12.
Sau khi chia tay Tiêu Kính Thành, đến được chùa Thanh Thiên ta mới biết mình không phải là người tới đầu tiên mà lại chính là Bạch Ngọc Trúc, nàng ta đã đến từ thuở nào rồi.
Nàng đứng bên cạnh Ninh Vô Đạo đắc ý cười ta: "Ủa, Thẩm Gia Ngôn, nếu ta nhớ không nhầm thì cô ra ngoài trước ta mà đúng không? À, hay là con xe cũ nát của cô đi không nổi nữa rồi? Sao không nói ta ta cho đi cùng nè, xe nhà ta xịn lắm đó!”
Đang ở nơi đông người, tịnh tâm tịnh tâm, ta mặc kệ không thèm trả lời làm nàng ta tức đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Sư phụ của Ninh Vô Đạo nom có vẻ đã ngoài 60, ngài ấy mang một chiếc áo choàng xám giống như tiên nhân vậy.
Ta không dám lỗ mãng, sau khi lịch sự kính hai chén trà liền ngồi im, cả việc hôm nay ta đến xem ngài ấy biểu diễn cũng không dám hó hé.
Trong khi đó Bạch Ngọc Trúc lại rất khoa trương, ồn ào luyên thuyên như sáo một lúc đột nhiên lại nhắc đến Tiêu Kính Thành:
“Giá mà Thái tử điện hạ có đến nhỉ, ta nghe nói vài ngày trước ngài ấy làm mất Thái hoa bảo ngọc gì đó mà tìm mãi không thấy, sao ngài ấy không đến nhờ Vô Ninh đạo trưởng bói cho một quẻ ta.”
Ninh Vô Đạo nhớ tới vụ này cũng hành lễ: “Nhắc đến chuyện này thì cũng liên quan đến đồ nhi, viên ngọc này vốn do tổ tiên truyền lại nên rất quan trọng, liệu sư phụ có thể…”
“Ta sớm đã biết rồi”
Vô Ninh vuốt vuốt râu nói: "Vật ấy xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Ninh Vô Đạo có chút kinh ngạc: “Thật trùng hợp, lần trước lúc Thái tử điện hạ đến chùa xin quẻ cũng được bảo là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, thế nhưng tìm khắp nơi mấy ngày liền vẫn không thấy đâu.”
“Tìm làm gì, nó vốn chưa từng mất, khi nào đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.”
Lời này chứa rất nhiều hàm ý, mấy người chúng ta như những con nai vàng ngơ ngác nhìn nhau nhưng cũng không dám hỏi thêm gì khác.
Trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng gì đó rất chói tai khiến mọi người phải bịt lỗ tai lại.
Một tiểu đạo sĩ ôm một mặt kính lưu ly chạy từ trong phòng ra, hét toáng lên: “Sư phụ, bảo kính(*) lại vang rồi.”
(*) Gương
Bọn ta hướng về tấm kính lưu ly kia, nhưng khi bị chúng ta nhìn chằm chằm âm thanh chói tai kia liền biến mất.
Tiểu đạo sĩ kinh ngạc nói:” Ơ, lạ vậy, hôm qua nó còn kêu suốt nửa canh giờ luôn mà!”
Bạch Ngọc Trúc hỏi: "Đây không phải chỉ là một mảnh gương nhỏ bị vỡ thôi sao?"
Vô Ninh nghe thấy không khỏi cười nói: "Đây không chỉ là một cái gương nhỏ bị vỡ đâu, cái này tên là Thái Hoa bảo kính, do một vị tiên nhân tặng, nó có thể cho ta thấy chuyện kiếp trước, số phận kiếp này, thậm chí là vận may kiếp sau của một người”
Ta nghe xong liền nhanh chóng hiểu vấn đề: “Nó có thể xem được kiếp trước kiếp sau hả?”
“Đúng vậy.”
Vô Ninh gật đầu đáp: “Bảo kính phủ bụi đã lâu, mấy ngày gần đây lại thường xuyên vang lên, chắc là đã đến lúc nó cần được đem ta rồi.”
Ngài ấy nhìn chúng ta một cái rồi nói:”Xem như là hữu duyên, mấy người các ngươi thử xem.”
“Được được được!” Ta và Bạch Ngọc Trúc đồng thời hét lên.
Ta còn đang rối não nghĩ xem làm sao để mượn được tấm gương này, nếu nó thần kì như thế thì ta cuối cùng cũng có thể biết kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!
“Được, từng người một bước lên đi.”
Nói rồi ngài ấy lấy chiếc kính, nghiêm túc nhìn ba người bọn ta, “Những thứ các ngươi thấy được trong bảo kính đều là thiên cơ, chỉ nên giữ trong lòng không được nói người khác, lại càng không được làm trái ý trời nếu không sẽ tự mình chuốc lấy tai hoạ, nhớ lấy!”
Ngài ấy đưa chiếc gương cho ta
Ta hỏi: “Nhưng sử dụng như nào ạ?”
“Đừng lo, nó đã sớm biết ngươi muốn làm gì rồi”
Ta gật đầu ngập ngừng nhìn vào gương, có chút hồi hộp.
Ta muốn xem nhưng lại sợ, sợ ta đã hy vọng vô ích, sợ sự thật tàn nhẫn. Đến lúc này ta mới giật mình nhận ra, ta thật sự rất hy vọng Tiêu Kính Thành không lừa ta, hy vọng những thứ hắn nói đều là thật lòng.
Cuối cùng ta vẫn quyết định dùng bảo kính, Ninh Vô Đạo và Bạch Ngọc Trúc không liên quan liền bị đuổi ra ngoài.
Thấp thỏm một hồi, ta mới nâng bảo kính lên theo lời Vô Ninh.
Ban đầu trong gương vẫn phản chiếu khuôn mặt ta, lúc sau lại đột nhiên tối đen.
Một lát sau, bảo kính phát ra hàng ngàn tia sáng vàng kim, mắt ta bị đâm đau đến nhắm chặt lại, lúc này rất nhiều khung cảnh theo ánh sáng đó len vào đầu ta, hiện ra một cách kì lạ.
Ta nhìn thấy bản thân năm 12 13 tuổi, đánh nhau bên hồ với Bạch Ngọc Trúc, nhìn thấy Tiêu Kính Thành đứng từ xa lén nhìn ta, còn có Thẩm Giai Hoà lén nhìn Tiêu Kính Thành.
Nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích rơi trong cỏ vài năm sau đó, bị Thẩm Giai Hoà trong mắt đầy ghen tị nhặt được.
Trong cơn mơ màng, giọng nói quỷ mị của Thẩm Giai Hoà không ngừng vang vọng: “Dựa vào gì chứ?”
“Chàng ấy tại sao lại thích Thẩm Gia Ngôn, tại sao lại không thèm nhìn ta dù một lần?”
“Ta không phục, ta muốn bọn họ c.h.ế.t hết…”
Ta nín thở kinh ngạc nhìn từng khung cảnh tái hiện lại trong đầu.
Thì ra đây mới là sự thật.
Không hề có âm mưu quỷ kế gì cả, kiếp trước Tiêu Kính Hành vẫn luôn kiềm chế bản thân, tôn trọng lễ nghi phép tắc nên chưa từng dám đến gặp ta trước khi thành hôn, điều này trái lại còn tạo cơ hội cho Thẩm Giai Hoà.
Ngài ấy vốn chưa từng phản bội ta mà chỉ vì lễ nghĩa, vì thân phận nên chỉ đành giấu đi tình cảm của mình.
Đột nhiên ta cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn vì kiếp này ngài ấy vẫn theo đuổi ta.
Cũng may là ta đang nhắm mắt, chứ không lại không cầm được mà khóc mất.
Sau khi ta ra ngoài Bạch Ngọc Trúc liền liên tục hỏi: “Cô đã thấy gì thế?”
Ta mở miệng nhưng không thốt nên lời. Tất cả mọi thứ vừa xảy ra giống như một giấc mơ vậy, một giấc mơ đẹp đến không thể nào diễn tả được.
Bạch Ngọc Trúc giậm chân chạy vào phòng nói: “Hứ! Ta cũng đi xem, xem xong ta nhất định không thèm kể cho cô đâu!”
Nàng ta mới vào trong không bao lâu liền mặt hốt hoảng đi ra, môi thì bị cắn đến tái nhợt cả lên.
Ninh Vô Đạo hỏi bọn ta: “Hai người đã nhìn thấy gì vậy?”
Bạch Ngọc Trúc mặt tái mét kinh hoảng lắc đầu.
Ninh Vô Đạo nhìn chúng tôi rồi tự mình đi vào phòng mà không nhận được câu trả lời.
Không bao lâu, trong phòng truyền đến một tiếng hét nhỏ, theo sau là một tiếng thuỷ tinh vỡ vụn.
Ta và Bạch Ngọc Trúc vội đẩy cửa chạy vào.
Ninh Vô Đạo sắc mặt trắng bệch dang đứng ở giữa phòng, mặt kính lưu ly kia thì nằm trên mặt đất, vỡ thành tám mảnh.
“Tam vương gia, người có sao không?”
Một lúc sau ngài ấy mới cố bình tĩnh lại: “Không sao.”
Giọng ngài ấy vẫn còn hơi run, mắt hiện rõ sự hoảng sợ.
Dù là nửa đêm gặp m.a cũng không đến mức như vậy chứ.
Ta nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất rồi quay sang Vô Ninh sư phụ: “Chết rồi, bảo kính vỡ rồi phải làm sao bây giờ?”
Ngài ấy cười nói: “Vỡ đâu ra? Ta thấy bây giờ nó mới thực sự hoàn chỉnh đó.”
Ta chấm hỏi??? Ngài ấy bị mù à?!!
“Đi thôi.” Trong lúc ngây người, Ninh Vô Đạo nắm tay ta đi ra ngoài.
Ngài ấy dùng lực rất mạnh, thư thể nếu buông ra thì ta sẽ biến mất vậy.
Ta vội hỏi: “Rốt cuộc ngài bị làm sao vậy?”
Ninh Vô Đạo không nói gì, đến khi đi được một quãng dài mới run rẩy hỏi ta: “Gia Ngôn, ta là ai?”
Ngài ấy mất trí rồi hả?
“Ngài là Ninh Vô Đạo, là Tam vương gia á!”
“Ừ, ta là Ninh Vô Đạo.” Ngài ấy nhắm mắt lại như đang cố đè cái gì đó đáng sợ xuống.
“Ngài làm sao vậy? Rốt cuộc ngài đã thấy gì thế?”
Nói rồi ta lại sững lại, ta không nên hỏi ngài ấy, Vô Ninh sư phụ đã dặn là không được nói với ai điều bản thân nhìn thấy rồi mà.
Ninh Vô Đạo không trả lời ta, trán toát đầy mồ hôi lạnh, một lúc sau ngài ấy mới mở mắt ra nói: “Đúng vậy, ta là Tam vương gia, là Ninh Vô Đạo, đây là sự thật.”
Ta hơi bất ngờ trước lời nói của ngài ấy: "Ngài sao thế, sao ngài lại nói điều này, gì thật gì giả chứ?"
“Tóm lại, tất cả đều là sự thật.”
Ninh Vô Đạo cắn răng, cố bình tĩnh lại.
Không biết có phải ảo giác của ta không nhưng ngài ấy có vẻ rất sợ hãi, liên tục nhấn mạnh đây đều là sự thật.
Ngài ấy và Bạch Ngọc Trúc rốt cuộc đã thấy gì chứ?
Ta hơi bất an, cảm thấy sắp có chuyện gì không tốt xảy ra.
13.
Buổi tối sau khi biết được chân tướng từ bảo kính, Tiêu Kính Thành lại trèo tường vào phòng ta.
Lần này, ta chỉ rúc vào chăn, không đuổi hắn ra ngoài nữa.
Hắn ngồi xuống bên giường ta, vỗ nhẹ: "Thẩm Gia Ngôn, sao nàng không nói gì vậy?"
Ta rụt người lại: "Nói cái gì?”
“Không có gì.”
Hắn có vẻ hơi buồn: "Hôm nay nàng đi chơi vui chứ?"
“Ừ”
“Ta không vui chút nào, hôm nay thúc ta ép ta tuyển phi làm đầu ta như muốn nứt ra tới nơi rồi nè. Ta không muốn lấy người khác đâu, ta chỉ muốn lấy nàng thôi.”
“Hứ!”
Hắn kinh ngạc nói: "Sao hôm nay nàng không mắng ta?"
Ta xoay người trừng mắt nhìn hắn, "Ngài đến đây là vì muốn nghe chửi hả?"
“Nàng không mắng không phải Thẩm Gia Ngôn.”
Ta nhẹ giọng cười cười: "Tiêu Kính Thành, ta sẽ không bao giờ mắng ngài nữa.”
"Đừng, nàng nói vậy làm ta sợ đó......"
"Tiêu Kính Thành, ta nói thật mà, ta sẽ không mắng ngươi nữa đâu, hôm nay ở chùa Thanh Thiên ta đã thấy......."
Ta bỗng nhớ tới lời của Vô Ninh sư phụ, nói ra thì sẽ rước hoạ vào thân, nhưng ngay cả Tiêu Kính Thành ta cũng không thể nói hả?
Hắn hỏi ta: "Nàng thấy gì?"
Ta nghĩ một lúc lại quyết định không nói, một cước đá vào chân hắn: “Ngài quan tâm làm gì!”
Hắn kinh ngạc một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn còn chửi bậy nè, đúng là Thẩm Gia Ngôn rồi.”
Chuyện bảo kính tuy không thể nói ra nhưng ta cũng phải làm gì đó.
Ví dụ như giải quyết Thẩm Giai Hòa.
Ta thấy nàng ta trong gương mà sởn cả gai ốc, tuy kiếp này nàng chưa làm gì nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nàng ta đã g.iế.t ta được một lần thì e là sẽ có lần hai, để lại bên cạnh cũng không có gì tốt, vẫn là nên tống nàng ta đi xa một tí.
Ngày hôm sau ta liền đến bàn bạc với mẫu thân, lấy cớ kết hôn để gửi Thẩm Giai Hoà về lại nhà ngoại ở Hàng Châu.
Mẫu thân vốn không ưa Thẩm Giai Hòa đương nhiên không có ý kiến gì.
Thẩm Giai Hòa biết tin liền cắn môi, rơm rớm nước mắt: "Tỷ tỷ và mẫu thân muốn đuổi con ra ngoài ạ?"
Ta cười nói: "Muội nói vậy là có ý gì? Chúng ta đều là vì tốt cho muội thôi, mẫu thân muội cũng không còn nữa, muội nên sớm lập gia đình đi, có tướng công quan tâm lo lắng còn tốt hơn là suốt ở kinh thành nhìn sắc mặt người ta sống qua ngày.”
“Hai người muốn đuổi con đi cũng nên hỏi qua ý kiến phụ thân trước chứ…:
Ta ngắt lời nàng: “Yên tâm đi, phụ thân ta có có đến bảy, tám đứa con gái, ông ấy không nhớ muội là ai đâu..”
Nàng ta nghẹn ngào, cố kìm nước mắt.
“Chúng ta đã báo tin tới Hàn Châu, muội dọn đồ xong thì đi đi, tỷ sẽ tự mình đến tiễn muội.”
Nàng ta tuy không cam tâm nhưng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
“Vâng ạ, đa tạ tỷ tỷ, đa tạ mẫu thân.”
Ba ngày sau, Thẩm Giai Hòa rời kinh. Ta định làm bộ làm tịch đến tiễn mà trời oi bức quá, mặt nổi đầy mẩn đỏ, không tiện gặp người khác nên lại thôi.
Mấy vết mẩn đỏ trên mặt ta may là không quá nghiêm trọng, thần y được mời đến bảo là chỉ cần dùng bột ngọc trai đắp lên thì vết thương sẽ nhanh lành hơn.
Việc này không biết sao lại lọt ra ngoài, chiều hôm đó Tiêu Kính Thành lại trèo tường vào phòng ta.
“Tiêu Kính Thành, mắt ngươi mọc ở đầu gối hả, cửa nhà ta nằm chình ình ở đó, cũng đâu có nhỏ, ngươi không thấy hả?”
Tiêu Kính Thành bất đắc dĩ nói: “Quen rồi.”
Nói xong hắn liền lấy ra một cái hộp tinh xảo đưa cho ta: "Đây là ngọc trai thượng hạng mà Phiên quốc cống nạp lên, nàng cứ cầm lấy mà dùng.”
Ta mở ra nhìn một chút rồi đẩy lại cho hắn: "Không được, cái này quá quý rồi.”
“Sao lại không được? Đồ của ta cũng chính là đồ của nàng.”
Mặt ta ngượng chín lên, vội nói: "Ngài nói nhảm gì thế! Không biết xấu hổ hả, nếu không có việc gì nữa thì phắn lẹ đi.”
Sau đó cướp lấy cái hộp, hứ, giờ nó là của ta.
Hắn cười thầm nói: "Sao nàng cứ đuổi ta đi mãi thế? Sáng sớm ngày mai ta sẽ phải đi Giang Nam thị sát chưa biết lúc nào mới quay về, nàng còn không thừa dịp tranh thủ nhìn ta thêm nhiều chút.”
“Ai thèm nhìn ngài chứi.”
"Vậy ngày mai nàng sẽ đến tiễn ta chứ?"
“KHÔNG.”
Vừa nói xong nha hoàn ở cửa bỗng đẩy cửa ra: “Tiểu thư, Tam vương gia đến thăm…Á!”
Em ấy chưa hề gặp Tiêu Kính Thành nên sợ tới mức liên tục lùi về sau rồi ngã bịch xuống đất.
Tiêu Kính Thành trước mặt người khác như một con chó, điều chỉnh sắc mặt rồi nghiêm túc nói: "Đi ra ngoài.”
Nha hoàn liếc thấy ta gật đầu liền vội chạy đi
Em ấy vừa rời đi Ninh Vô Đạo liền cầm một cái hộp đi vào, nhìn ta và Tiêu Kính Thành rồi cười nhạt nói: "Có vẻ ta tới không đúng lúc rồi.”
Nụ cười này không hiểu sao lại có vài phần lạnh lùng.
Từ khi xem bảo kính, ngài ấy trông rất kỳ quái, vẻ ôn nhu thường ngày không còn nữa mà ngược lại ánh mắt luôn u ám, tâm tư nặng trĩu.
“Không không, ngài đến rất đúng lúc.” Ta mỉm cười hỏi ngài ấy, “Tam vương gia, ngài cũng giúp ta tìm ngọc trai hả?”
“Ừm.” Ninh Vô Đạo liếc Tiêu Kính Thành rồi lại gần.
Tiêu Kính Thành nhìn cái hộp trong tay đệ đệ khó chịu nói: "Thẩm Gia Ngôn, nàng đã nhận trân châu của ta rồi, không được nhận của đệ ấy.”
Nghe thế, Ninh Vô Đạo nắm chặt cái hộp lại
Ngài ấy rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao cả người toả ra một cảm giác rất lạnh lẽo, rất đáng sợ.
Ta vội ngắt lời Tiêu Kính Thành: "Tại sao chứ? Ý ngài là sao?”
Tiêu Kính Thành nhìn ta nói: "Không có gì, tóm lại nàng chỉ có thể nhận của một người.”
Ngài ấy nhìn ta hỏi: “Thẩm Gia Ngôn, nàng chọn ai?”
Nghe vậy Ninh Vô Đạo cũng giương mắt nhìn về phía ta, đây là lần đầu ta ta thấy trong mắt ngài ấy toả ra dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đến như vậy.
Ta sợ bọn họ đánh nhau nên liền nuốt nước bọt nói "Trẻ con mới phải chọn, ta lớn rồi, ta muốn hết"
Hai cặp mắt lạnh lẽo nhìn ta.
Đúng lúc này, cửa bị đập một cái, một đống ngọc trai rơi lộp độp xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Ngọc Trúc đang đứng ở chỗ ngọc trai đó.
Giống như Ninh Vô Đạo, từ lúc xem bảo kính nàng ta cứ là lạ, không có gì làm liền chạy sang nhà ta, vừa mới đến lúc sáng giờ đã quay lại.
Nàng nhìn bọn ta rồi cười nhạt: "Ta tới không đúng lúc rồi, nếu biết bọn họ ở đây thì ta đã không đến..”
Ta vội kéo nàng ta lại: "Cô nói cái gì vậy, mau giúp ta nhặt ngọc trai đi."
“Ba người các ngươi, ngồi xuống nhặt hết cho ta nhanh.”
Cuộc tranh chấp hôm nay kết thúc với 4 bàn tay phồng rộp cả lên.
Lúc tiễn bọn họ ra ngoài người trong phủ đều kinh ngạc vì rõ ràng chỉ có hai người đi vào nhưng lại có đến ba người đi ra, nhưng không ai dám hỏi.
Ninh Vô Đạo trước khi đi đột nhiên quay đầu lại hỏi ta: "Gia Ngôn, nếu thái tử cầu hôn nàng nàng có đồng ý không?"
Ta bối rối trước câu hỏi của ngài ấy liền lắp bắp trả lời: "Chắc là không.”
Ngài ấy như nhìn thấu ta, ảm đạm cười: "Ta hiểu rồi.”
Hiểu cái gì chứ?
Nhưng ta chưa kịp hỏi thêm câu nào ngài ấy đã quay đầu bỏ đi.
14.
Đêm hôm đó, Bạch Ngọc Trúc nhất quyết không chịu về nhà, nằng nặc muốn ngủ cùng với ta, còn chiếm hơn nửa cái chăn.
Ta không nhịn được nữa bèn hỏi nàng ta: "Sao lúc trước cô bảo giường của cô mềm hơn giường ta mà?"
Nàng ta ngáp dài nói: "Trải nghiệm nỗi khổ của người nghèo thôi.”
Được lắm, phụ thân của ta và cô đều nhận bổng lộc như nhau thôi, cô ta nghĩ mình giàu hơn chắc?
"Thẩm Gia Ngôn, mặt cô thành ra như vậy chắc không lấy chồng được đâu nhỉ?"
Ta kinh ngạc nói: "Nổi mẩn đỏ thôi, không để lại sẹo được.”
Nàng cười nhạo: “Khác gì đâu, sẽ không ai muốn lấy cô nữa, aida, Thái tử và Tam vương gia sẽ đều là của ta.”
"Được được, đều là của cô, nhưng có thể nào chia cho ta ít chăn không?”
“Không, Thẩm Gia Ngôn, ngày mai cô định đi tiễn Tiêu Kính Thành hả?”
“Làm sao cô biết?”
“Sao lại không biết, ta còn không hiểu cô sao? Sáng gọi ta dậy, ta đi với cô.”
"Bạch Ngọc Trúc, sao gần đây cô cứ dính lấy ta thế?"
…
Ta vội vén rèm lên nhìn, cảnh bên đường thật sự rất lạ, bên ngoài toàn là nhà hoang, đây là đâu vậy chứ.
"Đây là đâu? Mau dừng xe!"
Phu xe quay đầu lại cười nói: "Tiểu thư, chúng ta đi đường tắt.”
Nụ cười của hắn khiến ta cảm thấy khó chịu nên liền la lên: "Ta không muốn đi đường tắt, mau dừng lại!"
Người phu xe nháy mắt thu lại nụ cười, vung roi quất mạnh,con người đau quá chạy như điên làm ta và Bảo Thiền ngã nhào trên đất, cá bơi vòng vòng trên đầu.
Bảo Thiền vừa tỉnh dậy vội lau nước miếng la lên: "Tiểu thư, động đất động đất rồi!"
“Bảo Thiền em tỉnh lại đi!”
Rèm xe bị gió xốc lên, bên ngoài không còn ngôi nhà nào nữa mà toàn là cây cối.
Dưới tình thế cấp bách, ta cắn răng nói: "Nhảy xuống!"
Bảo Thiền mới ngủ dậy không kịp nhảy, nhưng giờ ta không thể để ý em ấy, thay vì hai người bị mang đi cả hai chi bằng ta chạy về trước tìm người giúp.
Ta nhảy xuống, lăn vài vòng trên mặt đất rồi vội đứng lên, khập khiễng chạy trở về.
May là xe ngựa đang phi như điên, muốn dừng lại cũng khó nên chờ đến khi tên phu xe kịp phản ứng ta đã chạy vọt vào rừng cây. Chân ta lúc nhảy xuống gần như đã gãy, cứ chạy vài bước ta liền ngã xuống.
Ngay khi chuẩn bị chạy được ra ngoài thì hai người bỗng nhiên chắn trước mặt ta.
Kẻ cầm đầu một thân quần áo trắng bóc, nhìn kĩ lại chính là Thẩm Giai Hoà, cô ta cầm trên tay một thanh kiếm, mà đằng sau là một người đạo sĩ áo đen đội nón lá.
Sao Thẩm Giai Hòa lại ở đây? Sao cô ta lại đi cùng với đạo sĩ?
Ta vội dừng lại và lùi về sau như gặp m.a.
Thẩm Giai Hòa nhìn ta cười dữ dội.
“Còn muốn chạy?”
Ta tựa vào gốc cây kinh ngạc hỏi cô ta: “Cô chưa đi hả?"
“Ta đi rồi, nhưng đã quay lại.”
Cô ta nắm đuôi kiếm lại gần ta: "Bởi vì ta không cam tâm.”
Ta nhìn chằm chằm mũi kiếm lại lùi lại: "Cô muốn làm gì?”
“Cô đoán xem ta muốn làm gì?”
Mặt nàng ta vặn vẹo: "Ta không thể hiểu nổi, tại sao ngươi lại có thể có được trái tim của chàng ấy dễ dàng như vậy?”
“Mà chàng ấy lại không thèm để ý đến ta?”
Vẫn là câu nói ấy, quả nhiên kiếp này cô ta không thay đổi chút nào.
“Thẩm Gia Ngôn, ta không hề muốn gi.ế.t ngươi, ta chưa bao giờ muốn gi.ế.t ngươi, là do ngươi ép ta.”
Vừa dứt lời, cô ta lên vung kiếm chém về phía ta, chiêu thức lạ nhưng mỗi nhát kiếm đều đủ sức giết người.
Đạo sĩ phía sau kinh ngạc hô lên: "Đừng giết người!"
Nhưng Thẩm Giai Hòa hoàn toàn mất trí rồi chỉ muốn đuổi theo chém ta.
Không chạy thì ch.ế.t, ta xoay người liều mạng chạy kêu cứu.
Nhưng chạy chưa được bao xa liền vì chân bị thương mà ngã xuống đất.
Lúc Thẩm Giai Hoà sắp đuổi tới, một người đột nhiên lao ra, dùng sức kéo ta lên.
“Thẩm Gia Ngôn! Sao sáng nay cô không gọi ta dậy?”
Ta ngẩn người: "Bạch Ngọc Trúc?"
“Cho chừa ! Ai bảo cô bỏ rơi ta, nghiệp quật đó!”
Nàng ta vừa mắng, vừa nắm lấy tay ta chạy xuyên qua bụi cây theo hướng mà nàng ta chạy đến.
Nhưng mà hai người tay không tấc sắt, làm sao chạy thoát được Thẩm Giai Hòa đang nổi điên.
Thẩm Giai Hoà ngày càng gần, ta sợ cả hai đều không sống được liền đẩy Bạch Ngọc Trúc ra: “Không cần cô quan tâm, chạy đi!”
“Chạy nhanh!"
Đồng tử nàng ta co lại: "Thẩm Gia Ngôn!”
"Các ngươi ai cũng đừng hòng thoát!"
Thẩm Giai Hòa hai tay cầm kiếm hung hăng chém xuống.
Ta vốn đã nhắm mắt chờ chết, thế mà trước khi kiếm vung xuống lại bị đẩy ra, thoát được Tử thần.
Sau đó liền nghe một tiếng kêu thảm thiết, lúc mở mắt ra lại thấy Bạch Ngọc Trúc nằm trên đất, máu từ lưng chảy ra thấm đẫm chiếc váy lụa của nàng ấy.
Ta đứng trơ ra một hồi, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Thẩm Giai Hoà.
“Bạch Ngọc Trúc, cô làm gì vậy?”
Móng tay nàng ta dính hết vào bùn, định mở miệng lại đau không nói nên lời.
“Hai người quả thật là tỷ muội tình thâm”
Tay Thẩm Giai Hòa đầy máu, hai mắt đỏ bừng giơ đao nhắm vào Bạch Ngọc Trúc.
“Đừng! Thẩm Giai Hòa, đừng giết cô ấy! Là lỗi của ta, là do ta hết, ngươi đừng động đến cô ấy!”
Cả người ta run rẩy, theo bản năng bò tới chặn trước Bạch Ngọc Trúc.
Kiếm của Thẩm Giai Hoà giơ lên một lúc rồi lại hạ xuống.
Ta ngẩng lên phát hiện mặt cô ta giàn giụa nước mắt, "Thẩm Gia Ngôn, rõ ràng ta mới là muội muội của ngươi, vậy mà ngươi trước giờ chưa bao giờ đối xử tốt với ta, nay lại liều mạng bảo vệ người khác.”
“Ngươi thật thiên vị.”
Nói xong lại cười mỉa mai: "Quên đi, ta đã sớm quen rồi, ta cũng chỉ là thứ nữ, sẽ chẳng ai bảo vệ ta ngoài chính mình. Nếu muốn cái gì, ngoại trừ tự tranh giành thì sẽ chẳng ai bố thí cho ta.”
Đạo sĩ kia chẳng biết đã đi theo từ lúc nào, giọng khàn lạnh cảnh báo: "Điên đủ chưa? Ta đã nói là không được giết người mà.”
Thẩm Giai Hòa quay đầu nhìn hắn ta, bất đắc dĩ lau nước mắt và nói: "Thẩm Gia Ngôn, ta có thể không giết các ngươi, nhưng mà ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.”
Ta nghe thấy cô ta đồng ý thả người liền vội gật đầu: "Ngươi nói đi, ta hứa với ngươi!”
“Ta muốn chính miệng ngươi nói với Tiêu Kính Thành là ngươi hận chàng ấy, để cho chàng ấy hết hy vọng, sau đó ngươi vĩnh viễn không được gặp lại chàng ấy.”
Rõ là ta đã lường trước chuyện này, mà sao tim ta như bị bóp nghẹt đến mức không thở nổi.
"Nhưng mà, dù vậy hắn cũng sẽ không thích ngươi..."
“Đương nhiên là ta sẽ tự có cách, ngươi có đồng ý hay không?”
Ta không còn lựa chọn nào khác liền gật đầu nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý thả chúng ta đi cái gì ta cũng đồng ý.”
Cô ta lạnh lùng liếc ta một cái rồi vội thu kiếm và lui vào trong rừng.
Đi được hai bước lại quay đầu cảnh cáo: "Đúng rồi, cô đừng nghĩ đến việc đối phó ta, trên kiếm có độc, nếu ngươi dám giở trò thì Bạch Ngọc Trúc sẽ biến thành cái xác khô."
Thấy cô ta đi xa rồi ta mới đưa Bạch Ngọc Trúc ra khỏi rừng.
Bạch Ngọc Trúc vô cùng yếu ớt nằm trên lưng ta: "Thẩm Gia Ngôn, ai cần cô lo.”
Ta cắn răng nhịn đau: "Đừng nói chuyện.”
Nàng ta nở nụ cười: "Cô càng cấm ta càng muốn nói.”
"Cô biết ngày đó ở trong bảo kính ta đã thấy gì không?"
Nàng thở hổn hển ngắt quãng nói: "Ta thấy cô bị người ta một đao chém c.hết."
“Ta rất sợ, sao ta có thể để cô c.h.ết được chứ? Từ nhỏ ước mơ duy nhất của ta là cùng cô so tài, tranh đấu cả đời, nếu cô ch.ết như vậy ta so tài với ai giờ.”
“Ta còn tưởng rằng nếu ta đi theo bên cạnh thì cô sẽ không xảy ra chuyện gì? Ai mà biết hôm nay cô lại lén ta đi một mình.”
Nàng thở hổn hển trong chốc lát, giọng càng lúc càng nhỏ: “Mà không sao, nếu giờ ta c.h.ết cũng coi là đã so với cô cả đời.”
Ngực ta thắt lại, mắt mờ đi không nhìn rõ đường, mắng: "Câm miệng, Bạch Ngọc Trúc, cô nhất định không chết đâu, đừng nói nữa.”
Nàng ta cười, hổn hển nói: "Lần này ta lại thắng."
“Cô khóc, ta không khóc, hơn nữa......”
“Y phục của cô hôm nay, không đẹp bằng y phục của ta.”
Tay nàng buông thõng xuống.
15.
Ta cõng Bạch Ngọc Trúc trên lưng bò một lúc lâu đến khi một người ăn mày thấy và cõng bọn ta đến y quán. Lúc tỉnh lại, đám ăn mày đã đi rồi, Bạch Ngọc Trúc thì vẫn chưa tỉnh lại nằm một bên, môi tím ngắt.
Sau khi người của Thẩm gia và Bạch gia nhận được tin vội đón chúng ta trở về, ngày hôm đó người hai gia tộc mắt ai cũng sưng húp lên.
Vết thương trên lưng Bạch Ngọc Trúc không chí mạng, nhưng loại độc kia lại cực mạnh, chỉ mới nửa ngày tóc của nàng đã bạc trắng gần một nửa. Bạch đại nhân mời đại phu tốt nhất kinh thành đến xem nhưng cũng liên tục lắc đầu, bảo đó là kỳ độc, ngài ấy cũng bất lực.
Muốn cứu Bạch Ngọc Châu thật sự chỉ có thể nhờ vào thuốc giải của Thẩm Giai Hòa.
Nhưng chuyện này ta không thể nói cho ai được, cho đến khi Ninh Vô Đạo nghe được tin ta bị thương liền vội chạy tới.
Ta nhìn thấy ngài ấy liền vội đuổi hết người ra ngoài, nói năng lộn xộn kể lại chuyện xảy ra lúc nãy.
Đầu ta lúc đó thật sự rất loạn, có rất nhiều chuyện không rõ bèn túm lấy ngài ấy hỏi: "Ngài nói xem sao cô ta lại có thể quay lại? Là ai đã giúp cô ta? Rõ ràng rất nhiều người đã thấy cô ta rời đi rồi mà!”
Ninh Vô Đạo không ngừng trấn an ta: "Có lẽ vẫn có chuyện chúng ta không biết được, nàng đừng nóng vội, ta sẽ cho người điều tra rõ ràng.”
“Còn có tên đạo sĩ kia nữa, ta chưa bao giờ nghe chuyện Thẩm Giai Hoà lại quen đạo sĩ, hắn cứ thế xuất hiện rồi biến mất, rốt cuộc hắn ta là ai chứ?”
Ninh Vô Đạo sững sờ, ánh mắt né tránh một hồi, trước khi ta phát hiện đã bình thường trở lại: "Nàng yên tâm, chuyện rồi sẽ rõ thôi."
Ta hốt hoảng gật đầu, nghĩ một lúc rồi vén chăn bước xuống giường.
“Bọn họ nhất định còn ở trong thành, ta còn nhớ rõ họ trông ra sao, để ta vẽ ra, sai người bí mật tìm kiếm.”
“Gia Ngôn, đừng nhúc nhích, chân nàng còn bị thương đó.”
Ninh Vô Đạo muốn ngăn ta lại, nhưng giờ ta chỉ muốn bắt được Thẩm Giai Hoà, bỏ ngoài tai lời ngài ấy nói.
Cuối cùng, ngài ấy chỉ có thể đến trước bàn giúp ta mài mực..
Ngài ấy nhìn chằm chằm ta một lúc lâu rồi nói: "Gia Ngôn, nếu không tìm thấy bọn chúng thì phải làm sao?"
Ta sững lại, nếu không tìm thấy bọn họ thì có lẽ sẽ như Thẩm Giai Hoà nói, ta sẽ liền đoạn tuyệt quan hệ (*) với Tiêu Kính Thành.
* 一刀兩段: Nhất đao lưỡng đoạn, chặt 1 nhát đứt làm 2 khúc. Ý nói 1 nhát dao trí tuệ chặt đứt kiến giải chấp có, chấp không. Ví dụ thái độ cương quyết, dứt khoát không để bị tình cảm lôi cuốn, cám dỗ. Ở đoạn này í là giữ lời hứa với TGH, vĩnh viễn không gặp lại TKT.
Ta nắm chặt cây bút trong tay, cúi đầu tiếp tục vẽ: "Ta không biết, đi một bước tính một bước đi.”
Ninh Vô Đạo lấy đi bức họa, cho người lục tung cả kinh thành tìm kiếm suốt hai ngày nhưng làm cách nào cũng không tìm thấy bọn họ, chỉ tìm thấy Bảo Thiền mất tích hai ngày.
Em ấy không bị sao cả, chỉ là do đói quá nên ngất đi.
Đêm em ấy được tìm thấy, ta nhận được một cây Trâm, nó là của Thẩm Giai Hoà.
Cô ta đang thúc giục ta giữ lời hứa.
Ninh Vô Đạo cầm trâm, ánh mắt mờ mịt nhìn ánh nến hiu hắt.
“Thẩm Giai Hòa xuất quỷ nhập thần, lại có cao nhân hỗ trợ, muốn tìm cô ta thật sự rất khó. Hơn nữa, tình trạng này của Bạch cô nương e là không trụ được lâu, hiện tại muốn cứu cô ấy có lẽ chỉ còn cách thuận theo ý Thẩm Giai Hoà.”
Ta nắm bàn tay lạnh lẽo của Bạch Ngọc Trúc, không nói gì.
“Nàng dù sao cũng phải lựa chọn, còn cứ tiếp tục trì hoãn, Bạch cô nương có lẽ sẽ không qua khỏi”
Ngài ấy nhìn ta, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Đối với nàng, Thái tử điện hạ còn quan trọng hơn mạng của Bạch cô nương hả?”
“Đương nhiên không phải!”
“Vậy nàng còn do dự làm gì?”
Ta nghẹn ngào không dám nhìn thẳng vào mắt ngài ấy, cúi đầu nhìn Bạch Ngọc Trúc đang hôn mê bất tỉnh.
Im lặng một lát, ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện Ninh Vô Đạo xóa đi vết sẹo trên tay ta, vội nắm lấy tay ngài ấy hỏi: "Ảo thuật hôm đó? Ngài có thể thực hiện lại cái hôm đó ngài cho ta xem không? Ta xin ngài, xin ngài cứu lấy Bạch Ngọc Trúc đi.”
Hắn hơi sững người nói: "Ta chỉ có thể làm giảm triệu chứng, nhưng muốn giải hết độc thì e là phải dùng đến thuốc giải.”
“Chỉ cần để nàng ta sống thêm ít ngày cũng được, còn có hy vọng tìm được thuốc giải!”
Hắn không nói gì nhìn ta thở dài: "Nàng có biết để cứu nàng ấy ta sẽ bị tổn hại nửa tuổi thọ chứ?”
Ta kinh ngạc: "Tổn hại nửa tuổi thọ của ngài?"
“Đúng vậy”
"...Vậy ta có thể đổi mạng của ta cho cô ấy không?"
“Không thể.”
“Vậy, đổi cho ngài thì sao?”
“Ta không cần mạng của nàng.”
Ninh Vô Đạo nhìn ta chậm rãi nói: "Gia Ngôn, ta có thể cứu nàng ấy, nhưng ta có một điều kiện.”
Lòng ta nặng trĩu.
Ta thật sự rất sợ việc người ta thương lượng với ta, bởi vì mỗi lần như thế ta đều mất đi cái gì đó.
Ta chần chờ nói: "Ngài nói đi.”
“Ta muốn nàng gả cho ta." Ngài ấy lớn tiếng nhìn ta
Vừa dứt lời, trời đang đầy nắng bỗng sấm vang trời.
Ngài ấy liếc ra ngoài cửa sổ nhìn mưa gió hoành hành, trong mắt có chút tàn nhẫn như đang chống lại gì đó.
Ngài ấy nắm chặt tay, quay ra nhìn ta hỏi: “Nàng có đồng ý không?"
Đây là lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt chiếm hữu này của ngài ấy.
"Không phải lúc trước ngài nói ngài chỉ coi ta là bạn thôi sao?"
“Trước kia, ta chỉ là không muốn tranh giành, nhưng hiện tại ta muốn thử xem sao.”
Ta nhìn Ninh Vô Đạo trước mắt, càng lúc càng thấy xa lạ, cứ như ngài ấy không còn là người mà ta từng quen. Nhưng có lẽ ta không còn lựa chọn nào khác.
Thật lâu sao ta mới gật đầu: "Được, chỉ cần ngài chịu cứu cô ấy, chuyện gì ta cũng chịu.”
Hình ảnh Tiêu Kính Thành dưới cơn mưa lại hiện ra trước mắt làm tim ta thắt lại như có vật gì xuyên qua. Nếu là hai tháng trước, ta nhất định nghĩ cũng không dám nghĩ việc kết hôn với Ninh Vô Đạo lại là lựa chọn đau đớn như vậy.”
“Ta nhất định sẽ cứu sống cô ấy.”
Ngài ấy mỉm cười nhẹ nhõm.
Bình luận facebook