• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thanh Nhiễm (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Tôi nằm giữa đường, ánh đèn xe tải lớn rọi vào khiến tôi chói mắt.

Hôm nay là tròn mười năm anh trai tôi mất tích, cũng là sinh nhật tôi.

Anh ấy biến mất trên đường đi mua bánh sinh nhật cho tôi, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm thế nào cũng không thấy.

Năm ấy anh mười lăm tuổi, tôi tám tuổi.

Cha tôi ly hôn với mẹ tôi vào năm thứ hai sau khi anh trai tôi biến mất, và năm sau lại sinh thêm một đứa con trai với một người phụ nữ khác.

Cảnh sát cho rằng anh trai tôi đã chet, tôi cũng cho rằng anh ấy đã chet, chỉ có mẹ tôi tin tưởng con trai bà vẫn còn sống.

Trước kia tôi rất tùy hứng, luôn thích quấn quít lấy anh đòi cái này cái kia, tôi nghĩ chet đi là sự trừng phạt của ông trời đối với tôi.

Cơ thể tôi dần dần nhẹ đi, ánh sáng trắng trước mắt đột nhiên hút tôi vào.

“Nghiêm công công, ngươi nói xem tội khi quân phải chịu hình phạt gì?”

“Hồi bệ hạ, theo luật đương nhiên phải trảm.”

Không phải tôi đã chet rồi sao?

Phổi tôi đau đớn cùng tiếng người bên tai là chuyện gì xảy ra?

Tôi mở mắt ra, cái gì cũng không nhìn thấy, muốn mở miệng nói chuyện, trong miệng lại sặc một ngụm nước lớn.

“Chậc, chet rồi sao lại còn động đậy, kéo lên ta xem thử.”

Người đàn ông ra lệnh một tiếng, tôi liền bị kéo từ trong vại nước lên.

Không khí tràn vào mũi, tôi điên cuồng hô hấp, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng.

“Tốt, thật đúng là mạng lớn.”

Nam nhân mặc long bào màu đen, ánh mắt u ám nhìn tôi.

Tôi theo thanh âm nhìn lại, cả người đều ngây ngốc!

Khuôn mặt này rất giống anh trai tôi, làm cho tôi thậm chí quên suy nghĩ đến cảnh ngộ hiện tại.

Thái giám bên cạnh nam nhân chỉ vào tôi hét lớn: "To gan! Tiểu tỳ nữ mà cũng dám nhìn thẳng long nhan!”

Tôi nghe vậy lập tức cúi đầu xuống.

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, "Cái mạng này của ngươi, ta hôm nay không thể không lấy, ta ngược lại muốn xem ngươi còn có thể sống lại thế nào?"

2.

Hắn phất tay, thị vệ bên cạnh tôi rút kiếm ra.

Tôi sống mười tám năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua tình huống kích thích như vậy, tay chân sợ tới mức mềm nhũn.

Lúc này tôi mới vừa xuyên qua, hiện tại họ gì tên ai cũng không biết, lại lập tức phải bỏ mạng.

Cái chet không đáng sợ, đáng sợ chính là đau đớn, tôi không muốn chet một lần nữa!

Trên Zhihu đều nói, có thể thông qua đối ám hiệu tìm kiếm người xuyên việt.

Tên cẩu hoàng đế này biết đâu thật sự là anh trai của tôi thì sao?

Ôm thái độ làm bác sĩ ngựa sống như ngựa chet, tôi hét lên lời quảng cáo duy nhất còn nhớ: "Con lớn lên muốn làm phi hành gia, mẹ mua cho con thạch Yoshiro thích ăn nhất!"

Cẩu hoàng đế kinh ngạc nhìn tôi một cái, tôi nghĩ thầm có hi vọng.

Chỉ thấy hắn lười biếng mở miệng:"Năm nay lễ mừng năm mới không nhận quà, chỉ nhận não bạch kim.”

Đồng hương, thật sự là đồng hương!

Trên Zhihu thật sự không lừa tôi!

Mắt tôi sáng lên, mừng rỡ như điên!

Một giây sau, tay hắn chống lên mặt, tà ác cười một cái:"Động thủ, giet kẻ xuyên việt này cho ta!"

Nụ cười của tôi cứng đờ trên mặt, hoàn toàn luống cuống.

Không phải đồng hương gặp nhau, hai hàng nước mắt lưng tròng sao??

Thị vệ giơ kiếm lên muốn hạ xuống, dưới tình thế cấp bách tôi gào tên anh trai: "Mạnh Thanh Nhiên!"

Đồng tử của cẩu hoàng đế co rụt lại, gấp giọng ngăn cản: "Dừng tay!”

Dư quang trong mắt tôi đảo qua, chỉ thấy thanh kiếm sáng loáng kia, dừng ở chỗ cách cổ tôi không đến một cm.

Suýt nữa thì nấc cục, làm tôi sợ muốn chết.

Cẩu hoàng đế híp mắt nhìn tôi:"Ngươi là ai?”

Tôi nhìn trái nhìn phải, kéo cái chân chó cười, nói: "Hoàng thượng, chúng ta ở đây nói chuyện có chút bất tiện.”

Cẩu hoàng đế đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi một cái:”Vậy thì thỏa mãn ý của ngươi, lại đây!"

Tôi vội vàng đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi theo hắn.

3.

Cẩu hoàng đế vừa đến thiên điện, mấy mỹ nữ thiên kiều bách mị lập tức bu lại.

Cho dù người này cùng anh trai tôi bộ dạng giống nhau, nhưng hắn tuyệt không thể nào là anh trai, anh tôi phẩm chất chỗ nào cũng tốt, vừa học giỏi hạnh kiểm tốt, làm người ôn nhu, cùng với tên bạo quân này hoàn toàn tương phản.

Hắn ăn một trái nho mỹ nữ đút cho, thờ ơ nói: "Kẻ xuyên việt kia, ngươi làm sao biết cái tên Mạnh Thanh Nhiên này?"

Tôi ngoan ngoãn trả lời: "Mạnh Thanh Nhiên là anh trai tôi.”

Hắn ngẩn người, sau đó đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, đi tới bắt lấy vai tôi.

“Nhiễm Nhiễm?”

Đầu óc tôi trong nháy mắt trống rỗng, không rõ là cao hứng hay khổ sở.

Cẩu hoàng đế này thật sự là anh trai của tôi sao, nhưng anh trai ôn nhu của tôi tại sao lại biến thành bộ dáng này?

Cẩu hoàng đế ôm tôi khóc, bả vai hắn run rẩy, tôi nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Anh..." Tôi lúng túng kêu lên.

Hắn ừ một tiếng, khóc càng dữ dội hơn.

Tôi thở dài, vỗ lưng anh như dỗ trẻ con.

Người nên khóc rõ ràng là tôi, tôi đây vừa rồi còn bị hắn ta khi dễ, hiện tại ngược lại phải an ủi hắn.

Hắn khóc mệt rồi, dùng tay áo lau nước mắt, cười nhìn tôi:”Mười năm không gặp, Nhiễm Nhiễm của chúng ta trưởng thành thành đại cô nương rồi, nhưng mà hiện tại so với khi còn bé xấu hơn một chút.”

Tôi trợn trắng mắt:”Em là hồn xuyên có được không.”

Anh thì biết cái khỉ gì.

Sắc mặt Mạnh Thanh Nhiên cứng đờ, rõ ràng mới nghĩ ra tại sao tôi lại xuyên qua nơi này.

Anh ấy lắp bắp hỏi tôi: "Cho nên, em là... đã chet?"

Tôi mơ hồ nói: "Hẳn là vậy.”

Tôi sống hay chet, cái này thật đúng là không xác định được.

Dù sao sau khi tôi bị xe đụng ngã, rất nhanh liền mất đi ý thức, vừa mở mắt đã đến nơi này.

4.

Mạnh Thanh Nhiên ôm vai tôi vỗ vỗ:”Không sao, ở chỗ này có anh, anh dẫn em ăn ngon uống sướng, để em làm công chúa cả đời.”

Hai chữ công chúa làm tôi đau đớn.

Khi còn nhỏ tôi thích nhất là công chúa Barbie, cũng mơ ước trở thành một nàng công chúa.

Ngay cả ngày đó anh trai đi mua bánh kem, tôi nhiều lần dặn dò phải mua bánh có hình công chúa mới chịu ăn.

“Mạnh Thanh Nhiên.”

Tôi gọi tên anh trai, anh ấy ôn nhu nhìn tôi, giống như trước kia vẫn nhìn tôi khi còn bé.

Tôi nghẹn nước mắt hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được nữa.

Tôi thấp giọng nói: "Anh, em xin lỗi! Em không nên bắt anh đi mua bánh kem, em không muốn làm công chúa, em chỉ muốn anh về nhà thôi.”

Mạnh Thanh Nhiên xoa đầu tôi, lẩm bẩm một câu: "Đồ ngốc.”

Tôi biết anh ấy không thể trở về, nếu như có thể trở về anh cũng sẽ không ở nơi này mười năm lâu như thế.

Mạnh Thanh Nhiên thật sự phong tôi làm công chúa.

Chỉ là một tỳ nữ, nhảy một phát lên trở thành hộ quốc công chúa, đây là sự tình từ khi khai quốc tới nay chưa từng có.

Thân phận của tôi bây giờ là muội muội ruột của hoàng đế, con gái riêng của tiên hoàng lưu lạc bên ngoài.

Con riêng che giấu còn không kịp, Mạnh Thanh Nhiên lại đi phong tôi lên cấp bậc cao quý nhất.

Đám thanh lưu quan viên kia thậm chí tuyên bố muốn ở trên đại điện đâm đầu vào cột trụ, dùng cách này để tỏ rõ lập trường không tiếp nhận tôi.

5.

Những thứ này tôi đều không thèm để ý, tôi còn bận ở hậu cung nghe ngóng chuyện mấy năm nay của anh trai.

Không có ngoại lệ, mọi người đều nói anh ấy là bạo chúa.

“Bệ hạ quá khó hầu hạ, động một chút là ném đồ”, nha đầu trong điện tôi nói, “Chỉ cần là lúc hầu hạ làm sánh chút canh đã bị trượng đánh chet.”

“Đánh chet một người thì tính là gì, Tuyên nữ và thái giám hầu hạ bệ hạ hơn mười năm, mấy năm trước bị bệ hạ giet không còn một ai.”

Sắc tôi mặt thay đổi:"Hắn thật sự tàn bạo như vậy sao...”

Đang lúc tôi cùng các phi tần của anh trai vui vẻ chuyện trò, anh ấy đột nhiên từ phía sau xuất hiện, bên người còn có một nam nhân chi lan ngọc thụ*.

{*Ý nói người ưu tú.}

Mạnh Thanh Nhiên cắn răng gọi tôi: "Mạnh Thanh Nhiễm, em có bản lĩnh rồi, mấy lời đại nghịch bất đạo rớt đầu cũng dám nói.”

Tôi liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh anh trai, quyết định giữ mặt mũi cho anh ấy.

“Bệ hạ, Nhiễm Nhiễm sai rồi.”

Nam nhân nhẹ giọng nở nụ cười, hỏi anh ấy: "Tử Hằng, muội muội hài hước của ngươi từ đâu tới vậy, trước kia chưa từng nghe ngươi nhắc tới.”

Triệu Tử Hằng là tên hiện tại của Mạnh Thanh Nhiên, anh ấy bất đắc dĩ nói: "Nha đầu này trước giờ vẫn luôn giấu giếm, gần đây trẫm mới biết.”

Anh trai giới thiệu với tôi: "Nhiễm Nhiễm, đây là Nhữ Dương vương thế tử, cũng là bằng hữu tốt nhất của anh, Lục Hàn Thanh.”

Lục Hàn Thanh nghe được mấy chữ bằng hữu tốt nhất, đáy mắt lóe lên rồi vụt tắt, lại bị tôi thấy được.

Hắn không thèm để ý cười cười với tôi, không có nửa điểm mất tự nhiên sau khi bị phát hiện.

Tôi nghĩ thầm anh trai thật ngốc, anh ấy coi người ta là bằng hữu, người ta cũng chưa chắc coi anh ấy là bằng hữu.

6.

Lục Hàn Thanh có loại ma lực làm cho người ta muốn thân cận, anh trai tôi nói cái gì hắn cũng có thể tiếp lời được, ngay cả tôi là người đứng xem, cũng cảm thấy nghe hắn nói chuyện là một loại hưởng thụ.

Nhưng người càng hoàn mỹ thường càng có vấn đề, huống chi hắn còn bị tôi phát hiện bug.

Hai người bọn họ đi phía trước, tôi ở phía sau nhìn chằm chằm.

Đột nhiên, Mạnh Thanh Nhiên quay đầu nhìn tôi, anh xoắn xuýt mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, em luôn nhìn trộm Hàn Thanh, chẳng lẽ là thầm mến người ta rồi?"

Tôi thiếu chút nữa phụt ra một ngụm máu, Mạnh Thanh Nhiên nếu là giả thì thôi, còn mắt mù tâm mù.

Lục Hàn Thanh nhíu mày, khuôn mặt vạn năm gặp chuyện không đổi kia viết lên mấy chữ muốn xem kịch hay.

Tôi nhịn xuống nhìn Mạnh Thanh Nhiên như đầu óc bị úng nước, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Bệ hạ thật sự là có con mắt tinh tường, Lục thế tử người ưu tú như vậy, Nhiễm Nhiễm đương nhiên là thích rồi!”

Mạnh Thanh Nhiên kinh hãi, bảo vệ Lục Hàn Thanh ở phía sau:”Nhiễm Nhiễm, anh xin em đổi qua thích người khác được không, với bộ dáng lười biếng của em, anh không thể để cho em chà đạp Hàn Thanh.”

Này, cẩu hoàng đế! Còn là anh trai ruột không đấy?

Bổn tiên nữ đây ghép với Lục Hàn Thanh, đó gọi là đã đẹp còn thêm xinh. Được không!

Mạnh Thanh Nhiên xem nhẹ ánh mắt muốn giet người của tôi, sâu kín châm chọc Lục Hàn Thanh: "Muội muội này của trẫm đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, mỗi lần ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, ngươi nói trẫm làm sao nhẫn tâm để cho nàng hại ngươi chứ.”

Đôi mắt hoa đào của Lục Hàn Thanh như hàm chứa gió xuân, say lòng người lại ấm áp.

Hắn nhìn tôi nói: "Vi thần lại cảm thấy công chúa như vậy rất đáng yêu.”

Mạnh Thanh Nhiên im lặng.

“Ngươi thích là tốt rồi......”

Mặc dù biết lời nói của Lục Hàn Thanh chưa chắc là sự thật, tôi vẫn liếc mắt nhìn sang Mạnh Thanh Nhiên, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo vô cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom