10
Ăn cơm xong, tôi tạm biệt Sầm Vũ Thân.
Cô ấy nửa đùa mà chỉ vào Porsche hỏi tôi: “Đưa cô một chiếc xe để đi làm, thật sự không cần sao?”
Tôi bật cười: “Viện nghiên cứu an bài chung cư cho nhân viên độc thân, cách trụ sở chỉ một con đường cái, tôi cần xe làm gì?”
Cô ấy bĩu môi: “Thôi cũng được, có việc tìm tôi.”
Tôi mới vừa vào viện nghiên cứu chưa quá hai ngày, Chu Cận Nghiên lại tới nữa.
Hắn ở bên đường tìm thấy tôi, ngồi xuống đối diện với tôi, nhìn chăm chú đuôi mắt phải của tôi thật lâu.
Một lát sau, nhẹ giọng hỏi: “Nốt ruồi đâu?”
“Sao.”
Tôi thuận miệng nói, “Lúc ngã từ trên vách núi xuống, mặt bị thương, sau này phải giải phẫu, nên không còn giống trước nữa.”
Bàn tay của hắn đang đặt ở trên mặt bỗng nhiên bắt đầu phát run.
Hỏi tôi: “Đau không?”
Câu hỏi này thật sự vô cùng vớ vẩn.
Tôi buông chiếc đũa, ngẩng đầu, bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào hắn: “Chu Cận Nghiên, vô luận như thế nào, câu hỏi này đều không nên do anh hỏi.”
“Tôi và anh ở bên nhau ba năm, đau đớn gì cũng đã trải qua, có lẽ anh đã quên, nhưng tôi nhớ rất rõ ràng.”
Những người như thế sẽ rất dễ dàng mà quên đi, xem nhẹ tổn thương mà chính mình đã từng gây ra cho cho người khác.
“Lần đó tôi phát sốt đến 39 độ, vừa lúc Lục Thanh Thanh ở nước ngoài ngắt điện thoại của anh, anh nổi giận, lại còn trút giận lên người đang phát sốt như tôi.”
“Tôi cùng anh ra cửa, bạn anh rót rượu cho tôi, cuối cùng tôi uống đến hộc máu. Anh để tôi tự bắt taxi đến bệnh viện, bởi vì không có người giám hộ ký tên, nên tôi phải phẫu thuật dạ dày mà không có thuốc tê.”
“Lục Thanh Thanh bị Lâm Gia mua hot search bôi đen, anh nói là một tay tôi lên kế hoạch, mắng tôi là mặt hàng trôi dạt, tát tôi hai cái.”
“Còn có rất nhiều thứ, tôi đã quen, cho nên với vết thương này, cũng không phải rất đau.”
Mỗi một câu nói của tôi, sắc mặt của hắn liền tái nhợt đi một phân.
Đến cuối cùng, Chu Cận Nghiên vĩnh viễn cao cao tại thượng, tự phụ lãnh đạm, ngay trước mặt tôi, rớt nước mắt.
Tôi cảm thấy hơi mất mặt, sợ mọi người xung quanh bàn tán.
Cũng may trên đường không có nhiều người lắm, chúng tôi ngồi ở trong góc, không có ai thấy.
“Rất xin lỗi, A Ninh, anh khi đó…… Không thấy rõ tâm ý của mình.”
Hắn có chút gian nan mà mở miệng, “Lâm gia, còn có những kẻ bắt cóc, đã bị kết tội. Hôn ước của anh và Lục Thanh Thanh cũng sẽ hủy, anh biết, cô ấy khi đó ở phim trường làm khó dễ em……”
Tôi trào phúng mà cười: “Đầu sỏ gây tội có thật là Lâm Gia, hay là Lục Thanh Thanh?”
“Kỳ thật anh rất rõ ràng, Chu Cận Nghiên. Khoảng cách trong nước và nước ngoài, không phải không thể ở bên nhau, huống chi lấy tài lực của anh, đi ra ngoài một chuyến, thậm chí dọn qua ở với cô ta mấy năm, đều là chuyện rất dễ dàng. Nếu anh thật sự nhất vãng tình thâm với Lục Thanh Thanh, có một vạn phương pháp có thể cùng cô ta ở bên nhau, mà không phải tìm một cô gái, làm một người gọi là thế thân.”
“Anh không yêu cô ta như vậy, cũng không chịu nổi tịch mịch, cho nên chỉ muốn người nào đó ở bên cạnh anh. Nhưng anh lại tự cho mình rất cao, khinh thường người ở bên anh, cho nên làm đủ biện pháp làm nhục tôi, để thỏa mãn tâm lý của anh.”
Hắn ngơ ngác mà nhìn tôi, á khẩu không trả lời được.
Đến cuối cùng, chỉ có thể hồng mắt nói: “Chỉ là A Ninh, anh hiện tại thật sự yêu em.”
“Anh biết chính mình làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, em cho anh một cơ hội, anh sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu em, bù đắp cho em——”
Tôi thở dài, cảm thấy hắn thật sự là không có thuốc nào cứu được.
“Anh đã có được nhiều như vậy, lại vẫn lãng phí thời gian cho câu chuyện yêu hận không có kết quả này.”
“Còn không rõ sao? Tôi trước nay chưa từng thích anh, không phải vì cảm tình mà tôi phải trả giá. Lúc trước cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, là bởi vì anh thật sự đưa tiền trợ giúp tôi.”
“Nhưng hết thảy, ở lần bị vạ lây mà tôi cũng bị bắt cóc, sau khi cận kề cái chết, tôi cho rằng tôi đã trả hết.”
Tôi bưng mâm đồ ăn đứng lên, Chu Cận Nghiên giật mạnh tay của tôi.
Hắn nói năng lộn xộn: “Em còn thiếu cái gì? Chỉ cần cho anh một cơ hội, kinh phí nghiên cứu khoa học, hạng mục đầu tư, thậm chí —— anh cho em một phòng thí nghiệm riêng, em tự lập một viện nghiên cứu của riêng em, không cần phải chịu dưới trướng người khác, được không……”
Thật là dầu muối cũng không ăn.
“Đừng tùy tiện như thế, Chu Cận Nghiên.”
Tôi hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, đột nhiên ném tay hắn ra.
Nước canh trong mâm đồ ăn tạt ra, bắn tung tóe lên tây trang mắc tiền của hắn.
Tôi mím môi, lạnh lùng mà nhìn hắn: “Phí giặt bao nhiêu? Để trợ lý của anh đưa hóa đơn đến viện nghiên cứu, tôi bồi thường.”
Hắn cả người hỗn độn, giống như chó nhà có tang, trong ánh mắt hoàn toàn là vẻ ảm đạm.
Không một sức sống.
11
Chu Cận Nghiên rời đi chưa được mấy ngày, Lục Thanh Thanh tìm tới tôi.
Cô ta gần như căm ghét mà trừng mắt tôi: “Tôi còn cho rằng cô đã chết.”
“Mấy năm nay, anh ấy năm lần bảy lượt muốn giải trừ hôn ước với tôi, nhưng đều bị tôi cự tuyệt. Cho nên hắn trừng phạt tôi, sau khi uống say chỉ kêu tên cô cho tôi nghe, anh ấy nói người mà anh ấy yêu thực sự là cô.”
“Úc Ninh, sao cô xứng để tôi làm thế thân cho cô hả?”
Tôi nhìn cô ta phẫu thuật đến nỗi bộ mặt hoàn toàn thay đổi, mặt mày giấu không được mệt mỏi, nôn nóng.
Ma xui quỷ khiến, nghĩ đến năm đó khi cô ta vừa trở về.
Cao cao tại thượng, tỏa sáng lung linh.
Kêu tôi rót rượu cho cô ta.
Thuận miệng một câu, tôi liền phải ngâm mình ở hồ băng lạnh nhân tạo, giúp cô ta tìm chiếc nhẫn không tồn tại.
Vòng đi vòng lại, kết quả là, cũng bị tra tấn thành như vậy.
Thấy tôi trước sau bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào cô ta, cảm xúc của Lục Thanh Thanh bỗng nhiên đóng băng.
Cô ta bỗng nhiên đứng dậy, gắt gao mà trừng mắt tôi: “Cô trở về làm gì? Nếu đi ra ngoài, thì không cần trở về. Cô có biết từ khi tìm được cô, Chu Cận Nghiên nói cái gì đều phải từ hôn với tôi hay không.”
“Anh ấy nói, anh ấy muốn sạch sẽ mà theo đuổi cô, cầu cô cho một cơ hội.”
“Tôi đi ra ngoài đọc sách, làm nghiên cứu khoa học, sau đó đem thành quả của tôi mang về, tiếp tục đào tạo sâu, vì quốc gia cùng nhân dân cống hiến, tôi cho rằng chuyện này cũng không sai.”
Tôi khuấy cốc cà phê trước mặt, ngữ khí nhàn nhạt, “Lục tiểu thư, là cô tư tưởng hẹp hòi, đem tư tưởng câu nệ của mình vào chuyện yêu hận vô dụng, trái lại có tư cách gì chất vấn tôi chứ?”
Cô ta oán hận mà trừng mắt nhìn tôi, lại nói cái gì cũng nói không nên lời.
Lục Thanh Thanh và Chu Cận Nghiên là cùng loại người.
Từ lúc sinh ra, cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu.
Nhưng tôi muốn, trước nay đều chỉ là đi theo lý tưởng của bản thân.
Tôi không hề để ý tới Lục Thanh Thanh, thanh toán tiền cà phê, đứng dậy rời đi.
Không nghĩ tới, đêm đó thấy tôi ở trên hot search.
Cô ta giống với Lâm Gia năm đó, am hiểu thủ đoạn này nhất, là dùng công kích từ dư luận.
Tin tức trên Weibo, đều là chuyện cô ta và Chu Cận Nghiên hẹn ước nhiều năm, sau khi tôi về nước làm tiểu tam cướp người cô ta yêu.
Những người đó tìm không thấy tôi, liền chạy tới official weibo của viện nghiên cứu nhắn tin, yêu cầu bọn họ sa thải tôi.
“Cho dù có bằng cấp cao đến thế nào, nhân phẩm bại hoại, sao có thể đảm nhiệm công tác nghiên cứu khoa học quan trọng chứ?”
Lúc này đây dư luận xôn xao rào rạt.
Thậm chí có mấy fan cực đoan chạy đến cửa viện nghiên cứu kéo biểu ngữ.
Tôi trực tiếp báo bảo vệ xử lý.
Sầm Vũ Thân tức giận muốn chết: “Một người như cô ta có tư cách gì nhảy nhót lung tung?”
Tôi ngăn cô ấy lại: “Lúc này đây, tôi tự mình giải quyết.”
Chỉ là, không phải năm đó tôi nhẫn nhịn, là không giữ lại chứng cứ.
Tôi đăng ký tài khoản, phát ra một đoạn ghi hình.
Lúc trước ở phim trường, Lục Thanh Thanh cùng Lâm Gia mâu thuẫn, giận cá chém thớt, buộc tôi xuống nước giúp cô ta tìm nhẫn.
Hiện trường kỳ thật có những nhân viên vô danh, do bị trợ lý của cô ta ức hiếp, một màn này, người đó trộm gửi video cho tôi.
Người đó nói: “Nếu cô ta lại khi dễ cô, liền cho cái này ra ánh sáng.”
“Những người này chính là như vậy, bị fans nâng đến tận trời, không xem chúng ta ra gì……”
5 năm trước, tôi không có cho mọi chuyện ra ánh sáng.
Bởi vì tôi rất rõ, sự tình mấu chốt, chưa bao giờ ở Lục Thanh Thanh, mà là Chu Cận Nghiên.
Nhưng lúc này đây, là cô ta chủ động trêu chọc tôi.
13
Sau khi video được phát ra, dư luận ồ lên.
Bởi vì đoạn ghi hình kia, thật sự là hoàn chỉnh lại rõ ràng.
Rất mau, Chu Cận Nghiên cũng đứng ra, thừa nhận lúc trước khi hắn và Lục Thanh Thanh ở bên nhau, đích xác vẫn duy trì quan hệ yêu đương với tôi.
Nói cách khác, Lục Thanh Thanh là tiểu tam thượng vị, hiện giờ còn ý đồ trả đũa.
Thanh danh của cô ta xuống dốc không phanh, hợp đồng cùng thương vụ đại ngôn đều bị hủy.
Đến nỗi công ty của Chu Cận Nghiên, giá cổ phiếu cũng sụt.
Hắn không quan tâm, hơn nửa đêm gọi cho tôi: “A Ninh, em còn muốn sao mới hết giận, hay đem chuyện lúc trước anh đối với em, đều trả lại cho anh được không?”
Tôi khẽ cười một tiếng: “Đừng có điên.”
“Hiện tại lại tiếp xúc với anh, tôi cảm thấy dơ.”
Hắn giống như căn bản không thèm để ý lời trào phúng của tôi.
Ngày hôm sau đến viện nghiên cứu, lãnh đạo nói cho tôi, hạng mục sinh vật của tôi, kinh phí được nâng lên gấp hai, là Chu Cận Nghiên tài trợ.
Tôi đang muốn cự tuyệt, lãnh đạo liền chớp mắt với tôi.
“Nếu là kinh phí, chi tiêu ra sao hoàn toàn là do cô. Huống chi đây là Chu tiên sinh có lòng với hạng mục nghiên cứu khoa học của chúng ta sao, cô nên công tư rõ ràng.”
Cáo già.
Tôi cười, chấp nhận đề nghị của lãnh đạo.
Chu Cận Nghiên bắt đầu mỗi ngày lái xe đến đây, chờ ở cửa viện nghiên cứu, bị tôi làm lơ cũng không để bụng.
Chiều hôm đó, hắn còn dẫn theo mấy người bạn lúc trước tới.
Mấy nam nhân mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, đứng ở cửa, khom lưng với tôi, nói xin lỗi.
Mấy ngày nay số liệu thực nghiệm có sai sót, tâm tình tôi vốn không tốt.
Đồng nghiệp lui tới cùng người qua đường, tò mò nhìn, càng làm cho tôi cảm thấy mất mặt.
Tôi rốt cuộc không nhịn được tức giận: “Chu Cận Nghiên, anh có bệnh sao?”
Hắn chua chát mà nhìn tôi: “A Ninh, anh chỉ muốn xin lỗi vì những hành vi trong quá khứ.”
“Không cần.”
Tôi mặt vô cảm nhìn hắn, “Tôi hiện tại có công việc và cuộc sống riêng, anh không cần đến quấy rầy tôi là tốt rồi. Còn có, quản Lục Thanh Thanh cho tốt, vấn đề tình cảm của hai người, các người tự mình giải quyết.”
Chu Cận Nghiên cũng không phải thật sự thích tôi.
Đơn giản là tôi ngay trước mặt hắn rơi xuống biển, rồi lại còn sống.
Chuyện đó biến thành một loại chấp niệm trong hắn.
Như Lục Thanh Thanh năm đó.
Ánh mắt của tôi đảo qua hắn và bạn hắn, bỗng nhiên nói: “Anh còn nhớ không? Lúc trước tôi đến quán bar đón anh về nhà, bạn anh ngăn không cho tôi đi, một hai bắt tôi biểu diễn hạng mục nghiên cứu khoa học của mình.”
“Tôi nghe giảng viên nói, hạng mục nghiên cứu hiện tại, anh quyên tặng kinh phí.”
“Như vậy, hoan nghênh anh mang theo bạn bè tới phòng thí nghiệm tham quan, nhìn xem tôi nghiên cứu số liệu thế nào, đẩy mạnh hạng mục phát triển.”
Khi cách tám năm, lúc trước bọn họ trào phúng, rốt cuộc bị tôi quang minh chính đại mà đánh trả.
Chu Cận Nghiên thống khổ mà nhìn tôi, lông mi run rẩy dữ dội, cơ hồ nói không ra lời.
Đang lúc hoàng hôn, chân trời ráng màu u ám.
Gió thu thổi lá rụng, thời gian giữa chúng tôi như dừng lại.
Tôi mặt đối mặt với Chu Cận Nghiên, sớm đã không phải còn tư thái khiêm tốn cầu xin như trước.
Hắn hít sâu một hơi, có chút gian nan hỏi tôi: “Nếu lúc trước, từ lúc bắt đầu quen biết, anh đối với em bình đẳng tôn trọng, em cần tiền, anh liền cho em mượn, cũng không ngăn cản em tiếp tục nghiên cứu đào tạo sâu, em có thích anh không?”
Tôi không chút do dự nói: “Tôi sẽ vô cùng cảm kích anh, sẽ mau chóng trả tiền, về sau còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Đến nỗi có thích hay không.
Trước nay, chưa từng là lựa chọn trong cuộc đời tôi.
Bình luận facebook