• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Sống lại vào ngày cả nhà bị thảm sát 重生在灭门惨案那天 (2 Viewers)

  • Phần 1

Vụ án thảm sát ở Lạc Long Lĩnh năm 1995 đã từng gây chấn động một thời, ba phạm nhân đào tẩu khỏi ngục giam đã s.á.t hại toàn bộ chín người bao gồm người già trẻ nhỏ của một gia đình cán bộ kiểm lâm.

Chỉ có cô con gái nhỏ 9 tuổi bị đ.â.m rớt xuống dưới cầu thang là còn giữ được mạng, nhưng cho dù vậy cô bé ấy cũng bị tàn tật, sống đau khổ cả đời.

Tôi chính là cô con gái nhỏ kia, bây giờ tôi sống lại, sống lại trước khi ba tên kia đến mười phút.

...

(Vui lòng không chấm, không nhắc tên nhà trùng, không tag gắn link vào bài viết.)

...

1

10 giờ sáng ngày 27 tháng 7 năm 1995, thời gian này đã được khắc sâu vào trong đầu tôi.

Sau đêm đó, tôi chỉ có thể sống trên xe lăn, không có người thân bên cạnh, chỉ có sự sợ hãi và hối hận vô cùng tận, vì sao lại mở cửa cho bọn họ vào chứ?

Mặc dù tôi biết, cho dù không mở cửa, bọn họ cũng sẽ vào nhà, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ ảo tưởng.

Bây giờ tôi đã sống lại, mười phút sau, bọn họ sẽ đến gõ cửa nhà tôi.

2

Tôi quay đầu lại, ông bà nội lớn tuổi đang ngồi một góc bện dây thừng, bện dây thừng cũng không bán được bao nhiêu đồng, chỉ là ông bà muốn làm để giec thời gian.

Bởi vì mẹ về nhà ngoại nên hôm nay ba không đi tuần tra mà xin nghỉ ở nhà.

Anh hai bị thương ở chân do té xe điện nên phải về nhà dưỡng bệnh.

Chị dâu thứ hai tay ôm con trai hai tuổi miệng thì không ngừng oán trách anh hai tôi. Bụng chị ấy phồng to, một tháng sau, một đứa cháu trai khác của tôi sẽ ra đời, vài ngày nữa mẹ sẽ trở về đưa chị ấy đến bệnh viện của thị trấn chờ ngày sinh sản.

Hiện giờ, anh cả đang đi làm trên thành phố, hai đứa nhỏ được đưa về chơi dịp nghỉ hè, bé trai tên là Tráng Tráng, người cũng như tên, mới 12 tuổi đã cao 1m5, thằng bé đang chẻ củi phụ giúp ba tôi.

Bé gái lớn hơn tôi 2 tuổi tên là Linh Linh, tính tình có hơi mong manh.

Ở thời đại này, cháu lớn hơn cô không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì.

Con bé sợ phơi nắng, chui xuống dưới tán ô trên sân thượng tầng 2 đọc truyện tranh.

“Hình như có người tới!” Giọng nói trong trẻo của con bé reo lên.

Năm đó, con bé cũng là người đầu tiên phát hiện ra có người đên, chỉ là lúc đó mọi người không để ý tới.

Lạc Long Lĩnh địa thế xa xôi, thỉnh thoảng có người đến đây cũng chỉ là do lạc đường.

Người nơi đây đều rất hiếu khách, sau khi các vị khách được chiêu đãi một chầu no nê, ba tôi sẽ dẫn bọn họ ra đường quốc lộ.

Lần này cũng vậy, mười phút sau bọn họ tới gõ cửa.

Tôi chạy ra mở cửa, mời bọn họ vào nhà.

Ba tôi nhiệt tình chào đón bọn họ, ông nội xuống bếp đ ố t l ử a, bà nội cắt thịt khô, chị dâu thứ đưa Đại Bảo cho anh hai rồi xuống bếp phụ giúp rửa rau. Linh Linh cũng bất đắc dĩ bị gọi xuống phụ giúp.

Anh hai và một người trong số họ thảo luận về vết thương và xe máy.

Thậm chí ba tôi còn xuống hầm lấy một vò rượu thanh mai chôn từ năm ngoái ra chiêu đã bọn họ.

Mọi người đều rất vui vẻ, nhưng ngay khi ba tôi dò hỏi bọn họ muốn ngủ lại qua đêm hay lên đường nhân lúc trời vẫn còn sớm thì đột nhiên không khí thay đổi. Một người đàn ông vươn tay về phía chị dâu thứ của tôi.

3

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh.

Lúc ấy tôi đang ở trên lầu dỗ Đại Bảo ngủ trưa, thằng bé vẫn luôn bồn chồn bất an, làm cho tôi cũng rất bực bội.

Đột nhiên dưới lầu vang lên một âm thanh kỳ quái, ngắn ngủi lại bén nhọn, sau một giây im lặng ngắn ngủi, những tiếng hét chói tai liên tục vang lên.

Tôi nhào tới trước cửa sổ, dưới sân chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Ba tôi nằm úp trên bàn, m á u không ngừng chảy ra từ dưới cổ.

Ông bà nội, một người nằm úp một người nằm ngửa, đầu và thân gần như đứt lìa ra.

Tráng Tráng bị rìu đốn củi chặt nửa đầu, thân thể vẫn còn co giật.

Ba người kia, một người đang đối phó với anh hai, một người đang cưỡi trên người chị dâu thứ, một người khác thì đang kéo Linh Linh vào phòng.

Tôi nhét tay vào trong miệng cắn một cái, đau, đây không phải mơ, là thật.

Đúng lúc này, Đại Bảo đột nhiên khóc thét lên, người đối phó với anh hai vừa kết thúc cuộc chiến, hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt u tối nhìn về phía tôi.

Tôi xoay người bế Đại Bảo chạy ra ngoài thật nhanh, cầu thang nối liền lầu hai và tầng ba là những bậc thang lơ lửng làm bằng gỗ, tôi bị vấp ngã, người đàn ông kia đã đuổi theo kịp đến chỗ tôi.

Hắn ta cướp lấy Đại Bảo, ném một cái thật mạnh xuống đất, Đại Bảo lập tức ngừng khóc.

Tôi như phát đ i ê n lên, nhào đến cắn lên tay hắn ta một cái thật mạnh, hắn đau đớn kêu to, hung hăng c h é m tôi hai đ a o.

Cả người tôi mềm nhũn, chỉ cảm thấy m á u trong người đều chảy ra hết bên ngoài, bậc thang trở nên lầy lội, cơ thể gầy gò của tôi co lại kẹt trên cầu thang, không trượt xuống được.

Người đàn ông kia vươn tay định kéo tôi ra nhưng không với tới, có lẽ là nghĩ tôi không thể sống nổi, nên mới xoay người xuống lầu.

Những chuyện sau đó, tôi cũng chỉ biết qua báo chỉ sau khi được cứu ra. Bọn họ ở chỗ này ba ngày ba đêm, chị dâu thứ bị giec, đứa bé trong bụng bị bọn họ mổ ra xem.

Trên người Linh Linh chẳng còn chỗ nào là lành lặn, con bé bị tra tấn đến chec.

Mẹ tôi chec oan uổng nhất, bà ấy về nhà vào ngày thứ ba, vừa vào cửa đã bị c ắ t c ổ chec.

4

Dưới ánh mặt trời, cơ thể của tôi không rét mà run, run đến nỗi không nói nên lời.

Hồi ức khiến tôi đau đớn muốn chec, nhưng bây giờ không phải là lúc khổ sở, tôi đã sống lại, tôi sẽ không để bi kịch lại xảy ra một lần nữa.

Tôi đóng cửa thật chặt, cắm chốt sắt rồi chạy như bay vào nhà, nhấc chiếc điện thoại bàn kiểu cũ lên, điện thoại im lặng, không có tín hiệu.

Tôi đã xem qua tài liệu ghi chép vụ án, lúc này đường dây điện thoại đã bị bọn họ cắt đứt.

Tôi nhấc ống nghe điện thoại lên, giả bộ nói hai câu gì đó rồi lập tức chạy tới cửa.

“Ba! Mau bảo mọi người vào nhà cả đi, vừa rồi bên trên gọi điện thoại tới, nói là có ba tên phạm nhân giec người đã đi vào núi, rất có thể bọn họ sẽ đi tới chỗ của chúng ta!”

Chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ nghe theo tôi, bằng không một đứa bé chín tuổi nói cái gì mà sống lại, thảm sát các thứ, chỉ sợ là không có ai sẽ tin, đợi tôi giải thích cho xong e là cũng lãng phí mất mười phút quý giá.

Nghe thấy có phạm nhân giec người đi vào núi, ba tôi lập tức cảnh giác, chuyện này cũng đã từng xảy ra mấy năm trước đây.

Anh hai không để trong lòng, cười nói: “Ba tên thôi à? Anh sẽ xử hết bọn họ!”

“Vào nhà đi, anh đừng có nói nhiều.” Chị dâu thứ quát lớn.

Anh hai đuối lý, người trong nhà vẫn luôn không cho anh ấy cưỡi xe điện, anh ấy cũng không dám cãi cọ với chị dâu thứ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào nhà.

Ông bà nội bị lãng tai, ba tôi không muốn mất công giải thích, ông ấy và Tráng Tráng đẩy hai người bọn họ vào trong nhà, chỉ nói là trời sắp mưa rồi.

Ông nội ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không một bóng mây, lẩm bẩm không chịu đi.

Sức của ba tôi rất lớn, trực tiếp đẩy ông nội và đống dây thừng vào nhà.

Sau đó ông ấy huýt sáo, hai con chó lớn màu vàng từ ngoài tường chui vào, vẫy đuôi vào nhà.

Còn có một con chưa trở về, có lẽ là chạy đi hơi xa, bây giờ cũng không thể ra ngoài tìm nó được.

Đa số chó ở đây đều được nuôi thả, thích chạy ra ngoài chơi đùa, có khi chúng còn chạy vào núi chơi hai ba ngày không về nhà.

Đời trước, chúng nó đều về trễ, phát hiện chủ nhân gặp nạn, đỏ mắt xông lên liều mạng với ba người kia, cắn bị thương hai người, cuối cùng cũng bị c h é m chec.

Cũng chính nhờ chúng nó ra tay cho nên ba người kia mới không thể chạy thoát, bị công an bắt được.

Thấy người và chó đều đã vào phòng, tôi vội vàng đóng cửa, khóa trái.

Ba tôi nhấc ống nghe điện thoại bàn, nhìn tôi nhíu mày.

“Sao điện thoại lại không có tín hiệu?”

“Có phải là bọn họ đã cắt đứt đường dây điện thoại rồi hay không?” Tôi nhắc nhở.

Ba tôi làm kiểm lâm đã nhiều năm như vậy, giao tiếp với người không nhiều lắm, nhưng giao tiếp với bọn cầm thú lại không ít, rất có nguy cơ ý thức.

Ông ấy nói anh hai một cách quyết đoán: “Đi đóng hết cửa sổ lại.”

Lúc này, Linh Linh nghe thấy động tĩnh trong nhà, chạy từ lầu hai chạy xuống, ngơ ngác nhìn chúng tôi.

“Chúng ta lên lầu hai đóng cửa sổ đi.”

Linh Linh rề rà mãi không chịu đi, tôi chỉ có thể chen qua người con bé.

Có ba tôi, lầu một sẽ được đóng kín mít, tôi không cần phải lo lắng.

4

Ngôi nhà này được xây bằng đá, lúc đầu cũng chỉ có một tầng.

Đến đời ba tôi, do con cái quá đông, dân cư nhiều, cho nên ba tôi đã xây thêm hai tầng nữa.

Nhà này được truyền từ đời ông nội tôi - trước đây cũng là cán bộ kiểm lâm - truyền lại cho ba tôi.

Vốn dĩ anh cả tôi sẽ tiếp tục kế thừa, nhưng mà anh ấy thi đậu đại học, ra ngoài rồi không muốn trở về nữa.

Anh hai tôi cũng nói là muốn đi ra ngoài làm thuê, nhất quyết không chịu giam mình ở nơi hoang vắng này, kết quả là ba tôi đã nhanh chóng hỏi cưới chị dâu thứ cho anh ấy, muốn buộc anh ấy ở đây.

Lúc ông nội tôi còn là kiểm lâm, rừng cây dày đặc, có rất nhiều loại dã thú, nửa đêm còn hay có gấu đến đập cửa, cho nên cửa sổ ban đầu của lầu 1 đều đã được gia cố kỹ càng, sáu cái cửa sổ đều có tấm chắn bảo vệ vô cùng kiên cố, tôi không hề lo lắng một chút nào cả.

Lầu hai thì có hơi qua loa, cũng là do đến thời của ba tôi thì rừng cây đã bị chặt bớt đi rất nhiều, động vật hoang dại cũng ít đi, ngay cả một con sói cũng không thấy chứ nói gì đến gấu.

Lầu hai cũng là tường đá, lắp bốn cái cửa sổ thủy tinh, hai bên phòng phía nam và phía bắc đều có hai cái cửa sổ.

Mặc dù là cửa sổ gỗ kiểu cũ, nhưng vẫn có thể phá cửa sổ để vào nhà được.

Hơn nữa mấy cái cửa sổ này lại không có tấm chắn bảo vệ, là điểm yếu chí mạng của ngôi nhà này.

Lầu 3 dùng để cất giữ những đồ lặt vặt trong nhà, cũng không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa nhỏ để đi lên mái nhà phơi nấm và các món rau rừng.

Chị dâu thứ và Linh Linh đã đóng hết 4 cái cửa sổ ở lầu 2 rồi, bởi vì có hơi khẩn trương nên mặt chị ấy đỏ bừng, nói thẳng tim đập đến lợi hại.

Tôi vội đỡ chị ấy ngồi xuống, bây giờ không phải là lúc có thể đùa giỡn, lỡ như dọa đến chị ấy thì phiền toái lắm.

“Không có việc gì thì cháu đi đọc sách đây!” Linh Linh tức giận nói.

Nhưng lời của con bé cũng nhắc nhở cho tôi, tôi nhìn về phía con bé, không khỏi la to: “Không xong rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom