• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Ta là quỷ sai (1 Viewer)

  • Phần 2

4.

Vài ngày sau, trên sổ sinh tử của ta lại có thêm tên một người.

Thế mà lại là Vương Hoán.

Không trách được Thời Cố y thuật không tinh thông, mà là do người này căn bản không muốn sống tiếp.

Bản thân không có dục vọng cầu sinh, thì đến thần tiên cũng không giúp được gì.

Ta đến bệnh viện sớm, canh giữ trước giường bệnh của Vương Hoán, tính toán thời gian vừa đến lập tức mang cô ấy đi.

Hai y tá còn chưa biết đại nạn của Vương Hoán đã đến, ở cửa tán gẫu: "Cô gái giường 12 này đến bây giờ còn chưa tỉnh, tám phần dữ nhiều lành ít.”

“Bởi vì cha mẹ cô ấy đều đã qua đời, một mình sống không còn hy vọng gì nữa.”

“Chỉ là đáng thương cho tiền của bác sĩ Thời chúng ta. "

Y tá thở dài, đè thấp âm lượng: " Bệnh tim làm một lần phẫu thuật tốn bao nhiêu tiền cơ chứ, bác sĩ Thời mắt cũng không chớp đã móc tiền ra trả giúp, còn tự mình làm phẫu thuật. Nếu qua đời, tiền bỏ ra không phải đều uổng phí cả rồi sao.”

Lỗ tai ta giật giật.

Tiền thuốc men của Vương Hoán, là Thời Cố trả cho?

Ta nhìn chằm chằm mặt Vương Hoán nửa ngày, cũng nghĩ không ra nguyên cớ.

Hắn cũng không phải Bồ Tát, tốn công sức lớn như vậy cứu một người sắp chết làm gì?

Không phải việc của ta.

Ta liếc nhìn thời gian, chỉ còn mười phút.

Ngay lúc ta đang vận động gân cốt, chuẩn bị mang người đi, đột nhiên một giọng nói truyền đến: "Lập tức chuẩn bị cấp cứu.”

Cửa phòng bệnh "loảng xoảng" đã bị đẩy ra, Thời Cố mặc một thân áo bluse trắng bước nhanh tới.

Lại muốn phá hỏng chuyện tốt của ta!

Ta đưa tay che ở phía trước: "Người này ngươi cứu không được!"

Thời Cố nhíu mày muốn vòng qua ta, lúc này ta mới ý thức được, ta ở trước mặt Thời Cố cũng không phải là người trong suốt.

Nhưng nghĩ đến cũng đúng, hắn có thể trực tiếp chạm vào thân thể của ta, thì cũng không cách nào có thể trực tiếp xuyên qua người ta được.

Chỉ còn 10 phút nữa thôi.

Ta tốn nhiều khí lực như vậy, lần này không thể để Vương Hoán "chạy trốn" được nữa.

Con ngươi đảo quanh, ta đưa tay trực tiếp ôm lấy thân thể Thời Cố.

“Sinh tử của con người đều do trời định, một người bình thường như ngươi sao có thể liên tục vi phạm ý trời. Hơn nữa, ông trời không phải chưa từng cho Vương Hoán cơ hội, là chính cô ấy không tự biết quý trọng.”

“Buông ta ra.”

Còn có tám phút, ta gia tăng lực đạo cánh tay, tiếp tục thuyết phục: "Bác sĩ các ngươi chính là như vậy, luôn cảm thấy các ngươi luôn đối nghịch cùng lão Thiên gia, vậy Vương Hoán tự bản thân mình không muốn sống nữa, ngươi làm sao..."

Ta còn chưa nói xong, Thời Cố đột nhiên cúi đầu... hôn lên môi ta.

Động tác quá đột ngột, ta thậm chí hoàn toàn quên giãy dụa né tránh.

Nụ hôn kia tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ta hoàn toàn không kịp phản ứng.

Ta giật mình trong nháy mắt cánh tay buông lỏng, Thời Cố liền sải bước đi vào phòng cấp cứu.

Bên tai là một câu hắn để lại trước khi rời đi: "Người ta muốn cứu, dù có phải chạy tới điện Diêm Vương, ta cũng phải cướp cô ta lại.”

Ta là quỷ không có tim.

Trái tim ta, đã sớm không biết tư vị lại bất chợt nhảy lên.

Nhưng ta không biết tại sao vào giờ khắc này, chỗ trống rỗng kia lại đột nhiên dùng sức co rúm lại.

Qua hồi lâu, có lẽ so với lần trước Vương Hoán phẫu thuật thời gian còn lâu hơn.

Cửa mở rồi.

Không ngờ... là hồn Vương Hoán tự mình đi ra.

Ta sửng sốt.

Thời Cố thất bại, hắn cũng không thể cứu Vương Hoán trở về.

Ta hẳn là nên vỗ tay khen hay, hẳn là lập tức đi vào chế nhạo, nói cho hắn biết trên đời này cũng không phải ngươi muốn cứu ai là có thể cứu được người đó, chúng ta đều phải nghe theo thiên mệnh.

Nhưng trong nháy mắt này, lòng ta bỗng trầm xuống.

Ta thấy mình dường như không vui vẻ.

Ánh mắt Vương Hoán mang theo mê mang, tựa như tất cả linh hồn từ cánh cửa này đi ra.

Sắc mặt cô tái nhợt, không có một tia huyết sắc, trong hai con mắt lóe ra ánh sáng.

Nhìn thấy ta, cô ấy không sợ hãi, cũng không khóc lóc, chán nản, hối hận như những linh hồn khác.

“Ta thấy ngươi có chút quen mắt.”

Ta còn chưa nói chuyện, Vương Hoán nhìn ta nghiêng đầu, nhíu lông mày nghi hoặc: "Cô cùng ta... có phải có chút giống nhau hay không?"

Trông giống nhau?

Ta cũng không biết mình trông như thế nào.

Quỷ không thể soi gương.

Xuyên thấu qua thân thể nửa trong suốt của Vương Hoán, tầm mắt của ta rơi vào trong phòng cấp cứu, ánh mắt phát ngốc rơi trên người Thời Cố.

Hắn cầm dụng cụ cấp cứu trong tay, còn đang cố gắng cứu vãn lần cuối cùng với thân thể Vương Hoán.

Người đã chết, cần gì phải cố chấp.

Ta mím môi, chỗ trống rỗng kia khó chịu vô cùng, thậm chí có chút đoạn ký ức ngắn chợt lóe lên.

Trong đoạn ký ức ngắn ngủi này, ta nằm ở trên giường bệnh, cũng từng có người không ngừng cấp cứu cho ta như vậy, đáy mắt mang theo sự bướng bỉnh phát cuồng.

Bên tai vang lên một câu: "Cho dù phải chạy tới Diêm Vương điện, ta cũng phải cướp em về.”

“Ngươi trở về đi.”

Ta hướng về phía Vương Hoán nói: "Cố gắng sống cho tốt, đừng để người muốn ngươi sống phải thất vọng.”

Dứt lời, ta vung tay lên, trực tiếp đưa hồn phách kia trở về phòng phẫu thuật.

Không đợi ca phẫu thuật kết thúc, ta rời khỏi bệnh viện trước.

05.

Chuyện ta buông tha Vương Hoán vẫn bị lãnh đạo biết.

Không chỉ công khai thông báo phê bình, để cho tất cả quỷ sai lấy ta làm gương, thậm chí còn phạt cắt mất thành tích một tháng của ta.

Hộ nghèo vốn không giàu có lại càng mắc cái eo.

Ta nghĩ như thế nào thì thua thiệt như thế đó.


Thời Cố người này cướp đi thành tích của ta, hại ta bị phê bình coi như xong, còn cướp luôn nụ hôn đầu tiên thân quỷ của ta.

Càng nghĩ càng nghẹn, buổi tối hôm đó ta liền đến nhà Thời Cố, chuẩn bị tìm hắn đàm phán.

Không ngờ người này lại không ở trong phòng ngủ.

Ta phiêu một vòng bốn phía, nghe được trong phòng tắm có động tĩnh, liền trực tiếp phiêu đi vào, cao giọng hô: "Thời Cố, hôm nay ngươi với ta hai người chúng ta kết thúc đi!"

Lúc đó trên đầu còn có bọt, mắt khép hờ, phía dưới có thể thấy được cơ ngực và bụng rắn chắc......

Ta nuốt một ngụm nước miếng, nhất thời nuốt luôn cả cơn giận.

Thời Cố thấy ta đầu tiên là sửng sốt, cũng không lập tức tránh, chậm rãi nói: "Kết thúc? Gấp như vậy sao?”

“Vậy cũng... không vội.”

Khụ một tiếng, ta liền tiên phát chế nhân/ "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi tắm làm cái gì!"

Thời Cố buồn cười: "Thế nào, các cô buổi tối không cho phép người khác tắm? Thật đúng là cái quy định âm phủ vớ vẩn gì vậy.”

Ta bị oán đến nói không ra lời, xoay người lại lớn tiếng thô lỗ thúc giục: "Dù sao ngươi cũng nhanh lên một chút, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

Nói xong, ta cùng tay cùng chân bay ra ngoài.

Còn không quên đóng cửa.

Ở bên trong còn có thể duy trì chút bình tĩnh.

Đi ra ngoài, cả thân quỷ già ta đều không ổn.

Mù rồi mù rồi, ta mù rồi, nhìn xem hôm nay ta đã thấy cái gì vậy!

Tuy nói ta làm quỷ sai này gần một trăm năm, nhìn thấy thân thể nam tính đếm không hết, thậm chí cái này so với cái kia còn khoa trương hơn.

Cái gì mà bơi lội bị ngạt chet, phong lưu vui vẻ chet, càng thái quá còn có tắm rửa giẫm phải xà bông thơm ngã chet.

Nhưng Thời Cố thì khác.

Thời Cố rất sống động......

AAAA, ta bị vấy bẩn rồi!

Ta bên này còn không kịp bình tĩnh, cửa phòng tắm lại mở ra.

Thời Cố lúc này đã mặc vào một chiếc áo choàng tắm màu xám, tóc còn chưa lau khô, nhìn về phía ta nhướng mày: "Sao vậy, quỷ cũng biết đỏ mặt à?"

Quỷ đương nhiên không đỏ mặt.

Những lời này đơn giản là người này bịa đặt chế nhạo ta.

Ta phát hiện ra Thời Cố người này rất thú vị.

Ở bệnh viện, vĩnh viễn đều là khuôn mặt người chet nói năng thận trọng kia.

Nhưng về đến nhà, há miệng lại có bản lĩnh làm tức chet người.

À không tức chet quỷ.

Hiển nhiên là một người hai mặt.

Ta hừ lạnh một tiếng, quyết định xuất ra chút khí thế quỷ sai: "Ta hôm nay đến, là cùng ngươi thương nghị việc công.”

Thời Cố nhướng mày nhìn, ta tiếp tục nói: "Ngươi bên này mỗi ngày cướp đi người của ta, nói đi ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Thời Cố nghe vậy kéo dài âm cuối "A" một tiếng: "Tới lui nửa ngày, cô đây là tới cầu xin tôi?"

??

Ta có sao?

Thời Cố gõ gõ đầu gối: "Cầu người phải có bộ dáng cầu người, nói cái gì dễ nghe một chút, có lẽ tôi có thể cứu ít đi hai người.”

“Nói.. nói như thế nào?”

“[Anh, em xin anh đấy] nói một câu cho tôi nghe thử chút.”

“Ngươi thật sự cho rằng ta đang đùa với ngươi sao?”

Ta vỗ một cái lên bàn trà, thổi râu trừng mắt: "Ta chính là quỷ sai, quỷ sai đấy! Ngươi còn cợt nhả với ta, có tin ta đưa tay ra, là có thể vặn cổ phàm nhân như ngươi xuống hay không.”

Thời Cố không nhúc nhích, hoàn toàn không bị khí thế của ta hù dọa.

Cuối cùng ta hết cách, chắp tay trước ngực: "Anh, van xin anh đấy, cho tiểu nhân một con đường sống đi. Anh nói xem anh cũng không phải biệt đội anh hùng Avengers, luôn tìm Thanos ta thêm phiền toái làm gì chứ?”

Ta vừa mới nói xong Thời Cố liền buồn cười, khóe miệng kéo lên còn lộ ra hai lúm đồng xu nhỏ trong vắt.

“Mộng Tam, đã một trăm năm rồi, em co được dãn được, miệng lưỡi trơn tru, quả thật một chút cũng không thay đổi.”

“Ngươi trước kia......đã gặp qua ta?”

06.

Thời Cố biết ta.

Điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của ta.

Ta làm quỷ sai đã trăm năm, dẫn dắt hồn phách lấy vạn số, bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng mỗi linh hồn ta đều có chút ấn tượng.

Ta có thể xác nhận, mình chưa từng gặp qua người trước mặt.

Nhưng nếu nói người này là cố nhân trước kia khi ta còn sống, ta đã làm quỷ sai trăm năm, hắn thế nào cũng phải hơn một trăm tuổi rồi chứ.

Bộ dạng này cũng...... Không giống lớn tuổi như vậy.

Lúc ta còn đang thất thần, Thời Cố đã đứng dậy, thờ ơ hỏi ta một câu: "Vì sao thả cô ấy đi?"

“Thả ai đi?”

“Vương Hoán.”

Lòng ta run lên, hắn làm sao biết ta buông tha Vương Hoán?

Thời Cố như đoán được nghi vấn của ta, cười nói: "Tôi là bác sĩ.”

Vì vậy, hắn là người biết rõ nhất liệu ca phẫu thuật có thành công hay không.

Ta không nói gì.

Thời Cố đứng dậy từ trong tủ lạnh lấy ra một lon coca, bên trên còn bốc lên khí lạnh.

Hắn kéo nắp ra, thanh âm thanh thúy từ căn phòng có vẻ yên tĩnh truyền đến, có vẻ hơi đột ngột.

"Nghe nói em làm công tác 99 năm, công việc luôn cẩn trọng, chưa bao giờ buông tha bất kỳ một âm hồn nào. Hiện giờ phá giới, là bởi vì tôi sao?"

“Đương nhiên không phải! "Ta vội vàng rống to,"Ngươi bớt dát vàng lên mặt mình đi.”

“Vậy là vì sao?”

Ta muốn nói là bởi vì ta đồng cảm với cô gái kia, nhưng quỷ sai căn bản không có loại tình cảm này.

Nói không nên lời, Thời Cố đột nhiên nở nụ cười.

Chỉ là trong nụ cười lại xen lẫn rất nhiều cảm xúc khác mà ta nhìn không hiểu.

Hắn ngửa đầu uống một ngụm coca, sau đó quay sang nói với ta: "Tam Tam, giúp tôi một việc đi.”

“Giúp?” Ta nhướng mày, "Ngươi cả ngày gây trở ngại cho ta, ta dựa vào cái gì mà giúp anh?"

“Chỉ cần em chịu giúp tôi, tôi sẽ không can thiệp vào công việc của em nữa.”

Lỗ tai ta giật giật: "Thật sao? Nói đi, giúp ngươi cái gì.”

“Tôi muốn Vương Hoán tiếp tục sống.”

Ta không hiểu câu đó có nghĩa gì.

"Không phải cô ấy còn sống sao?"

Thời Cố lắc đầu: "Phẫu thuật thất bại, chính cô ấy cũng không có ý chí sống sót. Mặc dù em không dẫn cô ấy đi, cô ấy vẫn thành người nửa chết nửa sống, hồn phách sẽ phiêu đãng ở nhân gian.”

“Nếu đã như vậy, ta thu hồn cô ấy đi là được.”

“Cô ấy phải sống, không thể đi Âm phủ.”

“Vì sao?”

Thời Cố lắc đầu, không giải thích cho ta.

Ta không hiểu: "Ta có thể làm cũng chỉ có cái việc dẫn hồn này, ngươi đã muốn để cô ấy sống, chính mình cứu cô ấy là được, muốn ta làm cái gì?"

“Tôi là muốn tên của cô ấy bị xóa trong sổ sinh tử.”

Bị xoá tên?

Chỉ có người chet mới có thể xóa tên khỏi sổ sinh tử của hai giới âm dương.

Nhưng Thời Cố lại muốn Vương Hoán còn sống... là muốn cô ấy chạy thoát khỏi sự quản hạt của hai giới?

“Không thể nào, một cái tên đối ứng với một hồn phách, trốn không thoát đâu.”

“Nếu tôi lấy chính mình đổi mạng Vương Hoán thì sao?”

Ta không hiểu.

Thời Cố nhìn về phía ta: "Hiện giờ tính mạng Vương Hoán chỉ có phẫu thuật cấy ghép tim mới có thể giữ được tính mạng, đến lúc đó tim của tôi sẽ đổi cho cô ấy, mà em dẫn dắt hồn phách của tôi rời đi. Tên của tôi không có trong sổ sinh tử, sẽ không bị bất kì kẻ nào phát hiện.”

“Ngươi thật sự là điên rồi!”

Ta không biết lúc này phẫn nộ ngập trời của mình từ đâu mà đến.

Dựa theo đạo lý mà nói, Thời Cố chet càng sớm đối với việc khôi phục thành tích của ta càng có lợi.

Nhưng khi hắn nói xong kế hoạch của mình, sao ta lại nóng nảy như thế.

“Vương Hoán này rốt cuộc là ai, đáng giá để ngươi vì cô ấy làm như vậy, là bởi vì lương y như từ mẫu?”

“Mộng Tam, chuyện này chỉ có em mới có thể giúp tôi.”

Ta nắm chặt nắm đấm, không biết vì sao, chỉ là không muốn để cho người trước mặt rời đi.

Ta tức giận quay đầu, "Ta không giúp được.”

07.

Bóng đêm thâm trầm.

Trên đường thỉnh thoảng có mấy u hồn phiêu đãng.

Mới vừa tới gần, đã bị ta nhe răng trợn mắt dọa chạy.

Sợ bị ta mất hứng liền áp giải trở lại âm phủ.

Ngay cả quỷ cũng lưu luyến nhân gian, thật không biết Thời Cố nghĩ gì, còn cần phải thay người khác xuống địa ngục.

Làm bác sĩ thật sự cho rằng mình là Bồ Tát sống sao.

Đầu óc không dùng được!

Ta lang thang không mục đích, đợi đến khi mình kịp phản ứng lại, đã đến bệnh viện rồi.

Ta bay vào phòng Vương Hoán, lúc này trong phòng bệnh chỉ có một mình cô ấy.

Bệnh tim nhiều năm làm cho cô gái này gầy yếu hơn rất nhiều so với cô gái bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn không có huyết sắc, ta còn nhớ rõ lúc cô ấy mở mắt ra đôi mắt cười cong cong, làm cho người ta nhìn thấy liền tâm tình rất tốt.

Trông có giống ta không?

Ta vuốt ve mặt mình, đã sớm quên mất dung mạo của mình.

“Vì sao không muốn sống nữa?”

Ta chống má nhìn cô gái kia, lẩm bẩm.

“Sống không tốt sao? Nếu sống không tốt, tại sao trên đời này nhiều người đều cố gắng sống như vậy, ngay cả ta...... cũng vì đầu thai chuyển thế mà đem hết toàn lực cố gắng.”

Nhưng không ai trả lời ta.

Khí tức của Vương Hoán yếu ớt đến mức cả người nhân khí mỏng như tơ.

Không có dục vọng sống, ngay cả hồn phách cũng ngày càng uể oải.

“Nghĩ thế nào rồi?”

Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, ta biết Thời Cố đến rồi.

Ta quay đầu: "Ngươi đúng là âm hồn bất tán hơn cả quỷ.”

Thời Cố cười nhẹ, hắn dựa vào cửa sổ chắp tay sau lưng mà đứng, ánh trăng chiếu lên người hắn, ôn nhu rọi lên đôi mắt của hắn.

Anh đột nhiên mở miệng: "Ta sống hơn một trăm năm rồi.”
{Khúc này na9 sẽ đổi xưng hô thành ta- nàng nha.}

Đồng tử ta đột nhiên co lại, không nghĩ tới hắn sẽ nói cho ta biết chuyện này.

“Làm bác sĩ hơn một trăm năm, người đã cứu vô số kể. Tiếc nuối duy nhất, là ta không cứu sống được người mình yêu.”

Ta nhìn về phía hắn, an tĩnh chờ đợi hắn nói tiếp.

“Lúc ta sinh ra thế gian này không yên ổn, ta bị người ta dùng súng chỉa vào ép làm phẫu thuật cho quân địch, sống có vui vẻ gì, chet cũng sợ gì, ta không sợ chet. "

Thời Cố nhìn về phía ánh trăng: "Nhưng sự bướng bỉnh của ta lại hại chết thê tử của ta, bọn họ lấy đi trái tim của nàng.”

Hắn dừng một chút, mới mở miệng lại: "Mộng Tam, ta tìm nàng một trăm năm, bây giờ tìm được, nàng nói ta cứu hay là không cứu?"

Đây là lần đầu tiên ta nghe câu chuyện này.

Nhưng sao lại đau như vậy.

Ta không có tim, trái tim sẽ không cảm thấy đau đớn mới phải chứ…

Ta biết tất cả khó chịu, đều bắt nguồn từ ảo tưởng của mình đối với đau đớn, nhưng chính là loại đau đớn hư vô này, làm cho ta hơi run rẩy.

“Ngươi nói, Vương Hoán là thê tử của ngươi? "Ta lắc đầu," Không thể nào, ngươi nhất định nhận nhầm rồi.”

“Thời Cố, có lẽ ngươi không biết, nhưng không phải tất cả quỷ đều không có trái tim. Quỷ không có trái tim thì không thể đầu thai chuyển thế.”

“Giống như nàng sao?”

Ta dừng lại.

Rồi sau đó im lặng hồi lâu, mới mở miệng cười khổ: "Đúng, giống như ta.”

Làm quỷ sai đã trăm năm, mặc dù hoàn thành thành tích, cũng không thể đầu thai chuyển thế.

Tại sao lại liều mạng như vậy?

Bởi vì ta muốn sống.

Cho dù biết không có khả năng, cũng muốn liều mạng thử xem.

Thời Cố nhìn về phía ta, giọng nói nhẹ nhàng: "Giống nàng không tốt sao?"

"Có thể bên nàng cùng một chỗ, vĩnh viễn lưu lại âm phủ, đời đời kiếp kiếp, không tốt sao?"

Sóng lòng khẽ động, vĩnh viễn cùng Thời Cố lưu lại âm phủ?

Nếu như ta thật sự không thể hoàn dương, vậy thì mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với vị bác sĩ này, dường như... cũng rất tốt.

Không muốn thừa nhận tình cảm của mình đối với Thời Cố.

Ta nghĩ, đại khái là bởi vì Thời Cố so với lão Lưu đẹp trai hơn nhiều.

Đúng, chỉ thế thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom