• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thông linh sư Thuỷ Hương: Viên ngọc tà ác (3 Viewers)

  • Phần 3 END

12.

Tôi gọi xe cấp cứu.

Trong bệnh viện, Chu Dĩnh tỉnh lại, vừa mở mắt liền hét lên: “Viên ngọc bích của tôi!”

Tôi thở dài: “Viên ngọc đã v ỡ rồi.”

“Cái gì?” Chu Dĩnh ngồi dậy, vội vàng sờ túi xách của mình.

Tôi lấy viên ngọc bích đã bị vỡ ra và đưa cho cô ấy. Chu Dĩnh nhìn viên ngọc đã bị vỡ, sửng sốt.

Tôi nhìn cô ấy và nói: “Cậu có biết tại sao cậu lại ngất đi không?”

Chu Dĩnh ngẩng đầu lên.

Tôi nói: “Viên ngọc bích này đã hút cạn tuổi thọ của cậu và nó đã mất tác dụng.Từ bây giờ, cậu chỉ còn sống được vài ngày nữa. Cậu có thể chet vì bệnh tật hoặc tai nạn, nhưng cậu sẽ không sống quá bảy ngày."

Trong mắt Chu Dĩnh hiện lên vẻ sợ hãi, cô ấy thẫn thờ một lúc, ôm mặt khóc: “Sao chuyện này có thể xảy ra... mới được một khoảng thời gian thôi mà…”

Tôi mở miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.

Cô ấy sử dụng viên ngọc trên quy mô lớn như vậy, tuổi thọ của cô ấy sẽ bị tiêu hao rất nhanh.

Bây giờ có nói gì cũng vô ích.

“Cậu có hối hận không?” Tôi hỏi.

Chu Dĩnh cười khổ: “ Từ đầu đã biết sẽ phải trả cái giá rất đắt, cũng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng không ngờ lại chỉ được một thời gian ngắn như vậy.”

Từ bệnh viện trở về trường, lòng tôi nặng trĩu.

“Chu Dĩnh biết dùng phép sao?”

“Tại sao trước đây mình lại thích cô ấy như thể bị ma nhập vậy?”

“Mình cũng thế!”

“Cô ấy trông rất bình thường, nhưng mình lại thấy cô ấy trông giống như một nàng tiên nữa chứ!”

Từ cổng trường đến khu ký túc xá, vô số người vừa đi vừa thảo luận chuyện của Chu Dĩnh, họ đều cảm thấy rất kỳ lạ.

Khi trở lại ký túc xá, tôi vừa mở cửa đã thấy Lý Thanh và Phạm Tiểu Tuyết đang trò chuyện cùng nhau.

Hai người lo lắng đứng dậy: “Thuỷ Hương, cậu về rồi!”

Tôi gật đầu rồi đi vào giường thu dọn đồ đạc.

“Thuỷ Hương, mình có chuyện muốn nói…” Phạm Tiểu Tuyết và Lý Thanh ngập ngừng bước đến chỗ tôi.

“Hai đứa bọn mình thành thật xin lỗi khi đã bắt nạt cậu vì Chu Dĩnh.”

“Bọn mình không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, khi cậu nói Chu Dĩnh không xinh đẹp, bọn mình rất tức giận. Khi Chu Dĩnh buồn, bọn mình càng ghét cậu hơn... Trời ơi, mình lại nói những lời quá đáng như thế!”

“Đúng vậy, bọn mình rất ít khi nói nặng lời với ai, cũng không biết tại sao, giống như bị ma ám.”

Lý Thanh và Phạm Tiểu Tuyết xin lỗi một cách tuyệt vọng, thái độ chân thành của họ khiến trái tim đang nặng trĩu của tôi dễ chịu hơn đôi chút.

Tôi nói: “Tôi chưa bao giờ giận hai cậu.”

“Thật sao?”

“Tốt quá!”

Hai người thở phào nhẹ nhõm.

Tôi thu dọn đồ đạc và rời khỏi trường. Mọi người xung quanh đều đang bàn tán về Chu Dĩnh. Đang đi, tôi bật điện thoại lên thì thấy vô số người đang tràn vào chửi bới Chu Dĩnh.

Chu Dĩnh dùng tà vật để khống chế người khác, nhưng hiện tại ngọc bích đã vỡ, những người bị khống chế đã bình thường trở lại, họ không còn thích cô ấy nữa, nên phản ứng vô cùng dữ dội và điên cuồng.

Thiếu gia giàu có kia tuyên bố sẽ đòi lại toàn bộ tiền của, nếu không trả lại thì kiện ra tòa. Nhiều người cũng yêu cầu Chu Dĩnh trả lại số quà mà họ đã tặng cô ấy.

Tôi tắt điện thoại, ủ rũ trở về căn nhà mà mình thuê, ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa.

13.

Mấy con quỷ đi tới: “Hương Hương, cô làm sao vậy? Có chuyện gì phiền toái sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy mấy khuôn mặt đầy máu, sợ hãi hét lên: “Maaaa!”

Lục Thành Tuyết bước ra từ trong phòng, vẫy tay, đám quỷ kia mới khóc lóc bỏ đi.

“Có chuyện gì à?” Anh ta ngồi đối diện tôi, đưa cho tôi một tách trà. Tôi nhấp một ngụm, cả người liền cảm thấy thoải mái.

“Viên ngọc bích này.” Tôi lấy viên ngọc bị vỡ trong túi ra đưa cho anh ta: “Có người dùng viên ngọc này để làm cho người khác yêu thích cô ấy. Bây giờ nó đã bị vỡ, cô ấy phải chịu hậu quả rất lớn.”

“Viên ngọc này có khả năng hấp thụ tuổi thọ?” Lục Thành Tuyết nhìn thoáng qua, nhặt một mảnh lên nói: “Thật tàn nhẫn.”

Tôi hỏi trong tuyệt vọng: “Có cách nào để giúp cô ấy không?”

Lục Thành Tuyết lắc đầu: “Khế ước đã hoàn thành, ngọc lại bị vỡ, không còn cách nào khác.”

Tôi quay người bước vào phòng, nằm trên giường với cảm xúc lẫn lộn.

Tôi không thích Chu Dĩnh, nhưng nhìn cô ấy chet tôi thấy rất buồn. Hai ngày sau, đang trên đường đến trường thì nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

“Thuỷ Hương…”

Là giọng nói của Chu Dĩnh.

Tôi: “Chu Dĩnh?”

“Chúng ta có thể gặp nhau được không? Xin cậu.”

“Cậu xuất viện rồi à?”

"Ừm."

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê bên ngoài trường học. Chu Dĩnh trông xanh xao, mái tóc dài rối bù, giống như một hồn ma nữ vậy.

“Thuỷ Hương, là như thế này…” Cô ấy cúi đầu, “Bây giờ bọn họ đều ghét tôi, người duy nhất tôi có thể nhờ cậy chỉ có cậu…”

Tôi thở dài: “Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi.”

Chu Dĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi sắp chet phải không? Gần đây tôi đã gọi điện cho rất nhiều người để xin lỗi nhưng vẫn chưa kịp trả lại hết tiền và quà cho bọn họ. Vì vậy....vì vậy, tôi muốn hỏi cậu, Thủy Hương, nếu tôi chet, cậu có thể giúp tôi trả chúng cho mọi người được không?”

Tôi nhất thời kinh ngạc.

Chu Dĩnh đưa cho tôi một cuốn sổ, trong đó ghi tên từng người, tặng quà gì.

“Được rồi.” Tôi cất cuốn sổ đi.

Chu Dĩnh mỉm cười vui vẻ. Cả hai chúng tôi bước ra khỏi quán cà phê và đi bộ cạnh nhau về phía trường học.

“Quả nhiên, những người như tôi nên ở trong góc tối. Dù có đổi cả mạng sống của mình để lấy một chút sung sướng cũng chỉ được một thời gian ngắn, lại còn phải chịu những hậu quả nặng nề…” Chu Dĩnh vừa đi vừa nói.

Đang đi, cô ấy đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm mặt khóc.

Tôi lặng lẽ đứng sang một bên, không biết phải an ủi thế nào.

Một lúc sau, Chu Dĩnh lại đứng dậy, lau nước mắt nói: “Nếu đã như vậy, chet sớm tái sinh sớm, có lẽ kiếp sau tôi còn có thể đầu thai làm mỹ nữ."

Tim tôi thắt lại.

Đúng lúc đó, có một quả bóng lăn trúng chân chúng tôi rồi lăn xuống đường, một cậu bé lao xuống đường đuổi theo quả bóng.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Chu Dĩnh đã không do dự chạy theo cậu bé: “Này! Quay lại! Quay lại!”

Một chiếc ô tô lao vút qua. Tiếng phanh xe vang lên.

Chu Dĩnh đẩy cậu bé ra.

Chiếc xe tông vào Chu Dĩnh, cơ thể gầy gò của cô ấy bay lên không trung rồi nặng nề rơi xuống.

Cậu bé không hề hấn gì, nhìn thấy cảnh tượng như thế liền khóc.

Tôi ngơ ngác chạy tới quỳ bên cạnh Chu Dĩnh: “Chu Dĩnh, Chu Dĩnh…”

Chu Dĩnh khẽ mở mắt ra, mỉm cười với tôi, khuôn mặt đầy máu: “Không ngờ... tôi sẽ... chet vì cứu người... khá... tốt... ít nhất là... người được cứu... sẽ thích tôi…”

“CHU DĨNH!” Tôi hét lên và bấm số gọi xe cứu thương.

Một bàn tay ấn vào vai tôi, bên tai vang lên một giọng nói: “Đừng lo lắng, cô ấy vẫn có thể sống sót.”

14.

Tôi quay đầu lại thì thấy Lục Thành Tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau tôi.

Anh ta cầm sợi dây chuyền ngọc bích đã vỡ trong tay và nói: “Cô ấy chet vì tuổi thọ của cô ấy đã bị lấy đi. Nếu cô ấy lấy lại được tuổi thọ trước khi chet hoàn toàn, thì vẫn có thể sống.”

Mắt tôi ngấn lệ: “Nhưng không phải anh nói là vô vọng sao?”

“Đó là trước kia.” Lục Thành Tuyết nói: “Giờ đây, khi cô ấy đã thay người gánh họa, cứu mạng người khác, thì giữa cô ấy và người được cứu đã có sự chia sẻ vô hình về cuộc sống. Người được cứu mong muốn cô ấy sống, và nếu cô ấy có thể lấy lại tuổi thọ của mình, cô ấy sẽ có thể tiếp tục sống.”

Lục Thành Tuyết ngồi xổm trước mặt cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu bé, chị gái này đã cứu em, em có muốn cứu chị ấy không?”

Cậu bé vừa khóc vừa gật đầu: “Có!”

“Em có sẵn lòng chia sẻ tuổi thọ của mình cho chị ấy không?”

“Có!”

Lục Thành Tuyết xoa đầu: “Cậu bé ngoan.”

Lục Thành Tuyết đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thần khí tứ phương, nghe mệnh lệnh của ta!”

Một cơn gió mạnh nổi lên trên mặt đất.

Linh hồn của Chu Dĩnh từ từ đứng dậy, ngơ ngác nhìn tôi: “Thuỷ Hương? Cậu quỳ ở đó làm gì?”

Cô ấy cúi đầu nhìn thấy th i th ể của mình, kinh hãi: “Tôi chet rồi sao?!”

Tôi vội vàng đứng dậy, tóm lấy cổ cô ấy, đẩy cô ấy lùi vào trong cơ thể mình: “Quay lại!”

Trong lòng bàn tay Lục Thành Tuyết có ánh sáng nhàn nhạt, anh ta dùng ngón trỏ chạm vào trán Chu Dĩnh.

Sau khi mọi chuyện đã xong, Lục Thành Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Thuỷ Hương, tôi đã phong ấn linh hồn của cô ấy, nếu trong một ngày cô ấy không thể lấy lại tuổi thọ, cô ấy sẽ chet."

“Nhưng làm sao tôi có thể lấy lại được đây?” Tôi lo lắng hỏi, “Tôi có thể lấy nó từ ai?”

“Em phải tự mình tìm ra nó.”

“Tôi?”

Lục Thành Tuyết giữ lấy vai tôi, ánh mắt kiên định nói: “Thuỷ Hương, em là một thông linh sư bậc nhất. Bất cứ nơi nào em đến, em đều có thể gặp những oan hồn và hiện tượng siêu nhiên, em sở hữu khả năng kết nối với tất cả sinh vật siêu nhiên, thu hút chúng đến bên cạnh mình một cách vô thức, chỉ cần em tìm kiếm nó một cách cẩn thận, em sẽ có thể tìm thấy nó.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi hít một hơi thật sâu.

Xe cứu thương đến đưa Chu Dĩnh tới bệnh viện.

Tôi và Lục Thành Tuyết đến một nơi yên tĩnh, ngồi xuống, lúng túng niệm những câu thần chú.

Tôi từng tránh giao tiếp với ma quỷ và muốn trở thành một người bình thường.

Nhưng giờ tôi nhận ra, có những trách nhiệm, bẩm sinh đã phải gánh vác.

“Tứ phương chí linh, hãy nghe lệnh của ta.”

Một cơn gió mạnh từ vùng bình nguyên thổi lên, bầu trời dần dần u ám, mây đen tứ phía tụ tập, vô số ma quỷ gầm thét bay tới.

“Hương Hương!”

“Hương Hương!”

“Hương Hương!”

Tôi ném viên ngọc bích lên không trung: “Ghi nhớ hơi thở trên đó rồi tìm ra chủ nhân của nó trong vòng một ngày.”

“Đừng lo, chúng tôi sẽ tìm thấy nó!”

“Hương Hương ra lệnh, tìm chủ nhân của viên ngọc bích!”

Những bóng ma gầm lên.

Lần đầu tiên tôi thực sự thấy ma quỷ cũng thật dễ thương.

Dù chúng luôn khiến tôi sợ hãi từ nhỏ đến lớn nhưng họ vẫn luôn yêu thương tôi.

Tôi nên cảm ơn chúng.

Tôi quyết định thay đổi suy nghĩ của mình và cố gắng chấp nhận chúng từ sâu trong trái tim.

15.

Lục Thành Tuyết và tôi đứng đợi Chu Dĩnh bên ngoài phòng phẫu thuật.

Đèn trước cửa vẫn còn sáng.

Bầu trời vẫn nhiều mây.

Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, chỉ còn một giờ nữa thôi.

Lục Thành Tuyết siết chặt tay tôi: “Không sao đâu, nhất định có thể tìm được.”

Vừa dứt lời thì một con ma bay đến trước mặt chúng tôi và nói: “Hương Hương, tôi tìm thấy rồi, đó là một con hồ ly tinh.”

Nửa giờ sau, tôi và Lục Thành Tuyết chạy tới một cửa hàng đồ cổ, một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ bước ra với nụ cười trên môi: “Quý khách cần mua gì?”

Con ma chỉ vào người phụ nữ và nói: “Chính là cô ta.”

Tôi tức giận đến mức lao tới: “Này, mau trả lại tuổi thọ cho Chu Dĩnh đi!”

Người phụ nữ sửng sốt, nhướng mày nói: “Cô đến kiếm chuyện à?”

Lục Thành Tuyết lấy ra viên ngọc bích bị vỡ: “Đây là đồ ở tiệm cô phải không? Ngoài ra, tôi xin giới thiệu, tôi là Lục Thành Tuyết, người Lục gia, cô ấy là Thuỷ Hương, người Thuỷ gia.”

Sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi, sau đó cười khẩy: “Vậy sao? Tôi và Chu Dĩnh hợp tác bình thường thôi.”

Cô ta lấy ra một tập tài liệu đưa cho chúng tôi: “Nhìn xem, hợp đồng được ký rất rõ ràng. Tôi đã ghi rõ mọi hậu quả. Đây, có chữ ký của cô ấy, chứng tỏ cô ấy biết hậu quả của giao dịch này.”

Tôi đã kiểm tra kỹ hợp đồng, nội dung viết không hề phức tạp, không đến mức khiến người ta không hiểu được.

Qua giọng điệu của Chu Dĩnh, tôi cũng có thể nhận thấy rằng cô ấy biết hậu quả của việc sử dụng viên ngọc bích.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến việc Chu Dĩnh sẽ sớm chet, tôi không cầm được nước mắt.

Lục Thành Tuyết liếc nhìn tôi, nói với bà chủ tiệm: “Chúng ta nói chuyện riêng một lát đi.”

Hai người bước vào trong tiệm thương lượng, không lâu sau, hai người lại đi ra.

Cô chủ tiệm mỉm cười đưa cho tôi bản hợp đồng, từ trong tay lấy ra một viên ngọc bích khác: “Được thôi, tôi trả lại tuổi thọ cho cô ấy, cô nhìn kỹ đây.”

Cô ta dùng lực ném viên ngọc xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Đó là tuổi thọ của Chu Dĩnh.

Tôi thở dài nhẹ nhõm.

“Anh đẹp trai ~ Anh phải giữ lời hứa nhé ~” Cô chủ tiệm giữ vai Lục Thành Tuyết, nháy mắt với anh ta

Lục Thừa Tuyết bình tĩnh bước sang một bên, nói với tôi: “Đi thôi.”

Tôi nhanh chóng theo anh ra khỏi cửa hàng đồ cổ.

“Hai vị khách quan, hãy thường xuyên đến ủng hộ quán nhé!”

Cô ta nói vọng từ phía sau.

Tôi hỏi Lục Thành Tuyết: “Anh hứa với cô ta chuyện gì vậy?”

Lục Thành Tuyết nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái: “Không có gì.”

Không có gì rốt cuộc là sao!

Tôi rất lo lắng, lỡ như Lục Thành Tuyết đưa ra thứ gì đó rất có giá trị thì sao...

Nhưng dù tôi có hỏi thế nào, Lục Thành Tuyết cũng không chịu nói.

“Yên tâm đi, tôi đổi lấy thứ cô ta cần nhưng đối với tôi lại không có tác dụng mấy.” Lục Thành Tuyết nói: “Nếu thật sự là thứ gì đó có giá trị, tôi sẽ yêu cầu em bồi thường cho mình.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại bệnh viện, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nói: “Ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhân đã được cứu sống”.

Tôi vui mừng ôm lấy Lục Thành Tuyết: “Thật tốt quá!”

Khi ý thức được mình đã làm gì, tôi vội vàng buông anh ta ra, lùi ra sau, muốn tìm cái lỗ mà chui xuống quá.

16.

Nửa tháng sau, Chu Dĩnh trở lại trường học, lúc này mọi chuyện đã dần lắng xuống.

Cô ấy xin lỗi từng người một, trả lại quà và tiền.

Nhiều người đã chọn cách tha thứ cho cô.

Nói chung, sinh viên đại học là một nhóm người trong sáng nhưng lại hơi ngốc, dễ nóng giận nhưng dễ tha thứ cho người khác.

Trong tiết toán nâng cao, tôi vừa ngồi xuống thì có một giọng nói vang lên bên cạnh: “Tôi ngồi đây được không?”

Tôi nói: “Tất nhiên.”

Chu Dĩnh vui vẻ ngồi cạnh tôi, cô ấy có mái tóc dài, mặc váy trắng, dáng vẻ trông bình thường, lại trầm lặng.

“Cảm ơn.” Cô ấy nói.

Tôi mở cuốn sách và nói: “Không có chi.”

Chu Dĩnh nói: “Sau lần trải qua chuyện sinh tử này, tôi phát hiện, sự yêu thích của người khác dường như không còn quan trọng nữa.”

Tôi quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Muốn người khác thích mình thì trước tiên phải thích chính mình đã.”

Chu Dĩnh sửng sốt, cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không phủ nhận mình nữa.”

Chu Dĩnh tự nguyện rút lui khỏi cuộc tuyển chọn hoa khôi học đường.

Cô ấy cũng đăng bài kể về việc mình từng bị bắt nạt trong quá khứ như thế nào, rồi ảnh màn hình tin nhắn từ các bạn cùng lớp ở trường cấp hai và cấp ba, đồng thời đăng lên “Giấy chứng nhận cô gái xấu xí.”

Dư luận lại một lần nữa nổi lên.

【 Giấy chứng nhận của cô gái xấu xí thực sự quá đáng! 】

【 Những người này thật đ ộc á c. 】

【 Mặc dù vẻ đẹp của Chu Dĩnh không thể so sánh với người khác, nhưng vì cô ấy sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để cứu người khác nên tôi đồng ý bỏ phiếu cho cô ấy! 】

【 Nói vậy nhưng hiện tại cô ấy đã có thể giảm cân từ 160 cân xuống còn 95 cân, thật đáng kinh ngạc! Ai đã từng giảm cân thì mới biết phải kiên trì đến mức nào! 】

【 Ngoại hình không nói lên tất cả, tại sao cô ấy không thể là hoa khôi của trường? 】

Vô số người bình luận, danh tiếng của Chu Dĩnh dần dần thay đổi.

Những người từng cấp “Chứng nhận cô gái xấu xí” cho cô ấy đã được tìm ra và ảnh của họ bị đăng lên mạng chế giễu.

【 Yo yo yo, cô gái này trông như thế này mà lại có gan đánh giá người khác xấu mà không cần soi gương à? 】

【 Trời ơi, người đàn ông này nặng hơn 200 cân, còn thực sự gọi người khác là lợn béo. 】

Vì sự việc của Chu Dĩnh, trên mạng đã bùng nổ cuộc thảo luận về “ngoại hình con gái”.

Nhiều cô gái phàn nàn rằng xã hội hiện đại yêu cầu con gái phải trắng trẻo, gầy gò và dịu dàng. Ai nặng trên 100 cân thì gọi là béo.

Con gái không cần phải gầy, có người mũm mĩm cũng rất dễ thương.

Danh tiếng của Chu Dĩnh hiện tại khá phức tạp, trước đây cô ấy đã làm những việc sai trái, người khác không thể nào quên được, nhưng sự ức hiếp mà cô từng phải chịu cũng thật đau lòng.

Tuy nhiên, dù người khác có thích cô hay không, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt.

17.

Tôi đang livestream chơi game với Goth Cat Mao, Mao Mao hỏi tôi: “Hương Hương, gần đây cậu có chuyện gì vui sao? Giọng nói của cậu trông có vẻ rất phấn khích.”

Tôi cười khúc khích và nói: “Đúng thế, mình đang có một chuyện rất vui.”

“Nói với mình được không?”

“Một người bạn của mình, từng rơi vào vực sâu tuyệt vọng, nhưng gần đây đã lấy lại tinh thần.”

“Tuyệt quá!”

Trong phần bình luận, một loạt người hâm mộ tràn vào màn hình.

【 Hương Hương thật tuyệt vời! 】

【 Hương Hương thật tuyệt! 】

Người hâm mộ đứng đầu danh sách đã tặng cho tôi một máy bay.

Người hâm mộ xếp hạng từ thứ hai đến thứ mười cũng tặng rất nhiều quà cho tôi.

“Cảm ơn anh trai! Cảm ơn chị gái! Tôi yêu mọi người!” Tôi mỉm cười nói lời cảm ơn.

Mao Mao cũng tặng tôi một món quà.

Cô ấy hiện là người xếp hạng thứ bảy trong danh sách người hâm mộ của tôi.

Sau khi tặng quà xong, anti-fan tràn vào phòng phát sóng trực tiếp:

【 Tại sao vậy? Các bạn sao lại tặng quà cho một streamer tầm thường như này? 】

【 Mọi người có thể đi xem XX và XXX mà, kỹ thuật của họ siêu đỉnh, con người cũng rất tốt! Có tiền thì đi tặng cho họ đi, tại sao lại phải tặng cho cái con xui xẻo này! 】

【 Hương Hương này không có kỹ năng kỹ thuật, nói chuyện cũng rất nhàm chán. Mấy người thích gì ở cô ta? 】

Nhìn thấy bình luận của những anti-fan này, cùng với sự an ủi của Mao Mao, tôi bỗng nhiên có được niềm tin mãnh liệt khi trở thành một người bình thường.

Hãy nhìn xem, mặc dù tôi gặp ma ở khắp mọi nơi ngoài đời thực nhưng trên Internet, tất cả những gì tôi gặp chỉ là những người bình thường!

Nhưng không lâu sau, một người đàn ông đã mắng tôi trong phòng livestream và liên tục đòi giet tôi.

Mao Mao hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra. Tôi đã khóc kể với cô ấy, cô ấy đã đứng ra bảo vệ tôi. Người đàn ông đó thậm chí còn tự thừa nhận mình là kẻ sát nhân và đòi giet cả hai chúng tôi.

Tôi đã bị sốc.

“Nếu hắn dám tới, chúng tôi sẽ giet hắn!”

“Ha, có một con người nhỏ bé dám uy hiếp Hương Hương!”

“Thật không biết xấu hổ, ngươi đang tìm cái chet!”

Tôi ra ngoài rót nước thì nghe thấy quỷ lưỡi dài và những hồn ma khác đang tụ tập trò chuyện.

“Hương Hường, đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ cô!” Quỷ lưỡi dài nhìn thấy tôi, bay tới nói: “Khi tên giet người đến, chúng tôi sẽ đuổi hắn ra ngoài.”

Tôi thắc mắc: “Sao anh biết có người muốn giet tôi?”

Tôi chưa nói một lời nào với chúng.

Lục Thành Tuyết đi ra khỏi phòng, ngáp dài nói: “Phòng livestream của em rất nổi tiếng trong giới ma quỷ, rất nhiều ma quỷ đang xem buổi livestream của em đó.”

Tôi: “?”

Lục Thành Tuyết nhìn tôi một cái: “Em không biết người hâm mộ đứng đầu danh sách chính là thức thần của mình đúng không?”

Tôi: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của tôi, Lục Thành Tuyết cười nói: “Một người mới lại còn nói chuyện nhàm chán, tính tình thì nhu mì, làm sao có thể trở thành một streamer nổi tiếng?”

Quỷ lưỡi dài vui vẻ nói: “Hương Hương, tôi xếp ở vị trí thứ mười, cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, phấn đấu trở thành người đứng đầu trong danh sách.”

Tôi: “….”

Tôi chạy về phòng trong nước mắt, nằm trên giường càng cảm thấy đau khổ hơn.

Tôi cứ nghĩ phòng livestream toàn là người bình thường nhưng hóa ra người hâm mộ đứng đầu danh sách lại là thức thần của tôi.

Tôi không dám nghĩ rằng người thứ hai đến người thứ mười trong danh sách là người hay ma.

Tôi mở điện thoại lên thì thấy Mao Mao và kẻ sát nhân đang trò chuyện trực tuyến. Kẻ sát nhân thậm chí còn biết cả địa chỉ của Mao Mao.

Tôi rất lo lắng, liền gửi một tin nhắn riêng cho Mao Mao.

Mao Mao trả lời: 【 Không sao đâu. 】

Chẳng bao lâu, kẻ sát nhân đã chet, và có tin tức nói rằng Goth Cat trông giống hệt một cô gái bị tra tấn và giet chet vào một năm trước!

“Mao Mao cũng là ma sao?!” Tôi bật khóc, ôm chặt điện thoại của mình.

Bạn chơi game và cũng là người bạn thân nhất của tôi thực sự là một con ma?!

Vậy mà trước đây tôi nghĩ họ đều là những người bình thường.

Lục Thành Tuyết cầm chén trà thổi nhẹ: “Không phải quá rõ ràng sao?”

Tôi tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh ta: “Này, anh không đi điều tra vụ án của chú anh, Lục Minh Sâm sao? Tại sao anh lại ở đây mãi vậy?”

Lục Thành Tuyết khẽ nhướng mày, bình tĩnh nói: “Không tìm được.”

Nói dối, chắc chắn là anh ta không hề đi tìm.

Không lâu sau, Mao Mao gửi cho tôi một tin nhắn:

【 Hương Hương, cảm ơn cậu đã đồng hành cùng mình trong năm qua. Cậu biết mọi thứ về mình. Gia đình cậu là thông linh sư, còn mình là một hồn ma. Chúng ta không cùng một thế giới. Chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. 】

Tôi đang định trả lời tin nhắn thì phát hiện mình đã bị chặn.

Thất vọng quá.

18.

Tôi vẫn tiếp tục livestream nhưng tôi không có nhiều hứng thú với nó nữa.

Khi tôi nhìn thấy những người người hâm mộ đứng đầu trong danh sách, tôi nghi ngờ rằng họ đều là ma.

Vì vậy, tôi tập trung vào việc học và chuyển về ký túc xá của mình.

Lục Thành Tuyết tiếp tục sống trong căn nhà tôi thuê.

Sinh viên trong trường đại học đều là những người bình thường, vì vậy tôi có thể sống một cuộc sống bình thường. Tôi muốn kết bạn với những người bình thường và cùng nhau đi mua sắm, ăn uống!

Chu Dĩnh thường xuyên rủ tôi đi chơi, tôi đi cũng vui vẻ.

Một ngày nọ, Lục Thành Tuyết xuất hiện ở trường học.

Chu Dĩnh nói: “Hương Hương, bạn trai của cậu tới rồi.”

“Anh ta không phải là bạn trai của mình.” Tôi phủ nhận.

Chu Dĩnh, Lý Thanh và Phạm Tiểu Tuyết rời đi với nụ cười trên môi.

Tôi đi tới trước mặt Lục Thành Tuyết: “Anh đến đây làm gì?”

Lục Thành Tuyết nói: “Tôi phải đi rồi.”

Tôi sửng sốt: “Về nhà à?”

Lục Thành Tuyết gật đầu: "Hẹn gặp lại sau."

Tôi hơi đỏ mặt: “Hẹn gặp lại gì chứ! Tôi sẽ không cưới anh đâu! Anh không thấy nó thật kỳ quặc sao? Kết hôn chỉ để sinh ra một đứa con thiên tài.”

“Đúng là kỳ quặc thật.” Lục Thành Tuyết nói: “Nhưng tôi không ghét em, có thể thử.”

Tôi chợt tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cái gì? Tôi không muốn!”

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

“Đúng rồi, tôi quên nhắc nhở em.” Giọng nói của Lục Thành Tuyết từ phía sau vang lên, “Trong ba người bạn vừa rồi, có một người đã chet.”

“Hương Hương à, em lại gặp ma rồi.”

[HẾT]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom