• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] SINH RA ĐÃ LÀ VAI PHỤ (3 Viewers)

  • Phần III

11.

Tôi không nghĩ tới sau khi tách ra khỏi Tô Tình, vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi hào quang nhân vật chính của em ấy.

Nam sinh đó, không moi được lợi lộc gì từ tôi, vậy mà lại sinh lòng hận thù, đi khắp nơi tung tin đồn về tôi.

Gia đình hắn điều kiện không tệ, tính tình hào phóng, sau lưng còn có mấy đứa đàn em.

Thỉnh thoảng, hắn lại muốn cho tôi một phen hả giận.

Tôi từng tìm thấy chuột chết trong sách.

Sách bị ném xuống ao.

Sổ bài tập bị xé vụn.

Ghế bị bôi keo siêu dính.

Cho đến một ngày, tôi bị mấy nữ sinh chặn lại trong nhà vệ sinh, bọn họ xông lên quăng cho tôi một bạt tai, đè tôi xuống, định cởi quần áo của tôi.

Tôi đã nhẫn nhịn lâu rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Trong khoảnh khắc bị đè xuống đất, tôi lật người lên đè nữ sinh cầm đầu xuống dưới thân, tay năm tay mười đánh, đánh tung tóc ả ta.

Mấy nữ sinh còn lại thấy thế, sợ hãi liên tục lui về phía sau, chưa đợi tôi động tay, đã chạy mất dép.

Tôi nắm lấy nữ sinh bị tôi đánh khóc, bắt ả ta dẫn đường, tìm được kẻ chủ mưu ở sân bóng rổ.

Bên người hắn vây quanh có bốn hoặc năm người đi theo.

Từ khi tôi biết đi, đã học được kỹ năng sinh tồn như đánh nhau, chạy trốn này đó.

Mấy thằng nhóc mỏ còn hôi sữa kia, căn bản không phải đối thủ của tôi.

Chỉ giương nanh múa vuốt điệu bộ nửa ngày, đã bị tôi quật ngã trong một nốt nhạc

Tôi một đòn hất vai, hung hăng đè tên cầm đầu xuống đất: "Đừng tưởng tôi không biết mấy trò vặt của cậu, tôi chỉ muốn học hành đàng hoàng, đừng chọc tôi."

Nói xong, cánh tay tôi dùng sức, hắn đau đớn kêu gào như lợn chọc tiết.

Một trận này, là một mình tôi đánh hắn.

Không ngờ, thằng nhóc này lại là một kẻ cuồng SM, sau khi bị tôi đánh xong, thi thoảng lại xuất hiện, còn hỏi tôi có nhận đệ tử không.

Không chỉ có như thế, hắn còn ở trong lúc họp hội, cầm lấy micro xin lỗi tôi.

Cứ như vậy, với tư cách học sinh mới, tôi có một chút danh tiếng.

Chị gái Tô Tình, một đứa nhóc đánh nhau siêu lợi hại.

Thằng nhóc khốn kiếp đó hỏi tôi, có phải vì Tô Tình mới giỏi đánh nhau như vậy không.

“Dù sao thì, có một đứa em gái như Tô Tình, làm chị chắc chắn sẽ muốn bảo vệ cô ấy thật tốt!”

Thằng nhóc khốn kiếp nói cho tôi biết tên hắn, hắn tên là Hàn Sương.

Từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, lần đầu tiên bị đánh chính là bị tôi đánh.

Một cú đánh, lại đánh ra tình nghĩa đến vậy.

“Cút đi!”

Tôi không muốn nói chuyện vô nghĩa với hắn.

Loại thiếu gia như hắn, về bản chất cũng giống như Tô Tình, không phải người cùng thế giới với tôi.

Nhưng không ngờ, chính hắn, lại giải quyết được vấn đề thiếu tiền đau đầu nhất trong ba năm cấp ba của tôi.

12.

Tôi còn chút tiền tiết kiệm, đủ để chi trả học phí ba năm.

Phí sinh hoạt, vẫn phải nghĩ cách.

Cuối tuần đang phát tờ rơi ở quảng trường, tôi bị người ta "mời" đi.

Người đến rất lịch sự, nói có người muốn gặp tôi.

Nhìn thái độ kia thì chắc không thể là cha mẹ tôi.

Tôi bị đưa lên một chiếc Rolls-Royce.

Chiếc xe đó, tôi từng thấy ở gara nhà mình, đứng cách xa một chút, mẹ tôi đã bảo tôi cút đi, đừng chạm vào làm hỏng xe của bà.

Trên xe là một người đàn ông trung niên khí chất điềm đạm.

Tôi lục lọi tất cả ký ức trong đầu, không có người này.

"Tôi là cha của Hàn Sương."

Nhìn kỹ thì hai người bọn họ ngũ quan quả thực rất giống nhau.

Kể từ lúc tôi đánh Hàn Sương một trận đã hơn một tháng rồi, người này tìm tôi để báo thù cho con trai à?

Ông ấy nói, muốn nhờ tôi giúp đỡ, trông nom Hàn Sương.

Hàn Sương không có mẹ, ông thân là cha lại luôn bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc hắn, mới khiến hắn trở thành tính cách bá đạo kiêu căng như hiện tại.

Gần đây ông từ trong miệng Hàn Sương nghe nhắc đến tôi số lần càng ngày càng nhiều, cảm thấy tôi chắc là có thể áp chế được Hàn Sương.

Thật ra có vài lần ở chung, tôi thấy được Hàn Sương đúng là không phải người xấu gì, chỉ là luôn làm theo ý mình thích.

Tôi muốn mở lời từ chối, nhưng Hàn tiên sinh cho quá nhiều.

Yêu cầu của ông ấy đối với tôi cũng không khó lắm, khi Hàn Sương tìm tôi, cho hắn chút mặt mũi, khuyên bảo vài câu.

Nếu tính cách của Hàn Sương có thể thu liễm một chút, còn có tiền thưởng thêm.

“Đủ cho cháu lên đại học.”

Điều kiện này, nếu tôi lại từ chối, thì thật là thiếu lễ phép.

Làm bảo mẫu cho Tô Tình cũng là làm, làm bảo mẫu cho Hàn Sương cũng là làm.

Tôi chắc chắn chọn cái sau, ít nhất không phải đi ngủ cùng.

Loại người như Hàn Sương, thật ra rất dễ giải quyết, đánh một trận là xong.

Nếu không được, thì đánh nhiều trận vài trận.

13.

Hàn Sương thỉnh thoảng đến tìm tôi để tỉ thí.

Hắn hỏi tôi học ở đâu mà đánh nhau giỏi như vậy.

"Nếu cậu đi cướp thức ăn của chó hoang, cậu cũng có thể giỏi như vậy."

"Cô nói giỡn đó à, cô đường đường là đại tiểu thư Tô gia lại đi cướp thức ăn của chó hoang?"

Hắn một bộ vẻ mặt bị tổn thương, hậm hực bỏ đi,
"Không nói thì thôi!"

Tôi nhặt lên một túi lớn đồ ăn vặt mà hắn để lại, lặng lẽ đi về.

Nói thế nào đây?

Nói cách chạy sao cho mới có thể không bị chó hoang đuổi theo?

Hay nói thức ăn chó vào mùa hè không được cướp, vì nó hôi?

Nói ra, hắn có thể tin sao?

Kể từ lúc tôi thân thiết với Hàn Sương, những chuyện nhắm vào tôi cũng không còn nữa.

Các bạn cùng lớp vẫn hay nói bóng nói gió về mối quan hệ của tôi với hắn.

Thấy thái độ tôi lạnh nhạt, chỉ có thể từ bỏ.

Kết quả thi của tôi chỉ ở mức trung bình, không được vào lớp chọn.

Trong lớp chúng tôi, có một phần ba học sinh là mua điểm vào.

Gia cảnh bọn họ không tệ, rất nhiều người chỉ ở trường hai năm rồi đi du học.

Tôi biết rõ ràng tôi và bọn họ không cùng một thế giới.

Tôi bị xếp đến hàng cuối cùng cùng với mấy người bạn cùng lớp chuẩn bị du học.

Cách xa bục giảng quá xa, tôi nghe giảng rất khó khăn.

Cuối cùng, tôi đến gặp giáo viên chủ nhiệm, hy vọng bà ta có thể cho tôi đổi chỗ ngồi.

“Tô Noãn, em cho rằng trường học là của em sao? Em muốn đổi chỗ ngồi, tôi sẽ cho em đổi?”

Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ hơi mập mạp ngoài bốn mươi tuổi.

“Hơn nữa, mấy tiểu thư quý tộc như các cô còn cần học hành nữa à?” Nói xong, bà ta nở nụ cười khinh bỉ, vẫy tay ra hiệu, “Mau đi mau đi, làm ảnh hưởng đến việc chuẩn bị bài của tôi rồi.”

Tôi biết chuyện đổi chỗ không thể thực hiện được.

Kết quả kiểm tra tháng đầu tiên ra, tôi xếp thứ 46 trong lớp, cả lớp 55 người.

Giáo viên chủ nhiệm đọc xong kết quả, ý tứ sâu xa: “Có một số người, bản thân không giỏi, lại còn muốn đem trách nhiệm đổ lên chỗ ngồi không tốt. Tôi hy vọng các em đều có thể trở thành một học sinh cao trung có trách nhiệm, đừng động một chút, lại đi đổ lỗi cho người khác!”

Tôi cúi đầu chỉnh lại bài thi, không nhìn bà ta.

Tôi biết, giờ phút này có 54 đôi mắt đang đổ dồn về phía tôi.

Không biết ai là người đầu tiên mở miệng cười nhạo một tiếng.

Tiếng cười thầm thì hết đợt này đến đợt khác, từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Tôi không biết, những đứa trẻ mười mấy tuổi, sao lại đầy rẫy ác ý như thế.

Sau khi tan học, Hàn Sương hẹn tôi gặp ở địa điểm cũ.

Tôi đến, hắn một hai phải lôi kéo tôi ra tỉ thí.

Như thể đang giải tỏa tức giận, tôi đánh hắn không nhẹ.

Đánh xong lại có chút hối hận, nếu hắn biết cha hắn trả tiền cho tôi để tôi đánh hắn, liệu có nghĩ quẩn không chứ?

Ngẫm lại cũng nên thương hắn một chút.

“Có vẻ đang rất bực bội nhỉ!”

“Để tôi đoán xem, thi tháng không tốt à?”

“Lần này không được thì lần sau thôi!”

Tôi lườm hắn một cái.

"Nói dễ nghe nhỉ, cậu thi thử cho tôi xem đi."

Hắn từ dưới đất bò dậy, đứng đối diện tôi: "Tô Noãn, cô không xem bảng xếp hạng à?"

"Tôi là học sinh đứng thứ hai của lớp đấy."

"Như vậy, tôi dạy cô học, cô dạy tôi đánh nhau."

"Không phải cô một mình quật ngã tôi đâu đấy nhé!"

Tôi ở trong lòng cười trộm, bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý với hắn.

Hàn Sương không tính là thầy giỏi.

Hắn lấy bài thi của mình ra rồi đưa cho tôi xem.

"Cái cô cần học là nắm rõ cách giải bài, một hiểu cả trăm."

Hắn nói thì dễ rồi, nếu tôi biết thì cũng không đến nỗi thi kém như vậy.

Cứ như vậy chúng tôi có một sự đồng thuận, mỗi ngày sau khi tan học đều hẹn gặp nhau, hắn giảng bài cho tôi, tôi dạy hắn đánh nhau.

Phương pháp của Hàn Sương rất tốt, tôi vốn dĩ kiến thức kém, ký túc xá lúc 10 giờ tối đã tắt đèn, tôi chỉ có thể dậy sớm mỗi ngày, đi ra hành lang để học bài.

Vậy là, mỗi lần kiểm tra nhỏ, thành tích của tôi đều tiến bộ.

Vào kỳ thi cuối năm, thành tích của tôi đã có thể ổn định ở top 5 của lớp.

Tuy nhiên thành tích này vẫn chưa đủ để cạnh tranh ở toàn trường.

Lúc biết chuyện cô chủ nhiệm gây khó dễ cho tôi, Hàn Sương im lặng một lúc lâu: "Tô Noãn, cố gắng thêm nữa, thi vào lớp chọn đi."

Với bốn lớp chọn, tôi phải thi vào top 100 của toàn trường mới có cơ hội.

Nhưng hiện tại, điều khiến tôi lo lắng không phải là có thể thi vào hay không, mà là đến kỳ nghỉ đông tôi sẽ đi đâu.

14.

Một học kỳ trôi qua, cha mẹ tôi không liên lạc với tôi lần nào.

Tô Tình thực ra có tìm tôi vài lần.

Em ấy nói cha mẹ đều đang bận việc của mình, trong nhà quá lạnh lẽo, bảo tôi quay về nhà.

"Em muốn chị ở bên em!"

Tôi không nói cho em ấy biết, những lời nũng nịu hay tính khí nhỏ nhen của em ấy đều không có tác dụng với tôi.

Em ấy cần tôi chỉ bởi vì cha mẹ không ở bên cạnh, cần một người để giết thời gian mà thôi.

Tôi lấy lý do học tập quá nặng mà từ chối em ấy.

Em ấy giậm chân, lên xe, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Tôi nhìn chiếc xe đi xa, biến mất khỏi tầm mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Nếu như em ấy suy nghĩ cho tôi một chút, có lẽ tôi đã đồng ý rồi.

Nhưng em ấy không làm vậy.

Từ khi gặp mặt, em ấy luôn nói mình thật đáng thương, thật cô đơn, không có ai bầu bạn.

Em ấy không hỏi, mấy tháng ngày bị cha mẹ cắt phí sinh hoạt tôi đã sống như thế nào.

Thậm chí em ấy cũng không hỏi, tôi ở trường mới có quen không.

Tôi mặc đồng phục mỏng manh, đứng trong gió lạnh nghe em ấy nói suốt nửa ngày, em ấy cũng không hỏi một câu, tôi có lạnh không.

Em ấy sà vào lòng tôi, nắm lấy tay tôi, nhưng lúc bị lạnh, em ấy thốt lên chính là "lạnh quá" mà không phải "chị có lạnh hay không".

Lạnh ư?

Tôi cười khổ, giá như trái tim tôi cũng có thể lạnh như tay thì tốt rồi, ít nhất sẽ không cảm thấy khổ sở.

15.

Tôi thuê một căn phòng đơn gần trường học, giá 300 một tháng.

Tôi cũng tìm được một công việc làm ở quán trà sữa không xa chỗ đó.

Cứ như vậy, vẫn luôn gắng gượng cho đến Tết.

Tôi thấy trên trang cá nhân của Tô Tình, cha mẹ đưa em ấy đi Maldives đón Tết.

Hoa tươi, du thuyền, đủ loại thức ăn và đồ xa xỉ, em ấy nói: "Rất may mắn khi có cha mẹ yêu thương mình như vậy."

Tôi ngồi co ro trong căn phòng trọ lạnh lẽo, tự hành hạ bản thân, lật đi lật lại từng dòng trạng thái trên trang cá nhân của Tô Tình, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của mình, nhưng mà cũng không có.

Ngay lúc tôi định thoát ra, phát hiện ra Hàn Sương đã bình luận: "Chị gái em đâu?"

Tôi cũng không có đẩy WeChat của Tô Tình cho hắn.

Điện thoại của Hàn Sương gọi đến ngay lập tức, hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi lắp bắp, tìm một cái cớ để cúp máy.

Tôi sợ nếu nói thêm một câu nữa, hắn liền sẽ nhận ra tôi đang khóc.

Tôi ăn cũng không nhiều lắm, không đòi hỏi gì về quần áo, ra ngoài cũng sẽ không đòi mua đồ.

Vì sao cha mẹ lại không muốn nhìn tôi thêm một cái?

Có lẽ, thật giống như mẹ nói, tôi chỉ là người thừa.

Cứ thế vào đêm giao thừa, tôi nấu một nồi bánh bao đông lạnh, ăn xong rồi ôm chăn ngủ thiếp đi.

Bánh bao rất nóng, ăn vào bụng đều rất ấm áp.

Tôi ở trong lòng tự an ủi bản thân, có thể ăn no, có một chốn riêng, không bị mắng chửi, cũng là hạnh phúc.

Hàn Sương vẫn không ngừng gọi điện đến quấy nhiễu, tôi gửi cho hắn một tin nhắn chúc mừng năm mới, rồi tắt điện thoại.

Tôi tự nhắc nhở bản thân, mối quan hệ của chúng tôi không thân thiết như vậy, thật đấy.

Rốt cuộc, không lâu nữa hắn sẽ là bạn trai của Tô Tình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom