6.
Đúng lúc này, Lê Khinh Khinh từ phòng giáo viên trở về.
Tống Triều nhìn chằm chằm vào cô ta, trước khi anh ấy kịp tóm lấy cổ Lê Khinh Khinh thì tôi đã đến chỗ cô ta trước.
Lê Khinh Khinh đẩy tôi ra và hỏi tại sao tôi lại vứt bữa sáng cô ta mang đến cho Tống Triều.
Hóa ra vừa bước vào cửa cô ta đã nhìn thấy thùng rác bừa bộn, cô ta tưởng tôi ghen tị nên ném đồ vào thùng rác, còn sự bất thường của Tống Triều là vì anh ấy bất mãn với hành động của tôi.
Cô ta lo cho chính mình rồi nói: “Tôi biết cô xuất thân cao quý, coi thường những thứ rẻ tiền này, nhưng tôi đã đưa cho Tống Triều, những thứ đó là của cậu ấy, cô không có quyền vứt chúng đi! "
Cô ta nhập tâm đến mức không để ý đến vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của các bạn cùng lớp.
Tôi cũng tỏ vẻ vô tội.
Cô ta thực sự…rất khó….
Nhiều năm nay, Tống Triều ngụy trang rất tốt nhưng hôm nay lại bị sữa bò kích thích đến phát bệnh.
Không ai biết rằng thứ Tống Triều ghét nhất chính là sữa chứ không phải thứ khác.
Khi Tống Triều còn nhỏ, anh bị bọn trẻ ở trường mẫu giáo bắt nạt vì khác biệt với những đứa trẻ khác.
Bọn chúng đổ sữa thừa lên người anh, ngồi lên người anh như cưỡi ngựa, mà cha của Tống Triều lại không hề quan tâm đến việc đó.
Ông tin rằng con trai của mình không nên là một kẻ vô dụng bị bắt nạt, người không biết phản kháng thì không xứng đáng làm con trai ông.
Dưới sự bạo hành lạnh của cha Tống, chứng rối loạn lưỡng cực của Tống Triều ngày càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùng phải dùng thuốc để điều trị.
Lê Khinh Khinh ơi là Lê Khinh Khinh, sao cô lại ngu ngốc đến mức chuyện đơn giản như thế này mà còn không biết?
Tôi cần phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục chơi đùa với cô không nữa?
"Hạ Niệm, xin hãy xin lỗi tôi và bạn học Tống."
"Cô cũng phải xin lỗi các bác nông dân đã vất vả chăn nuôi trồng trọt ngoài đồng dưới cái nắng gay gắt!"
Khi tôi định thần lại, tôi nghe được toàn những lời ra lệnh của cô ta.
Tôi mím môi, vừa định nói thì đã có người nhanh chân đến trước
"Tiểu Niệm, để anh xử lý."
Tống Triều kéo tôi lại bên cạnh, tâm tình đã ổn định lại, nhẹ nhàng mời Lê Khinh Khinh:
"Vì cậu đã mua bữa sáng cho tôi rất nhiều lần, để cảm ơn thì ngày mai tôi muốn mời cậu một bữa, được chứ?"
Lê Khinh Khinh vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”
Sau khi phản ứng lại, cô ta liên tục trả lời: “Có thể, đương nhiên có thể.”
Tống Triều thậm chí còn cười nói với cô ta: "Vậy là tốt rồi, hy vọng ngày mai cậu có thể đến cuộc hẹn đúng giờ."
Lê Khinh Khinh khẽ gật đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của tôi, cô ta vênh mặt đầy đắc ý.
Chuông vào học vang lên, mỗi chúng tôi trở về chỗ ngồi của mình.
Tôi hơi lo lắng về tình trạng của Tống Triều
"Tiểu Triều..."
Ở dưới gầm bàn anh ngoắc ngoắc tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, Tiểu Niệm, anh biết rõ mình đang làm gì.”
Nhưng tới cuối tuần, tôi vẫn không yên tâm để Tống Triều một mình.
Nếu Tống Triều không thể kiềm chế được tính tình nóng nảy của mình, một khi phát sinh ra việc ngoài tầm kiểm soát khiến sự việc trở nên nghiêm trọng thì đối với chúng tôi đều không tốt.
Lúc đó thì cha của Tống Triều cũng sẽ tước bỏ quyền thừa kế của anh ấy.
Điều cha Tống thường nói là:
"Con là con trai của ta, nhưng người thừa kế của ta tuyệt đối không được là một kẻ điên."
Tiểu Triều bị nhốt lại để chữa bệnh, mỗi ngày phải uống rất nhiều thuốc.
Dù lớn lên thì cậu ấy vẫn rất ghét uống thuốc nên tôi đành phải trộn thuốc vào bánh kem dần dần lừa cậu ấy uống thuốc.
Nhiều năm qua, Tống Triều không uống thuốc nhưng lại ngụy trang rất tốt.
Ít nhất cha Tống chưa bao giờ nghi ngờ.
Tôi không thể để bất cứ ai ảnh hưởng đến việc Tống Triều thừa kế tập đoàn Tống thị được.
Tôi theo Tống Triều vào phòng riêng bên cạnh, không lâu sau Lê Khinh Khinh cũng tới.
Có thể thấy cô ta ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, khuôn mặt đầy chờ mong.
Thật không may, không lâu sau khi cô ta bước vào, tôi nghe thấy âm thanh đồ vật bị vỡ.
Khi tôi bước vào thì thấy Tống Triều đang bóp cổ Lê Khinh Khinh.
Lần đầu tiên, trong mắt Lê Khinh Khinh hiện lên sự sợ hãi và khao khát sống sót.
Tôi liều mạng kéo tay Tống Triều ra, ôm chặt lấy anh, an ủi anh bình tĩnh lại.
Sau khi Tống Triều buông Lê Khinh Khinh ra, cô ta vẫn ho dữ dội.
Cô ta ôm cổ bỏ chạy.
7.
Tôi đưa Tống Triều về nhà rồi gọi bác sĩ gia đình đến
Uống thuốc xong, Tống Triều quấn lấy tôi, nắm lấy tay tôi nhất quyết không buông
“Thật xin lỗi, Tiểu Niệm, anh lại gây phiền phức cho em rồi…”
"Nhưng xin em...đừng đi...đừng rời bỏ anh."
Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh, cảm xúc trong lòng rất phức tạp.
Ban đầu tôi nghĩ rằng sau trải nghiệm kinh hoàng này, Lê Khinh Khinh sẽ ngừng lại một thời gian.
Nhưng không ngờ cô ta lại thay đổi bản thân, ngóc đầu quay lại.
Thực sự, nếu không phải là đối thủ của nhau thì tôi rất muốn làm bạn với cô ta.
Cô ta ngoan cường hơn những công lược giả mà tôi từng gặp trước đây, giống như một con gián đập mãi mới chết.
Lần này gặp mặt, Lê Khinh Khinh mặc một bộ váy cao cấp, ngọt ngào gọi tôi là chị.
Cô ta đứng cạnh bố tôi, vẻ mặt không biểu cảm.
Trong lòng tôi có một dự cảm chẳng lành: "Ai là chị của cô? Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ!"
Lê Khinh Khinh nhẹ nhàng đi từng bước xuống cầu thang đến gần chỗ tôi:
“Cô còn chưa biết sao, tôi mới thật sự là thiên kim của Hạ gia, còn cô chỉ là tu hú chiếm tổ mà thôi.”
Tôi cau mày: “Ý cô là gì?”
Lê Khinh Khinh mỉm cười nhẹ nắm lấy cánh tay bố tôi: “Ý chính là đây mới là bố ruột của tôi, còn người phụ nữ đang nằm trong bệnh viện cần chi phí điều trị cắt cổ kia mới chính là mẹ của cô.”
Trong mắt cô ta đầy ác ý.
Tôi hiểu rồi
Lê Khinh Khinh lợi dụng bàn tay vàng của mình can thiệp vào thân thế của chúng tôi, bây giờ tôi chẳng có gì, còn cô ta thì đứng ở vị trí của tôi và tỏa sáng rực rỡ.
Cuối cùng tôi đã hiểu những gì cô ta nói với tôi trước kỳ thi thử.
Công lược giả bất ngờ xuất hiện nói với tôi với thái độ ngạo mạn như vậy: “Chỉ cần tôi muốn, bất cứ điều gì tôi đều có thể làm được”.
Cô ta ghé sát vào tai tôi và dùng bằng giọng mà chỉ có hai chúng tôi mới nghe được:
"Hạ Niệm, cô hiện tại chỉ là một con chó lạc, cô lấy gì để đấu với tôi? Nhân lúc còn sớm tốt nhất là nên từ bỏ đi."
Tôi mím môi tát cô ta hai cái:
"Cô thật đúng là không biết xấu hổ."
Lê Khinh Khinh trong mắt nhanh chóng ứa nước: “Tôi biết cô ban đầu rất khó tiếp nhận, nhưng cô cũng thể đánh tôi như vậy được.”
Bố tôi cũng đến mắng tôi: "Đây là cách bố đã dạy con suốt bao năm qua sao? Giáo dưỡng của con ở đâu? Đúng là không cùng huyết thống thì có dạy dỗ như thế nào thì vẫn không thể thay đổi được bản chất."
Tôi nhìn cảnh này với ánh mắt lạnh lùng, im lặng không lên tiếng.
"Xin lỗi Khinh Khinh ngay, hoặc cút khỏi nhà họ Hạ!"
Tôi cầu còn không được.
Lúc sắp xếp hành lý, Lê Khinh Khinh dùng kéo cắt hết quần áo mà tôi đã đóng gói.
Cô ta nói: “Những thứ này lẽ ra phải là của tôi, cô dựa vào cái gì mà mang chúng đi?”
“Vì những thứ này vốn dĩ là của tôi, nên việc tôi không thích nữa mà cắt bỏ đi thì cũng chẳng cần phải có lý do đúng không?”
Tôi cũng lười phải dọn cái bãi chiến trường đó.
Trước khi rời đi, tôi nhìn ánh sáng trên người cô ta càng lúc càng yếu, không khỏi khuyên Lê Khinh Khinh:
"Đừng lạm dụng bàn tay vàng, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."
Lê Khinh Khinh trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi: “Sao cô biết tôi có bàn tay vàng…”
Tôi nên nói thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ nói tôi cũng từng là một công lược giả à!
Lúc đầu, cũng giống như cô ta, tôi nhận nhiệm vụ công lược nhân vật mục tiêu một cách trắng trợn.
Để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tôi thậm chí còn chà đạp lên chính tôn nghiêm của mình, liều mạng mà lấy lòng mục tiêu công lược.
Nhưng tôi vẫn thất bại, tiếp nhận trừng phạt, khi đó ý thức tự giác của tôi đột nhiên thức tỉnh.
Tôi không yêu hắn ta, vậy tại sao tôi lại phải hạ thấp bản thân để mình phải chịu nhục nhã đến vậy?
Chinh phục một người đàn ông tôi không yêu thì có ích gì?
Vì vậy, cái giá phải trả để lấy lại được mạng sống, trở thành một người bình thường là hoàn thành nhiệm vụ công lược khó khăn nhất lúc bấy giờ.
Tôi và Tống Triều là bạn thanh mai trúc mã, chúng tôi đã rất hạnh phúc khi bên nhau.
Nhưng khi tuổi tác ngày càng tăng, càng ngày càng có nhiều công lược giả công lược Tống Triều.
Mà tôi đã quá quen thuộc với hệ thống công lược rồi, liếc mắt một cái là có thể nhận ra thân phận thật sự của công lược giả.
Lê Khinh Khinh chỉ sửng sốt một giây, sau đó không thèm quan tâm phản ứng lại nói: "Vậy ra cô chính là thứ rác rưởi mà hệ thống công lược dùng làm tài liệu giảng dạy phế vật."
Cô ta cười khẩy: “Tôi khác với cô, tôi thích cảm giác hưng phấn khi chinh phục thành công đối tượng công lược. Xương càng cứng thì càng ngon.”
Cô ta không hề sợ hãi chút nào, dù sao tôi chỉ có tiền còn cô ta ngoài tiền thì còn có bàn tay vàng, ai nhìn vào cũng đều nghĩ tôi ở thế yếu.
Lê Khinh Khinh chớp chớp mắt: “Tôi cho cô một đề nghị, rời khỏi Tống Triều, nếu không những người xung quanh cô sẽ gặp bất hạnh đấy.”
“Tôi có thể nhìn ra cô thực sự rất thích Tống Triều, nhưng tôi cũng không ngại nói cho cô biết, nhiệm vụ của tôi là công lược Tống Triều, cậu ấy chỉ có thể là của tôi thôi.
"Trước kia là do tôi bất cẩn, coi nhẹ rất nhiều thứ nhưng bây giờ sẽ không như thế nữa đâu.”
Bình luận facebook