• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Sinh tồn trong nhà tang lễ (2 Viewers)

  • Chương 1

1.

Bạn thân của tôi tự t* vì bị bắ.t n.ạt ở trường.

"Di ảnh của Đoàn Ninh Ninh chụp trông lẳng l.ơ thật đấy."

"Muốn xuống đị.a ng.ục làm phú nhị đại, dù sao lúc sống cũng không thành công."

Những bạn học đến vi.ếng đều cười đùa, coi nhà ta.ng lễ như khu vui chơi.

Đột nhiên, điện thoại của tôi không ngừng rung lên, tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn.

"Ở đây không có ai mặc đồ đỏ, không được nói chuyện với những người mặc đồ đỏ, cũng không được nhìn thẳng vào những đôi mắt đỏ."

"Đừng quay lại khi đứng ở bậc thềm thứ mười bốn, đặc biệt là khi ai đó gọi tên bạn từ phía sau."

"Lò th.iêu là một nơi tốt, nhưng vui lòng không sử dụng nó quá 2 phút mỗi lần."

"Phòng nghỉ rất an toàn nhưng mỗi lần chỉ 6 người có thể vào. Nếu vượt quá số lượng người, sẽ không còn an toàn nữa."

"Camera giám sát trong nhà ta.ng lễ không đáng tin! Không đáng tin! Không đáng tin!."

......

"Bị đi.ên à!."

"Nhàm chán, ai đang giả thần giả qu.ỷ thế?."

"Ch*t tiệt, ai lại muốn đến đây chứ, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

Các bạn cùng lớp la hét, ch.ửi bớ.i, nhưng đột nhiên không khí như đông cứng lại.

Bởi vì trong bản đồ trên điện thoại di động, không có thông tin nào về nhà ta.ng lễ này cả.

Tôi mơ hồ có cảm giác không được ổn cho lắm.

Không tìm thấy, vậy làm thế nào họ đến được đây?

"Đoàn Ninh Ninh khi còn sống bị các ngươi bắ.t n.ạt thành ra như vậy rồi, mấy người thế mà còn có mặt mũi tới đây sao?”

Không chỉ bị bắ.t n.ạt, trong khi làm bài thi, có người cố tình ném tờ giấy có đáp án lên bàn của cậu ấy, và giáo viên không phân biệt đúng sai buộc tội cậu ấy gi.an l.ận.

Cuối cùng Duẫn Ninh Ninh đã bị loại khỏi danh sách những học sinh trao đổi ở nước ngoài.

Lúc đó, mấy người bạn học gài bẫ.y, tố cáo cậu ấy đều đến.

Các bạn cùng lớp nhìn nhau , và những biểu cảm kì lạ của họ đã cho tôi biết rằng.

Bọn họ có những bí mật.

Hơn nữa còn là những bí mật không thể để cho người khác biết.

2.

Bầu không khí dần trở nên nghiêm trọng, bởi vì chúng tôi không nhìn thấy một nhân viên nào trong nhà ta.ng lễ cả.

Không gian yên tĩnh đến khiến tôi mơ hồ có cảm giác ho.ảng lo.ạn không thể giải thích được.

Tệ hơn nữa là mạng đã bị chặn.

Nhà ta.ng lễ nằm ở vùng ngoại ô, lúc chúng tôi đến trời còn nắng nhưng bây giờ lại đầy sương mù trắng xoá. Vài bạn học nam thiếu kiên nhẫn ch.ửi bớ.i, lao vào trong sương mù, cố gắng ra ngoài bắt taxi.

Màn sương mù dày đặc, nuốt chửng khiến bóng dáng họ mất hút trong tích tắc.

Đột nhiên, tôi thoáng thấy một bóng đen lướt qua trong sương mù.

Đó là… cái gì?

Trong lòng tôi có một linh cảm xấu, khoảnh khắc tiếp theo.

Một tiếng kêu th.ảm th.iết vang lên.

Tim tôi đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng, tiếng gào thét ở phía xa không ngừng vang lên, xen lẫn tiếng da thịt bị x.é rách, khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Trong sương mù, vài đôi mắt đỏ tươi kỳ lạ xuất hiện.

Nhìn chằm chằm vào chúng tôi mà không chớp mắt.

Hơi thở của tôi như ngừng lại.

Khuôn mặt của những con qu.ái vật được bao phủ bởi những đốm x.ác ch*t, chúng có tứ chi như con người nhưng đôi mắt của chúng có màu đỏ sẫm và m.áu chảy ra từ những chiếc răng nanh của chúng.

"Để hồi sinh một người đã ch*t, cần phải gi*t 3 người sống."

Có 9 chàng trai vừa đi ra ngoài.

Vừa hay có 3 qu.ái vật được hồi sinh.

Bây giờ không chỉ tôi mà mọi người đều nhận ra.

Các quy tắc, tất cả đều là sự thật!

3.

"Người ch*t, người ch*t sống dậy!".

"A a a a a a a…”

"Bọn họ trèo ra từ xe ta.ng!".

Các bạn học bỏ chạy theo bản năng, nhưng cho dù họ có chạy nhanh đến đâu thì họ cũng không thể nhanh như qu.ái vật. Một số nữ sinh ngay lập tức đã bị ăn thịt một cách dã m.an.

Bạn cùng lớp ngã dưới chân tôi, một lượng lớn m.áu chảy ra từ những vết cắn, lan trên mặt đất.

Khi nhìn thấy đôi mắt mở to của một cô gái đã ch*t, tôi sợ hãi đến mức ngã qu.ỵ xuống đất.

Nhưng cùng lúc đó, tôi nhớ ra một quy tắc.

"Đừng nói chuyện với những người mặc đồ đỏ, đừng nhìn vào đôi mắt đỏ."

"Nếu bạn nhìn thẳng, xin đừng chớp mắt."

Không thể chớp mắt!

Không thể chớp mắt!

"Đừng chớp mắt, bọn chúng có thể nhận biết đồng loại dựa vào cái nháy mắt!"

Tôi lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng vào thời khắc sống ch*t, con người ta không khống chế được biểu cảm nhỏ bé đến vậy trên khuôn mặt.

X.ác ch*t bắt đầu ngửi cổ tôi.

Khí lạnh từ lòng bàn chân tôi xông thẳng lên đỉnh đầu, tôi đang nhìn chằm chằm vào người ch*t, gần như mặt đối mặt, gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy những con sâu đang qu.ằn qu.ại trong mắt người kia.

Giây tiếp theo, x.ác sâu rơi vào mí mắt tôi.

Tôi là người sợ côn trùng nhất, nhưng bây giờ tôi không dám phủi chúng đi. Côn trùng ngửi thấy mùi m.áu tươi, cảm giác ngứa ngáy đau đớn do chúng qu.ằn qu.ại khiến tôi sống không bằng ch*t.

Những sợi lông trên người tôi dựng đứng lên,tôi chỉ có thể cắn môi một cách tuyệt vọng, dùng nỗi đau để nhắc nhở bản thân.

Không thể chớp mắt!

Tuyệt đối không thể!

4.

Cuối cùng, mọi người tuyệt vọng chạy trở lại nhà ta.ng lễ, đóng sầm cửa lại.

“Bang, bang bang…”

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa đi.ên cu.ồng.

Chúng tôi cố gắng hết sức để chống cự bằng trọng lượng cơ thể. Sau từng cú đập này đến cú đập khác, bên ngoài từ từ trở nên bình tĩnh lại.

Tôi ngồi bệt xuống đất, nghĩ lại còn rùng mình, hổn hển thở không ra hơi.

Nhìn lại, quần áo của tôi đã ướt sũng.

"Tất cả đi vào trong đi, chúng ta hãy làm rõ tình hình trước, không ai được phép đi vệ sinh."

Người đầu tiên tỉnh táo lại chính là lớp trưởng Tiêu Thần.

Thành tích của anh ấy xuất sắc nhất, tư duy rõ ràng, chắc chắn là người đáng tin cậy nhất đối với mọi người.

Bây giờ, chỉ còn lại khoảng một chục bạn học.

Lúc này tôi mới nhận ra rằng lý do tại sao các bạn học lại đến đây, bởi vì họ đều nhận được một đoạn tin nhắn bí ẩn.

"Có ai đó đã nhắn tin đe dọa nếu như chúng tôi không làm theo hướng dẫn thì sẽ vạch trần… Ai biết được là đến chỗ này, đến rồi mới biết đây là nhà ta.ng lễ!”

Tôi cảm thấy buồn nôn, vạch trần cái gì, bọn họ đã làm gì với Đoàn Ninh Ninh?

Căn phòng tràn ngập sự ho.ảng lo.ạn.

"Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ, cũng không được nhìn trực tiếp vào mắt đối phương… Đoàn Ninh Ninh, nhất định là cậu ta, trong tin tức từng nói lúc ch*t cậu ta mặc áo đỏ!".

Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được bộ dạng của Ninh Ninh lúc ch*t.

Cậu ấy ch*t bằng cách cắ.t cổ tay, máu chảy rất nhiều, mặc một chiếc váy đỏ xinh đẹp như một bông hoa.

Người ch*t bất đắc kỳ tử, đến khi ch*t rồi tâm nguyện được hoàn thành mới là giải thoát.

Vậy tâm nguyện của Ninh Ninh là bá.o th.ù?

Tôi đoán: "Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái ch*t của cậu ấy."

Nghe vậy, nhiều bạn học suy sụp khóc lớn.

"Không phải chứ, tôi chỉ khắc một biệt danh lên trên bàn của cậu ấy, cái này không tính đúng không?"

"Đó chính là tự s*t, đó là do tâm lý cô ta mong manh, đổ lỗi cho ai?"

Cơn giận dữ dâng trào trong lòng tôi.

"Các người muốn dùng cái vẻ bị hại nhưng thực ra là người gây chuyện đến lúc nào đây?"

Đoàn Ninh Ninh là lớp phó vệ sinh, nên nhắc nhở bọn họ không được hút thuốc trong lớp học. Mà vì lời nhắc nhở đơn giản này, họ đã tay đấm chân đá cô ấy sau giờ học, tận lực x.úc ph.ạm cô ấy.

"Người cũng đã ch*t rồi, còn nhỏ mọn, ác độc như vậy làm gì, đều là bạn cùng lớp với nhau không thể trêu chọc nhau một chút sao!"

Lúc này, có người rất tức giận.

"Nhảm nhí, tôi thấy cô ta chưa ch*t, cậu ta là người giỏi nhất trong việc giả vờ làm bạch liên hoa*, Đặng Quyên Quyên, Vương Thiên Uy, các cậu đi cùng tôi đến li.nh đư.ờng, tám mươi phần trăm tin nhắn là do mẹ cô ta gửi!"

*Bạch liên hoa: Những kẻ giả dối, lợi hại, tinh ranh trong cách họ dụ dỗ và lừa dối người khác.

Người nói chuyện tên là Đường Kiều Kiều, con gái của một quan chức cấp cao, ng.ang ng.ược độc đoán.

Cũng chính cậu ta là người lợi dụng giờ học bơi để lột đồ bơi của Đoàn Ninh Ninh, để cho mọi người vậy xem cười đùa.

Cậu ta dẫn theo người đi về phía li.nh đư.ờng.

Mẹ của Ninh Ninh vẫn đang bận rộn làm lễ tr.uy đi.ệu.

"Con gái dì ấy đã ch*t rồi, đã đủ bi thảm rồi, các người còn muốn như thế nào nữa? Cậu có bằng chứng gì chứng minh rằng bác ấy đã làm điều đó không!".

Tôi sợ cô ta gây chuyện nên đuổi theo.

Nhưng sau khi đẩy cửa vào, cả người Đường Kiều Kiều cứng đờ.

Không những cô ta, tôi còn cảm thấy như mình không thể thở được.

Hương nến người giấy đều ở li.nh đư.ờng, nhưng bên trong trống rỗng, không có người sống.

Có hai bức di ảnh trên bàn.

Đúng vậy, không sai, là hai bức.

Đoàn Ninh Ninh, và mẹ cô ấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom