• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thập niên nhất mộng (1 Viewer)

  • Chương 4 END

10

Ta ở kinh thành không giao lưu thân thiết với ai cả, những tiểu thư thế gia khi kết bạn cũng sẽ chọn những người hữu ích.

Sau khi gả cho Phó Tĩnh Trì ta mới quen biết mấy vị phu nhân, nhưng nay phủ tướng quân gặp chuyện, tất nhiên bọn họ đều không thấy tăm hơi.

Một ngày trước khi Đại Lý Tự đến niêm phong phủ, các thị vệ đã hộ tống và thu xếp ổn thoả cho ta đến Nam Thành.

Ta hỏi họ rốt cuộc Phó Tĩnh Trì có dự tính gì, mà họ chỉ một câu thuộc hạ không biết, nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ phu nhân.

Ta lo lắng ăn ngủ không yên, Mạnh Khê Bạch lại tìm tới, hắn giang tay với ta như ngày trước: “A Vũ, chúng ta về nhà đi.”

Ta nhìn thủ vệ của Phó Tĩnh Trì đang cầm kiếm sau lưng mà lắc đầu: “Đừng manh động, dù sao cũng không c.h.ế.t được. Mạnh Khê Bạch, ta có thể đi với ngươi, ngươi thả bọn họ đi đi.”

Mạnh Khê Bạch đón ta về Mạnh phủ, lại mang ta đến gặp Mạnh đại nhân: “Phụ thân, con và A Vũ tháng sau sẽ thành thân. Sắp tới cuối năm rồi, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng (*).

(*) 夜长梦多: dạ tưởng mộng đa: đêm dài lắm mộng, kéo dài thời gian có thể phát sinh nhiều chuyện bất lợi

Mạnh đại nhân khác hoàn toàn so với kí ức của ta, người bá bá đầy râu nghiêm nghị kia giờ đã biến thành một ông già ốm yếu nằm trên trường.

Mạnh Khê Bạch không phải rất hận ông ấy sao? Bây giờ thì sao, ốm yếu thì ốm yếu, nhưng Mạnh đại nhân vẫn sạch sẽ gọn gàng, trong phòng mùi thuốc cũng rất nhẹ, nhìn qua thôi cũng thấy ông được chăm sóc rất tận tình.

Mạnh Khê Bạch nhìn ra được sự nghi ngờ của ta, lại dẫn ta qua một gian phòng khác, là thư phòng, trên tường treo đầy chân dung nữ tử, chỉ là phần lớn đều bị trầy xước.

Mạnh Khê Bạch vuốt ve chúng, nhẹ giọng nói: “A Vũ, ta đã kể cho nàng chuyện của ta chưa?”

Vẻ mặt hắn rất dọa người, ta lui về phía sau một bước: “Kể rồi.”

Mạnh Khê Bạch híp mắt lại: “A Vũ đang sợ ta sao?”

Ta nuốt nước bọt: “Không có.”

Mạnh Khê Bạch càng lúc càng gần, đến khi chỉ cách ta một bước chân mới dừng lại, hắn nhìn ta, lại trông như không để ý: “Thật ra vốn không có chuyện sủng thiếp diệt thê gì cả, mẫu thân ta hiện đang ở trong cung, chính là Mai phi của Hoàng đế.”

Cái gì?

Thời gian dường như ngừng lại, ta nhìn chằm chằm những bức chân dung vụn nát trên tường, không biết phải nói gì.

Cũng may Mạnh Khê Bạch không đợi ta trả lời đã cười mỉa mai tiếp tục kể: “Là bà ấy tự muốn tiến cung. Từ nhỏ bà ấy đã biết rõ bản thân muốn gì, sẵn sàng bỏ qua tất cả để đạt được mục đích. Phụ thân và ta đã cầu xin bà ấy, nàng đoán xem bà ấy đã nói gì? Đừng chặn thanh vân lộ (*) của bổn cung.”

(*) 青云路: thanh vân lộ: con đường tiến thân lên tầng lớp quý tộc cao quý

Mạnh Khê Bạch nói rằng lúc đó hắn còn rất nhỏ, khóc vài năm đã quên hết, nhưng Mai phi lại không yên tâm, lại đề ra mối hôn sự khác cho Mạnh đại nhân.

Kế phu nhân thân mang nhiệm vụ mà đến, Mạnh đại nhân và Mạnh Khê Bạch còn sống một ngày thì Mai phi còn lo lắng một ngày, sợ Hoàng thượng nhớ tới bọn họ mà khó chịu xa cách bà.

Sau đó kế phu nhân âm thầm h.ạ thu.ố.c Mạnh đại nhân, muốn làm ông ấy kiệt quệ, lại đối xử h.à kh.ắ.c với Mạnh Khê Bạch, muốn hắn c.h.ế.t y.ể.u.

“Hổ dữ không ăn thịt con, A Vũ, bà ta chính là yêu quái vô lương tâm.”

Mạnh Khê Bạch ngẩng đầu nhìn lên bức chân dung duy nhất còn nguyên vẹn trong thư phòng, sau đó chộp lấy con d.a.o trên bàn, c.h.é.m thành mảnh vụn.

“Tiếc là lão hoàng đế vẫn còn muốn lưu danh sử sách, bà ta dù có muốn gây sóng gió thế nào cũng không cản được ta từng bước tới gần.”

“A Vũ, phụ thân và ta từ trước tới nay chưa từng muốn vạch trần bà ta, nhưng tại sao bà ta lại không tha cho chúng ta? Lúc đó ta đã nghĩ, nhất định phải tránh bà ta càng xa càng tốt.”

Ta lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, thủ vệ nghiêm ngặt, muốn trốn cũng hơi khó.

“Vậy ngươi báo thù bà ấy là được, sao lại làm tình hình trở nên kinh khủng như vậy chứ?”

Mạnh Khê Bạch cười lạnh một tiếng: “Bởi vì ta cảm thấy buồ.n nô.n! Hoàng đế c.ư.ớ.p vợ thần tử thì tốt đẹp cái gì, không bằng d.i.ệ.t hết bọn chúng một thể!”

Nói tới đây hắn dựa vào ta, nét mặt lộ ra vẻ si mê: “A Vũ, nàng sẽ ủng hộ ta đúng không? Không ủng hộ cũng không sao, chỉ cần Phó Tĩnh Trì c.h.ế.t, nàng sẽ quay lại bên cạnh ta.”

Nhắc đến Phó Tĩnh Trì, ta mới thấy sợ hãi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Đột nhiên Mạnh Khê Bạch tối sầm mặt: “A Vũ, nàng càng để ý Phó Tĩnh Trì, hắn sẽ c.h.ế.t chàng thảm. Yên tâm đi, ta sẽ cho hắn một kết cục thích hợp, vạn tiễn xuyên tâm thì sao?”

Hắn nói xong không cần biết ta có phản ứng gì đã xô cửa đi ra ngoài: “A Vũ ngoan ngoãn ở đây đi, một tháng sau chúng ta sẽ thành thân.”

Hai tì nữ từ trong góc bước ra, cúi đầu chào rồi cung kính đứng sang một bên.

Ta tuy.ệ.t vọ.n.g đi lang thang trong phòng, cầm mấy bức tranh trên bàn lên, hóa ra đều là những việc linh tinh ta và Mạnh Khê Bạch cùng làm khi còn trẻ.

Ta tự cười nhạo mình, mặt không cảm xúc châ.m l.ử.a đ.ố.t hết, vứt ra ngoài cửa.

Để ta nhìn thấy những thứ này thì có tác dụng gì chứ, tất cả đều không quay lại được nữa rồi.

11

Mạnh Khê Bạch chuẩn bị thành thân là một chuyện, nhưng trên triều công vụ vô cùng nhiều, chỉ cần Phó Tĩnh Trì chưa c.h.ế.t, hắn lại thêm một ngày không yên ổn.

Mới đầu Mạnh Khê Bạch còn mỗi ngày đến thăm ta, thỉnh thoảng ngồi ăn cơm cùng ta, sau đó không hiểu sao hắn không tới nữa.

Trước khi thành thân một tháng, Mạnh Khê Bạch đưa ta về Phương gia, “A Vũ, cuối cùng kiếp này ta cũng cưới được nàng.”

Âm thanh dịu dàng truyền vào tai lại như tiếng sấm nổ, ta dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn.

Mạnh Khê Bạch bóc quýt cho ta: “Xin lỗi, xin lỗi, lại làm A Vũ sợ rồi. Nhưng mà A Vũ có lẽ cũng giống ta đúng không? Thật không ngờ, A Vũ lại nguyện ý c.h.ế.t vì Phó Tĩnh Trì.”

Ta không nói cũng chẳng nhận quýt, Mạnh Khê Bạch bận rộn vẫn thong dong cười, “Không thì, để kiếp này Phó Tĩnh Trì nguyện ý vì nàng mà c.h.ế.t đi?”

Ta biết ngay mà! Mạnh Khê Bạch làm việc tuyệt đối không thể chỉ xem mỗi bề nổi, hắn có thể thật lòng muốn cưới ta, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ép Phó Tĩnh Trì xuất hiện.

Nhớ kiếp trước Phó Tĩnh Trì tâm lặng như nước quỳ trước tượng Phật, ta đột nhiên hy vọng chàng sẽ không yêu ta nhiều như thế nữa.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, ta đều hy vọng chàng bình an.



Sáng sớm hôm sau, tì nữ bắt đầu trang điểm sửa soạn cho ta.

Mạnh Khê Bạch thả Tiểu Vân về, cô bé nước mắt nước mũi tèm lem vừa khóc vừa kể: “Tiểu thư, nô tì còn tưởng sẽ không được gặp lại tiểu thư nữa.”

Cô bé nén giọng mắng Mạnh Khê Bạch và A Võ nguyên một khắc (*), dù không muốn nhưng vẫn chuẩn bị đi cùng ta, bỗng tì nữ lại báo đổi đội khác đi cùng.

(*) Một khắc = 15 phút

Ta lập tức hiểu ra, gióng trống khua chiêng đi từ Phương gia chỉ là thế thân mà thôi, Mạnh Khê Bạch quả nhiên muốn lừa Phó Tĩnh Trì xuất hiện.

Tiểu Vân lại bắt đầu gào khóc, nói gì mà không chịu đi, ta an ủi mấy câu, thì thầm với cô bé: “Phải vui vẻ đưa tiểu thư xuất giá chứ, hiểu chưa?”

Như vậy Phó Tĩnh Trì sẽ có thể biết được đó chính là bẫy, tiểu tướng quân của ta, ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng nhé.

Đội ngũ rời đi được một khắc, Mạnh Khê Bạch đáng nhẽ đang bái đường ở Mạnh gia lại tới đây.

Hắn é.p ta lên xe ngựa, lắc lư đi vào hoàng thành.

Trong đại điện uy nghiêm, Hoàng thượng và Mai phi bị trường đ.a.o k.ề c.ổ, lão hoàng đế còn đỡ, thấy nguy không sợ, chỉ lạnh lùng nhìn Mạnh Khê Bạch.

Mai phi thì khóc như mưa nhưng vẫn yêu kiều (*), thử dùng m.á.u mủ tình thân thuyết phục Mạnh Khê Bạch thả bà ta ra.

(*) 梨花带雨: lê hoa đái vũ: người con gái khóc cũng đẹp

Mạnh Khê Bạch không thèm để ý, kéo ta ngồi xuống rồi ung dung nhìn ra bên bên ngoài: “A Vũ, ta sẽ chứng minh trên đời này chỉ có ta yêu nàng nhất.”

Châu ngọc hoa lệ trên đầu có hơi nặng, ta buồn ngủ đến díp cả mắt, không hơi sức đâu tranh luận với hắn.

Lại qua một lúc, chắc là thế thân vào động phòng rồi, bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến tiếng đ.á.n.h nhau.

Nhìn thấy Phó Tĩnh Trì, Mạnh Khê Bạch cười: “A Vũ, nàng xem đi, hắn căn bản không hề yêu nàng. Ta tung tin hôm nay bức vua thoái vị, hắn không đi cư.ớ.p dâu mà lại xuất hiện ở đây, có thể thấy tình cảm nam nữ với hắn còn không bằng thứ trung thành ngu xuẩn này.”

Không ngờ ở một kiếp sống hoàn toàn khác, ta và Phó Tĩnh Trì vẫn không thoát khỏi định mệnh phải từ xa trông ngóng nhau.

Ta hừ một tiếng: "Nhưng mà Mạnh Khê Bạch, kiếp trước ta cũng lựa chọn cái gọi là trung thành ngu xuẩn miệng ngươi mới phun ra đấy."

Lúc thấy Mạnh Khê Bạch ôm lấy ta, Phó Tĩnh Trì trợn tròn mắt, trường thương trong tay gần như sắp gãy đôi rồi.

Mạnh Khê Bạch không nói nhiều lời, quay người dùng một đ.a.o trực tiếp đ.â.m c.h.ế.t Mai phi.

Bao năm o.á.n hận của hắn cứ thế vung xuống một cách dễ dàng, Mai phi vươn tay muốn túm lấy góc áo của Mạnh Khê Bạch, nhưng không sờ được.

Được đế vương sủng ái mà kiêu ngạo (*) chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi, trong mắt lão hoàng đế chỉ thoáng qua một chút bi thương, sau đó lại nhìn chằm chằm Phó Tĩnh Trì: “Nếu trẫm xảy ra chuyện, xin Phó tướng quân giúp đỡ Tam hoàng tử lên ngôi.”

(*) 引以为傲: dẫn dĩ vi ngạo: lấy cái gò đó làm tự hào, kiêu ngạo

Mạnh Khê Bạch cười to: “Đừng vội ủy thác thế, ta không g.i.ế.t ông đâu. Chỉ cần hôm nay Phó tướng quân t.ự v.ẫ.n trong đại điện, ta sẽ thả tất cả mọi người, chỉ mang A Vũ đi.”

“Ngươi điên rồi à!” Ta liều mạng giãy dụa muốn chạy về phía Phó Tĩnh Trì: “Không được! Phó Tĩnh Trì, nếu chàng c.h.ế.t rồi thiếp cũng không sống một mình đâu.”

Mạnh Khê Bạch càng ôm ta chặt hơn, hất cằm ra hiệu với thủ hạ.

Mũi đ.a.o kề sát cổ Hoàng đế vẽ ra những đường m.á.u mỏng, Phó Tĩnh Trì dừng lại, buông trường thương xuống rồi từng bước đi tới: “Nếu ngươi thất hứa thì sao?”

Mạnh Khê Bạch hung ác khẽ nghiêng đầu: “Ồ…vậy hình như ngươi cũng không làm gì được ta nhỉ? Được rồi, không đùa với Phó tướng quân nữa. Cả một đời vất vả, ta đã tìm được một thứ còn quan trọng hơn báo thù.”

“Thật đáng tiếc, A Vũ đã không còn là A Vũ của ngày hôm qua nữa rồi. Mà thôi không sao, chỉ cần ngươi c.h.ế.t, nàng sẽ lại yêu ta như ban đầu.”

12

Đội quân của Mạnh Khê Bạch không nhiều, nhưng vì trong tay hắn có Hoàng thượng, dòng tộc, còn có…ta, nên Phó Tĩnh Trì không dám manh động.

“Phó Tĩnh Trì…” Ta không giãy dụa nữa, đưa tay lau nước mắt để nhìn chàng rõ hơn.

Ta không sợ c.h.ế.t, nhưng tại sao sống tới kiếp này rồi nhưng vẫn không có cái kết viên mãn với Phó Tĩnh Trì chứ.

Mạnh Khê Bạch đợi sốt cả ruột, thúc giục: “Phó tướng quân còn không mau lên đường đi. Hoàng thượng sắp chịu không nổi nữa rồi kìa.”

Phó Tĩnh Trì nhặt con d.a.o dưới đất lên, từ từ ngắ.m chuẩn vị trí trái tim mình, nước mắt ta lại trào ra.

“Mạnh Khê Bạch, ta có thể c.h.ế.t, nhưng ta muốn c.h.ế.t trong tay A Vũ.”

Đôi mắt Mạnh Khê Bạch trừng lớn, điên cuồng cười lên: “A Vũ nàng xem, hắn vốn dĩ không yêu nàng, thế mà lại muốn tay nàng dính m.á.u, quá tồi tệ rồi.”

Ta hít một hơi thật sâu ổn định tâm trạng, “Để ta đi đi, để ta tự tay g.i.ế.t chàng.”

Mạnh Khê Bạch ngoài miệng nói yêu ta, nhưng thực ra là điên rồi, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Phó Tinh Trì c.h.ế.t quan trọng hơn, thế nên đã thả ta ra.

Ta cảm xúc hoảng loạn bước tới, Phó Tĩnh Trì nhẹ nhàng ngăn ta lại: “A Vũ, để ta qua đó, mặt đất toàn là m.á.u, bẩn lắm.”

Mạnh Khê Bạch cười lạnh một tiếng rồi lùi về sau hai bước, hắn không sợ ta sẽ chạy mất vì co.n ti.n chân chính vẫn ở trong tay hắn.

Phó Tĩnh Trì cởi áo giáp, đặt dao găm vào tay ta, nắm tay ta chĩa thẳng vào tim chàng, “A Vũ, ra tay đi!”

Trong chớp mắt, một mũi ám tiễn bắ.n trúng tên thị vệ đứng sau Hoàng thượng, Phó Tĩnh Trì rút lại dao găm phi thẳng vào tên còn lại bên cạnh Hoàng thượng.

Chàng một tay ôm lấy ta chạy lên đại điện, dùng cánh tay chặn con d.a.o đang phóng về phía Hoàng thươngn.

Mạnh Khê Bạch bị chuyện ngoài dự tính này làm cho tức c.h.ế.t: “G.i.ế.t hết! G.i.ế.t hết cho ta!”

Thấy vậy, tất cả binh lính ngoài cửa đều đứng lên chống cự, bọn họ vốn đông hơn người của Mạnh Khê Bạch, lại là những người đã đ.á.n.h trận thật nên lập tức chiếm được ưu thế.

Cánh tay của Phó Tĩnh Trì đã bị thương lại phải bảo vệ cả ta và Hoàng thượng, đ.á.n.h đ.ấ.m đã hơi tốn sức, may mắn là Mạnh Khê Bạch không giỏi võ nên cuối cùng bị bắ.t sống.

Ta đau lòng ôm lấy Phó Tĩnh Trì, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, "Thái y còn có thể tới không? Sau lưng chàng chảy rất nhiều máu."

Phó Tĩnh Trì tham lam ôm lấy ta, hài lòng thở dài: "Nguy hiểm quá"

Sau này ta mới biết Phó Tĩnh Trì đã sớm có chuẩn bị và liên lạc với Hoàng thượng, nhưng không ngờ được mục tiêu ban đầu của Mạnh Khê Bạch lại chính là Hoàng thượng.

Hắn liên lạc với Mai phi, hứa cho bà ta vị trí Thái hậu để bà h.ạ thuố.c vào đồ ăn của Hoàng thượng, lại trộ.m quốc tỷ.

Như vậy mới thuận lợi gài bẫy phủ tướng quân, buộc Phó Tĩnh Trì phải vượt ngục.

Ta nép vào lòng Phó Tĩnh Trì sợ đến không nói nên lời, trước đây ta nghĩ đế vương đều rất vô tình, nhưng Mai phi làm được đến nước này, đủ thấy hoàng thượng sủng ái bà ta nhiều như thế nào.

Trong lòng ta không ngừng suy nghĩ, lẽ ra bà ấy đã có thể sống một cuộc đời vinh hoa phú quý.

Hơn một tháng đã trôi qua từ sau vụ á.m s.á.t của Mạnh Khê Bạch, hoàng thượng x.ử tr.ả.m hắn, khi ta biết tin trong lòng lại thấy không mấy dễ chịu lắm.

Ta và Mạnh Khê Bạch có yêu có hận, đến giờ chỉ còn lại cảm giác mất mát.

Thấy ta không vui, Phó Tĩnh Trì hỏi ta có muốn về Nam Châu ở một thời gian không, nhân tiện hồi tưởng lại khoảng thời gian ngọt ngào của ta và chàng trong quá khứ.

Ta đẩy chàng ra, "Thời gian ngọt ngào đâu ra. Hồi đó lần nào thấy chàng, chàng cũng hung dữ với thiếp."

Phó Tĩnh Trì lập tức xin lỗi: "Tất cả là lỗi của vi phu, về sau sẽ không vậy nữa. Vậy phu nhân có đi không?"

Ta chầm chậm xoa bụng, ghé sát tai chàng: "Sợ là không đi được rồi, Phó Tĩnh Trì, chàng sắp làm phụ thân rồi đó.”

( Hoàn )
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom