• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] TẢNG SÁNG (4 Viewers)

  • Chương 6

____________

Mùa hè đó trôi qua, Đường Nguyệt Sơ xuất ngoại.

Khương Giác gia nhập công ty.

Chu Dữu cũng thi vào đại học.

Tất cả mọi người đều bước về phía trước.

Chỉ có tôi dừng lại vào năm 18 tuổi.

Tôi ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, từ sau đêm đó càng nghiêm trọng hơn.

Ngày Chu Dữu đi học, tôi tiễn chị ấy đi.

Ở sân bay, mắt chị ấy đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt.

Chị ấy ôm tôi vào lòng, gọi tên tôi hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng thì thầm vào tai tôi.

"Miên Miên."

"Nếu không chịu được thì thôi."

Thật ra chị ấy biết.

Chị ấy biết những vết sẹo trên người tôi.

Biết tôi vật lộn ngày qua ngày trong vũng bùn lầy.

Chị ấy biết mỗi lúc tôi suy sụp, chỉ có cách duy nhất để xoa dịu nỗi đau là tự hành hạ bản thân.

Tôi ôm lại chị.

______________

Sau khi Chu Dữu đi, tôi như trở lại bình thường, nhưng mỗi ngày đều thống khổ.

Tôi không có sức cãi nhau với Khương Giác.

Mỗi ngày chỉ mệt mỏi tồn tại.

Ăn uống thất thường, làm việc và nghỉ ngơi không đều, không biết quý trọng cơ thể.

Lúc nhận được giấy báo bị ung thư dạ dày, tôi rất vui.

Bởi vì tôi....

Cuối cùng cũng có thể chết rồi.

____________

Tôi đã quyết định ngày ra đi.

Là vào ngày giỗ của mẹ.

Cũng là ngày sinh nhật tôi.

Nhưng hơn hai mươi năm qua, tôi chỉ trải qua hai lần sinh nhật.

Đều là Chu Dữu ở bên tôi.

Thật ra Khương Giác không biết.

Tôi cũng hâm mộ những người khác có mẹ.

Tôi cũng hâm mộ những cô gái được mẹ ôm vào lòng, tết tóc cho.

Tôi hận bản thân hơn bất kì ai khác.

Ngày hôm nay đã đến, thật ra cũng chỉ là một ngày bình thường.

Tôi vẫn đau bụng như vậy.

Buổi sáng ăn được hai cái bánh bao rồi lại nôn ra.

Sau đó tôi cuộn mình trên sô pha, lướt ảnh trong album rồi xóa từng bức một.

Xóa xong tấm cuối cùng, tôi đứng dậy đi ra ngoài ban công.

Bỗng nhiên trong phòng khách có tiếng vang lớn.

Cảnh cửa cũ kỹ của khu nhà này bị đạp đổ.

Hình bóng quen thuộc lảo đảo trong tầm nhìn của tôi.

Là anh trai.

Hơn mười ngày không gặp, sắc mặt anh hốc hác như già đi vài tuổi.

Tôi đoán Chu Dữu nói cho anh.

Dù sao nơi này tôi cũng chỉ nói cho Chu Dữu biết một lần.

Người đàn ông đầu bù tóc rối, thở hổn hển, sống lưng luôn thẳng tắp nay lại cúi xuống.

Anh nhìn tôi với ánh mắt tan vỡ.

Lần đầu tiên tôi thấy người anh kiêu ngạo, lạnh nhạt vô tình của mình đỏ mắt, thấp hèn cầu xin tôi.

"Anh sai rồi."

"Miên Miên."

"Anh trai sai rồi...."

Lời xin lỗi của anh cuối cùng cũng đến. Đến muộn hai mấy năm.

Nhưng tôi bước lên lan can, chỉ thờ ơ nhìn anh.

Người đàn ông cao lớn bật khóc thành tiếng.

Tôi mặc một chiếc váy.

Váy trắng, sạch sẽ.

Là chiếc váy ngày đó tôi đã mua ở trung tâm thương mại.

Phơi bày những vết sẹo xấu xí trên người tôi trước mắt anh.

Không phải là xăm mình.

Mà là dấu vết để lại sau mỗi lần vùng vẫy giữa ác mộng và hiện thực.

Là sự căm ghét sâu sắc nhất của tôi với bản thân.

Gạch dưới chân lạnh lẽo.

"Đừng nhảy!"

"Miên Miên."

"Xin em....."

"Đừng nhảy ——"

Tiếng gió gào thét bên tai.

Tôi nhìn Khương Giác mỉm cười.

Nhảy lầu rất đau.

Hãy để đây là lần đau cuối cùng đi.

Đời này chịu nhiều cực khổ rồi, kiếp sau...

Ông trời sẽ đối xử tốt với tôi.

"Khương Giác."

Tôi khẽ gọi tên anh, chân giẫm lên không khí, cơ thể không kiểm soát được ngã xuống dưới.

Tôi thấy vẻ mặt anh trở nên kinh hoàng.

Thấy anh lao về phía tôi.

Tôi chỉ mỉm cười.

"Em muốn đi tìm mẹ."

____________

Khương Giác không bắt được cô.

Em gái anh.

Đã ch..ec trước mặt anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom