-
Phần 3
11.
Tôi nghe Tạ Chiêu ở đầu dây bên kia, từ trên giường bật dậy, bước xuống.
“Đừng khóc, tìm chỗ có nhiều ánh sáng đợi anh, chia sẻ vị trí của em cho anh.”
“Được......”
Bạn cùng phòng của Tạ Chiêu vừa nghe anh ấy muốn ra ngoài, nói: "Tạ Chiêu, ký túc xá cũng đóng cửa rồi, cậu định đi đâu?"
“Em gái tôi lạc đường, tôi đi tìm em ấy.”
“Tôi đi nữa! Cậu còn có em gái sao?!”
Ba người khác trong phòng trao đổi ánh mắt, lập tức đuổi theo Tạ Chiêu.
Bốn người đơn giản phân chia công việc, một người chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của dì quản lý ký túc xá, ba người còn lại nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Khó khăn lắm mới ra khỏi ký túc xá và cổng trường. Nhưng hết lần này tới lần khác không gọi được xe.
Tạ Chiêu lòng nóng như lửa đốt. Vừa quay đầu nhìn thấy dưới đèn đường có một dãy xe đạp công cộng.
Vì thế mấy người họ hì hục đạp xe hai mươi phút. Tìm thấy tôi ôm chân ngồi xổm ở quảng trường Nhân Dân.
Bóng lưng cô độc, yếu đuối không hợp với đám đông huyên náo.
“Tạ Nghênh!” Tạ Chiêu gọi tên tôi, chạy về phía tôi. Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên đầu tôi, sắc mặt anh ấy trầm xuống.
“Ai đánh em?”
Tôi tức giận nói: "Còn có thể là ai? Người cha nửa đường lòi ra đó.”
Anh ấy cau mày, kéo tôi đi tìm tiệm thuốc xử lý vết thương.
"Tạ Chiêu, sao tôi lại thấy em gái của chúng ta quen mắt vậy nhỉ?”
“Cái gì mà em gái chúng ta, đó là em gái tôi!" Tạ Chiêu liếc anh ta một cái.
Bạn cùng phòng ôm vai Tạ Chiêu: "Mấy anh em chúng ta còn phân biệt cái gì, thêm mấy người chúng tôi bảo vệ em gái, không phải càng có cảm giác an toàn sao!"
"Tìm được rồi, chính là cái này!" Một người khác kêu lên.
“Đưa điện thoại đây.”
Rõ ràng chính là đoạn video ngắn hot mấy tháng trước.
"Tôi nhớ rõ cái video này còn có cái này nữa, hình như đây chính là video trợ giúp nhà hào môn ở thành phố chúng ta tìm được con gái mất tích đã lâu!”
Người nắm vai Tạ Chiêu kia, nhìn thấy video cũng nhớ lại.
"Cho nên em gái cậu chính là con gái mất tích của nhà hào môn kia?"
Sắc mặt đang bình thường của Tạ Chiêu, sau khi nghe vậy thì đen xuống.
“Ông ta mà tính là cha gì, sinh mà không nuôi, lại còn đánh con bé!”
Lúc này tôi đã băng bó vết thương xong, đi về phía bọn họ. Tạ Chiêu thu liễm thần sắc, ôn nhu nhìn tôi.
Nhìn thấy Tạ Chiêu, tâm tình của tôi đã tốt hơn phân nửa. Vì thế cười hì hì chào hỏi bọn họ: "Chào các anh, em tên là Tạ Nghênh, hoan nghênh.”
Cái tên này là anh trai tôi đặt, ý là cả nhà đều hoan nghênh tôi đến.
“Ha ha! Em gái tốt, em gái tốt!” Bạn cùng phòng của anh trai cười như đồ ngốc.
Tôi ôm cánh tay anh trai và đi ra ngoài cùng họ.
“Đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn gà rán.”
Nghe vậy, hai mắt tôi tỏa sáng!
Mì ăn liền, gà rán là những thứ trước đây mẹ đều không cho tôi và anh trai ăn, nói là thực phẩm rác rưởi.
Nhưng tôi thích ăn, cho nên mỗi lần đều lén lút mua về, sau đó lại tìm chỗ ăn lén.
Hiện tại có anh trai che chở, rốt cục cũng có thể không kiêng nể gì mà ăn!
Chờ đến khi tôi ăn no căng bụng, đám người đến ăn khuya cơ bản cũng tan hết. Anh trai dẫn chúng tôi đến khách sạn thuê một căn phòng gần đó, tôi ở một mình.
Mấy anh em họ ở những phòng còn lại. Sáng sớm hôm sau, anh trai lại đưa tôi đến trường học.
Vừa lúc gặp được ba mẹ đưa Tống Cẩm đến. Tôi giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng qua.
Mẹ tôi chạy đến giữ chặt tôi.
LNghênh Nghênh, đầu của con không sao chứ?”
Tôi hất tay bà ấy ra, giọng điệu xa lạ nói: "Không có việc gì, cám ơn đã quan tâm.”
Ba từ trên xe bước xuống: "Người đàn ông đưa con tới là ai?"
“Ta nói cho con biết, Tạ Nghênh, con bây giờ là học sinh trung học, nhiệm vụ duy nhất chính là phải học tập thật tốt, đừng làm những chuyện khiến ta xấu hổ.”
Không nói nên lời. Tôi kìm nén cố không trợn mắt.
“Nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi đây. Chưa nói xong tôi cũng không rảnh nghe.”
Tôi xoay người bước đi. Còn nghe được tiếng ba tôi tức giận phía sau: “Họ dạy con như thế này à? Không có phép tắc gì cả!”
Xin lỗi à, ông hành xử thế nào thì tôi cho ông sắc mặt như thế ấy.
12.
Vừa vào trường tôi liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn tôi có chút kì quái. Giống như đều đang chờ xem chuyện cười của tôi.
Đi vào tòa nhà dạy học, tôi nghe được có người đang châu đầu ghé tai nói.
“Tôi nghe nói hôm qua có người chặn cậu ta trong hẻm nhỏ, nhìn đầu cậu ta bị thương, khẳng định đã bị dạy dỗ!”
"Đáng đời! Ai bảo hôm qua cậu ta kiêu ngạo như vậy, lại dám đánh Ngụy Tầm!”
“Sáng nay lúc tôi tới còn thấy cậu ta bị ba của Tống Cẩm mắng!”
“Thật cho rằng chỉ cần bước chân vào hào môn sẽ thật sự biến thành thiên kim hả, cũng không nhìn xem mình là cái loại gì, còn muốn làm chị gái của Tống Cẩm!”
Những câu phát biểu thiểu năng như vậy, mãi cho đến khi tôi vào phòng học cũng không biến mất.
Chỉ có điều bạn học trong lớp có thể là ngại chiêu thức của tôi ngày hôm qua. Sau khi nhìn thấy tôi liền chuyển sang thì thầm.
Tôi ngồi xuống ghế, bạn cùng bàn lại gần.
"Tạ Nghênh, hôm qua cậu thật sự bị đánh sao?"
Tôi chỉ chỉ băng gạc trên đầu: "Rõ ràng.”
Cậu ta che miệng kinh ngạc: "Ngụy Tầm động thủ thật sao?!”
Tôi hỏi ngược lại: “Sao cậu biết là Ngụy Tầm?”
“Tôi...... Tôi đoán.”
Tôi cười cười, không nói lời nào. Cậu ta lại hỏi: "Vậy cậu bị đánh, ba mẹ cậu mặc kệ việc này sao?"
Tôi lắc đầu. Cậu ta tức giận bất bình: "Cho dù cậu lớn lên trong núi, không giống Tống Cẩm, nhưng cậu cũng là con gái của bọn họ, sao họ có thể mặc kệ cậu chứ?"
Tôi nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, không nói tiếp. Lúc này ngoài cửa lại xôn xao.
“Tạ Nghênh ngồi ở đâu?”
Giọng Ngụy Tầm như loa lớn truyền đến. Có người chỉ chỉ phương hướng, ngay sau đó cả lớp bắt đầu nhìn về phía tôi.
Còn có người lộ ra nụ cười hả hê khi người gặp họa.
“Ngụy Tầm đến rồi, cậu ta chắc chắn gặp chuyện chẳng lành!”
Trong sự im lặng, hắn đi đến chỗ ngồi của tôi. Kinh hãi hét lên: "Hả! Ai đánh cậu?”
“Bớt hỏi lại.”
Tôi ngước mắt nhìn hắn: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi cậu một chút, hôm qua cậu nói tôi phải tạo hình tượng tốt, vậy phải bắt đầu như thế nào?”
Tôi nhìn sách giáo khoa trên bàn, rút ra một quyển <<Ngũ Tam>> mới tinh đưa cho hắn.
"Học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày."
Hắn cầm quyển sách lên nhìn trái nhìn phải, sau đó gật đầu, lẩm bẩm: "Có lý, nếu tôi học giỏi cô ấy sẽ không chướng mắt tôi nữa.”
Hắn hài lòng cầm quyển sách rời đi, trước khi ra cửa lại quay đầu lại hét lên với tôi: "Tạ Nghênh, nếu có ai bắt nạt cậu, cứ nói cho tôi biết một tiếng, tôi giúp cậu dạy dỗ nó!"
Những người chờ xem tôi gặp hoạ mở to hai mắt.
“Tình huống gì đây?! Không phải Ngụy Tầm tới tìm cậu ta gây phiền toái sao?"
“Đây là tình huống kỳ quái gì vậy?"
Bạn cùng bàn lại gần: "Vết thương trên đầu cậu không phải Ngụy Tầm đánh à?”
Tôi nở nụ cười: "Thế nào? Cậu có chút thất vọng à?”
13.
Lúc này Tống Cẩm đi vào phòng học. Thấy bạn cùng bàn bị tôi hỏi đến đỏ bừng cả mặt, chân tay luống cuống muốn giải thích.
“Tạ Nghênh, tôi còn muốn xin lỗi cô vì chuyện ngày hôm qua hiểu lầm cô, sao giờ cô lại bắt nạt người khác rồi?”
Ngày hôm qua sau khi hét lớn một trận rồi đóng sầm cửa bỏ đi, Tống Cẩm đã bị tôi làm xúc động.
Cảm thấy có thể đã hiểu lầm tôi. Hôm nay cố ý tìm rất nhiều người hỏi rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Vốn muốn tìm tôi xin lỗi, không nghĩ tới vừa vào phòng học lại thấy cảnh như vậy.
Tôi giật giật khóe miệng: "Liên quan gì đến cô? Tôi cũng không cần cô xin lỗi."
“Trong lòng cô không phải đã sớm kết luận tôi lớn lên từ trong núi, toàn thói quen xấu, không có giáo dưỡng, không xứng làm chị gái của người như cô sao?"
“Vậy thì tốt, tôi cũng không muốn một em gái mắt mù tai điếc, chẳng phân biệt được thị phi. Cô muốn giúp cậu ta trút giận? Được đó, hai người ngồi cùng một chỗ đi!”
Tống Cẩm bị tôi nói đến mức trên mặt lúc xanh lúc tím. Tôi xách cặp sách, đi đến hàng cuối cùng gần cửa sổ, một mình ngồi một bàn.
Mắt không thấy tâm không phiền. Sau khi trở mặt với Tống Cẩm, người trong lớp bắt đầu cô lập tôi.
Bởi vì tôi không phải thiên kim được Tống gia nâng niu trong tay, cho nên không cần phải nịnh bợ tôi.
Ngược lại cũng bởi vì Tống Cẩm không thừa nhận người chị là tôi, mọi người cũng ngầm hiểu mà bắt đầu đối địch với tôi.
Về cơ bản, tôi đã trở thành một người mà mọi người đều xa lánh và không ưa ở trường.
Ngụy Tầm vào lúc này chủ động đứng ra, trở thành bạn tốt với tôi. Sự việc đến tai ba tôi.
Biến thành tôi và Ngụy Tầm cùng một giuộc, cấu kết với nhau làm việc xấu, không học vấn không nghề nghiệp.
Ông ấy tức giận, cảnh cáo tôi nếu như kì thi tháng không đạt top 10 của khối sẽ đưa tôi ra khỏi ngôi trường này.
Tôi nhìn phản ứng của ông ấy, cảm thấy có chút buồn cười. Không trách Tống Cẩm mắt mù tai điếc. Thì ra là thượng bất chính hạ tắc loạn.
“Con cười cái gì?!”
Nhìn bộ dáng chẳng thèm để ý của tôi, ba tôi lại nóng nảy.
Tôi ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Nếu như tôi thi vượt qua Tống Cẩm thì sao?”
Ông ấy giống như nghe được chuyện cười gì đó: "Tiểu Cẩm luôn đứng thứ hai trong khối, con cảm thấy con có thể thi lên hạng nhất sao?"
Tôi nhún nhún vai: "Nếu tôi thi vượt qua Tống Cẩm, ông phải để nó chuyển trường, tôi không muốn gặp nó ở trường này; còn nữa, tôi muốn dọn ra ngoài ở, tôi cũng không muốn gặp các người."
Ông ấy bị tôi chọc tức, nói: "Được! Nếu con không thi được hạng nhất, thì thôi học về lập gia đình.”
Thì ra là ở đây chờ tôi liên hôn thương mại. Ngu ngốc! Tôi nhịn không được nói lời bất kính trong lòng.
Tôi một là vẫn chưa trưởng thành, hai là chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp, cái này là muốn bán tôi để đổi lấy tài nguyên à? Tôi thấy có vẻ như ông muốn biết cơm tù có ngon hay không đây mà!
14.
Tống Cẩm đã biết cuộc cá cược giữa tôi và ba. Vì thế bắt đầu dốc hết sức học tập.
Mặc dù cô ấy cảm thấy tôi không thể vượt qua cô ấy, nhưng cô ấy vẫn muốn tôi thua một cách khó coi nhất.
Trái lại tôi mỗi ngày nhàn nhã, dẫn theo Nguỵ Tầm và đám đàn em của hắn ra vào những chỗ không liên quan tới việc học.
Nhìn thì có vẻ như đang chơi bời lêu lổng, thực tế là tôi đang dạy thêm cho họ.
Tôi muốn giúp bọn họ lặng lẽ xuất sắc, sau đó khiến tất cả mọi người kinh ngạc!
"Không phải chứ, tôi nói này Tạ Nghênh, bọn họ không phải nói cậu từ trong núi tới sao?"
Ngụy Tầm cảm thán, điểm tri thức tôi giảng giải cho bọn họ có một số ngay cả sách giáo khoa trung học phổ thông cũng không có!
“Trẻ con trên núi không có sách để đọc à? Đó là suy nghĩ rập khuôn!"
“Những năm gần đây tài nguyên giáo dục của đất nước nghiêng về phía Tây Bắc không ít, chính quyền địa phương chúng tôi cũng không chịu thua kém, coi trọng giáo dục, ra sức phát triển giáo dục."
"Hơn nữa tôi," Tôi hai tay ôm ngực, kiêu ngạo nói: "Đầu óc hơi linh hoạt một chút, đã sớm học xong chương trình học cấp ba rồi!"
Tôi nhân cơ hội này đến Bắc Kinh lần này vì tôi chắc chắn rằng nhà họ Tống sẽ không gửi tôi đến một ngôi trường bình thường.
Chỉ có nắm bắt được nguồn lực tốt hơn, tôi mới có thể đi đến nền tảng cao hơn, học hỏi nhiều kiến thức hơn.
Kỳ thi tháng đã tới. Tôi tự tin bước vào phòng thi và bình tĩnh bước ra ngoài.
Cùng Tống Cẩm sát vai mà đi. Một người trong đám chị em của cô ấy chế giễu tôi một câu.
"Cố ra vẻ coi chừng bị s ét đ ánh! Chờ đến ngày có thành tích, coi chừng khóc đấy!”
Tôi cười trừ, không để ý đến cô ta. Dù sao tôi biết người khóc cuối cùng chắc chắn không phải là tôi.
Một tuần sau, thành tích thi tháng được dán trên bảng thông báo. Tôi đứng dưới bóng râm trong góc, khoanh tay chờ đợi để nghe tiếng la hét của đám đông.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã có người phát ra âm thanh khiếp sợ.
“Cái gì, Tạ Nghênh đứng đầu!”
“Cậu nhìn lầm rồi hả? Tạ Nghênh làm sao có thể đứng hạng nhất, cậu ta trông khác gì một kẻ vô học đâu!”
"Thật sự đó, các cậu xem đi, đứng nhất khối Tạ Nghênh, điểm các môn gần như đạt tối đa!"
“Trời ạ! Tổng điểm của cô ta cao hơn Hứa Khâm nhiều như vậy! Trực tiếp dẫn đầu!”
“Nếu như vậy, Tống Cẩm sẽ đứng thứ ba trong khối...”
Người nói chuyện nhìn thấy Tống Cẩm xuất hiện trong đám người, giọng nhỏ dần lại. Tống Cẩm đen mặt, nhìn phiếu điểm, cũng cảm thấy không thể tin.
“Tạ Nghênh lớn lên từ trong núi, làm sao có thể đạt thành tích tốt như vậy!”
Người hầu của Tống Cẩm đưa ra nghi vấn đầu tiên, trong đám người rất nhanh đã có người hưởng ứng.
“Đúng! Cô ta nhất định là gian lận!”
“Chúng ta đi tìm giáo viên kiểm tra camera.”
Tôi biết mọi thứ sẽ đi đến bước này, vì vậy cũng không bất ngờ lắm. Thong thả bước tới.
“Không cần phiền phức như vậy, cho dù có xem camera các người cũng sẽ không tin. Chi bằng tôi và Tống Cẩm cùng thi lại một lần nữa.”
15.
Sau khi thương lượng quyết định, tôi và Tống Cẩm thi lại môn toán một lần nữa. Do giáo viên trong nhóm nghiên cứu toán cùng nhau ra đề.
Sáu giáo viên giám sát hai người chúng ta. Chủ nhiệm lớp cũng có mặt. Các bạn học đều vây xem bên ngoài phòng học.
Tôi không thể gian lận trước mắt mọi người. Tất cả mọi người đều mong chờ Tống Cẩm đ ánh vào mặt tôi.
Chỉ có tên ngốc Ngụy Tầm mang theo đàn em ghé vào cửa sổ hét lớn với tôi: "Tạ Nghênh, cậu cứ phát huy như bình thường là được!"
Sau đó suy nghĩ một chút lại khích lệ Tống Cẩm một câu.
“Tống Cẩm, xem đề cho kỹ, cố lên!”
Tôi cười khẽ một tiếng, hắn thật đúng là mưa móc đều dính. Không đắc tội tôi, cũng không đắc tội nữ thần hắn thầm mến.
Lúc biết người hắn thích là Tống Cẩm. Tôi chỉ đưa cho hắn hai chữ: "Mắt mù!"
Dù sao cô ấy ngoại trừ xinh đẹp không có ưu điểm gì khác. Ngụy Tầm đúng là cái đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Nên tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ lắm. Chỉ cần mỗi ưu điểm này, cũng đủ khiến Ngụy Tầm mê muội.
Tôi liếc Tống Cẩm một cái, cô ấy đang ra vẻ sẵn sàng đón địch. Coi sự quan tâm của Ngụy Tầm như không khí.
Ngụy Tầm thật đáng thương, chỉ sợ thầm mến đến độ không bệnh mà chet! Tôi hoạt động ngón tay, lấy được bài thi rồi bắt đầu xem.
Mặt trước cũng không có khó khăn gì, chỉ là câu cuối cùng có chút khó. Không phải là phạm vi của toán trung học.
Nhưng tôi có thể làm được. Khi tôi làm xong câu cuối cùng, ngẩng cái đầu đau nhức và sưng tấy lên.
Phát hiện còn nửa tiếng nữa mới kết thúc kỳ thi. Vì thế không có việc gì thì bắt đầu ngồi ngây ngốc.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng thảo luận rất nhỏ.
"Cậu ta chắc chắn không làm được, bỏ cuộc rồi!"
“Còn tưởng rằng lợi hại bao nhiêu! Thì ra chỉ có miệng lợi hại!”
Thầy giáo đứng bên cửa sổ không vui nhìn bọn họ một cái. Họ lập tức ngậm miệng lại.
Cô giáo bước tới và gõ nhẹ lên bàn tôi.
“Bạn học Tạ Nghênh, còn nửa tiếng nữa mới kết thúc, nếu em làm xong thì kiểm tra kỹ một chút.”
“Cô giáo, em đã kiểm tra ba lần rồi.”
Giáo viên có chút giật mình, cầm lấy bài thi của tôi nhìn một chút. Sau đó liền thay đổi sắc mặt, đi tới chỗ tổ trưởng thì thầm vài câu.
Ngay sau đó tổ trưởng tổ toán cũng đi tới, bắt đầu cầm lấy bài thi của tôi xem. Dần lộ ra thần sắc khen ngợi.
Nhìn đến câu cuối cùng, trên mặt ông ấy đã tràn đầy nụ cười. Đặt bài thi của tôi xuống, ông ấy trở về vị trí giám thị.
Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không, cảm giác bước chân của ông ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên.
Tống Cẩm thở phào nhẹ nhõm như được giải phóng. Tôi quay đầu nhìn cô ấy, trên trán đều là mồ hôi.