• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thiên Kim Thời Ý (1 Viewer)

  • Chương 2

“Chị ta ở cô nhi viện có nhiều quần áo như vậy, tại sao còn mặc đồ của con?!”

“Đây là đồ tôi vừa mua, còn chưa có mặc qua, chị mau cởi ra cho tôi!!!”

Đối mặt với Tống Khinh Tự đang gào thét, chân tay tôi đủ luống cuống.

Trước ánh nhìn của ba mẹ, tôi co quắp cởi áo khoác.

“Thật xin lỗi, chị không biết em thích cái áo này như vậy.....”

“Vội vàng ra ngoài, nên tiện tay cầm đại một cái.”

Có lẽ vì thấy ba mẹ không nói gì, Tống Khinh Tự lại tiếp tục nói.

Những bệnh nhân đi qua đều dừng lại xem nào nhiệt.

Rốt cục, ba tôi không nhịn được nữa quát: “Đủ rồi!”

7.

Tống Khinh Tự bị tiếng quát làm giật mình.

“Thời Ý đến đón con về nhà, con không biết quý trọng thì thôi đi, còn vì một bộ quần áo mà khóc lóc lên như vậy?”

“Mấy ngày nay ba cùng mẹ quá cưng chiều con rồi, là chính con tự ý leo lên sân thượng, Thời Ý thậm chí còn chạy đến ngăn cản, kéo con lại. Sao con có thể vì trả đũa mà nói là chị con đẩ.y con ngã lầu?”

Mẹ tôi không nói gì, nhưng hành động đem tôi bảo vệ sau lưng đã nói rõ tất cả.

Tống Khinh Tự ngẩn người, nước mắt vẫn còn chảy dài trên má.

Nhìn như thế, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta bị mắng dữ đến vậy.

Tôi còn cho là cô ta không có đầu óc.

Nhưng còn may, cô ta rất nhanh liền nhận lỗi.

Thậm chí còn đưa ra đề nghị để tôi giúp cô ta đẩy xe lăn.

Sự tức giận của ba mẹ lúc này mới giảm đi một chút, đồng thời còn an ủi cô ta.

“Chỉ cần con ngoan ngoãn, con mãi mãi sẽ là hòn ngọc quý trong tay Tống gia.”

Tôi cười.

Cái cô ta muốn chính là hòn ngọc duy nhất của Tống gia cơ.

Thật đáng tiếc, tôi đã trở về.

Tôi không nhanh không chậm đẩy cô ta đi ở phía sau, cố ý để cô ta có cơ hội nói chuyện.

“Tiểu tiện nhân, lời của cô nói tôi đều nghe thấy, có gan thì cô nói lại trước mặt ba mẹ đi chứ?”

Cười ch .t.

“Nhìn tôi giống dáng vẻ ngu xuẩn của cô lắm sao?”

Tống Khinh Tự cắn răng, nghẹn lời một lát, sau đó nói: “Vừa nãy chắc cô cũng nghe được rồi đi, tôi vẫn là con gái bảo bổi của Tống gia, chỉ cần tôi ở trong cái nhà này một ngày, chị đừng mong có được một ngày yên ổn.”

Tôi nhếch môi.

Hóa ra, thời điểm mà bạn yếu đuối, người khác sẽ cảm thấy thật buồn cười khi bạn phát cáu là sự thật.

“Chị cười cái gì?”

Tôi hắng giọng: “Không có gì, cô cứ việc phóng ngựa tới nha.”

“À không, tôi muốn nói, cô cứ việc ngồi xe lăn, lăn tới nha.”

Tống Khinh Tự tức giân, cô ta cắn chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo.

Tôi chỉ vào gương mặt của cô ta, tốt bụng nhắc nhở.

“Đừng cắn răng, miệng v.ết thương chảy m.á.u kìa.”

Đó là sự thật.

Vết thương trên má cô ta bị kéo căng, rách ra, m.á.u chảy xuống dưới.

Xấu xí đến mức khó coi.

8.

Sau khi về nhà, Tống Khinh Tự biết điều tự thu liễm hơn.

Ba mẹ ở nhà nhìn cô ta một tuần, liền đi công ty.

Chỉ còn lại hai người chúng tôi, không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.

Cô ta gõ cửa phòng tôi, vào lúc tôi mở cửa thì cố ý tạt một ly sữa bò tới.

Tôi bị giội đến sững sờ, thấy Tống Khinh Tự cười lạnh nhìn mình.

“Tống Thời Ý, nhìn tôi làm cái gì? Muốn méc lẻo hả? Đáng tiếc rằng ba mẹ không có ở nhà đâu.”

Sau khi ý thức được trên mặt mình là sữa bò, tôi liếm liếm bờ môi.

Hành động này giống như đã làm Tống Khinh Tự cảm thấy buồn nô.n.

Cô ta bĩu môi: “Chị biến thái à?”

Biến thái?

“Tống Khinh Tự, cô có biết trên thế giới này có bao nhiêu người từ nhỏ đến lớn chưa từng được uống qua sữa bò không?”

“Cô ở Tống gia thay thế tôi hưởng thụ hết thảy mọi thứ, hóa ra ở sau lưng cô đều sẽ lãng phí như vậy sao.”

Tôi như có điều suy nghĩ gật gật đầu. Sau đó thừa dịp cô ta không chú ý, đạp cần gạt phía sau xe lăn của cô ta xuống.

Tống Khinh Tự không hay biết. Cô ta dường như cảm thấy buồn cười vì tôi chưa từng uống qua sữa bò.

“Không phải chứ, ha ha ha.”

“Tống Thời Ý, loại sữa bò bình thường rác rưởi này, tôi thường dùng để tắm a a a!!!”

Xe lăn của Tống Khinh Tự bất ngờ bị mất khống chế, từ lầu hai lă.n xuống dưới.

Thực lòng mà nói, tôi chỉ đẩy cô ta đến mép cầu thang mà thôi.

Chính cô ta ồn ào đòi xe lăn đắt tiền nhất, nói là để thuận tiện di chuyển.

Bây giờ thì hay rồi, cần gạt trên xe lăn đắt tiền nhất lại thuận tiện cho tôi ra tay.

Tống Khinh Tự trực tiếp ngã từ trên xe lă.n xuống dưới, toàn bộ cơ thể lăn hai vòng trên cầu thang, rồi va mạnh chỗ ngã rẽ.

Lần này này cô ta không bất tỉnh, chỉ chảy một chút m.á.u ở thái dương.

“Gọi cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”

Cô ta kéo lê hai chân đã tàn phế tới phòng khách, sau đó nối máy đến 110.

“Tôi muốn báo cảnh sát.”

“Tống Thời ý, mư.u tội sá.t.”

9.

Ba mẹ hấp tấp chạy đến cục cảnh sát.

Tống Khinh Tự ngồi cạnh chú cảnh sát, còn tôi thì ngồi xổm ở góc tường.

Ba mẹ vừa đến liền chạy thẳng đến góc tường chỗ tôi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?’’

“Chúng ta chỉ ra ngoài một lát thôi, thế nào lại ồn ào đến cục cảnh sát rồi?”

Ba mẹ kéo tôi dậy, kiểm tra trước sau một vòng.

Không đợi Tống Khinh Tự nói bất kì thứ gì, tôi đánh đòn phủ đầu, cố ý nói: “Ba mẹ, con muốn trở về cô nhi viện."

Mặc dù tôi đã trưởng thành, cũng đã đến lúc rời khởi cô nhi viện.

Nhưng tôi vẫn cố ý nói ra những lời này.

Quả nhiên, cảnh sát vừa nghe đến ba từ “cô nhi viện” liền khẩn trương hỏi thăm tình huống.

Thậm chí còn hoài nghi liệu có phải tôi ở Tống gia bị ngược đãi.

Tôi làm bộ có khổ khó nói, nhìn Tống Khinh Tự rồi lắc đầu không muốn nói nhiều.

Nhưng hành động này đã làm Tống Khinh Tự tức giận mà bật cười.

“Tống Thời Ý, chị giả vờ cái gì? Rõ ràng là chị đẩy tôi từ trên lầu xuống, là chị muốn mạng của tôi.”

“Coi như chị muốn đuổi tôi ra khỏi nhà này cũng không cần đổi trắng thay đen như vậy.”

Tôi không nói gì, chỉ thở dài.

Sắc mặt ba mẹ không tốt, chỉ có thể quay đầu, giải thích với cảnh sát, cuối cùng còn nói: “Chỉ là một chút tranh chấp gia đình, chúng tôi trở về sẽ tự xử lí tốt.”

“Đoạn thời gian trước đứa con gái này của tôi vừa nh.ả.y lầu, đầu óc vẫn còn chưa phục hồi tốt.”

Cảnh sát nhìn thoáng qua tôi và Tống Khinh Tự, cuối cùng đứng ở trước mặt tôi.

“Bạn học Thời Ý, nếu như ở nhà mới cảm thấy không thoải mái, muốn về cô nhi viện thì có thể tới nơi này tìm chúng tôi.”

“Chúng tôi sẽ không để cho những người yếu thế bị bắt nạt.”

Tôi đỏ mắt gật đầu.

Nếu như, đời trước tôi gặp được chú cảnh sát này thì tốt rồi.

Cùng lúc đó, Tống Khinh Tự ở bên kia cũng phát ra một tiếng hét chói tai vì sụp đổ.

“Đã nói tôi mới là người bị hại! Là chị ta đã muốn gi*t tôi!”

Lão ba đẩy xe lăn của Tống Khinh Tự dẫn đầu đi về.

Tôi nháy mắt, che dấu khóe môi không thể khống chế mà cong lên.

Tống Khinh Tự, cảm giác không được tin tưởng dễ chịu chứ.

Thời gian tôi là d.a.o thớt, cô là thịt cá còn ở đằng sau đâu.

10.

Việc Tống Khinh Tự báo cảnh sát đã hoàn toàn chọc giận ba mẹ.

Sau khi về nhà, cô ta không tránh khỏi một trận phê bình.

“Chuyện ngày hôm nay còn may không bị truyền đi, vạn nhất như thế thật, con định để người khác nghĩ như thế nào về nhà chúng ta đây?”

“Chúng ta chỉ ra ngoài một lát mà con đã bắt đầu gây chuyện rồi, Khinh Tự, từ lúc nào mà con lại biến thành như thế này vậy?”

Trong ánh mắt thất vọng của ba mẹ, Tống Khinh Tự có chút sụp đổ.

Cô ta ra sức đánh vào hai chân đã tàn phế của mình: “Ba mẹ chính là bất công, là hai người thiên vị con gái ruột của mình!”

“Con đã nói là Tống Thời Ý cố tình đẩy con xuống. Tại sao hai người lại không tin? Con đã biến thành cái bộ dáng quỷ quái này còn tự mình lăn xuống được sao?”

Mẹ tức đến đầu ngón tay cũng run rẩy: “Con vẫn còn giả bộ. Con nghĩ rằng chúng ta không biết con diễn trò, cố ý nh.ả.y lầ.u cho chúng ta nhìn hay sao?”

Họ cãi nhau không có kết quả, Tống Khinh Tự cứng cổ nói rằng cô ta không có lỗi.

Cuối cùng, lão ba tát một cái vào mặt cô ta.

Khóe miệng Tống Khinh Tự bị đánh chảy m.á.u.

Lúc quay đầu lại, đáy mắt cô ta tràn đầy căm hận.

“Ba nuôi nấng con nhiều năm như thế, vậy mà lại nuôi ra một con sói mắt trắng!”

Đến lượt tôi ra sân rồi.

Tôi nhếch khóe môi, đến kéo cánh tay ba: “Ba, đừng trách em ấy nữa.”

“Hôm nay sau khi hai người đi, em ấy liền hắt vào người con một chén sữa bò, sau đó cảm xúc quá kích động, rồi không cẩn thận....”

"Không phải như vậy!" Tống Khinh Tự hét lên.

Mẹ nhìn một chút, có lẽ là đã thấy được vệt sữa đọng ở của phòng tôi.

Bà đến bên cạnh ba tôi lắc đầu, biểu hiện rõ sự thất vọng.

Sau một hồi im lặng, ba nói: “Đứa nhóc Tần gia kia sắp trở về.”

“Con đợi ở nhà mấy ngày, chờ nó trở về thì bồi dưỡng tình cảm với nhau đi. Đằng nào về sau cũng phải kết hôn.”

Kết hôn?

Trong này thế mà còn có chuyện tôi không biết.

11.

Hóa ra, bởi vì mối quan hệ của hai nhà, Tần Lê và Tống Khinh Tự đã sớm đính hôn.

Đây là năm đầu tiên Tần Lê xuất ngoại, tạm thời chưa biết chuyện của Tống Khinh Tự.

“Mẹ, bây giờ Khinh Tự đã biến thành như vậy, liệu Tần Lê có hối hôn không?”

Mẹ tôi cười khẽ một tiếng, sờ đầu tôi nói rằng trong này còn nhiều thứ vòng vo phức tạp tôi không hiểu.

“Coi như Tần Lê muốn hối hôn, Tần gia cũng sẽ không đồng ý.”

Tối hôm đó, bà cùng tôi ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, tôi lại mơ tới những việc đời trước.

Trong mộng, gương mặt Tống Khinh Tự cười gằn phóng đại trước mắt tôi, phóng đại, phóng đại.

Tôi như bị đính trên tường, muốn chạy trốn nhưng lại không thể động đậy.

"A!"

Tôi giật mình mở mắt, mẹ ngay lập tức sờ lên tay tôi.

“Sao vậy, mơ thấy ác mộng sao?”

Tôi thở hổn hển từng hơi một, mất một lúc sau mới phân biệt rõ giấc mộng và hiện thực.

Đời trước, tôi sống dưới bóng ma của Tống Khinh Tự ba năm mới đón nhận cái ch .t.

Mặc dù sống lại nhưng bóng m.a vẫn còn đó.

“Không có việc gì, không sợ, không sợ.”

Bà vỗ nhẹ tôi, giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Sáng hôm sau, khi tôi rời giường thì nghe thấy ba đang nói chuyện điện thoại.

Tôi muốn nói chuyện, thì nhận được cái nháy mắt ra dấu của mẹ.

Tống Khinh Tự vẫn ngồi trên xe lăn, khẩn trương lại lo lắng.

“Cha, Tần Lê nói cái gì?”

Sau khi cúp điện thoại, cha tôi trầm giọng nói: “Ba không nói cụ thể về chuyện đã sẩy ra, chỉ nói chân con xảy ra chút vấn đề.”

“Tần Lê sẽ bay chuyến bay sớm nhất đêm nay.”

Tống Khinh Tự lần nay không để ý tôi, chỉ vuốt nhẹ gương mặt của mình nhìn về phía mẹ tôi.

“Mẹ, giúp con hẹn bác sĩ và thợ trang điểm có được không?”

12.

Hôm sau, Tần Lê hùng hùng hổ hổ chạy đến.

Khi nhìn thấy Tống Khinh Tự, anh ta hoàn toàn ngơ ngác.

“Khinh Tự, chân của em tại sao lại.......”

Tội dựa vào bên cạnh, nhìn tiết mục cảm động khiến người muốn rơi lệ này.

Tống Khinh Tự nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, một bộ lã chã trực khóc.

Dáng vẻ này nếu đặt trên khuôn mặt trước kia của cô ta, tất nhiên là lê hoa đái vũ.

Bây giờ vết thương trên má cô ta còn chưa lành hẳn. Trên trán lại có thêm vết thương mới, khóc lên thực sự có chút dọa người.

“Chúng ta ra ngoài trước đi, để Khinh Tự và Tần Lê nói chuyện riêng một lát.”

Chúng tôi cho đôi tình nhân bé nhỏ này chút không gian, cho đến một tiếng sau mới về nhà.

Nhưng vẫn còn tốt, Tần Lê thật sự không đề cập đến việc hủy hôn.

Chỉ là sau khi trở về, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt mang theo vài phần bất thiện.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Lê thường xuyên đua Tống Khinh Tự ra ngoài chơi.

Ba mẹ nhìn thấy cũng rất vui mừng: “Tần Lê đúng là đứa bé tốt, ông xem xét cho việc làm ăn của Tần gia bên kia một chút đi.”

Ba tôi không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.

Tôi nhấp một ngụm nước trà để chặn lại ý cười bên môi.

Thật sự là một đứa trẻ ngoan sao?

Một tuần sao, Tống Khinh Tự mời tôi cùng đi ra ngoài chơi.

Cô ta thân thiết lôi kéo cánh tay tôi như những việc trước đó hoàn toàn chưa từng xảy ra.

“Ba mẹ, sau khi Tần Lê trở về, anh ấy đã khuyên nhủ con rồi, con thật sự con không nên đối xử như thế với chị.”

“Tần lê nói, một thời gian nữa sẽ cưới con về nhà. Hôm nay chúng con muốn tự lái xe đi chơi, sau đó đến bờ biển ăn đồ nướng. Ba mẹ để chị cùng đi với con nha?”

Ánh mắt của Tống Khinh Tự lóe lên tia sáng, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập vui vẻ.

“Chị ơi, chị có đồng ý đi cùng bọn em không.”

“Cho em một cơ hội xin lỗi có được hay không?”

Tôi nắm ngược lại cánh tay Tống Khinh Tự nói: “Được.”

Dĩ nhiên là đi chứ.

Nếu tôi không đi, vở kịch của cô ta phải diễn thế nào đây?

13

Tần Lê lái xe mang chúng tôi đến bãi biển.

Bên ngoài, quả thực Tần Lê đã yêu chiều Tống Khinh Tự đến tận trời.

Chân của Tống Khinh Tự không đi được, Tần Lê liền cõng cô ta trên lưng, cùng đi dạo trên bờ biển.

“Tống Thời Ý, chị ghen tị sao?”

Hai tay Tống Khinh Tự ôm cổ Tần Lê, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc dán sát vào mặt Tần Lê.

“Chị nói xem có phải là tôi gặp họa lại được phúc không, bị thươn.g, mất đi đôi chân nhưng vị hôn phu lại càng yêu tôi hơn.”

“Chị à, nói đến em còn phải cám ơn chị đó. Nếu không phải nhờ chị, em chỉ sợ còn không biết cái gì gọi là tình so kim liên đâu.”

Tôi cười nhạo một tiếng, Tống Khinh Tự còn muốn hét lên đã bị Tần Lê cõng đi xa.

“Bảo bối, em nói nhảm với cô ta làm gì?”

Tôi nhìn bóng lưng hai người, đột nhiên có chút tò mò.

Người ta thường nó rắn chuột một ổ. Vậy thì đến cuối cùng, là con rắn mạnh hơn hay con chuột độc hơn đây?

Chạng vạng tối, chúng tôi chuyển vào căn nhà gỗ ven biển.

Tôi chuẩn bị nguyên liệu để nướng, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt độc ác sau lưng.

“Tần Lê, em có hơi lạnh, chúng ta nướng ở trong phòng có được không?”

Ở trong phòng dùng than nướng đồ ăn, Tống Khinh Tự thật sự cảm thấy ai cũng như cô ta, không biết những điều bình thường như này sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom