-
Phần II
4.
Một chút nhạc đệm trong bữa tiệc sinh nhật kết thúc sớm hơn dự kiến.
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khoanh tay trước ngực, im lặng như chờ anh chủ động giải thích.
Tống Triều quỳ xuống, buồn bực nói:
"Tiểu Niệm, anh sai rồi."
Tôi khịt mũi: "Sai ở đâu?"
Anh thấp giọng nói: “Chọc đào hoa, không giữ được nam đức.”
“Còn làm Tiểu Niệm bị liên lụy, còn phải thay anh xử lý.”
"Còn gì nữa không?"
Tống Triều ánh mắt lảng tránh: “…Anh không nên hút thuốc.”
Tôi nhéo tai anh nói: “Tên nhóc này bây giờ còn dám hút thuốc, cẩn thận em tẩn anh một trận đấy.”
Tống Triều nắm lấy tay tôi, biện hộ: “Đó là vì anh nhớ em quá, đợi em về anh bỏ thuốc mà.”
Đôi mắt anh rất tập trung, trong đôi mắt màu hổ phách của anh ấy phản chiếu hình ảnh của tôi.
Tôi không khỏi mềm lòng:
“Không được hút thuốc nữa, nó không tốt cho bệnh của anh.”
Tống Triều mắc chứng rối loạn lưỡng cực, khi còn nhỏ thường xuyên đánh nhau với những đứa trẻ khác.
Cho đến khi tôi chuyển đến cạnh nhà anh, đối xử tốt với anh, chơi cùng với anh.
Tôi phải mất mười năm mới khiến anh ấy bỏ đi phần gai góc, hoàn toàn tin tưởng dựa vào tôi.
Nhưng Lê Khinh Khinh lại nghĩ có thể dùng một năm để công lược anh, đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Cái gì của tôi là của tôi, không ai có thể lấy đi được.
Tống Triều nằm trong lòng tôi, cọ cọ, ánh mắt tối sầm:
“Tiểu Niệm, đừng lén lút cho anh uống thuốc nữa.”
Anh ấy ngước nhìn tôi và nói: “Chỉ cần em bảo anh uống thì anh sẽ nghe lời em mà.”
Tôi sờ đầu anh, đổi chủ đề: “Đã lâu rồi em cũng chưa nói, em rất nhớ anh.”
Quả nhiên, Tống Triều nhanh chóng quên đi cảm giác khó chịu trước đó và bắt đầu quấy rầy tôi bằng những lời lẽ âu yếm đầy yêu đương.
Vốn biết rằng Lê Khinh Khinh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc nhưng không ngờ cô ta lại hành động nhanh như vậy.
Thứ hai là ngày đầu tiên tôi đến trường, Lê Khinh Khinh nhìn tôi với vẻ mặt u ám.
Bởi vì lúc này tôi đang ngồi ở vị trí cô ta muốn ngồi nhất, trò chuyện và cười đùa với đối tượng công lược của cô ta.
Sau giờ học, cô ta đi thẳng ra khỏi lớp rồi quay lại với vẻ mặt thoải mái.
Cô ta gõ gõ vào bảng đen thu hút sự chú ý, đứng giữa bục giảng, rõ ràng là đang nói chuyện với cả lớp nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
"Sau một thời gian cùng thầy giáo trao đổi, tuần sau lớp chúng ta sẽ có một lần đổi chỗ ngồi lớn. Mọi người có thể lựa chọn chỗ ngồi yêu thích dựa theo thành tích thi thử, cho nên mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, ôn tập thật kỹ nhé.”
Cô ta vừa dứt lời, cả lớp trở nên náo động.
"Tốt quá, tôi từ lâu đã không thể chịu nổi Dương Phàm rồi, cậu ta suốt ngày chơi bóng, về tới lớp đều mồ hôi đầm đìa, miệng nói liên hồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của tôi!"
"Cuối cùng thì tôi cũng có thể đổi chỗ và hít thở không khí trong lành rồi, yeah!"
"Không sao cả, dù sao tôi cũng không có lựa chọn nào khác."
Có người không muốn thay đổi: “Đổi chỗ ngồi thì ai sẽ dạy toán cho tôi đây? Không, tôi phải bảo vệ bạn cùng bàn của mình!!!”
"Không, thầy chủ nhiệm đã lâu không sắp xếp lại chỗ ngồi rồi, sao đột nhiên lại thay đổi vậy.."
Nghe vậy, Tống Triều cũng nhướng mày liếc nhìn Lê Khinh Khinh.
Cô ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Kết quả, Tống Triều chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi không đổi.”
Lê Khinh Khinh không hề tức giận mà càng cười to hơn: “Bạn học Tống, việc này không phải do cậu quyết định, tôi chỉ là truyền đạt lại ý kiến của giáo viên chủ nhiệm mà thôi.”
Tống Triều ném cuốn sách trong tay xuống, chuẩn bị đi đến văn phòng.
Tôi kéo anh ấy lại và ánh mắt ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Anh bất đắc dĩ ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Anh không muốn xa em.”
"Em biết."
Sau đó anh ấy nhìn tôi và ngay lập tức hiểu ý tôi.
Cái ý nghĩ ngớ ngẩn của Lê Khinh Khinh tưởng có thể vả được vào mặt tôi sao, tôi có phải kẻ ngốc đâu mà không hiểu được ý tứ của cô ta?
Theo như tôi được biết, Tống Triều và cô ta luôn chia nhau vị trí thứ nhất và thứ hai của lớp, có thể cô ta nghĩ rằng tôi là du học sinh nên khó thích nghi được với phong cách học tập trong nước, khi đó tôi sẽ không thể đạt được điểm cao trong kỳ thi thử. Lúc đó, cô ta đương nhiên có thể ngồi xuống vị trí bên cạnh Tống Triều.
Và khi đó sẽ gần quan được ban lộc.
Tiếc rằng trước khi ra nước ngoài tôi cũng là người Trung Quốc, không thể quên cội nguồn.
Tôi không khỏi bật cười khi thấy nụ cười tự tin của Lê Khinh Khinh.
Tốt quá, cô ta thú vị hơn nhiều so với những kẻ công lược trước đó.
5.
Đêm trước kỳ thi thử lớp 12, nhân lúc Tống Triều ra ngoài mua đồ ăn nhẹ cho tôi thì Lê Khinh Khinh đến trước cửa nhà tôi.
Cô ta nhìn thấy tôi đang nghiên cứu câu hỏi, liếc nhìn và chỉ ra một câu tôi đã làm sai.
Tôi nói đúng nhưng cũng không sửa lại.
Lê Khinh Khinh thấy vậy, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: "Thôi quên đi, tôi đoán cô cũng không hiểu được đáp án."
"Nói thật với cô, tôi và Tống Triều chính là trời sinh một cặp, nhân lúc còn sớm cô hãy rời xa cuộc sống của chúng tôi, tránh xa anh ấy càng xa càng tốt, nếu không thì kết cục của cô sẽ cực kỳ bi thảm.”
Tôi không biết kết thúc của mình.
Đơn giản chính là nhà tan cửa nát, bị bạn bè phản bội bỏ mặc, sau khi chết không có người đến nhận xác.
Ngẫm lại những điều đó thì đúng thật là rất bi thảm.
Nhưng tôi chính là muốn đánh cược với số phận.
Đối với Tống Triều, tôi tuyệt đối sẽ không thua.
Tôi phớt lờ cô ta và tiếp tục làm đề, đem những lời cô ta nói từ tai trái sang tai phải.
Lê Khinh Khinh thấy vậy không hề khó chịu mà mỉm cười ghé sát vào tai tôi:
"Nhân tiện, tôi có tin tốt cho cô đây."
“Chẳng phải cô nói chỉ khi đứng ở vị trí như cô mới xứng để cùng cô nói chuyện sao?”
"Cứ chờ đi, ngày đó không còn xa nữa đâu."
Lông mi tôi khẽ run lên, bàn tay cầm bút dừng lại.
Khi Tống Triều quay lại, Lê Khinh Khinh cũng không có ý định dây dưa với tôi nữa, xoay người rời đi.
Tống Triều đặt trà sữa lên bàn, tò mò hỏi:
"Cô ta nói gì với em?"
Tôi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Không có gì to tát, anh không cần xen vào đâu.”
Tống Triều không nói nhiều, nhưng sau lưng lại trở nên im lặng.
Trên bục giảng, thầy giáo đang thao thao bất tuyệt giảng đề bài tôi vừa thi.
Khi nói đến câu hỏi mà Lê Khinh Khinh đã chỉ ra cho tôi, ông ấy đã yêu cầu học trò cưng của mình là Lê Khinh Khinh lên bảng để nói về cách làm bài của cô ta.
Nhưng dù Lê Khinh Khinh tính toán thế nào, cô ta cũng không thể nghĩ ra được đáp án chính xác.
Thầy giáo đẩy gọng kính lên và cau mày.
Sau khi nghiên cứu lại cùng các giáo viên khác, thầy nhận thấy đề bài này có phần không ổn, từ đáp án đúng lại sai.
Câu trả lời của tôi mới là đúng.
Lê Khinh Khinh hơi quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác.
Sau giờ học, cô ta đi đến trước mặt tôi và nói: "Đừng đắc ý. Lần này chỉ là do cô may mắn mà thôi. Tôi nhất định sẽ thắng cô trong kỳ thi thử."
Tôi khinh thường nhìn lại
Cuối cùng cũng đến kỳ thi thử, vừa mới bắt đầu được hai mươi phút thì bút của tôi đột nhiên hết mực.
Tôi định lấy một cái ruột bút khác để đổi nhưng phát hiện ra nó đã bị thay thế.
Trong hộp bút toàn bộ ruột bút đều bị đổi thành không có mực.
Trực giác đầu tiên của tôi là nhìn Lê Khinh Khinh.
Mắt cô ta chạm mắt tôi, khóe miệng cô ta cong lên, lúc đó tôi đã biết chắc chắn chuyện này là do cô ta giở trò.
Thật là ấu trĩ.
Kết quả kỳ thi thử được công bố sớm, tôi lấy thành tích đứng nhất khiến cho cả lớp chấn động.
"Hạ Niệm hóa ra là học bá!"
"Tôi giỏi quá, tôi thậm chí còn cao hơn Tống Triều những 10 điểm."
"Quả nhiên, thế giới này không thiếu nhất chính là học bá."
…
Khi Lê Khinh Khinh nhìn thấy bảng điểm, ánh mắt cô ta hiện lên đầy vẻ ghen tị.
Tôi biết cô ta có bàn tay vàng, nhưng bàn tay vàng không phải là chía khóa vạn năng, dù sao cũng không thể so sánh với nỗ lực và trí tuệ của con người.
Cô ta lấy mất bút của tôi nên tôi không thể làm bài thi được, lúc đó tôi thừa nhận là mình rất khó chịu
Nhưng chợt trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, tôi nhớ ra lúc ký vào phiếu đăng ký vào phòng thi, thầy giáo đã mượn một cái bút của tôi.
Vì vậy tôi đã liên hệ với giám thị mong được lấy lại cái bút đó.
Dù mất một chút thời gian nhưng xét cho cùng, tôi là người hàng năm đều nhận được học bổng nước ngoài, tham gia bảy, tám cuộc thi quốc tế và được xếp hạng là nhân tài ưu tú.
Một bài thi thử nho nhỏ không thể làm khó được tôi.
Lê Khinh Khinh nỗ lực hơn bình thường, nhưng vẫn không quên thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt Tống Triều.
Hôm đó, ngay khi vừa bước vào lớp, tôi và Tống Triều đã nhìn thấy sữa và bánh dứa trên bàn của cậu ấy.
Không cần nói cũng biết là ai để ở đây.
Tống Triều cau mày, cầm đồ Lê Khinh Khinh đưa tới ném vào thùng rác phía sau.
Sữa tràn ra khắp sàn nhà.
Các bạn học bị hành động hung dữ của Tống Triều dọa sợ, không khí im lặng bao trùm cả lớp.
Tống Triều hai tay chống ở bàn, thở hồng hộc, thái dương nổi gân xanh.
Anh ấy hơi mất kiểm soát một chút.