-
Chương 7
Lần đầu tiên Chu Dữu gặp Khương Miên là vào năm lớp 10.
Khương Miên học lớp bên cạnh lớp cô.
Quanh năm, bức ảnh Khương Miên buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt điềm tĩnh đều được treo trên bảng vàng.
Khi cô bị bắt vào văn phòng chịu phạt, giáo viên thường nhắc đến cái tên này, giọng điệu đầy tán dương.
Chu Dữu không có thiện cảm với những học sinh giỏi, đặc biệt là những người vừa nhìn đã biết là gia đình hạnh phúc như vậy.
Không giống cô.
Cuộc sống của họ vốn dĩ không có điểm trùng, mặc dù học cùng tầng như họ không hề quen biết.
Cho đến ngày đó, lúc đi qua hành lang, Chu Dữu nghe thấy có tiếng người thì thầm, lúc quay lại thì không thấy ai.
Không hiểu sao cô thấy tức giận, nhưng lại không có nơi nào để trút giận.
Cô đành đi tiếp, lại bị người phía sau giữ chặt.
Người trong bức ảnh đứng phía sau cô cởi áo khoác, ra hiệu cho cô buộc vào eo, lúc ấy cô mới chợt nhận ra quần mình bị đỏ một mảng.
Đầu thu se lạnh.
Cánh tay Khương Miên nổi đầy da gà, chạy đến căng tin mua đồ cho cô.
Chu Dữu nói cảm ơn.
Cô ấy chỉ cười nhẹ, khẽ nói đừng khách sáo.
Lúc ấy Chu Dữu mới nhận ra, Khương Miên cười trông rất đẹp.
Giống như bông hoa mộc lan xinh đẹp.
____________
Chỉ là khi ấy cô không ngờ.
Lần thứ hai bọn họ tiếp xúc với nhau lại trong hoàn cảnh như vậy.
Chu Dữu thi đại học phát huy không ổn định, trượt trường tuyến hai.
Người nhà hôm nào cũng cãi nhau, để tránh phiền phức, cô luôn lảng vảng bên ngoài.
Tôi ngày hôm đó, khi đi qua hẻm nhỏ, cô tình cờ nhìn thấy sợi dây chuyền rơi trên mặt đất.
Cô còn nhớ, đây là sợi dây treo trên cặp sách Khương Miên.
Nó luôn lắc qua lắc lại cùng chủ nhân của nó mà.
Lúc đi vào trong hẻm, đầu óc cô trống rỗng.
Ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động hắt lên người nằm bất động dưới đất.
Gương mặt quen thuộc dính bùn đất, đôi mắt trống rỗng nhìn cô.
Quần áo cô ấy rách tả tơi, tấm lưng trắng như tuyết nở rộ những đóa hoa đỏ.
Mùi cháy thoang thoảng xộc vào mũi cô.
Dưới chân là bùn.
Chu Dữu như bị ai đó tát mạnh, trước mặt cô như có một con dao.
Đâm thẳng vào tim cô.
Khiến tim cô tan thành từng mảnh.
Đóa hoa mộc lan của cô.
Rơi xuống bùn đất.
Thở thoi thóp.
_______________
Chu Dữu không dám nhớ lại.
Cô không nhớ ngày hôm đó mình đã run rẩy cởi quần áo quấn cho Khương Miên như thế nào, cũng không nhớ hôm đó đã ôm cô ấy, đưa cô ấy đi báo cảnh sát ra sao.
Cũng không nhớ hôm đó. Khương Miên ngồi trên ghế, trả lời những câu hỏi của cảnh sát một cách vô hồn.
Cô không dám nghĩ.
Trước khi cô đến, Khương Miên đã gặp phải chuyện gì.
Cô đưa Khương Miên về nhà.
Khương Miên dựa vào cửa, mặc quần áo của Chu Dữu.
Ánh sáng chập chờn hắt vào mặt Khương Miên, trông cô đờ đẫn như một con rối.
Chu Dữu nhìn cô, cố nén nước mắt, hai mắt bỏng rát.
Cô không biết phải nói gì.
Khương Miên không quen biết cô.
Đây cũng không phải lúc để tâm sự.
Coi không thể khiến Khương Miên tùy ý khóc lóc trước mặt mình như một người bạn thân được.
Chỉ có thể đưa cô ấy về nhà.
_______________
Nhưng cô vẫn sợ.
Mọi thứ không có linh hồn đều giống như đồ vật.
Một con rối được tô màu sáng.
Hay là một cái vỏ rỗng nằm trong góc.
Chớp mắt, đã thành cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Và ngày hôm đó.
Khương Miên bị kẹt trong vũng bùn.
Chu Dữu tỉnh lại vào buổi chiều.
Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
Cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó càng trầm trọng hơn.
Tiếng cãi nhau trong nhà lại vang lên.
Cô nhắm mắt, khuôn mặt đêm hôm đó của Khương Miên hiện ra.
Trầm mặc, bi ai.
Như đang cầu cứu.
Lại giống như đã chết hoàn toàn.
Chu Dữu vẫn gọi điện thoại cho cô.
Tiếng âm báo bận kéo dài, cô cắn móng tay, không ngừng cầu nguyện.
Nghe đi.
Nghe đi mà.
Chỉ cần nghe một chút thôi cũng được.
Ít nhất, hãy để cô biết Khương Miên còn sống.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Chu Dữu vui đến mức suýt khóc.
Khương Miên nhỏ giọng hỏi cô là ai, có chuyện gì.
Chu Dữu sững người.
Từ nhỏ cô đã không được thông minh, tình huống này cũng không biết nói gì, đành phải ngu ngốc nói mấy chuyện đâu đâu.
Nói xong, cô cũng không biết mình đang nói về cái gì.
Nhưng Khương Miên không cúp máy.
Cô vẫn nghe.
Sau đó cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô hỏi, "Vì sao lại gọi cho em?"
Chu Dữu không trả lời được.
Vì sao?
Vì cô sợ.
Cô rất sợ.
Chỉ cần cô nhắm mắt, hình ảnh đôi mắt trống rỗng, dáng vẻ lòng như tro tàn của Khương Miên sẽ hiện ra.
Cô sợ một ngày nào đó, Khương Miên sẽ đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.
Tay cầm điện thoại của Chu Dữu không ngừng run rẩy.
Nước mắt rơi xuống tí tách.
".... Đừng chết."
Khương Miên.
Em đừng chết.
_____________
Chu Dữu bám lấy Khương Miên.
Vì vậy, trong tương lai, rất nhiều lần Chu Dữu thấy hận bản thân.
Vì sao không để cô ấy ra đi thanh thản một chút.
______________
Chu Dữu chuyển đến nhà Khương Miên.
Không có ai ở nhà.
Thỉnh thoảng anh trai Khương Miên mới về nhà, hai người thờ ơ giống như người xa lạ.
Khương Giác không thích cô.
Chu Dữu biết, nhưng mà cô cũng ghét Khương Giác.
Tại sao lại có một người anh không hề biết em gái mình đã xảy ra chuyện gì như vậy?
Khương Miên không thích nói chuyện.
Cô ấy luôn nhốt mình trong phòng ngủ.
Cả ngày Chu Dữu nghiên cứu cách chữa lành vết thương trong lòng, cẩn thận không nhắc đến chuyện đêm đó.
Dần dần, cô ấy sẽ nói chuyện với cô một hai câu.
Cô cho rằng mọi thứ đang chuyển biến tốt.
Cho đến ngày đó.
Cô thấy Khương Miên đứng trên ban công.
Gió thổi rất mạnh.
Như có thể thổi bay cô ấy xuống ngay lập tức.
Cô gần như sụp đổ.
Nhưng một giây sau, cô thấy Khương Miên đi xuống.
"Chu Dữu."
"Chị làm chị gái em được không."
"Được."
Thật ra cô nói gì Chu Dữu cũng sẽ đồng ý.
Tối hôm đó Chu Dữu ôm cô khóc rất lâu.
Nhưng Khương Miên không khóc.
Chu Dữu chưa từng thấy Khương Miên khóc.
Dù đau đớn vô cùng, cô cũng sẽ không khóc.
Em gái cô khổ như vậy.
Khổ đến mức không khóc được.
______________
Sau đó Chu Dữu cùng Khương Miên đến gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ kê rất nhiều thuốc.
Cô đồng ý với Khương Miên là sẽ đi học.
Sau đó mọi thứ dường như trở nên tốt hơn, Khương Miên dần trở lại bình thường.
Cô bị Khương Miên ép học lại.
Ngày nào cũng bị giám sát học tập.
Một năm sau, khi nhìn thấy phiếu điểm của mình, cô bật khóc.
Nhưng vào buổi tối quyết định chọn trường.
Cô cãi nhau với Khương Miên.
Đại học nước ngoài rất tốt.
Nhưng cách xa Khương Miên.
Cô sợ.
Khương Miên đứng bên ngoài, cụp mắt không nói gì.
Sau đó cô ấy giơ tay.
Cởi quần áo của mình xuống.
Cô thấy trên người Khương Miên đều là những vết sẹo xấu xí.
Có vết còn đang chảy máu.
Lớn có, nhỏ có, che kín toàn thân.
Hóa ra cái gọi là chuyển biến tốt chỉ là ảo tưởng của cô.
Lần đầu tiên Chu Dữu cảm thấy bất lực.
Hóa ra trên thế giới này, có một số người không thể nào cứu vớt.
Con rối vỡ từng bước đi về phía cô.
Khương Miên cẩn thận lau nước mắt cho cô, sau đó ôm cô thật nhẹ nhàng.
"Chị."
"Đừng bị em ảnh hưởng......"
Giọng cô gái nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
"...... Em chán ghét bản thân mình......"
Cảm giác bất lực tối hôm đó lại quay trở lại.
Chu Dữu cố gắng hết sức cứu hoa mộc lan.
Cuối cùng nó vẫn chết dưới bùn.
Nó đã héo từ lâu.
Ngày Khương Miên tiễn cô lên máy bay, Chu Dữu kìm nén không khóc.
Cho đến khi cô lên máy bay.
Trên hành trình đến một đất nước xa lạ.
Cô khóc như một đứa trẻ.
Cô biết.
Khương Miên không thể sống được nữa.
Thật ra mọi thứ đều đã được báo trước.
Nhưng khi Khương Giác gọi điện thoại cho cô.
Cô vẫn không chịu được.
Sống thêm mấy năm để làm gì?
Thà để cô ấy chết đi.
Sống mà đau khổ như vậy.
Thì đừng giữ cô ấy lại nữa.
_______________
Ngày Khương Miên nhảy xuống từ tầng 18.
Chu Dữu đứng ngoài cửa.
Cô biết Khương Miên không muốn nhìn thấy cô ở đây.
Lúc nghe thấy tiếng hét thấu tim của Khương Giác, cô nhìn thấy bóng người màu trắng bên ngoài cửa sổ nhanh chóng rơi xuống.
Chu Dữu loạng choạng lao xuống lầu.
Màu trắng quyện vào màu máu.
Làm cô bỏng mắt.
Cô cẩn thận nắm tay Khương Miên, cởi quần áo che đi vết thương trên người cô ấy.
"Kiếp sau......"
"Em sẽ là em gái ruột của chị..."
"Được không?"
Khương Miên không trả lời.
Nhưng Chu Dữu biết.
Cô ấy sẽ đồng ý.
Ngày chôn cất Khương Miên.
Chu Dữu không khóc.
Cô trang điểm thật đẹp đến tiễn Khương Miên lần cuối.
Linh đường chỉ có vài người.
Ba Khương Miên đứng trước di ảnh của cô, nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.
Anh trai cô đang nói gì đó với khách khứa.
Chu Dữu đặt bó hoa lan xuống.
Lúc xoay người, cô tình cờ nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ.
Cô ta mặc váy đen, mắt đỏ ửng đến gần Khương Miên, còn đứng trước mặt cô.
Làm bộ làm tịch.
Chu Dữu chưa bao giờ là người tốt tính.
Trước đây là vì em gái cô.
Đứa em gái mỏng manh như hoa, đứa em gái luôn khiến cô rơi nước mắt, khiến cô học được cách nói chuyện nhẹ nhàng.
Bây giờ Khương Miên đi rồi.
Chu Dữu đi giày cao gót, đá vào chân Đường Nguyệt Sơ.
Đường Nguyệt Sơ bị đau, kêu lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt Khương Miên.
Mọi người trong phòng tang lễ đều quay sang nhìn.
Chu Dữu khiêu khích nhìn Khương Giác.
Người đàn ông chỉ liếc thoáng qua rồi thu ánh mắt lại.
Chu Dữu từng làm côn đồ mấy năm.
Hút thuốc, trốn học, đánh nhau, cái gì cũng từng làm.
Cô nắm tóc Đường Nguyệt Sơ, ấn cô ta quỳ xuống trước mặt Khương Miên, dập đầu ba lần.
Trán cô ta ửng đỏ, Đường Nguyệt Sơ ngã bệt xuống đất.
Chu Dữu giẫm lên tay cô ta, giày cao gót di đi nghiền lại.
Đường Nguyệt Sơ khóc lóc.
Chu Dữu ngồi xuống, cười nhẹ.
"Tôi là côn đồ."
"Không giống Khương Miên."
"Em ấy có đạo đức, còn tôi không có."
"Đường Nguyệt Sơ."
"Em gái tôi chịu khổ những gì, tôi muốn trả lại hết cho cô, từng chút một."
"Chỉ cần tôi còn sống, cô đừng mong được sống yên."
____________
Vào ngày giỗ lần thứ hai của Khương Miên, trời mưa rất to.
Chu Dữu mua cho cô ấy bó hoa thật đẹp, mang theo những món mà cô ấy thích ăn.
Nhưng cô tới chậm.
Đã có người tới sớm hơn cô.
Hôm nay trời mưa rất to.
Người đó đứng trên bậc thang thật lâu, cho đến khi người ướt đẫm vẫn chỉ thần thờ nhìn di ảnh trên bia mộ.
Chu Dữu không muốn qua đó.
Cô rất ghét Khương Giác.
Nhưng đôi chân người nọ như mọc rễ trước ngôi mộ.
Suốt bốn năm tiếng đồng hồ.
Hoa trên tay cô sắp héo.
Người trông mộ bắt chuyện với cô.
Chỉ vào bóng đen trong mưa, khẽ nói:
"Người đàn ông này rất hay tới đây, lần nào cũng đứng rất lâu, không biết ở đó chôn ai nữa."
"Không phải người liên quan tới anh ta."
Chu Dữu lạnh lùng đáp, không cầm ô, cô mang hoa và đồ ăn lao vào màn mưa.
Khương Giác như nhận ra điều gì đó, quay đầu khi cô đến gần.
Khuôn mặt người đàn ông tiểu tụy, nước trên mặt không thể phân biệt được là mưa hay nước mắt, nhưng hai mắt lại đỏ như sắp chảy máu.
Chu Dữu đặt hoa xuống, sau đó nhanh chóng tát anh một cái.
Người đàn ông bị cô tát.
Nửa khuôn mặt anh nghiêng sang một bên, mặt đỏ bừng, một chút máu rỉ ra từ khóe miệng nhưng anh không nói gì.
Chu Dữu thu tay lại.
"Tôi muốn nói chuyện với Miên Miên."
Người đàn ông thu mắt lại.
Im lặng quay người.
Chu Dữu nhìn anh đi xa, quay đầu hừ một tiếng.
"Miên Miên."
"Thường xuyên vào trong mộng của anh ta, tra tấn anh ta chết đi."
"Đúng rồi."
"Miên Miên, nói cho em biết một tin tốt này."
"Đường Nguyệt Sơ gãy chân rồi."
"Cô ta không thể đứng được nữa."
Mưa vẫn không ngớt.
Chỉ có tiếng mưa không ngừng rơi xuống tấm bia đá.
Cô gái vô cảm nhìn về phía trước. Không có màu.
"Thôi."
Chu Dữu thở dài.
"Đừng tìm anh ta."
Cô ngồi xuống, nhìn người trong di ảnh.
"Quên hết tất cả đi."
"Nhân tiện..."
"Chờ chị."
"Kiếp sau chị sẽ bảo vệ em."
Chu Dữu không biết.
Năm 18 tuổi, Khương Miên tổ chức sinh nhật lần đầu tiên.
Cô có một điều ước. Cô ước.
Kiếp sau, cô vẫn có thể làm em gái Chu Dữu.