• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tai tinh Tiểu Thúy (2 Viewers)

  • Phần 3

13.

Sau đó, Mậu Tùng biết ta bị tên súc sinh kia ng/ược đ//ãi.

Hắn tìm mọi cách gặp ta, lần nào mặt cũng đỏ bừng, ám chỉ với ta rằng chỉ cần ta nguyện ý, hắn có thể mang ra trốn khỏi Đỗ gia.

Không phải ta không nghĩ tới chuyện đó, nhưng ta đã là tàn hoa bại liễu, sao có thể xứng với hắn?

Một năm sau, nương Mậu Tùng mất vì tuổi già.

Lúc này, trong phủ bỗng dưng có lời đồn về ta với Lý Mậu Tùng, nói hài tử ta mới bị đẻ non cách đây không lâu chính là của Lý Mậu Tùng.

Đỗ Thiên Minh càng đánh đập ta d/ã m.an hơn, tên khốn đó thậm chí còn nhẫn tâm đ/á/nh gãy một chân Lý Mậu Tùng.

Cha mẹ ta biết hết những chuyện này nhưng giả câm giả điếc, coi như không biết gì.

Ta bị Đỗ Thiên Minh nhốt trong mật thất, hắn mắng ta là tiện phụ d///âm đãng vô sỉ, đội nón xanh cho hắn, hắn muốn biến ta thành đồ chơi cho nam nhân và nghiền Lý Mậu Tùng thành tro.

Ta cùng Mậu Tùng hoàn toàn trong sạch, chưa từng làm chuyện vô liêm sỉ.

Trong lúc hơi thở ta đã thoi thóp, Mậu Tùng tìm cách hối lộ gã sai vặt trong phủ, tìm được đến chỗ ta.

“Tiểu Thúy, Đỗ Thiên Minh là một tên súc sinh, cha mẹ nàng cũng quá bạc bẽo, nàng còn trẻ như vậy, không nên ch*t ở đây.”

“Tiểu Thúy, ta yêu nàng, trốn đi cùng ta.”

Hai mắt ta đẫm lệ, cúi đầu: “Tàn hoa bại liễu như ta… còn có tương lai sao?”

Mậu Tùng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là có! Ở trong mắt ta, nàng chính là nữ nhân mỹ lệ thanh khiết nhất, bọn họ mới là người sai, không phải nàng!”

Đêm đó, chúng ta ôm hôn nhau, linh hồn như hòa quyện vào nhau.

Chúng ta định đến Tượng Châu từ biệt nhị thúc, nhị thẩm, sau đó bỏ trốn sang Đại Lý Quốc.

Ai ngờ vừa ra khỏi thành, Đỗ Thiên Minh đã đuổi tới.

Hắn muốn làm thịt chúng ta, nhưng lại sợ mất mặt nên không gióng trống khua chiêng, chỉ một mình cầm đại đao đuổi theo.

Trong lúc giằng co, Mậu Tùng lỡ tay gi*t Đỗ Thiên Minh.

Mậu Tùng không hối hận khi gi*t ch*t tên súc sinh làm nhiều việc ác đó, nhưng vấn đề ở chỗ hắn chính là phú thương giàu nhất thành Từ Châu, nếu hắn mất tích, chắc chắn sẽ tạo ra sóng to gió lớn. Quan phủ chắc chắn sẽ truy nã khắp nơi, không chừng trong nhà hắn cũng sẽ treo thưởng hậu hĩnh để tìm sát thủ đuổi gi*t chúng ta.

Quãng đời còn lại của chúng ta sẽ không thể yên ổn.

Trong lúc chúng ta đang lo đến sứt đầu mẻ tráng, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Nhị thẩm từng nói với ta, nhà thẩm có một cổ thuật gia truyền cực kỳ huyền diệu, có thể thay đổi khuôn mặt một người.

Đỗ Thiên Minh đã ch*t, vậy sao không thay đổi khuôn mặt Mậu Tùng thành mặt hắn?

Nói nói ý tưởng này cho Mậu Tùng, hai mắt Mậu Tùng sáng ngời, nói thật quá may mắn, đúng là trời không tuyệt đường sống của chúng ta.

Mậu Tùng bắt chước bút tích của Đỗ Thiên Minh, viết một lá thư gửi về nói có chuyện quan trọng phải ra ngoài khoảng nửa tháng.

Sau đó, chúng ta c/ắ/t đầu Đỗ Thiên Minh, ngày đêm chạy về quê, nhờ nhị thẩm giúp Mậu Tùng đổi mặt.

Đôi khi, vận mệnh chính là thần kỳ như vậy.

Ta cùng Mậu Tùng đã dùng phương thức này trở thành phu thê.

Sau đó, hai chúng ta trở lại thành Từ Châu.

Mậu Tùng giả vờ bệnh nặng một hồi, sau khi khỏe lại bắt đầu “hồi tâm chuyển ý”, đuổi hết đám oanh oanh yến yến trong hậu viện đi.

Phu thê chúng ta cùng nhau làm ăn buôn bán, làm việc thiện, cuộc sống thật sự thư thái.

Mậu Tùng đối xử với ta cực tốt, thực sự như người ta hay nói “phủng trong lòng bàn tay mà sủng ái”.

Nếu không phải Vưu Ngạo Tuyết đố kỵ, vu cáo cho trượng phu ta tư thông với nghịch vương, chúng ta đã có thể chung sống ân ái cả một đời. Ai ngờ cuối cùng lại rơi vài kết cục cả nhà bị xử trảm!

14.

Nhớ lại những chuyện đời trước, mũi ta không khỏi chua xót.

Ngay cả người như cha mẹ ta cùng Vưu Ngạo Tuyết còn được trùng sinh, vậy chắc chắn Mậu Tùng cũng vậy.

Đời này, ta sẽ nắm chặt tay chàng!

Theo thời gian đời trước thì lúc này Mậu Tùng đang được Đỗ Thiên Minh trọng dụng.

Một tháng sau, Đỗ Thiên Minh vì muốn đoạt thê tử của Sài viên ngoại mà mang theo đám chó săn núp trong chỗ tối, canh lúc Sài viên ngoại ra ngoài về một mình, trùm bao tải rồi đánh người ta trọng thương, hậu quả Sài viên ngoại nằm liệt nửa người.

Sài viên ngoại trong quan trường cũng quen biết nhiều người, nhất định phải kiện Đỗ Thiên Minh lên tới Hoàng Đế.

Đỗ Thiên Minh khóc lóc quỳ xuống cầu Mậu Tùng, nói: “Ta đang bàn chuyện hôn sự cùng đại tiểu thư nhà Vưu huyện lệnh, lúc này ngàn vạn không thể xảy ra chuyện, biểu đệ là người trượng nghĩa, nhất định phải giúp ca ca một phen.”

Cuối cùng Mậu Tùng đứng ra gánh tội thay Đỗ Thiên Minh, ngồi nhà lao hai năm.

Nhưng phần trượng nghĩa này đổi lại được gì? Khi mẫu thân Mậu Tùng bệnh nặng, Đỗ Thiên Minh một sợi râu nhân sâm cũng tiếc.

Sau khi trùng sinh, ta nhất định phải cùng Mậu Tùng đường đường chính chính ở bên nhau.

Ta nhờ Tào đồ tể tìm Mậu Tùng giúp, mấy ngày sau, Đậu Khấu mang tin từ chỗ biểu cữu về.

Đậu Khấu nói Tào đồ tể không tìm được ai tên Lý Mậu Tùng.

Nghe thấy câu này, mặt ta tái nhợt, sao có thể!

Ta chưa từ bỏ, vẫn không tin, nhờ Tào đồ tể về quê của Mậu Tùng tìm một lần nữa.

Nhưng kết quả vẫn vậy, căn bản không có ai là Lý Mậu Tùng cả, ngay cả mẫu thân chàng là Lương lão thái thái cũng không có.

Tại sao lại như vậy?!

Ta định tự mình đi điều tra chuyện này, ta không tin Mậu Tùng đột nhiên lại biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng đúng lúc này, cha mẹ tốt kia lại mang chuyện đến cho ta, bọn họ muốn ta đi xem mặt một tú tài.

Tú tài kia họ Vương, thúc thúc hắn trước đây là thái giám phụ trách dâng trà cho tiên đế trong Cần Chính Điện.

Tiên đế niệm tình Vương thái giám lớn tuổi lại nhiều năm chăm chỉ cung kính nên khai ân, thưởng cho ông ta trăm lượng bạc về quê dưỡng lão.

Vương thái giám đúng là vận khí tốt, ông ta xuất cung được một năm thì tiên đế băng hà, ông ta đã tránh được số phận phải tuẫn táng theo.

Vương thái giám không con cái nên đã chọn một cháu trai trong tộc mang về nuôi dưới danh nghĩa của mình, tận lực bồi dưỡng, nhất định phải chọn cho tôn tử một tiểu thư nhà quan làm thê tử.

Cha ta ba hoa chích chòe về tài mạo của tôn tử kia, còn ra vẻ hoảng sợ nói, Vương thái giám có quan hệ thân thiết với quan Tư Lễ Giám, nhà ta không đắc tội nổi vị Phật lớn này, còn nói ta gả qua đó chính là đương gia chủ mẫu.

Chủ mẫu cái rắm, có mà ông ta sợ quyền thế của Vương thái giám, không dám từ chối nên hy sinh nữ nhi của mình thì có!

15.

Cha ép ta đến cho Vương thái giám kia xem mặt.
Vương thái giám đã hơn 60 tuổi, gầy gò thấp bé, mặt không có râu, được đắp một lớp son phấn dày, không những không che được nếp nhăn mà ngược lại còn khiến ông ta nhìn nực cười và có chút đáng sợ.

Ông ta vừa thấy ta, đôi mắt hồ ly hẹp dài lập tức sáng lên, đi tới cầm chặt tay ta, vuốt vuốt ve ve, hỏi ta bao nhiêu tuổi, có biết chữ không.

Không chỉ vậy, ông ta còn kéo tay áo ta lên, thấy thủ cung sa trên cánh tay ta, cười đến tít mắt, nói: “Bên ngoài đều nói Vưu nhị tiểu thư xinh đẹp, ta thấy sai bét, Vưu đại tiểu thư đây mới thực sự là tuyệt sắc, nhìn một thân băng cơ ngọc cốt này xem, còn mềm mịn hơn cả nương nương trong cung.”

Ta bị Vương thái giám làm cho nổi hết da gà, giật tay ra nói phong hàn chưa khỏi hẳn, vội vàng chạy đi.

Ra khỏi phòng khách, ta chạm mặt ngay Vưu Ngạo Tuyết đang đi tới.

Nàng ta mặc áo choàng hoa cùng váy lụa cực kỳ sang trọng quý giá, trên đầu cài trâm phượng bằng vàng ròng, khảm thêm chín mười viên trân châu to cỡ ngón tay.

Trâm nặng quá, đầu nàng ta hơi nghẹo sang một bên, nàng ta mang theo nụ cười đắc thắng đi về phía ta: “Tỷ tỷ đi đâu vậy? Không phải cha kêu tỷ tới cho Vương công công xem mặt sao? Sao thế? Thẹn thùng à?”

Ta trừng mắt nhìn Vưu Ngạo Tuyết, không muốn nói chuyện với nàng ta nên trực tiếp rời đi.

Ai ngờ tiện nhân này còn không chịu buông tha, ngăn ta lại:

“Tỷ tỷ biết không, váy hôm nay ta mặc giá trị vạn lượng, còn trâm phượng này, Thiên Minh nói vốn là đồ tiến cống cho Hoàng Hậu đó.”

Ta giả vờ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quá đắc ý, những thứ cao quý này, ta sợ cái mạng nhỏ của ngươi không gánh nổi phúc khí đâu!”

Vưu Ngạo Tuyết mỉm cười quyến rũ, nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới: “Tỷ tỷ ghen tị à? Hay vẫn còn giận? Làm sao bây giờ, muội muội hai đời đều đoạt phúc vận của tỷ mất rồi, đời trước là đại quý, đời này là đại phú.”

Ta “tức” đến mức thở hổn hển: “Sớm muộn gì Thiên Minh cũng sẽ nhớ ra chuyện đời trước, tuyệt đối sẽ không cưới ngươi.”

Vưu Ngạo Tuyết dí tay vào đầu ta, ngạo mạn không thôi: “Ta khuyên tỷ tỷ bỏ cái ý nghĩ này đi, Thiên Minh đã biết mệnh tỷ là Thiên Sát Cô Tinh, tránh còn không kịp ấy chứ. Còn chưa thành hôn, chàng đã đối với ta cực tốt, ta nói gì nghe nấy, mang tay hòm chìa khóa trong nhà giao cho ta.”

Nói đến đây, Vưu Ngạo Tuyết ghé sát tai ta, dạt dào đắc ý: “Tỷ có biết không, danh tú tài của cháu trai Vương thái giám là dùng tiền mua đó, chứ hắn trẻ tuổi đã ham mê nữ sắc, còn mắc bệnh hoa liễu nữa.”

Ta ngẩn người.

Vưu Ngạo Tuyết cực kỳ vừa lòng với bộ dáng “tuyệt vọng” này của ta, vỗ nhẹ lên vai tai, cười xấu xa: “Tỷ tỷ à, nếu ta là tỷ, giờ chắc đã đi tìm ch*t rồi. Dù thế nào ta vẫn là hài tử được cha mẹ yêu nhất, bọn họ sẽ mang những thứ tốt nhất cho ta. Còn tỷ ấy à, chỉ xứng với lũ chuột chui dưới cống rãnh, cả đời đứng nghĩ ngóc đầu lên.”

Vưu Ngạo Tuyết rời đi, ta nhanh chân nép vào vách tường phòng khách nhìn lén, ai ngờ những gì nghe được lại khiến ta như rơi vào hầm băng.

16.

Trong phòng khách.

Cha ta cung cung kính kính dâng trà lên cho Vương thái giám, cười nịnh nọt: “Công công, đây là trà Long Tỉnh mới hái mùa xuân năm nay, chắc chắn là không so được với trong cung nhưng ngài nếm thử xem.”

Vương thái giám ngẩn người nhìn về hướng ta vừa rời đi, đột nhiên hồi phục tinh thần, nhận trà ngửi ngửi rồi cười khẩy: “Đây là trà cũ từ năm kia, còn dám lấy ra lừa ta.”

Cha ta xấu hổ mặt đỏ bừng: “Đây… Đây là của nhị tế tử hạ quan, Đỗ Thiên Minh, đưa sang, nói là trà mới, chắc là nói cho hạ quan vui thôi, thật xấu hổ với công công!”

Vương thái giám cười nhạo: “Đỗ Thiên Minh kia cũng chỉ là một tên thương nhân, tục tĩu, sao hiểu được về trà?”

Cha ta khom lưng cúi đầu, tiếp tục nịnh nọt: “Đương nhiên rồi! Công công cả đời phụng dưỡng ngự tiền, trà đạo lại chính là nghề của ngài! Công công, ngài cảm thấy tiểu nữ Thúy nhi nhà hạ quan thế nào?”

Vương thái giám liếm liếm môi: “Không tồi, Tiểu Thúy rất xứng với ta.”

Cha ta nghẹn họng, mắt trợn tròn: “Với… với ngài?”

Ông ta nhìn đống nếp nhăn hằn sâu trên mặt Vương thái giám, nuốt nước miếng: “Tiểu nữ tuổi trẻ không hiểu chuyện, sợ là không hầu hạ tốt cho công công.”

Vương thái giám cười lạnh, nhấc chân lên bắt chéo lại: “Vưu đại nhân, nghe nói nhị tiểu thư nhà ngươi đã định thân với tên thương nhân kia?”

Cha ta gật đầu: “Mấy ngày trước đã định thân rồi ạ, ba tháng sau sẽ thành hôn.”

Vương thái giám lắc đầu: “Tiếc thật, nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương, vốn mang mệnh vương phi, thế mà lại đi theo một thương nhân.”

Sắc mặt cha ta trắng bệch: “Vương… vương phi?! Công công nói gì vậy?”

Vương thái giám cười nói: “Ta có một nghĩa tử làm việc trong phủ Lương vương điện hạ. Ngươi biết Lương vương là ai không, chính là ấu tử của Thái Hậu nương nương, là cục cưng trên đầu quả tim của người. Tiếc là năm xưa vương gia chắn tên độc cho bệ hạ, bị thương nặng, dẫn đến trí lực bị ảnh hưởng, chỉ như một hài tử bảy tám tuổi.”

Cha ta vội rót thêm trà: “Ý ngài là?”

Vương thái giám nhấp miếng nước: “Nghĩa tử của ta mấy ngày trước viết thư nói bệ hạ phái Lương vương tới Từ Châu làm việc công, có lẽ sẽ đi ngang qua đây. Trong thư còn nói trên đường đi vương gia còn vẽ tranh mỹ nhân, vậy là tiểu tử ngốc biết động xuân tâm rồi.”

Cha ta đã hiểu bảy tám phần: “Nhưng nhị tiểu nữ nhà hạ quan đã định thân với Đỗ gia rồi.”

Vương thái giám trợn mắt: “Ngu vậy! Một thương nhân thấp hèn sao so được với hậu duệ quý tộc! Vưu đại nhân, chỉ cần ngươi chịu đưa đại tiểu thư cho ta, ta sẽ nghĩ cách đưa nhị tiểu thư đến trước mặt vương gia. Loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, bỏ lỡ là không có nữa đâu.”

Ánh mắt cha ta liếc qua liếc lại, suy nghĩ một hồi rồi thân thiết nắm tay Vương thái giám: “Tế tử của ta.”

Đuôi lông máy Vương thái giám nhếch lên: “Nhạc phụ đại nhân.”

Hai người họ cười đầy đáng sợ.

17.

Ta nghe lén được chuyện cha muốn mang ta đi bán, nhanh chóng rời đi, tuyệt đối sẽ không để bọn họ lừa ta nữa.

Ta quyết định phải trốn!

Ta lặng lẽ về phòng, làm bộ uống thuốc xong buồn ngủ, âm thầm báo với Đậu Khấu, canh bốn cả hai ta sẽ trốn ra khỏi phủ, về Tượng Châu!

Ai ngờ vừa qua giờ Tý, ngoài viện bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

Cửa phòng ta bị đá văng, bốn bà tử cao lớn vạm vỡ xông vào, lạnh lùng nói “xin đắc tội” sau đó không giải thích gì thêm, lấy dây thừng trói ta lại, bóp miệng ta rồi đổ thuốc vào.

Trong chốc lát, trời đất quay cuồng.

Tầm mắt ta dần dần mơ hồ, chân mềm nhũn rồi hoàn toàn thiếp đi.

Trời ơi! Ta lại bị cặp cha mẹ lòng lang dạ sói kia tính kế!

Đến khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên giường.

Đầu óc choáng váng, ta cố gắng mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện mình đang mặc hỉ phục đỏ thẫm, hai tay hai chân bị trói chặt bằng dây thừng.

Đây rốt cuộc là chỗ nào vậy!

Cơn sợ hãi dần dần khiến ta hoàn toàn thanh tỉnh. Nhìn xung quanh, gian nhà này không lớn lắm nhưng cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, dưới đất có một con chó trắng mặt xệ, trên trường treo mười mấy bức họa vẽ lại cảnh nam nữ đang làm chuyện khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Trên đầu giường là hai thứ đồ chơi tạo hình nơi tư mật của nam nhân bằng đồng và ngọc được chế tác tinh xảo, rõ từng mạch máu.

Kẽo kẹt…

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Vương thái giám mặc hỉ phục đỏ thẫm bước vào, có lẽ vì muốn nhìn trẻ hơn nên ông ta lớp phấn dày cộp, nhưng chỉ khiến ông ta nhìn xấu xí và nực cười hơn, mỗi bước đi, phấn bay lả tả xuống đất.

“Ông… ông đừng tới đây!” Ta giãy giụa ngồi dậy.

Vương thái giám đá con chó nhỏ dưới chân ra ngoài, cười nói: “Tiểu Thúy, cha nàng đã mang nàng đính hôn với ta rồi.”

Ta tức giận, hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Không phải nói để ta với tôn tử của ông xem mặt sao? Công công, ông cho ta về nhà đi.”

Hình như Vương thái giám đã uống rượu, cả người lảo đảo, trong mắt lóe lên vẻ đi/ê/n cuồng: “Ta sẽ tìm tức phụ khác cho tôn tử, nàng đẹp quá, ta tiếc.”

Vừa nói, Vương thái giám vừa ngồi vào mép giường, nhìn ta chằm chằm, như con ch/ó bị bỏ đói mười ngày đang nhìn một khúc xương, tay run run đặt lên ngực ta.

“Đừng chạm vào ta.” Ta tránh đi.

“Tiểu Thúy, theo ta đi!” Vương thái giám móc từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu to như quả nhãn, đưa đến trước mặt ta.

“Đây chính là viên ngọc trên chóp mũ của Hoàng Đế! Giờ ta tặng cho nàng, Tiểu Thúy, những gì muội muội nàng có, ta sẽ cho nàng hết, chỉ cần hậu hạ ta thật tốt.”

“Không bao giờ!”

Giờ phút này ta vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, dùng sức đẩy Vương thái giám kia ra: “Đồ lừa gạt!”

Chát!

Vương thái giám cho ta một cái tát, ông ta đột nhiên trở nên âm trầm hung ác, móc từ dưới gối ra một cái roi, điên cuồng quất ta.

“Tiện nhân!” Ông ta nhào tới, hôn lên mặt ta.

Ta nhân cơ hội cắn chặt lỗ tai ông ta, nghiến xuống, cắn đứt luôn.

Vương thái giám thét lên như lợn bị chọc tiết, máu chảy ròng ròng từ khe ngón tay ông ta. Ông ta đau đến chảy nước mắt: “Tiện nhân này, ta sẽ gi*t ngươi!”

Vừa nói, ông ta vừa điên cuồng lục lọi khắp nơi để tìm d/a/o.

Nhìn bộ dạng của ông ta, ta cười ha ha.

Đời trước Mậu Tùng đã nói với ta, ta chưa từng làm gì sai, ta không hạ tiện, cũng không phải tai tinh, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt ta nữa!

Ta thà làm ngọc vỡ cũng quyết không thỏa hiệp, tuyệt không cúi đầu!

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, tiếng bước chân hỗn độn vang lên.

Rầm…

Cửa bị đá văng ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom