6
Ta đều đem tất cả nguyên do nói ra, chỉ sửa lại một chút, rằng Lý Thừa Chiêu là người yêu của ta, để ép ta gả cho Phương nhị thiếu nên Lâm Đông Hải đã bắt Lý Thừa Chiêu đi và muốn lấy mạng hắn.
Nghe tin tính mạng Thiên hoàng bị đe doạ, tuần sát sử ngay lập tức sai người đem ta lên xe ngựa, đổi hướng và ra hiệu đến thành Lũng An.
Khi chúng ta nhìn thấy Lý Thừa Chiêu, hắn đang quỳ trên mặt đất, bị hộ vệ áp cánh tay xuống, cả người đều là máo.
"Thừa Chiêu!"
Ta định chạy đến phía hắn, hắn ngón tay run rẩy, mở trừng trừng mắt nhìn ta.
"Làm sao.... sao người quay về được?"
Ta lao về phía hắn, Lâm Đông Hải nhìn ta một cái, rồi hừ lạnh. Vốn định tức giận thì lại nhìn thấy tuần sát sử cùng hộ vệ của hắn, nhất thời tỏ ra nghi hoặc.
"Các ngươi đây là...?"
'"To gan, đây là tuần sát sử Lưu đại nhân từ trong kinh phái tới!"
Mấy tên hộ vệ vây quanh Lâm Đông Hải, hắn ngẩn người, gần như không tin được những gì hắn vừa nghe:"Tuần....tuần sát sử đại nhân?"
Hắn vội vàng quỳ xuống, mấy người sau lưng hắn thấy vậy cũng vội làm theo.
"Hạ dân bái kiến đại nhân!"
Ánh mắt của tuần sát sử xẹt qua hắn, dừng lại trên người Lý Thừa Chiêu.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Thừa Chiêu, tuần sát sử cả người chấn động, rưng rưng nước mắt:" Không sai được, bộ dáng này....... rõ ràng là giống hệt vị kia như đúc...."
Hắn tiến lên vài bước, nâng Lý Thừa Chiêu dậy, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, theo sau lấy ra viên ngọc:"Thứ này là của ngươi?"
Lý Thừa Chiêu nhìn ta một cái, phảng phất đoán ra được cái gì đó, liền gật đầu.
Tuần sát sử thấy vậy càng kích động, bất chấp ở đây có nhiều người như vậy, hắn nắm lấy cánh tay phải của Lý Thừa Chiêu lên để kiểm tra.
Trên làn da nhợt nhạt của chàng thanh niên ấy có một vết bớt rất khó thấy, hình dạng tựa một chiếc lá phong.
"Không sai, đúng như bà đỡ trong ngục nói, hoàng tử điện hạ có một vết bớt hình lá phong bên cánh tay phải!"
Tuần sát sử vốn là phụng mệnh hoàng đế, năm đó âm thầm tìm kiếm hoàng tử bị tráo đổi.
Hiện tại Lý Thừa Chiêu đã xác nhận được thân phận, hắn lập tức xốc vạt áo lên, quỳ xuống hành lễ:"Vi thần Lưu Ẩn bái kiến hoàng tử điện hạ"
Tất cả đều quỳ xuống, ta cũng thuận mà quỳ theo.
Chỉ có Lâm Đông Hải không rõ tình thế, nghe tuần sát sử nói vậy, liền kinh ngạc vặn lại:" Lưu đại nhân, ngài có phải nhầm rồi không? Hắn làm sao có thể là hoàng tử điện hạ? Hắn chỉ là gia nhân nhà Lâm gia, trước đây từng lưu lạc rồi được nhà hạ dân cứu!"
"Câm miệng!"
Tuần sát sử lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trong mắt ánh sự sắc bén:"16 năm trước, bà đỡ cho Hoàng quý phi bị người xúi giục bí mật tráo đổi hoàng tử, khiến hoàng tử thật lưu lạc dân gian. Thánh Thượng lệnh ta âm thầm đi truy tìm, thật may mắn, hôm nay rốt cuộc ta cũng tìm thấy rồi!"
Hắn nhìn thật sâu vào Lý Thừa Chiêu:" Điện hạ, Thánh thượng vẫn luôn lo lắng cho ngài, thỉnh ngài cùng vi thần mau chóng hồi cung."
Lâm Đông Hải nhìn thấy một màn này, lập tức choáng váng mà té ngã trên mặt đất.
Hắn run rẩy nhìn về phía Lý Thừa Chiêu, lại thấy mắt Lý Thừa Chiêu sâu như biển, không có chút câu nệ gì, đều toát lên khí thế của hoàng tử.
"Miễn lễ." Lý Thừa Chiêu kéo ta đứng dậy, trịch thượng nhìn Lâm Đông Hải.
Lâm Đông Hải không ngừng hối hận, vội vàng quỳ xuống, nắm lấy góc áo Lý Thừa Chiêu xin tha:" Điện hạ! Thảo dân có mắt không thấy Thái Sơn! Thảo dân biết sai rồi! Cầu điện hạ tha cho thảo dân một mạng!"
Hắn khóc tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng chiếm lấy khuôn mặt hắn.
Lý Thừa Chiêu lạnh lùng nhấc khoé môi, trong mắt cười như không cười:" Lâm lão gia hiện tại xin tha, có phải hơi muộn rồi không?"
Nói xong những lời này, Lâm Đông Hải thân thể cứng đờ, mặt mày trắng bệch.
Hắn hướng ánh mắt về phía ta, giở bài tình thân:" Song Song, Song Song, xin hãy cầu xin giúp cha! Cha biết cha sai rồi, Song Song, từ nay về sau sẽ không ép buộc con nữa!"
Ta nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, chỉ cảm thấy vui sướng cực kì, nhịn không được cười lạnh một tiếng:" Chuyện tới bây giờ, còn hy vọng ta sẽ giúp ngươi sao? Ngươi ép buộc mẫu thân ta, dung túng di Phùng hãm hại Nương, còn lúc đó một chân đá chớt Nương, ta ở bên cạnh dập đầu cầu xin, khi đó ngươi nói gì còn nhớ không?"
Lâm Đông Hải trợn tròn mắt, lẩm bẩm hai tiếng.
"Ngươi.....ngươi vẫn luôn nhớ rõ......"
"Ta đương nhiên nhớ rõ! Lâm gia các ngươi nợ ta thế nào, ta đều nhớ rõ!"
7
Nếu không phải được Nương dạy thêu thùa, để lại cho ta một sản nghiệp nhỏ, chỉ sợ ta sớm bị chớt đói vì bị di Phùng đối xử khắt khe rồi.
Lâm Đông Hải chưa một lần quan tâm đến ta mà còn dám lợi dụng ta để nịnh nọt Phương gia, làm sao ta không hận hắn được?
Ta hít một hơi thật sâu rồi quay người đi chỗ khác.
Lý Thừa Chiêu nắm lấy tay ta, bình tĩnh ra lệnh:" Đưa Lâm Đông Hải đi, còn về Lâm gia, ta sẽ từ từ thanh toán một thể."
Nghe được những lời này, Lâm Đông Hải trợn tròn mắt, cuối cùng ngất đi.
Lý Thừa Chiêu đột nhiên trở thành Tam hoàng tử, tuần sát sử gọi đại phu tốt nhất tới trị thương cho hắn, chờ cho vết thương lành lặn mới cùng nhau trở về Dương Thành.
Thành trì quen thuộc, nhưng bây giờ tâm tình lại có chút khác.
Lý Thừa Chiêu ngồi trong xe ngựa, y phục sang trọng, khuôn mặt vốn đã điển trai như vậy càng thêm loá mắt.
Ta ngồi cạnh hắn, trên người cũng thay một bộ y phục nhã nhặn, cảm thấy không được tự nhiên lắm, hắn một bên cười nhạt:
"Lâm cô nương vẫn đối xử với ta như Thừa Chiêu trước đây vậy."
Ta ngẩn người, trong lòng hiện lên cảm xúc khác thường, không khỏi nghĩ, sao có thể đối đãi giống nhau được?
Hắn là hoàng tử, ta là bình dân, chúng ta khoảng cách xa vời.
Nhưng Lý Thừa Chiêu không cảm thấy thế, hắn ở trước mặt ta không có chút khí chất hoàng tử, ngược lại còn nói với ta:" Mặc kệ người muốn làm gì, sau này đều do ta thay thế quyết định."
Khi đến cửa Lâm gia, Phùng Tương Lan và Lâm Chí Uyển vẫn chưa hay biết chuyện gì.
Tuy bọn chúng đều nghe nói tuần sát sử tìm thấy Tam hoàng tử, nhưng một chút cũng không biết, người đó là Lý Thừa Chiêu.
Cho nên khi thấy ta, Lâm Chí Uyển vẫn như ngày thường, hống hách kiêu ngạo, không ai bì nổi:
"Lâm Song Song, ngươi lại có gan mà dám trở về! Đúng lúc Phương phu nhân muốn bắt ngươi chôn cùng Phương nhị thiếu gia, người đâu, bắt nó cho ta!"
Ngay lúc bọn hầu của Lâm gia chuẩn bị ra tay, Lý Thừa Chiêu xuất hiện ngay sau lưng ta:" Có ta ở đây, xem ai dám làm càn?"
Một đám thị vệ xa lạ vây quang Lâm gia, Phùng Tương Lan cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt liên tục thay đổi.
Lâm Chú Uyển vẻ mặt nghi hoặc:" Ngươi là ai?"
Thủ lĩnh đám thị vệ cúi đầu trước Lý Thừa Chiêu:" Tam điện hạ."
"Điện hạ?" Lâm Chí Uyển ngây ngẩn cả người, phải một lúc lâu sau mới chịu phản ứng:" Ngươi...không phải ngươi là...."
Câu trả lời rõ như ban ngày.
Ta lạnh lùng nhìn đích tỷ thân yêu, rốt cuộc trên mặt Lâm Chí Uyển cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Không, không thể nào, hắn làm sao có thể là Tam hoàng tử!"
Ta cười lạnh:" Có chuyện gì là không thể được? Lâm Chí Uyển, Phùng Tương Lan, lúc các ngươi làm những việc đó, liệu có nghĩ tới ngày hôm nay chưa?"
"Không, ngươi gạt ta, các ngươi đều gạt ta!"
Lâm Chí Uyển bất luận như thế nào đều không chịu tin, tên ăn mày mà nàng ta coi thường, thật sự có thể là hoàng tử.
Những gì nàng ta làm với hoàng tử, cũng đủ để bị lục soát nhà mấy chục lần.
"Nương......"
Lâm Chí Uyển khóc nức nở, sợ hãi mà gọi Phùng Tương Lan, lại thấy Phùng Tương Lan hồn tiêu phách tán, nhất thời già đi cả mấy chục tuổi.
"Hết rồi, hết thật rồi."
Lâm gia biến mất khỏi Dương Thành trong một đêm.
Khi Lý Thừa Chiêu đưa ta đi, Lâm Đông Hải đã bị phán xử tử, Phùng Tương Lan cũng bị buộc treo cổ tự vẫn.
Phương gia cũng hứa sẽ không nhắc tới chuyện của Phương nhị thiếu gia nữa, từ nay về sau cụp đuôi làm người, ẩn mình ở thành Dương Thành.
Ta mặc một bộ y phục từ lụa, đi gặp Lâm Chí Uyển lần cuối.
Thường ngày đều là nàng ta trang điểm loè loẹt, tới trước mặt ta giễu võ dương oai.
Bây giờ địa vị hoán đổi, nàng ta co ro trong góc tối bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, sắc mặt đờ đẫn, đang dùng móng tay nhặt phân dính trên mặt đất.
Từ khi chứng kiến Phùng Tương Lan treo cổ, nàng ta liền phát điên rồi.
8
Lý Thừa Chiêu buộc nàng ta phải mở mắt ta, nhìn rõ từng chi tiết về cái chớt của Phùng Tương Lan.
Từ cầu xin tha thứ, rồi giãy dụa cho đến chớt, mỗi một hình ảnh đều khắc sâu trong tâm trí của Lâm Chí Uyển.
Ta nhìn nàng, khi nàng ta nhìn thấy ta với ánh mắt vô hồn, điên cuồng lùi lại, vội vàng kêu cứu."Xin lỗi, ta sai rồi, ta sai rồi...."
"Bây giờ xin lỗi thì còn có ích gì?" Ta nhẹ nhàng nhếch khoé môi lên.
Lúc mẫu thân cùng ta qua đời ở kiếp trước, số phận của chúng ta khi đó cũng không khá gì hơn bọn chúng bây giờ.
Cho nên, một chút thương cảm ta đều không có.
"Lâm Chí Uyển, ta biết ngươi giả điên. Nhưng ngươi yên tâm, ta có cách khiến ngươi phát điên thật sự."
Ta vẫy vẫy tay, phía sau có thị nữ bưng tới một chén thuốc.
Lâm Chí Uyển lộ ra ánh mắt hoảng sợ, liều mạng giãy dụa, nhưng phần lớn thuốc vẫn bị đổ xuống.
Nàng ta ôm lấy cổ họng và muốn nhổ ra, lại bị ta bóp cằm, cưỡng ép nuốt hết đống thuốc đó xuống.
"Khi tỉnh lại, ngươi không còn là Lâm Chí Uyển nữa, chỉ là một kẻ lang thang kiếm ăn. Cả đời sau này ngươi phải trở thành thứ mà ngươi khinh thường nhất.
Nói xong, trong mắt Lâm Chí Uyển tràn đầy tuyệt vọng.
Khi cánh cửa ngục đóng lại, một tia nắng vàng dừng ở trước mắt ta, ta ngẩng đầu lên thấy Lý Thừa Chiêu đang đứng ở bên ngoài, thật không biết hắn đã đợi bao lâu.
Hắn không nói gì, chỉ giơ tay ra.
Ta do dự một lát, khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu đó, vẫn không nhịn được mà nắm lấy.
Chúng ta cùng nhau tới kinh thành.
Lý Thừa Chiêu nhận tổ quy tông, cũng cầu xin Thánh Thượng ban hôn, đem ta gả cho hắn.
Ta vốn muốn từ chối, hắn lại nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói:"Ngoài nàng, ta nhất quyết không cưới một ai."
Ta trong lòng chấn động, không nhịn được mà hỏi:" Vì cái gì?"
Lý Thừa Chiêu cụp mắt xuống:" Ngày đó ở Dương Thành, khi ta rơi xuống hồ, nàng không ngần ngại mà cứu ta, hoàn toàn không để ý đến thân phận ăn mày của ta. Đó là lần đầu tiên có người gần ta tới vậy, ôm ta thật chặt, dường như sẽ không bao giờ buông tay. Sau này ở lại Lâm gia, đều là một tay nàng chăm sóc ta. Nếu không nhờ có nàng, ta đã chớt từ lâu rồi, làm sao có được ngày hôm nay?"
"Vậy là người muốn báo đáp ân tình...."
"Không phải." Lý Thừa Chiêu ngắt lời ra, nghiêm túc nói:"Không chỉ có báo ân, mà ta thích nàng, Lâm cô nương."
Đôi mắt đen láy tựa như những vì sao đêm, ta ngơ ngác nhìn hắn, bị những lời nói này làm cho choáng váng.
"Nhưng....nhưng ta chỉ là một dân nữ, người là hoàng tử. Bệ hạ thật sự đồng ý cho ta làm hoàng tử phi sao?"
Lý Thừa Chiêu nắm chặt tay ta, khoé môi cong lên cười cười:
"Dân nữ thì thế nào? Ta cũng từng là tên ăn mày. Hoàng đế tiên triều còn có thể có tình nghĩa sâu nặng, huống hồ ta là hoàng tử, cớ gì lại không thể để nàng làm hoàng tử phi?"
"Song Song, nàng không cần lo lắng." Lý Thừa Chiêu biết ta còn băn khoăn, hắn cúi đầu, hôn nhẹ vào tay ta. " Nàng chưa bao giờ rời bỏ ta, ta cũng không bao giờ rời bỏ nàng."
Những ngày ở cạnh nhau, đã sớm đem ta và chàng gắn chặt cùng nhau.
Ta chua xót hỏi:" Nếu ngay từ đầu ta cứu người, là vì muốn lợi dụng thì sao?"
"Vậy ta can tâm tình nguyện."
Lý Thừa Chiêu không hề ngạc nhiên, dường như đã sớm nhận ra mọi chuyện.
Nhưng chàng đều không trách ta, thậm chí sinh tuyệt ngay trước mắt, vẫn như cũ lựa chọn ta.
Chuyện này, làm sao ta có thể không động lòng được?
Cuối cùng, trong ánh mắt chờ đợi của Lý Thừa Chiêu, ta gật đầu:" Được, ta đồng ý với chàng."
Lý Thừa Chiêu lập tức nở nụ cười, ôm chặt lấy ta.
Bởi vì Thánh Thượng cùng Hoàng quý phi hổ thẹn trong lòng nên khi Lý Thừa Chiêu cầu ban hôn cũng không hề phản đối.
Buổi hoàng hôn cuối hạ, ta đội mũ phượng, mặc hỷ phục, trong lòng không khỏi vui sướng, đưa tay nắm lấy Lý Thừa Chiêu.
Hôm nay, ta gặp chàng trong đêm tân hôn.
Bình luận facebook