• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thiên kim hào môn không dễ làm (1 Viewer)

  • Phần 4 END

16.

Tốc độ chấm bài của giáo viên rất nhanh. Tôi và Tống Cẩm ngồi trong phòng học chờ tuyên bố thành tích.

Trên bài thi của Tống Cẩm toàn là những dấu đỏ, có thể thấy tỉ lệ chính xác rất cao.

“Tống Cẩm, 140 điểm.”

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng hoan hô.

“Tống Cẩm thật lợi hại!”

“Không hổ là nữ thần khoa học tự nhiên của trường chúng ta!”

Đủ lời khen ngợi ùn ùn kéo đến, giống như chuyện điểm số của tôi thấp hơn cô ấy như ván đã đóng thuyền.

Giáo viên lại cầm bài thi của tôi lên, không có dấu gạch chéo, chỉ có một ít dấu vết tính toán của bút đỏ.

“Tạ Nghênh, 150, điểm tối đa.”

Hiện trường lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Tổ trưởng nói: "Tôi muốn bổ sung một câu, Tạ Nghênh dùng ba cách giải ở đề cuối cùng, trong đó có hai cách đều liên quan đến kiến thức đại học, mà đề này Tống Cẩm cũng không tính ra kết quả.”

Hiện trường tiếp tục trầm mặc. Tống Cẩm nhìn tôi chằm chằm như gặp q uỷ.

Đám đông từ chỗ Nguỵ Tầm đột nhiên hét lên: “Đậu má! Tạ Nghênh quá đỉnh!”

Tôi quay sang nhìn Tống Cẩm: "Thế nào? Nhận thua chưa?”

Tống Cẩm vẻ mặt thất bại ngồi trên ghế. Từ lâu tôi đã biết sở trường của cô ấy là toán học.

Lúc thi tháng tôi cố ý làm sai mấy đề, điểm kém cô ấy mấy chục điểm. Cũng là tôi chủ động đề nghị thi lại toán học.

Tôi muốn ở lĩnh vực cô ấy am hiểu nhất, hoàn toàn áp chế uy phong của cô ấy.

Cuộc thi kết thúc, các giáo viên nhao nhao thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng học. Tôi đứng lên, đuổi theo sau lưng chủ nhiệm lớp.

Lúc trở về, ánh mắt bạn học trong lớp nhìn tôi trở nên sùng kính. Bạn xem đi, đây chính là dùng thực lực phá vỡ thành kiến.

Buổi tối tan học, tôi mang phiếu điểm về. Trong lúc chờ đợi ba mình thực hiện lời hứa.

Không nghĩ tới người tới trước lại là Tống Cẩm.

“Chuyện gì?” Tôi rất lạnh lùng, không cho cô ấy sắc mặt tốt.

Ngược lại Tống Cẩm nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Được rồi, cười không nổi thì đừng cười, rất dọa người.”

“Tạ Nghênh, tôi tới đây xin lỗi cô.”

“Tôi thừa nhận lúc trước tôi quả thật có thành kiến với cô, cũng khinh thường cô từ trong núi tới, còn hiểu lầm cô.”

Tôi ôm cánh tay, nhìn cô ấy: "Cho nên?”

“Cô có thể tha thứ cho tôi không? Trong thẻ này là tiền tiêu vặt của tôi, đây là các loại thẻ hội viên của tôi, đồ của tôi nếu cô muốn thì có thể lấy đi, chỉ hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”

“Vì sao lại cầu xin tôi tha thứ cho cô?”

Không biết cô ấy lấy bài thi toán ban ngày từ đâu ra.

“Cô có thể dạy tôi làm đề cuối cùng này không? Tôi tính toán nửa giờ cũng không ra.”

Cái này đổi lại khiến tôi ngây ngẩn cả người, cái quỷ gì vậy? Cô gái này vì một đề toán, mà hạ thấp người xuống chạy tới xin lỗi tôi?

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của cô ấy, tôi vội nuốt hai chữ "Không thể" kia trở lại.

“Có thể, nếu cô gọi tôi là chị Thanh, tôi sẽ tha thứ cho cô.”

Tống Cẩm đỏ mặt, đấu tranh nội tâm.

“Có kêu hay không? Không kêu tôi đóng cửa à?”

Cô ấy nhắm mắt lại, hạ quyết tâm. Giống như tráng sĩ chịu chet, gọi một tiếng ‘chị’.

17.

Trên bàn ăn, tôi đưa bảng điểm đến trước mặt ba. Ông ấy hiển nhiên không nghĩ tới tôi có thể thi đứng đầu khối.

Cơm trong miệng nháy mắt đã không còn thơm nữa.

“Cái này......”

“Không gian lận không trộm đề, không tin có thể đi hỏi thầy, kiểm tra camera.”

“Vậy......”

“Tôi hi vọng ông tuân thủ lời hứa, chuyện đã đồng ý tôi phải nói được làm được.”

“Em gái con…..”

Cười chết, giờ mới biết cô ấy là em gái tôi à.

“Nó có thể không chuyển trường, nhưng tôi phải dọn ra ngoài.”

Tôi không muốn bị cả nhà mấy người ức hiếp nữa.

“Bên cạnh trường học của các con có một căn biệt thự, ta bảo người đi lấy chìa khóa cho con.”
“Không cần!” Tôi lập tức đưa tay từ chối. Tôi không muốn ăn của họ, ở của họ, cũng không muốn nợ họ cái gì.

Cho nên sau này nếu có chuyện liên hôn thương mại, tốt nhất đừng tới làm phiền tôi. Tối hôm đó tôi nhanh nhẹn thu dọn hành lý.

Anh trai tôi và bạn cùng phòng của anh ấy đến đón tôi. Tuy rằng anh ấy vẫn là sinh viên đại học, nhưng đã tham gia hạng mục gây dựng sự nghiệp.

Hơn nữa năm đó thi tốt nghiệp trung học anh ấy đã lấy được không ít tiền thưởng, lên đại học cũng giành được học bổng.

Đã sớm mua được một căn nhà ở Bắc Kinh. Chỉ là lúc trước vẫn ở ký túc xá nên để đó không dùng.

Cái này vừa vặn cho tôi ở. Sau khi giúp tôi sắp xếp mọi thứ. Bạn cùng phòng của anh trai hỏi: "Tạ Chiêu, em gái chúng ta ở đây một mình, thật sự không cần vệ sĩ sao?"

Anh tôi rất lạnh lùng: "Không cần, con bé có luyện đấu vật trên thảo nguyên, không có mấy người đàn ông đánh thắng được con bé đâu.”

Bạn cùng phòng yên lặng giơ ngón tay cái về phía tôi: "Nhìn không ra đó, em gái lại là Barbie Kim Cương.”

Tôi cười, bạn cùng phòng của anh trai thật buồn cười. Ngày hôm sau, giáo viên bắt đầu giảng giải bài thi tháng.

Tống Cẩm làm đại biểu môn toán phân phát bài thi trên bục giảng.

“Tạ nghênh.”

Cô ấy đọc tên tôi, bảo tôi lên lấy bài thi. Tôi ngồi yên không nhúc nhích.

Tối hôm qua đồng ý giảng giải cho Tống Cẩm câu hỏi kia còn có một điều kiện phụ, chính là cô ấy nhìn thấy tôi phải gọi tôi là chị.

“Tạ nghênh.”

Cô ấy hét lên lần nữa. Tôi vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt đối diện với cô ấy.

Cô ấy mím môi, nhượng bộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị, tới lấy bài thi của chị đi.”

Các học sinh đang sôi nổi thảo luận về bài thi và điểm số trong nháy mắt kinh ngạc. Không thể tin mình vừa nghe được cái gì.

Tôi đứng dậy: "Được rồi!"

“Em gái thân yêu của chị!”

18.

Sau giờ học, Ngụy Tầm tới tìm tôi. Thành tích của hắn trong kỳ thi tháng lần này cải thiện rất nhiều.

Ngay cả những đàn em dưới tay hắn cũng vậy. Cuối cùng cũng không còn bị chửi nữa.

Vì thế bọn họ khơi dậy sự đam mê đối với việc học tập. Này không phải chứ, hắn cầm bài thi tới tìm tôi giảng đề cho hắn.

Tôi biết tâm tư của hắn, cho nên cố ý gọi Tống Cẩm tới. Vật lý Tống Cẩm không giỏi, nhưng Ngụy Tầm lại giỏi!

Hơn nữa những kiến thức này tôi còn từng bổ túc cho hắn.

“Đợi một lát đã, chị, chỗ này em còn chưa hiểu rõ.”

“Tôi giảng cho cậu, chỗ này phải dùng công thức này, cậu xem đi…..” Ngụy Tầm lập tức nhiệt tình giảng giải cho Tống Cẩm.

Tôi hài lòng gật đầu, nhìn hai người này trai tài gái sắc, còn rất xứng đôi. Trước khi Ngụy Tầm rời đi, mặt đầy cảnh xuân.

Cuối cũng đã được nói chuyện với nữ thần trong lòng mình, sao không vui cho được!

Hắn kéo tôi qua một bên: "Đúng rồi Tạ Nghênh, tôi nói cho cậu biết, hai ngày trước tôi thấy bạn cùng bàn cũ của cậu ở ngoài cổng trường cùng một người đàn ông lén lút nói chuyện gì đó.”

Tôi nghi hoặc nhìn hắn: "Cậu nhiều chuyện như vậy à?”

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt.”

Hắn gãi đầu: "Quên đi, không nhớ ra là ai, có thể là tôi nghĩ nhiều.”

Nhưng mà, ngày hôm sau, đầu đề tin tức quan trọng của mảng kinh tế! Dây chuyền tài chính của Tống thị đứt đoạn, hoặc đối mặt với nguy cơ phá sản!

Đúng vậy, chính là Tống thị ba mẹ ruột của tôi. Tôi nhíu mày xem hết bài báo.

Tôi chắc chắn rằng trí nhớ và phán đoán của tôi không sai. Đôi vợ chồng đó luôn rình rập bên cạnh ba mẹ. Chính là để hạ gục bọn họ.

Tôi bị lạc lúc ba tuổi, lúc ấy đã có trí nhớ. Ba mẹ bận xã giao, giao tôi cho bạn tốt của họ chăm sóc.

Sau khi họ đưa tôi đến khu vui chơi, liền lấy lý do mua đồ uống cho tôi rời đi. Không bao giờ quay lại.

May mắn tôi được người tốt bụng nhặt được, đưa đến cục cảnh sát. Nhưng tôi lại không thể nói ra tin tức hữu dụng gì.

Nếu như vẫn không tìm được người nhà của tôi, sẽ đưa tôi đến viện phúc lợi. Người tốt bụng không đành lòng bỏ tôi lại, đưa tôi về Tây Bắc.

Tôi chính thức được nhận nuôi, trở thành một phần của Tạ gia. Chạy nhảy tự do trên thảo nguyên, chơi đùa với bò dê, cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi.

Đoạn ký ức đen tối kia được chôn sâu trong đáy lòng. Cho đến khi ba mẹ ruột xuất hiện.

Tôi nhớ lại khuôn mặt tội lỗi của cặp vợ chồng đó. Bắt đầu nghi ngờ động cơ của họ.

Tôi không thể có thù hận với bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể nhắm vào ba mẹ.

Tôi cảm kích bọn họ nhiều năm như vậy không hề từ bỏ việc tìm kiếm tôi, thiên sơn vạn thủy bôn ba mà đến.

Cho nên tôi muốn lấy thân phận con gái, vì bọn họ làm một chuyện. Lúc này mới đồng ý theo bọn họ trở về Bắc Kinh.

19.

Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, tựa như chuyện Tống thị sụp đổ chỉ trong chớp mắt.

Ngay khi ba mẹ đang sứt đầu mẻ trán, hai vợ chồng Trần thị lại thông qua truyền thông tuyên truyền.

Cũng đưa ra giám định DNA với Tống Cẩm. Yêu cầu ba mẹ trả lại con gái cho họ.

Vợ chồng Trần thị chính là bạn tốt của ba mẹ, luôn làm việc dưới tay bọn họ. Cũng là hai vợ chồng vứt tôi ở khu vui chơi kia.

Lần này đột nhiên phản kích, quả thực đã cho Tống thị một kích thật mạnh.

Hôm nay lại còn công khai cho mọi người biết Tống Cẩm là con gái của bọn họ. Chắc hẳn tâm tình của ba mẹ bây giờ không mấy dễ chịu.

Thân thế của Tống Cẩm cũng khiến cho tôi kinh hãi. Không nghĩ tới cô ấy lại không phải ruột thịt với tôi.

Tôi có chút lo lắng, nên tối hôm đó trở về một chuyến. Tống Cẩm khóa trái cửa nhốt mình trong phòng.

Từ sau khi xảy ra chuyện cô ấy vẫn không ăn không uống. Ba mẹ mệt mỏi nhìn tôi như nhìn thấy một vị cứu tinh.

“Nghênh Nghênh, mau đi thăm em gái con.”

Tôi né tránh mẹ muốn tới kéo tay tôi, nhẹ nhàng tới gõ cửa phòng Tống Cẩm.

“Tống Cẩm, là chị.”

Chờ một lúc, tách một tiếng, cửa mở ra. Tôi bước vào.

Tống Cẩm ôm đầu gối ngồi trên giường công chúa màu hồng phấn, mắt mũi đỏ hoe.

“Cô gái ngốc, khóc cái gì?”

“Chị, em lại không phải con ruột của ba mẹ.”

Giọng cô ấy nghẹn lại vì khóc, hoàn toàn khác với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày.

“Vậy thì sao? Em họ Tống, tên em nằm trong hộ khẩu Tống gia, từ nhỏ em đã được ba mẹ nuôi lớn."

“Bọn họ lúc này lại đi ra nhận em, muốn chiếm tiện nghi, nào có chuyện tốt như vậy chứ?"

“Hơn nữa, lựa chọn cùng ai trở thành người nhà, là quyền lợi của em.”

Cô ấy hít hít mũi nhìn tôi: "Ý của chị là, em vẫn có thể làm con gái Tống gia đúng không?"

“Không sai.”

Cô ấy đột nhiên ôm lấy tôi, vùi đầu ở bên hông tôi, giọng nói rầu rĩ: “Cám ơn chị, chị gái.”

Tôi kể cho ba mẹ nghe sự thật về vụ mất tích năm đó và nhắc họ thu thập bằng chứng trái pháp luật về vợ chồng Trần thị.

Bọn họ nhiều năm như mối rình rập bên cạnh ba mẹ, muốn từng chút từng chút đào móc Tống thị.

Không thể không chạm vào ranh giới đỏ của pháp luật. Chỉ cần có thể thu thập được chứng cứ, là có thể lật đổ bọn họ.

"Còn khủng hoảng tài chính của công ty thì sao?"

Tôi im lặng, trầm tư một lát.

“Giao cho tôi đi.”

20.

Mấy năm nay, ba mẹ vô cùng cưng chiều tôi. Những thứ đắt tiền nhất, tốt nhất bọn họ đều cho tôi.

Vô tình, tôi đã trở thành triệu phú. Nếu tính cả những bất động sản ở Tây Bắc, có thể cũng có mấy mục tiêu nhỏ.

Giải quyết vấn đề tài chính của Tống thị, còn nằm trong phạm vi năng lực của tôi. Chỉ là...... bọn họ có đáng giá để tôi trả giá như vậy hay không?

Tôi nhìn gương mặt tính toán của ba tôi. Nhớ tới chuyện ông ấy từng ép tôi nghỉ học lập gia đình.

Chưa bao giờ đứng về phía tôi. Cũng không tin tôi mà không có lý do.

Lại nghĩ tới khi còn bé, họ có tôi trong những ngày đầu khởi nghiệp. Mà tôi xuất hiện đối với bọn họ mà nói là phiền càng thêm phiền.

Bởi vì sự nghiệp, bọn họ tranh cãi, chiến tranh lạnh, ít chăm sóc tôi.

Tôi bị nước nóng làm bỏng. Đi xuống cầu thang cũng bị va vào góc bàn, cằm để lại một vết sẹo thật lớn.

Sau đó, họ trút hết nỗi bất hạnh và đủ loại cảm xúc xấu lên tôi. Mặc dù tôi không hiểu, nhưng tôi có thể cảm nhận được.

Khi họ đối mặt với tôi, họ luôn bùng nổ một cơn giận dữ lớn. Sau khi tôi mất tích, tôi không biết họ lo lắng hay nhẹ nhõm.

Cũng không biết bọn họ có tới tìm tôi trước hay không. Nhưng không nói ra thông tin của ba mẹ và địa chỉ nhà, lại là do tôi cố ý làm.

Trong ngôi nhà đó, tôi không cảm nhận được tình yêu. Nên tôi sẽ đi.

Nghĩ đến đây, một chút thương hại vừa xuất hiện trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn gì.

Họ không đáng để tôi trả giá như vậy, nhưng tôi vẫn sẽ giúp họ vượt qua khó khăn này.

Tôi đã gọi điện và bàn bạc với ba mẹ nuôi và anh trai về việc này.

Họ nói: "Chúc mừng, con đã trưởng thành và có thể chịu trách nhiệm về hành động và lựa chọn của mình, và bất cứ điều gì con làm, chúng ta đều ủng hộ con."

Với sự ủng hộ của họ, trái tim tôi cảm thấy ấm áp.

Ngày hôm sau, tôi rút ra một tấm thẻ và một bản hợp đồng.

“Tôi có sẵn tất cả tiền mặt ở đây, số tiền này đủ để bù đắp cho những lỗ hổng của hai người. Số còn lại coi như tôi mua cổ phần.”

Nhìn thấy thẻ ngân hàng hai mắt ba tôi phát sáng, nghe vậy thì vội ngẩng đầu: "Con có ý gì?"

Tôi đẩy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần qua và nhấn hai lần bằng tay.

“Ý tứ trên mặt chữ.”

Ba tôi nổi trận lôi đình: "Tạ Nghênh! Đều là người một nhà con tính toán rõ ràng như vậy sao?!"

“Hơn nữa, của chúng ta không phải là của con sao, có cần phải như vậy không?"

Tôi bình tĩnh nhìn ông: "Cần. Tôi bỏ tiền ra vá lỗ thủng, các người cho tôi 51% cổ phần, điều này rất hợp lý."

“Nhưng Nghênh Nghênh, hình như con còn vị thành niên thì phải, chuyện cổ phần này..." Mẹ tôi mở miệng khuyên tôi.

Những chuyện lúc trước ở trường học, không chạm đến lợi ích của mẹ, cho nên bà đối với tôi cũng không tính là xấu.

Nhưng hôm nay tôi muốn tự tay cạy đi một nửa sản nghiệp của bọn họ, bà ấy đương nhiên không vui.

Tôi lấy chứng minh thư ra: "Thật ngại quá, hai ngày trước tôi vừa tròn 18 tuổi.l

Tôi chuyển đề tài còn nói: "Nói ra có ai tin chứ, ba mẹ ruột lại không nhớ rõ sinh nhật của tôi.”

Họ nghẹn ngào, không nói nên lời. Tôi nói tiếp: "Nếu không đồng ý chuyển nhượng cổ phần, được thôi, vậy hai người tự nghĩ cách đi."

“Dù sao tôi cảm thấy các người cũng không có khả năng dùng Tống Cẩm nâng niu trong lòng bàn tay ra làm liên hôn thương mại đúng không?"

Tiền có sẵn trước mặt họ, miễn là đầu óc họ không phải làm bằng bột nhão. Đều biết nên chọn như thế nào.

Khi tôi ngồi trong phòng khách xem hai tập phim truyền hình. Cuối cùng họ cũng quyết định, ký hợp đồng và đưa cho tôi.

Tôi nhận hợp đồng, mỉm cười.

“Vậy công việc tiếp theo của công ty giao cho hai vị chủ tịch quản lý."

“Dù sao tôi vẫn phải bận rộn học hành!"

21.

Tuy rằng chương trình học trung học phổ thông của tôi đã học xong, nhưng trước mặt vẫn có cửa ải thi đại học này.

Tôi bày tỏ nguyện vọng muốn tham gia tuyển sinh tự chủ của Đại học Bắc Kinh.

Anh trai nhìn điểm số của tôi và gật đầu. Vì thế khi tất cả mọi người đang chiến đấu hăng hái thi tốt nghiệp trung học, tôi đã chuẩn bị tuyển sinh tự chủ ở Bắc Đại.

Chủ nhiệm lớp bảo giáo viên các khoa phải làm hết khả năng, giúp đỡ tôi một cách tốt nhất.

Sau khi Tống Cẩm trải qua chuyện đó, hình như đã trưởng thành không ít.

Tính cách thu liễm một chút, động lực học tập cũng càng thêm mạnh mẽ.

Tranh giành với Ngụy Tầm để trở thành hạt giống số một trong lớp học bổ túc của tôi.

Bạn cùng bàn cũ xin lỗi tôi vì chuyện trước đây cô ta âm thầm gây trở ngại cho tôi. Sau đó tôi đã điều tra rõ ràng, cô ta là bị vợ chồng Trần thị sai khiến.

Bởi vì công việc kinh doanh của gia đình cô ta phụ thuộc vào họ, cho nên cô ta không thể không làm.

Chỉ có thể len lén quan sát quan hệ giữa tôi và Tống Cẩm, sau đó dùng đủ mọi cách khiến cuộc sống của tôi không dễ chịu.

Tôi không ghét cô ta, tôi không thích cô ta. Nhưng vẫn tha thứ cho cô.

Về phần vợ chồng Trần thị, đã xác định sẽ được ăn cơm tù. Tôi khó có thể phân định bọn họ rốt cuộc có yêu Tống Cẩm hay không.

Năm đó vứt bỏ Tống Cẩm trước cửa Tống gia chính là bọn họ. Sau khi lật đổ Tống thị, điều đầu tiên nghĩ đến cũng là kéo Tống Cẩm ra khỏi vũng bùn.

Thậm chí còn bảo bạn cùng bàn cũ của tôi lúc nào cũng báo cáo động thái của Tống Cẩm với bọn họ.

Nhưng làm ba mẹ ruột, bọn họ chưa từng làm bất cứ trách nhiệm nuôi dưỡng nào. Tống Cẩm đã gặp họ một lần trước khi họ vào tù.

Để lại cho bọn họ một câu: “Duyên phận kiếp này dừng ở đây, trước kia hiện tại và tương lai, tôi đều họ Tống.”

Tôi hiểu sự lựa chọn của cô ấy vì đó cũng là lựa chọn của tôi. Sau khi đợt tuyển sinh tự chủ kết thúc, tôi chạy tới Bắc Đại chơi cùng anh trai một thời gian.

Cho đến khi kì thi đại học kết thúc, tôi mới tới tạm biệt Tống Cẩm và Ngụy Tầm.

Không chỉ là bây giờ phải quay về Tây Bắc. Chờ sau khi tốt nghiệp đại học tôi cũng phải về Tây Bắc.

Đó mới là nhà của tôi. Bọn họ lưu luyến không rời tiễn tôi ra sân bay, Ngụy Tầm dùng sức ôm tôi.

“Tôi tin tưởng cậu, ở đâu cũng có thể làm được việc lớn!”

Tống Cẩm nước mắt lưng tròng giữ chặt tôi: “Chị, nhất định phải đi sao?”

“Em cũng biết, đây không phải nhà của chị.”

Anh tôi vẫy tay với tôi ở cửa an ninh. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Tống Cẩm: "Còn nhớ rõ lời chị từng nói với em, lựa chọn người nhà là quyền lợi của em không?"

“Mà nơi chị lựa chọn người nhà, là ở Tây Bắc, ở cùng bọn họ.”

Ngoại truyện: Sau khi trở về quê hương

Kỳ nghỉ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, tôi đã nằm cả ngày trong nhà suốt nửa tháng.

Không nghĩ tới chị họ Tạ Tích dốc sức làm việc trong giới giải trí đột nhiên đến nhà thăm hỏi. Còn dẫn theo bà chủ của công ty giải trí Bách Hoa đại danh lừng lẫy - - Bách Hoa.

Cô ấy là người đại diện của chị họ. Tình cờ lướt thấy video của tôi trên mạng.

Cảm thấy tôi có tiềm năng bồi dưỡng. Nhưng vì khoảng thời gian đặc biệt của năm cuối cấp 3 nên chưa bao giờ đến gặp tôi.

Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, cô ấy vội vàng thúc giục chị họ dẫn cô ấy đến.

Cô ấy giải thích ngắn gọn mục đích của mình cho tôi. Muốn ký hợp đồng với tôi, để bọn họ giúp tôi quay các loại video và tài liệu.

Làm tôi nổi tiếng trước đã. Sau đó giúp tôi bàn bạc thương vụ, sau đó nữa chính là lên chương trình, lên TV.

Nói thật, tôi có chút động tâm. Đây chính là giới giải trí, ai không muôn hướng tới chứ?

Nhưng tôi không muốn trở thành những gì họ đóng khuôn. Tôi muốn là chính mình, muốn cống hiến cho quê hương.

Tôi và Bách Hoa nói chuyện một chút về suy nghĩ của mình. Cô ấy lập tức lật đổ phương án lúc trước, vì tôi đo ni đóng giày làm một kế hoạch mới.

Trong tương lai tôi sẽ trở thành người phát ngôn của Tây Bắc. Không thể không nói, Bách Hoa có tầm nhìn nhạy bén và kỹ năng chuyên môn hạng nhất.

Đoạn video ngắn và những bức ảnh tôi chụp nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Nhưng chúng tôi không xuất hiện trên các chương trình và tạp kỹ khác nhau vào thời điểm này.

Mà là trầm tâm tĩnh khí, đạt được sự hợp tác với CCTV. Tôi bước vào phòng livestream hỗ trợ các nhà nông của họ.

Ngôn ngữ dân tộc thiểu số lưu loát và tiếng Hán tiêu chuẩn được vô số cư dân mạng khen ngợi.

Và nhờ lưu lượng có sẵn của bản thân, doanh thu của phòng livestream đã đạt đến một tầm cao mới!

Sau đó, chúng tôi lại đạt được hợp tác với Cục lữ hành văn hóa Tây Bắc. Tôi chính thức trở thành đại sứ tuyên truyền du lịch Tây Bắc!

Một kỳ nghỉ hè trôi qua, tôi đã nổi tiếng. Khi khai giảng đại học, thậm chí đã đến mức phải có vệ sĩ bảo vệ.

Mấy người bạn cùng phòng của anh trai tôi cuối cùng cũng phát huy công dụng. Bọn họ trêu ghẹo nói: "Không ngờ, Đỉnh Lưu lại là em gái tôi.”

Sau khi vào đại học, tôi vẫn dốc hết sức thúc đẩy hợp tác giữa Bắc Kinh và Tây Bắc, các dự án trợ nông, trợ học, v. v. từng bước được đưa vào lịch trình.

Một năm sau, tôi mời Ngụy Tầm và Tống Cẩm đến quê tôi xem đua ngựa.

Tôi mặc trang phục dân tộc xinh đẹp, giống như lần đầu tiên xuất hiện trên ống kính vậy.

Giơ cao quốc kỳ, cưỡi trên lưng ngựa phi nước đại.

Mảnh đất này năm ngàn năm mỹ lệ, chúng ta sẽ từng chút từng chút nói cho thế nhân nghe.

[HẾT]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom