10.
“Nương nương! Nương nương cứu nô tỳ!”
Ta khóc lóc cầu cứu Quý tần.
Nàng ta tự lo thân còn không xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái.
Trong tình cảnh hỗn loạn, đột nhiên có người xông ra ngoài, quỳ xuống giữa điện. Là Khương Tài Nhân.
Nàng hướng phía trên dập đầu: "Thái hậu Hoàng thượng minh giám, lúc ấy tỷ tỷ nhận lấy vòng tay, thần thiếp vừa vặn cũng ở trong cung của nàng."
“Thần thiếp nhớ rõ, người tới đưa vòng tay không phải là Lưu Huỳnh cô cô.”
Quý tần và ta cùng sửng sốt.
Hoàng đế nặng nề nói: "Ngươi nói cái này làm gì? Cho dù không phải Lưu Huỳnh tặng, nhưng ả là tâm phúc bên người Vi quý tần, tự nhiên cũng không thoát khỏi liên quan với nàng ta.”
Khương Tài Nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thần thiếp hiểu được, Thái hậu cùng Hoàng thượng đều đang nổi giận, nhưng trong cung đã m ấ t đi một hài tử, không thể lại mất thêm một cái thai của Vi nương nương nữa.”
Lời này chạm đến nỗi đau của Thái hậu và Hoàng đế, hai người đồng thời trầm mặc.
"Thần thiếp ở trước Phật đường vì hài tử trong cung cầu phúc, đã chép mười hai quyển kinh Phật.”
“Phật thị, nếu muốn bình an, trong cung không nên có tai ương đẫm máu.”
Nói xong, Khương Tài Nhân gọi cung nữ trình lên kinh Phật nàng chép, quả nhiên tròn mười hai quyển.
Thái hậu rất tin vào Phật, nghe vậy trầm mặc thật lâu, sau đó quay về phía Hoàng đế.
“Trước hết để Lưu Huỳnh hầu hạ Vi quý tần đi, mấy năm qua vẫn là nàng ta hầu hạ, nếu Lưu Huỳnh chet, cái thai này của Vi quý tần chỉ sợ cũng không thể mạnh khỏe.”
Hoàng đế đồng ý, hắn liếc mắt nhìn Vi Quý Tần. Vi quý tần rưng rưng nhìn về phía Hoàng đế, cuối cùng Hoàng đế chỉ phất tay áo rời đi.
11.
Quý tần bị cấm túc, trên dưới Vạn Xuân Cung đều không được tùy ý ra vào.
Chỉ có ta bởi vì thông dược lý, được đồng ý định kỳ đến Thái y viện lấy thuốc an thai cho Quý tần.
Quý tần hết sức cẩn thận với thai nhi này, ta sắc thuốc cho nàng ta, nàng ta luôn bắt ta uống ngụm đầu tiên.
Kỳ thật những năm gần đây nàng ta vẫn luôn làm như vậy, tất cả đồ ăn, dược vật đều để cho ta nếm trước, đồ dùng cũng đều để cho thái y xem qua vài lần.
Có thể nói là rất cẩn thận. Cho nên nàng ta cũng không rõ tại sao tay của nàng càng ngày càng th ối r ữa như vậy, như là lở loét lại đau đớn hơn nhiều so với lở loét.
Ban đêm nàng đau đến ngủ không được, bảo ta đến Thái u viện bốc thuốc.
Ta ở trong hiệu thuốc của Thái y viện, gặp được Khương Tài Nhân.
Nàng tựa như là đang cố ý chờ ta, giải tán những cung nhân khác xong, trong thiên phòng yên tĩnh chỉ có hai chúng ta.
Da thịt của nàng trắng nõn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ nhợt nhạt: "Cô cô biết là ta, vì sao không vạch trần ta?"
Đúng vậy.
Ta biết, người thật sự hạ xạ hương cho Khương Chiêu Nghi, là Khương Tài Nhân.
Nàng kỳ thật đã rất cẩn thận, nhưng đối với ta - - người từ khi nhớ được chuyện đã bắt đầu luyện độc dược mà nói, thật sự là trước cửa Lỗ Ban giở rìu lớn.
Ngày đó ở trong cung Khương Chiêu Nghi, ta vô thanh vô tức tới gần Khương Tài Nhân, nói cho nàng biết, ta biết là nàng làm.
Trong chớp mắt đó, sắc mặt Khương Tài Nhân đột nhiên trắng bệch. Nhưng ta một chữ cũng không nói.
Cho dù kế tiếp sự việc bị bại lộ, ta và Quý phi cùng bị phạt quỳ dưới công đường, ta cũng không hề mở miệng.
Cuối cùng đổi lấy nàng ra mặt cứu ta. Ta bận bốc thuốc, đầu cũng không ngẩng lên: "Ta với ngươi không thù không oán, vì sao phải vạch trần ngươi?"
Khương Tài Nhân thốt ra: "Nhưng dù sao ngươi cũng là Vi Quý...”
Lời còn chưa dứt, nàng đã kịp phản ứng, kinh hô.
“Ngươi cùng Vi thị có thù? Vì sao......”
Ta lười giải thích, tiện tay kéo nửa bên quần áo xuống. Vết thương do Vi Quý tần dùng roi đánh ai thấy cũng giật mình.
Khương Tài Nhân khiếp sợ nhìn sau lưng ta, thật lâu sau nàng cúi đầu, nhẹ giọng thở dài.
Ta thản nhiên nói: "Nếu ta đã nói kẻ thù của ta, vậy Tài nhân cũng không ngại nói ra kẻ thù của mình chứ?”
Khương Tài nhân trầm mặc, cuối cùng thấp giọng mở miệng.
“Mẹ ta năm đó là bị nàng tra tấn đến chet.”
"Nàng" này chính là chỉ đích tỷ Khương Chiêu Nghi.
"Ta vẫn luôn muốn báo thù, nhưng còn chưa lên kế hoạch tốt, nàng đã được thông báo vào cung tuyển tú."
"Nếu nàng ở trong cung, ta sẽ không còn cơ hội trả thù nữa. Vì thế ta đành phải đi theo vào.
Mười hai quyển kinh Phật kia, căn bản không phải vì cầu phúc cho Hoàng tử, mà là ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, đang thỉnh tội với Phật tổ.”
Nói xong, Khương Tài Nhân nhìn về phía ta: "Hiện giờ trong tay ngươi nắm nhược điểm của ta, có thể tùy ý xử trí ta.”
Ta không nói lời nào, đưa thuốc trong tay cho nàng. Khương Tài Nhân sửng sốt.
Ta lười biếng nói:”Đây chính là phương thuốc cổ truyền có thể giúp nữ tử mang thai, người bình thường ta sẽ không nói ra."
"Đi lấy cho đích tỷ ngươi uống đi, nàng ta hiện tại khẳng định rất muốn mang thai lần nữa."
"Yên tâm, phương thuốc này cho dù đưa cho thái y xem, thái y cũng tuyệt đối không biết có chỗ nào sai."
“Nhưng thuốc tốt cũng không thể uống nhiều, uống nhiều sẽ chet người.”
Khương Tài Nhân nhìn ta thật sâu, nàng rất thông minh, sau đó cúi đầu thật sâu: "Ta có thể làm gì?"
Ta cười nhạt, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
"Ta từng cảm thấy, nếu người thân của chúng ta trên trời có linh, khẳng định hi vọng chúng ta sẽ báo thù cho bọn họ."
"Nhưng hiện tại ta ý thức được, có lẽ không phải, bọn họ thật ra càng hy vọng chúng ta sống thật tốt, thật hạnh phúc."
“Khương Tài Nhân, nếu mẹ ngươi còn sống, chắc hẳn chỉ hy vọng nữ nhi của mình vui vẻ.”
Giống như a tỷ của ta vậy.
Khương Tài Nhân vẫn luôn bày ra hình tượng lãnh đạm trước mặt mọi người chợt đỏ hốc mắt.
Ta nhìn về phía nàng: "Cho nên, Khương Tài Nhân, ta hỏi ngươi một câu."
"Ngươi có muốn làm Hoàng hậu không?"
12.
Một tháng sau đã xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện lớn thứ nhất là, thái y chẩn đoán thai của Vi Nghiên Nhi lần này là một nam thai.
Hoàng thượng vui mừng vô cùng, ngay cả thái độ của Thái hậu cũng nhẹ nhàng hơn. Vi gia lập tức phái người dâng thư, thỉnh cầu cho gia quyến vào cung thăm hỏi.
Trong tấu chương không lộ dấu vết đề cập tới quá khứ của Vi Nghiên Nhi và Hoàng đế, cùng với trợ lực của Vi gia đối với việc đăng cơ của Hoàng đế năm đó.
Trong bầu không khí nửa hoài niệm nửa tạo áp lực này, Hoàng đế khôi phục vị trí Quý phi của Vi Nghiên Nhi.
Chuyện lớn thứ hai là Khương Chiêu Nghi đã chet. Có rất nhiều ý kiến khác nhau về việc nàng ta chet như thế nào.
Một chi tiết nhỏ là muội muội Khương Tài Nhân của nàng ta gần đây bởi vì biểu diễn kiếm vũ, nhận được sủng hạnh của Hoàng thượng.
Điều này đối với Khương Chiêu Nghi mà nói là một kích thích rất lớn, dù sao mẫu thân Khương Tài Nhân chỉ là một vũ cơ ti tiện, mà Khương Tài Nhân lại dựa vào tài nghệ ti tiện kế thừa từ mẫu thân mà giành được thánh tâm.
Hơn nữa Vi Nghiên Nhi hại chet hài tử của nàng lại được khôi phục lại vị Quý phi, Khương Chiêu Nghi đương nhiên vừa lo lắng vừa đau lòng.
Ngay tại thời điểm mấu chốt này, nàng phát hiện Khương Tài nhân được sủng ái đang uống thuốc trợ thai.
Khương Chiêu Nghi vội vàng cướp lấy phương thuốc, uống liên tục bảy ngày.
Kết quả đột nhiên trong bụng đau nhức, đau liên tục mấy canh giờ sau đó thì chet.
Nghe nói năm đó mẫu thân của Khương Tài Nhân chính là lúc lâm bồn bị vị đại tiểu thư Khương gia này nhốt vào phòng chứa củi, cuối cùng khó sinh mà chet, hiện giờ Khương Chiêu Nghi cũng đau bụng mà chet, đây chính là báo ứng.
Nhưng đây cũng chỉ là lời đồn thổi của các cung nhân, dù sao thái y đã xem đơn thuốc, cũng không phát hiện có gì sai.
Khương Tài Nhân tiếp tục biểu diễn kiếm vũ cho Hoàng thượng, tiếp tục nhận được sủng ái. Hơn nữa nhờ phương thuốc trợ thai kia, nàng rất nhanh cũng có thai.
Khương gia mất đi đích nữ, chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng đặt ở trên người thứ nữ còn lại này.
Mà đối với Thái hậu, so với Vi Nghiên Nhi kiêu căng, bà tự nhiên càng thích Khương tài nhân tin vào Phật giống như mình này.
Cứ như vậy, Khương Tài Nhân có được sự ủng hộ khắp nơi không ngừng thăng vị, rất nhanh đã được phong làm Đức phi.
Qua nhiều năm như vậy, nữ tử đầu tiên trong cung có thể có địa vị ngang hàng với Quý phi, rốt cục cũng xuất hiện.
Nàng không có mỹ mạo tuyệt thế như Quý phi, nhưng ngoại trừ mỹ mạo ra, nàng có gia tộc sau lưng, có Hoàng tự trong bụng, càng có phong độ cùng trí tuệ thấy biến không sợ hãi.
Quý phi ở trong cung cầm roi trút giận lên cung nữ, chỉ là lần này nàng ta chưa vung được mấy roi liền ngã ngồi dưới đất.
Ta khoác xong quần áo, không để ý máu tươi đang chảy đầm đìa phía sau lưng của mình, tới nâng Quý phi dậy.
Trên tay nàng ta quấn băng gạc thật dày, không ngừng rỉ máu. Vết thương đã lan đến cánh tay.
Ta chậm rãi nói: "Nương nương đừng nóng giận, Khương Đức phi có thể được Hoàng thượng sủng ái, chỉ là bởi vì nàng biết nhảy kiếm vũ. Nô tỳ nghe nói, nương nương cũng rất am hiểu kiếm vũ.”
Vi quý phi hừ lạnh: "Đâu chỉ am hiểu! Kiếm vũ kia vốn là do bổn cung sáng tạo ra!”
Đây là nguyên nhân khiến nàng ta tức giận. Cùng Hoàng thượng lang tình ý thiếp chính là nàng, cùng Hoàng thượng vào sinh ra tử cũng là nàng.
Kết quả hiện tại khi nàng ta đã lớn tuổi, Hoàng thượng lại bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của nàng trên người những người mới vào cung này.
Dựa vào cái gì? Rõ ràng nàng mới là người duy nhất được Hoàng thượng yêu thương.
Ta hiểu được nỗi thất vọng này của Quý phi, vì thế ta ghé sát vào lỗ tai nàng ta, là khuyên bảo cũng là mê hoặc: “Nô tỳ tin tưởng, nương nương nhảy múa kiếm sẽ xinh đẹp hơn Khương Đức phi gấp mười lần.”
Ba ngày sau, Vi quý phi bắt đầu luyện vũ. Tuy rằng nàng ta đang mang thai, nhưng hiện tại thai vẫn còn nhỏ, không ảnh hưởng nhiều.
Chỉ là sống an nhàn sung sướng nhiều năm, sự dẻo dai đã sớm không bằng trước kia.
Vi quý phi nổi giận phát hiện, kiếm vũ của nàng ta thật sự kém xa so với tiện nhân Khương thị.
Ta kịp thời cổ vũ: "Nương nương chỉ là sơ suất lúc luyện tập mà thôi. Chờ nương nương luyện xong, Hoàng thượng nhất định sẽ không bao giờ xem điệu múa kiếm của những kẻ mạo danh đó nữa.”
Dưới sự cổ vũ của ta, Quý phi càng ngày càng cố gắng. Cho đến một ngày, khi nàng thức dậy đột nhiên phát hiện chân của mình không thể cử động được.
13.
Thái y của Thái y viện như nước chảy ra vào Vạn Xuân cung, mỗi người đều chẩn đoán rất lâu.
Cuối cùng, bọn họ cùng thống nhất đưa ra lý do thoái thác là: "Triệu chứng hiện tại của nương nương không phải lĩnh vực vi thần am hiểu, xin nương nương mời cao minh khác.”
Quý phi tức giận mắng: "Một đám lang băm!”
Nàng không biết, thật ra mỗi thái y đều có thể chẩn đoán ra. Nhưng không ai dám nói.
Còn nhớ lần đầu tiên Quý phi luyện múa bị trật chân không? Trải qua nhiều năm, vị trí sai lệch càng ngày càng nghiêm trọng, từ mắt cá chân một đường ảnh hưởng đến đầu gối, tiếp theo chính là xương chậu.
Mà nếu xương chậu sai vị trí......sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
Cái thai này của Quý phi rất có thể sẽ không giữ được, thậm chí xương chậu đã biến dạng, nếu như cái thai này m ấ t đi, nàng về sau cũng không có khả năng mang thai nữa.
Lời này không có thái y nào dám nói. Dù sao mỗi người đều biết Quý phi muốn sinh hạ hoàng tự đến mức mào, cũng biết nếu như Quý phi nổi giận bọn họ sẽ có kết cục không tốt.
Họ thà nói không thể chữa được cái chân này, thà bị mắng là lang băm.
Chân quý phi càng ngày càng đau, phần đau đớn này làm cho tâm tình của nàng ta càng ngày càng tệ. Vì thế tay nàng cũng th ố i r ữ a càng lúc càng nhanh.
Lúc đầu nàng ta còn muốn giấu diếm, nhưng dần dần nàng ta không giấu được nữa. Mọi người đều biết Quý phi mắc phải bệnh lạ.
Hoàng đế lúc đầu cảm thấy đau lòng, ngày nào cũng đến Vạn Xuân cung để thăm nàng ta.
Nhưng một mặt, dung mạo của Quý phi ngày càng giảm sút vì mắc bệnh, nàng ta bắt đầu rụng tóc rất nhiều, làn da trắng nõn càng ngày càng khô héo.
Mặt khác, Quý phi sinh bệnh, vì thân thể không thoải mái dẫn đến cảm xúc thay đổi, tính tình nàng ta trở nên nhỏ nhen, liên tục nhắc lại chuyện năm đó cùng Hoàng đế, thậm chí nhiều lần cảm thấy thất vọng nàng ta còn nói ra "Nếu không có thần thiếp, lấy đâu ra Hoàng thượng hôm nay.”
So ra, Khương Đức Phi cũng mang thai hoàng tự, nhưng lúc nào cũng ôn nhu bình thản, không oán giận mình phải chịu vất vả, chỉ biết săn sóc khuyên giải Hoàng đế.
Vì thế Hoàng đế càng ngày càng ít đến cung Quý phi, mà ngủ lại bên Khương Đức phi.
Thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh.
Càng về sau, vết loét của Quý phi đã lan đến bả vai.
Vết thương căn bản không thể lành lại được, sau khi bôi thuốc lại th ố i r ữ a, cung nhân lâu ngày cũng không muốn làm công việc này.
Chỉ có ta đặc biệt kiên nhẫn, bôi thuốc cho nàng ta hết lần này đến lần khác.
Vào một ngày mùa xuân, cây lá đâm chồi, chim vàng oanh bay lượn trên trời, ta nhận được mật thư của Khương Đức phi.
Nàng đã mang thai bảy tháng, thái y nói đứa bé có thể sẽ sinh non.
Ta cầm giấy viết thư, nhìn về phía khuôn mặt khô khan của Quý phi đang nằm trên giường.
“Vậy thì cũng đến lúc Quý phi phải hạ sinh rồi.”
14.
Một ngày kia, Hoàng thượng vừa vào triều trở về, chợt nghe nói hai cung đồng thời sinh nở.
Khương Đức phi bên kia vấn đề không lớn, nhưng Vi quý phi sinh bệnh, tình huống rất xấu.
Hoàng đế không hề do dự, trực tiếp đến cung Vi quý phi.
Quý phi núp trong chăn, nàng khóc.
“Hoàng thượng, thần thiếp chờ đứa nhỏ này, thật sự chờ rất lâu rất lâu.”
Vi quý phi thật sự là nữ nhân Hoàng đế yêu sâu đậm nhất trong cuộc đời này.
Giờ này khắc này, nhìn nàng tiều tụy đến không còn hình dáng, khoảng thời gian yên bình lúc trước hiện ra trước mắt, Hoàng đế cũng rơi lệ.
"Nghiên nhi, nàng hãy an tâm sinh ra hài tử, lời thề lúc trước vẫn còn giữ nguyên."
“Trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu, phong hài tử của chúng ta làm Thái tử.”
……
Hoàng đế đi ra ngoài. Ta và bà đỡ cùng nhau vây quanh Vi quý phi.
Vi quý phi ngất đi nhiều lần, lần cuối cùng tỉnh lại, nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Ta vui vẻ nói với nàng: "Nương nương, là một hoàng tử!"
Vi quý phi vui mừng đến khóc.
Cùng lúc đó, trong cung Đức phi truyền đến tin tức xấu.
Đức phi sinh ra một thai chet.
Bình luận facebook