10 năm 2017 ở thành phố Giang Tô, quả nhiên đã tìm ra được.
Tôi lại mò mẫm vào trang web của trường đại học Giang Tô, tìm được năm mà Từ Phong đã học.
Lần theo những manh mối đó, tôi tìm ra được bạn cùng phòng của anh, hỏi về cuộc sống trước đó của người kia.
"Người nhà của cậu ấy đã qu.a đờ.i từ lâu rồi, cuộc sống của cậu ấy cũng vô cùng kh.ốn khổ. Nhưng mà thành tích học tập của cậu ấy lại rất tốt, năm nào cũng nhận được học bổng. Cậu ấy nói có một người vẫn luôn giúp đỡ cho mình đi học, chờ đến khi cậu ấy kiếm ra tiền sẽ đền đáp công ơn cho người ta... Ai mà có ngờ, cậu ấy vừa tốt nghiệp thì đã gặp t.ai n.ạn rồi, haiz..."
"Anh có biết là ai đã giúp đỡ anh ấy không?" Tôi hỏi.
"Hình như là một ông chủ, họ Tiền, tên là gì đó tôi không nhớ rõ nữa. Chỉ biết là con gái của ông ấy hình như tên Tuế Tuế gì đó, tôi có nghe Từ Phong nói qua."
Tôi sững sờ, ngây người ra tại chỗ. Họ Tiền? Bố tôi?
Tôi chào tạm biệt bạn của Từ Phong, quay về nhà tìm bố mình xác thực lại mọi chuyện.
"Đứa nhỏ đó rất đáng thương, lúc biết nó qu.a đờ.i, bố cũng đã buồn rất lâu."
Tôi kể lại chuyện Từ Phong đã cứu mạng mình cho bố nghe, ông lấy làm khó tin.
"Nếu như những gì con nói không phải sự thật, vậy làm sao con có thể biết nhiều thông tin về Từ Phong như thế? Còn nữa, đồng tiền xu trên cổ của con phải giải thích như nào đây?"
Bố không nói nên lời, một lúc lâu sau mới thở dài đáp: "Haiz, có cơ hội chúng ta tranh thủ tới đố.t ít tiền cho nó vậy, đứa nhỏ đó số khổ thật."
Tôi đồng ý. Lần kế tiếp đi tới trước m.ộ Từ Phong, tôi thấy cảm giác mình lẫn lộn.
Có lẽ tất cả những chuyện kia cũng chỉ là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để giúp tôi thoát khỏi cái làng đó.
Thế nhưng, bọn tôi trong mơ thân mật như thế, đến mức đã tới bước gặp mặt phụ huynh rồi.
Anh tài giỏi như thế, nếu như vẫn còn sống thì nói không chừng bọn tôi thật sự đã có thể thành một cặp rồi cũng nên.
Tôi ngồi xổm bên cạnh ngôi m.ộ, đố.t từng tờ giấy tiền vàng bạc cho anh, trên mặt lại giàn giụa nước mắt.
Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy Từ Phong.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi như trong giấc mơ ấy, mỉm cười ấm áp. Anh nhìn tôi một lúc lâu, sau đó vẫy vẫy tay về phía tôi.
Tôi nức nở tỉnh lại từ trong giấc mơ, ngoái nhìn ra màn đêm lạnh lẽo bên ngoài ô cửa sổ.
Vòng tay đồng tâm trên cổ tay đã biến mất, tôi biết đây hẳn là lần từ biệt cuối cùng của anh dành cho mình rồi.
Bình luận facebook