-
Chương 2
Tôi ướt đẫm mà ngồi ở dưới mấy cây lê ngoài phim trường.
Không biết qua bao lâu, chiếc Rolls-Royce màu đen kia đi vòng vèo trở về.
Chu Cận Nghiên xuống xe, đi đến trước mặt tôi: “Về nhà thay quần áo đi.”
Tôi không ngẩng đầu.
Ngữ khí của hắn hơi ôn nhu: “Em đừng trách Thanh Thanh, cô ấy chỉ là trong lòng không thoải mái, phát tiết một chút liền không có việc gì.”
Thấy tôi còn không lên tiếng, Chu Cận Nghiên mất kiên nhẫn: “Không sao là được, Úc Ninh, em đang cáu kỉnh với ai?”
Tôi hít mũi, nén nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Chu Cận Nghiên, ba năm, hiện tại Lục Thanh Thanh cũng đã trở lại.”
“Anh thả tôi rời đi đi.”
Sắc mặt hắn khẽ biến: “Em còn muốn đi đâu?”
Tôi cầm lấy túi vải buồm bên cạnh, từ bên trong lấy ra một giấy văn kiện:
“Tôi xin làm nghiên cứu sinh nghiên cứu khoa học ở một đại học đứng đầu nước ngoài, bọn họ đã gửi thông báo trúng tuyển cho tôi……”
Lời còn chưa dứt, Chu Cận Nghiên đột nhiên đoạt tờ giấy đi, xé nát.
Hắn thấy tôi ướt dầm dề, đẩy mạnh tôi vào trong xe.
Lòng bàn tay nóng bỏng dán vào cánh tay lạnh lẽo của tôi, độ ấm dần truyền lại đây.
Ánh đèn xe chiếu sáng một vùng tối tăm, ánh mắt Chu Cận Nghiên lạnh lẽo mà nhìn tôi.
“Em đừng hòng nghĩ đến chuyện đó, chỗ nào cũng không được đi.”
“Úc Ninh, em là bạn gái của tôi.”
4
Sau ngày đó, tôi không đến phim trường nữa.
Chu Cận Nghiên giúp Lục Thanh Thanh tìm trợ lý mới, sau đó an bài tôi vào công ty của hắn, làm trợ lý riêng của hắn.
“Về sau em đi theo tôi.”
Hắn thưởng thức bút máy trong tay, giương mắt nhìn tôi, ngữ khí hơi ôn nhu.
“Ngày đó ở phim trường, là Lâm Gia kia cố ý châm ngòi qua hệ giữa em và Lục Thanh Thanh, tôi đã chào hỏi với vài người, về sau không có ai sẽ chọn cô ta đóng phim.”
Thấy tôi không có biểu tình gì, cũng không lên tiếng, Chu Cận Nghiên trầm mặt.
Ngữ khí mang theo cảnh cáo: “Úc Ninh, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Là tôi được nước làm tới sao?
Lâm Gia chỉ bởi vì bị đoạt vai, tâm sinh bất mãn, cố ý kích thích Lục Thanh Thanh hai câu.
Đầu sỏ chân chính gây tội là ai, tôi và Chu Cận Nghiên đều rất rõ ràng.
Chỉ là, bởi vì ngày đó tôi chọc hắn tức giận, hắn không màng tôi cả người ướt đẫm, cố ý ở trong xe tra tấn tôi thật lâu.
Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn phát sốt nhẹ.
Uống thuốc xong cứ mơ màng, cũng không có sức lực cãi cọ với hắn.
Chỉ là hơi cúi đầu: “Tôi đã biết.”
Chạng vạng, sau khi Lục Thanh Thanh kết thúc công việc, tôi lái xe đưa Chu Cận Nghiên đi ăn cơm với cô ta.
Vừa thấy tôi, cô ta liền lạnh lùng nói: “A Nghiên, em không muốn cãi nhau với anh, anh cũng đừng mang đồ thừa tới làm em mất hứng.”
Chu Cận Nghiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái: “Đi vào trong xe chờ.”
Tôi gật đầu, xoay người đi.
Trên di động, là giảng viên gửi tin tới.
“Ninh, thư thông báo trúng tuyển đã gửi qua bưu điện cho trò, khi nào có thể tới trường học trả lời? Nhìn lý lịch của trò, tôi đã giúp trò xin phần học bổng cao nhất, rất mong có thể dạy một sinh viên chăm chỉ lại có thiên phú như vậy.”
Tôi không biết để tay ở đâu trong không trung.
Giống như là có thể bắt lấy những mảnh nhỏ thư trúng tuyển bị Chu Cận Nghiên xé nát rồi vứt bỏ.
Tối nay, Chu Cận Nghiên không về nhà.
Hắn nhắn tin cho tôi: “Tôi phải đưa Thanh Thanh về nhà, không cần chờ tôi.”
“Qua đêm ở bên kia sao?”
Hắn không chút khách khí: “Úc Ninh, chuyện này không phải em có tư cách hỏi đến.”
Tôi chạy xe đến nghĩa trang ngoại thành.
Bà ngoại được an táng ở nơi đó, đã hơn hai năm.
Trên bia mộ là ảnh chụp, là ảnh chụp khoảnh khắc hấp hối khi còn sống của bà.
Khi đó, bà bệnh nặng.
Mấy năm nay ăn mặc cần kiệm thiếu thốn, chịu đựng cảm giác xấu hổ mà mở miệng mượn tiền từ thầy cô và bạn học.
Thế mà, vẫn còn thiếu hơn ba mươi vạn.
Đối với Chu Cận Nghiên mà nói, bất quá là hắn cùng bằng hữu cả đêm uống rượu.
Nhưng với tôi mà nói, cố hết sức nhưng vẫn không vượt qua được ý trời.
Sau khi giải phẫu xong, bà ngoại nắm chặt tay của tôi, luôn dặn dò.
Phải biết ơn Chu Cận Nghiên.
Cho nên ba năm nay, tôi đối với Chu Cận Nghiên nói gì nghe nấy, dù yêu cầu không hợp lý cũng sẽ đáp ứng.
“Chỉ là, con muốn dùng thời gian nửa đời sau của mình, theo đuổi lý tưởng, không tiếp tục ở chỗ này được không?”
Nghĩa trang trống không, chỉ có tiếng gió cùng côn trùng kêu vang.
Trên bia mộ bà ngoại cứ trầm mặc như vậy mà nhìn tôi.
Bà vĩnh viễn, sẽ không trả lời tôi nữa.
5
Chiều hôm đó, bỗng có người quen tìm tôi.
Là Lâm Gia.
Không còn vẻ kiêu ngạo và đối chọi gay gắt với Lục Thanh Thanh như trên phim trường nữa, toàn thân lộ ra một cổ chật vật.
Cô ta ngồi ở góc quán cà phê, hỏi tôi: “Lục Thanh Thanh đối xử với cô như vậy, cô hẳn là rất tức giận đi?”
“Tôi biết, cô rất vất vả leo lên được cành cao Chu Cận Nghiên, kết quả cô ta tới huỷ hoại hết tất cả. Tôi thuê người chụp được cô ta cùng Chu Cận Nghiên cùng nhau qua đêm, chỉ cần sau khi cho ra ánh sáng, cô đứng ra nói một câu, cô mới là chính thất, cô ta sẽ bị hủy hoại.”
“Ai mà ngờ được hoa nhài thuần trắng lại là tiểu tam đê tiện chứ, ha ha.”
Tôi uống ly nước chanh xong, lắc đầu, cự tuyệt cô ta.
Nhưng tôi xem nhẹ sự điên cuồng của Lâm Gia.
Sự nghiệp diễn xuất mà cô ta lấy làm tự hào nhất bị Chu Cận Nghiên dễ dàng phá hủy, nên đã đánh mất lý trí.
Tối nay, ảnh thân mật của Lục Thanh Thanh cùng Chu Cận Nghiên lên hot search.
Nhưng lại có người phản bác: “Chu Cận Nghiên có bạn gái, ở bên nhau đã nhiều năm, tôi đã thấy bọn họ cùng nhau ăn cơm, người nọ căn bản không phải là Lục Thanh Thanh.”
Vì chứng minh lời nói của mình là đúng, người đó còn đăng một bức ảnh.
Bởi vì là chụp lén, tấm ảnh có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô gái trên ảnh chụp có mái tóc ngắn, thân hình gầy, đuôi mắt có một nốt ruồi.
Cô gái đó đang ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía nam nhân đối diện.
Tôi nhìn ảnh chụp, có chút ngây người.
Đây là hai năm trước, lúc bà ngoại mới vừa đi không lâu.
Tâm tình của tôi vẫn luôn không tốt lắm.
Chu Cận Nghiên liền mang tôi đến một nhà hàng vừa khai trương.
Nơi đó, có rất nhiều món ăn quê tôi.
Cách dùng gia vị, giống bà ngoại của tôi như đúc.
Tôi nếm một ngụm, biết hắn cố ý mang tôi tới, vì thế ngẩng đầu, nghiêm túc mà nói lời cảm ơn với hắn.
“Cảm ơn anh, Chu tổng.”
Hắn liền lôi kéo khóe môi cười cười: “Úc Ninh, có kiểu xưng hô như vậy với bạn trai mình sao?”
Hắn kêu tôi gọi hắn là A Nghiên.
Tôi không thể quen cách gọi thân mật như vậy, cũng chỉ có thể gọi cả tên lẫn họ của hắn.
Sau này tôi mới biết được, đó là cách xưng hô mà Lục Thanh Thanh từ nhỏ đến lớn gọi hắn.
“Úc Ninh!”
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn đến khuôn mặt âm trầm của Chu Cận Nghiên khi vào cửa, bước đến trước mặt tôi.
Hắn dương tay cho tôi một bạt tai, lại nắm cổ áo của tôi, đẩy cả người tôi đến cạnh bàn.
Một tấm ảnh chụp bị ném mạnh tới trước mặt tôi.
Trên ảnh, là tôi cùng Lâm Gia ngồi ở quán cà phê, ánh đèn lờ mờ trong một góc.
Hắn lạnh lẽo nói: “Cô còn không biết đủ là gì sao? Nếu không phải bởi vì gương mặt này có vài phần tương tự với Thanh Thanh, lúc trước bà ngoại của cô nằm ở bệnh viện, đến tư cách bán mình cho tôi đổi tiền cô cũng không có! Hiện tại khen ngược, cô cùng người khác liên thủ hãm hại Thanh Thanh, sao lại có một nữ nhân ác độc như vậy!”
Gương mặt truyền đến nóng rát đau, cổ áo bị nắm chặt, cảm giác hít thở không thông từng đợt nảy lên.
Tôi há miệng thở dốc, có chút gian nan mà mở miệng: “Không phải tôi.”
“Tôi từ chối cô ta.”
Chu Cận Nghiên không chịu tin.
Hắn dùng sức bóp cằm tôi, từ trên xuống dưới đánh giá mặt tôi, như là hận không thể dùng ánh mắt xẻo xuống một miếng thịt.
Sau một lúc lâu, cười lạnh một tiếng: “Mặt hàng trôi dạt, thật rẻ tiền.”
Hắn buông lỏng tay, nhìn tôi vô lực ngã xuống đất, đóng sầm cửa rời đi.
6
Hướng gió của Hot search rất mau đã thay đổi.
Bạn của Chu Cận Nghiên đứng ra làm sáng tỏ, nói tôi không phải bạn gái của hắn.
“Chu tổng lúc trước thấy cô ta đáng thương, cho nên giúp người nhà của cô ta thanh toán tiền thuốc men, không nghĩ tới cô ta từ đó lì lợm la liếm, vẫn luôn muốn hiến thân trèo cao. Trên ảnh chụp là bữa cơm mà Chu tổng muốn nói rõ ràng với cô ta.”
Chu Cận Nghiên cho người thả ra mấy tấm ảnh chụp.
Có ảnh lúc trước tôi ở quán bar bán rượu, bị khách hàng quấy rầy.
Nhưng theo góc độ của tấm ảnh, lại như là tôi đang ngại ngùng.
Còn có ảnh Lâm Gia cùng nhà đầu tư cùng nhau ăn cơm.
Cuối cùng là ảnh chụp hai chúng tôi ở quán cà phê.
Có người kết luận: “Cho nên là Lâm Gia bị đoạt vai, ghi hận trong lòng, liền cùng gái nhảy này liên thủ với nhau? Lục Thanh Thanh thật thảm.”
Số di động của tôi bị lộ.
Hàng ngàn hàng vạn tin nhắn nhục mạ ùa tới.
Còn có người yêu cầu trường học vì nhân phẩm bại hoại mà đuổi học tôi, huỷ bỏ bằng tốt nghiệp cùng chứng nhận học vị của tôi.
Mà Lục Thanh Thanh thoát thân sạch sẽ từ giữa gió lốc dư luận.
Tối ngày hôm sau, cô ta tự nhiên hào phóng đăng ảnh chụp một chiếc nhẫn kim cương lên Weibo.
“Đã đính hôn.”
Khu vực bình luận, vô số người chúc phúc.
Khiến cho việc tôi bạo lực mạng càng ngày càng nghiêm trọng.
Liên tục mấy ngày, tôi cũng không dám mở di động.
Chu Cận Nghiên vẫn luôn không trở về.
Tôi tái phát bệnh bao tử, định đi ra cửa đến bệnh viện lấy thuốc.
Lại bị trói lên một chiếc Minibus màu trắng.
Bị vứt đến nhà xưởng bên bờ biển, tôi gặp được Lục Thanh Thanh cũng bị trói y hệt.
Váy dài sang quý trên người dính tro bụi, rách tung toé.
Tóc dài được xử lý tỉ mỉ, giờ rối tung như cỏ khô.
Cô ta dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi, oán hận mắng: “Lại là cô!”
Tôi mím môi: “Lời này hẳn phải là tôi nói.”
“Cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Đồ nghèo kiết xác!”
Lục Thanh Thanh thét chói tai, “A Nghiên căn bản không yêu cô! Nếu không phải bởi vì cô giống tôi, đến tư cách ở bên anh ấy làm thế thân cô cũng không có!”
Cô ta thất thố.
Nữ minh tinh vĩnh viễn cao cao tại thượng, bị phương thức thô bạo nhất bắt lại đây, nhốt ở trong nhà xưởng đầy đất tro bụi.
Thậm chí đến một ngụm nước sạch sẽ để uống còn không có.
Cô ta chửi bậy, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lại chỉ có thể đổi lấy những cái đấm đá từ tay bắt cóc.
Qua hai ngày, Lâm Gia xuất hiện.
Tôi thở dài: “Tôi đã đoán được là cô.”
Cô ta cười khanh khách mà nhìn tôi: “Cô xem, cô nghĩ thay cho Chu Cận Nghiên, hắn cũng sẽ không suy xét đến tình cảnh của cô.”
“Hiện tại cô và Lục Thanh Thanh đều ở chỗ này, nếu chỉ có thể cứu một người, tôi rất tò mò hắn sẽ chọn ai đây?”
Kỳ thật vấn đề này đã có đáp án, căn bản không cần nghiệm chứng.
Cho nên khi âm thanh còi cảnh sát vang lên từ xa, Lâm Gia cùng mấy người mà cô ta thuê vội vàng đẩy tôi đến cạnh vách đá, tôi chỉ bình tĩnh mà liếc nhìn Chu Cận Nghiên một cái.
Hắn cũng chưa từng nhìn tôi, chỉ nhìn về phía Lục Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đừng sợ.”
Lục Thanh Thanh trước nay kiêu căng ngạo mạn lúc này lại rớt nước mắt.
Cô ta thút tha thút thít, từng tiếng một mà kêu tên của Chu Cận Nghiên: “Cứu em, A Nghiên!”
Tôi nhìn dưới bọt sóng màu trắng cuồn cuộn dưới vực sâu, không nói gì.
Lâm Gia hỏi tôi: “Không giãy giụa sao?”
“Không.”
Tôi nhẹ giọng nói, “Có chút mệt.”
Bọn họ dường như còn nói gì đó, đơn giản là nói điều kiện linh tinh.
Dạ dày của tôi càng ngày càng đau, cái trán cùng sống lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, rốt cuộc, nghe thấy giọng của Chu Cận Nghiên.
Hắn gọi tôi: “Úc Ninh.”
“Tôi cũng sẽ cứu em, em nhìn tôi đi.”
“Em ngẩng đầu, liếc nhìn tôi một cái.”
Tôi không có ngẩng đầu, chỉ nghe được Lâm Gia cười lạnh nói:
“Làm gì có chuyện tốt vậy. Chu Cận Nghiên, tôi vất vả dốc sức làm nhiều năm như vậy, thật vất vả đi đến bước này, tất cả do anh làm hỏng, anh phải trả giá.”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một lực đạo.
Thân thể nhẹ bẫng, sau đó là rơi xuống tự do, bọt sóng màu trắng trước mắt càng ngày càng gần.
Lục Thanh Thanh thét chói tai, lại dần dần nghe không rõ ràng lắm.
Tôi tự dưng ý thức được, cô ta đẩy cả tôi và Lục Thanh Thanh đi xuống.
Bị nước biển nuốt chửng, tôi nghe được lần cuối cùng Chu Cận Nghiên gọi tôi.