Vietwriter OTP ๖ۣۜNora♀Nancy♕ Staff member Moderator Chương 4 Add bookmark Ngày thứ mười hai Khương Miên mất tích. Khương Giác gọi điện cho Chu Dữu. Ở bên kia đại dương đang là giờ ngủ, người phụ nữ trả lời điện thoại cũng không có tính tình tốt, nhỏ giọng chửi một câu rồi mới hỏi là ai. "Là tôi, Khương Giác." Từ trước đến nay anh vẫn không thích Chu Dữu, anh không hiểu sao vào năm 18 tuổi, nữ lưu manh này lại trở thành bạn thân nhất của em gái mình. Anh biết cô cũng không thích anh. Người phụ nữ bên kia mắng anh bị điên, chửi anh tới mức máu chó phun đầy đầu. "... Chuyện gì?" Giọng Chu Dữu tràn ngập chán ghét. "Cô... Có biết Khương Miên đi đâu không?" "Sao vậy?" Người bên kia thay đổi thái độ. "Con bé..." Lời sắp nói ra trở nên vô cùng khó khăn, trong miệng toàn là vị đắng. ".... Bị ung thư dạ dày." Bên kia bất ngờ cúi máy, truyền đến âm báo bận. Khương Giác cầm điện thoại bối rối. Một phút sau, anh gọi lại, lần này cũng được nghe máy. Âm thanh cảm xúc vỡ òa rõ ràng truyền vào rai anh, tiếng khóc nức nở của Chu Dữu vang lên trong căn phòng trống, nghe thật khổ sở. Khương Giác nói. "Xin cô." "Hãy giúp tôi tìm con bé." "Chỉ cần em ấy đồng ý trị liệu thì có thể sống thêm một hai năm nữa." "Cầu xin cô." Chu Dữu khóc không thành tiếng trong điện thoại. "Sống thêm mấy năm..." "Sống thêm mấy năm thì có ích gì với con bé hả?" "Khương Giác." "Anh không biết gì hết." Khương Giác sững người tại chỗ. Sự ngột ngạt lại bao trùm lấy anh. "Tôi biết chứ." Anh lẩm bẩm. "Biết cái gì?" Chu Dữu hét lên. "Biết con bé......" Chu Dữu ở bên kia cười lạnh. "Khương Giác." "Trên đời này, người tôi căm ghét nhất chính là anh." "Đường Nguyệt Sơ là em gái anh, vậy Miên Miên thì không phải sao?” "Anh có biết con bé đã từng chết một lần không?" "Khương Giác..." Tiếng khóc hòa vào làm một với những câu hỏi, giống như con dao nhỏ, xuyên qua ngàn dặm đâm vào lòng anh. "Anh biết không?” "Khương Miên em gái anh đã chết vào năm 18 tuổi rồi." _______ Lẽ ra anh nên sớm biết. Có nhiều chi tiết như vậy mà. Từ lúc Khương Miên 18 tuổi, thái độ chợt trở nên lạnh lùng. Thờ ơ tránh xa rất cả những sinh vật là đàn ông. Cũng kể từ lúc đó, cô không còn mặc váy hay áo ngắn nữa, dù trời nóng đến đâu vẫn mặc quần áo dài tay. Và cả những vết sẹo trên cổ tay cô. Lúc nào cũng mang dao bên mình. Thuốc chống trầm cảm rơi vãi đầy đất. Đứa em gái duy nhất chảy cùng dòng máu với anh... Đã chết vào năm 18 tuổi rồi.. Xem thêm...
Ngày thứ mười hai Khương Miên mất tích. Khương Giác gọi điện cho Chu Dữu. Ở bên kia đại dương đang là giờ ngủ, người phụ nữ trả lời điện thoại cũng không có tính tình tốt, nhỏ giọng chửi một câu rồi mới hỏi là ai. "Là tôi, Khương Giác." Từ trước đến nay anh vẫn không thích Chu Dữu, anh không hiểu sao vào năm 18 tuổi, nữ lưu manh này lại trở thành bạn thân nhất của em gái mình. Anh biết cô cũng không thích anh. Người phụ nữ bên kia mắng anh bị điên, chửi anh tới mức máu chó phun đầy đầu. "... Chuyện gì?" Giọng Chu Dữu tràn ngập chán ghét. "Cô... Có biết Khương Miên đi đâu không?" "Sao vậy?" Người bên kia thay đổi thái độ. "Con bé..." Lời sắp nói ra trở nên vô cùng khó khăn, trong miệng toàn là vị đắng. ".... Bị ung thư dạ dày." Bên kia bất ngờ cúi máy, truyền đến âm báo bận. Khương Giác cầm điện thoại bối rối. Một phút sau, anh gọi lại, lần này cũng được nghe máy. Âm thanh cảm xúc vỡ òa rõ ràng truyền vào rai anh, tiếng khóc nức nở của Chu Dữu vang lên trong căn phòng trống, nghe thật khổ sở. Khương Giác nói. "Xin cô." "Hãy giúp tôi tìm con bé." "Chỉ cần em ấy đồng ý trị liệu thì có thể sống thêm một hai năm nữa." "Cầu xin cô." Chu Dữu khóc không thành tiếng trong điện thoại. "Sống thêm mấy năm..." "Sống thêm mấy năm thì có ích gì với con bé hả?" "Khương Giác." "Anh không biết gì hết." Khương Giác sững người tại chỗ. Sự ngột ngạt lại bao trùm lấy anh. "Tôi biết chứ." Anh lẩm bẩm. "Biết cái gì?" Chu Dữu hét lên. "Biết con bé......" Chu Dữu ở bên kia cười lạnh. "Khương Giác." "Trên đời này, người tôi căm ghét nhất chính là anh." "Đường Nguyệt Sơ là em gái anh, vậy Miên Miên thì không phải sao?” "Anh có biết con bé đã từng chết một lần không?" "Khương Giác..." Tiếng khóc hòa vào làm một với những câu hỏi, giống như con dao nhỏ, xuyên qua ngàn dặm đâm vào lòng anh. "Anh biết không?” "Khương Miên em gái anh đã chết vào năm 18 tuổi rồi." _______ Lẽ ra anh nên sớm biết. Có nhiều chi tiết như vậy mà. Từ lúc Khương Miên 18 tuổi, thái độ chợt trở nên lạnh lùng. Thờ ơ tránh xa rất cả những sinh vật là đàn ông. Cũng kể từ lúc đó, cô không còn mặc váy hay áo ngắn nữa, dù trời nóng đến đâu vẫn mặc quần áo dài tay. Và cả những vết sẹo trên cổ tay cô. Lúc nào cũng mang dao bên mình. Thuốc chống trầm cảm rơi vãi đầy đất. Đứa em gái duy nhất chảy cùng dòng máu với anh... Đã chết vào năm 18 tuổi rồi.. Xem thêm...