-
Phần V
【 Phiên ngoại 】
1.
Thằn lằn khổng lồ bị hoàng tử bắt đi lúc còn rất nhỏ.
Sắt thép kiên cố nhất trên đời này được chế tạo thành xiềng xích, mang lên trên người nó, mà lúc này độc tính trong răng nó quá ít, không cách nào làm tan rã xiềng xích, giải cứu chính mình.
Nhưng nó cũng không có hoảng sợ, bởi vì nó biết, phụ thân thân yêu sẽ đến cứu nó.
Nhưng một tháng sau, phụ thân dưới sự trợ giúp của rồng phi đến rừng rậm, lúc này dưới chân nó có một thi thể thiếu nữ đang nằm.
Ánh mắt phụ thân nhìn nó nháy mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
"Ngươi sao lại có thể giúp hoàng tử làm ra chuyện này? Chúng ta bao giờ thông đồng với hoàng thất, ngươi đây là đắm mình trụy lạc!"
"Ngươi làm ta quá thất vọng rồi, ngươi không xứng làm con trai ta. Ngươi thích vậy, liền tiếp tục ở lại nơi này, làm đồng lõa của hoàng tử đi."
Nó muốn nói, nó kiên trì suốt một tháng, chẳng sợ hoàng tử không cho nó bất kỳ đồ ăn gì khác, nó cũng không có làm tổn thương bất kỳ thi thể của cô gái nào.
Nhưng phụ thân không liếc mắt nhìn nó cái nào.
Ở trong lòng phụ thân, nó đã thành vết nhơ của gia tộc.
Vì thế nó cũng bắt đầu tự ghét bỏ chính mình.
Cho dù sau này nó đã lớn lên, độc tính trong răng đủ để hòa tan xích sắt, nó cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rời đi.
Cứ như vậy, ta nhất định phải chết ở chỗ này, nó nghĩ.
Thẳng đến ngày đó, một cô gái loài người xuất hiện trước mặt nó, thanh thúy mà nói: "Ta là công chúa Bạch Tuyết, tới cùng ngươi kết giao bằng hữu."
Nó đã quen việc loài người mang ánh mắt sợ hãi và khinh thường nhìn nó.
Nhưng ở trong mắt cô gái này, nó lại chỉ có thấy sự mới mẻ và hưng phấn.
Giống như nó là bảo vật gì đó vậy.
Nàng nói sẽ cho nó sự tự do.
Nàng nói ở trên người nó, nàng có thể nạp năng lượng.
Nàng nói muốn nó.
Thằn lằn khổng lồ đem những lời này đều nghe vào lỗ tai, lại không dám tin sẽ là thật.
Nếu nàng biết ta đã làm gì, nhất định cũng sẽ chán ghét ta, nó nghĩ.
Cho nên đều là giả.
Bằng hữu là giả, vui sướng là giả, tâm động cũng là giả.
Nó không xứng được có được bất kỳ tình yêu gì.
Nhưng cô gái kia nói, chính là loài người kia sai, không phải nó.
Nàng đối với nó không có chút nào ghét bỏ, ngược lại hối hận không có thể cứu nó ra sớm một chút.
Thế giới ảm đạm không ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện một mặt trời, ánh mặt trời chiếu tất cả lên người nó.
Cùng cô gái song hành khắp nơi trên thế giới, nó cũng đã học được tình yêu của thế giới loài người, nhưng nó chưa bao giờ nghe qua từ này trong miệng cô gái ấy.
Nó có thể cảm giác được, rõ ràng cô gái ấy thực sự thích nó, thực sự không muốn xa rời nó.
Vì thế một ngày nào đó, nó lấy hết can đảm hỏi: "Vì cái gì ngươi trước nay chưa từng nói yêu ta?"
Cô gái nhìn nó, nói: "Yêu là cấp cao nhất của loài người, là tình cảm phức tạp nhất."
"Nhưng một khi đem nó nói ra, nó liền sẽ biến thành một loại nguyền rủa. Bởi vì nó thể hiện quan hệ của chúng ta đã đạt đến đỉnh điểm, không còn gì tốt hơn nữa. Nhưng năm tháng dài lâu về sau, chỉ có trở lại bình đạm, thậm chí là tệ hơn."
"Này thì có quan hệ gì?" Thằn lằn khổng lồ khó hiểu nghiêng đầu, "Ta có thể mỗi ngày đều nói một câu yêu ngươi, quan hệ của chúng vĩnh viễn sẽ không có khả năng tệ đi."
Cùng thanh âm của nó, cô gái nhanh chóng che ngực, lung lay dựa vào trên vai nó.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng nó có thể nghe được rất rõ ràng.
"Ngươi còn như vậy, ta thật sự sẽ thành yêu đương não tàn."
2.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi không thể biến thành hình người?!"
Công chúa Bạch Tuyết kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, giống như nghe tin thế giới sắp bị hủy diệt.
Thanh âm thằn lằn khổng lồ rầu rĩ: "Ta đã bị bắt đi lúc còn rất nhỏ, còn không kịp học ma pháp biến thành hình người."
"Thế này sao được! Không thể biến thành hình người, chúng ta làm sao có thể sinh nhãi con!"
Công chúa Bạch Tuyết nhảy dựng lên, lôi kéo thằn lằn khổng lồ đi sâu vào rừng rậm, tìm kiếm rồng khổng lồ.
Rồng khổng lồ lười nhác ghé vào hang động, sau khi nghe ý đồ của công chúa Bạch Tuyết, ngáp dài hai cái: "Ta cũng không biến thành hình người, nhưng chỗ ta này có sách cổ, các ngươi có thể lấy về xem."
Từ trong rương bảo vật của nó nhảy ra một quyển sách cũ nát, giao vào tay cho công chúa Bạch Tuyết.
Nhưng công chúa Bạch Tuyết không nhận: "Cự long tiên sinh, ngươi cũng phải học ma pháp này mới được."
Rồng khổng lồ: "Vì sao?"
Công chúa Bạch Tuyết ánh mắt lập loè, thần sắc khó hiểu: "Biết nhiều kỹ năng phòng thân, lo trước để đề phòng."
Nàng cũng không thể nói, thật lâu về sau, nó sẽ gặp được một nàng công chúa rất đặc biệt, cũng nảy sinh ra tình yêu.
Điều kinh hỉ này nên để nó tự tìm ra, không nên bị ta nói ra trước.
3.
Cô bé Lọ Lem tỏ vẻ, tuy rằng nàng rất thích đi theo bên cạnh công chúa Bạch Tuyết, nhưng nàng thật sự không chịu nổi việc ăn cẩu lương suốt ngày.
Đặc biệt là sau khi thằn lằn khổng lồ đã có thể tùy lúc mà biến thành một mỹ nam da đen, hai người bọn họ liếc mắt đưa tình càng không để ai vào mắt.
Hôm nay nàng một mình tản bộ ở bờ biển, gặp được một hoàng tử trượt chân rơi xuống biển, được công chúa người cá đang ngồi phơi nắng trên tảng đá ngầm cứu lên.
Nàng nhanh chóng từ xa chạy đến khuyên can nói: "Công chúa Bạch Tuyết nói, tùy tiện nhặt hoàng tử sẽ mang tới xui xẻo cho chính mình, mau đem hắn đi vứt!"
Công chúa người cá đem hoàng tử đặt ở một bên, vươn một bàn tay sờ sờ mặt hoàng tử, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không cảm thấy gương mặt này của hắn, rất đẹp sao?"
Không xong rồi, nàng ta đối với hoàng tử nhất kiến chung tình.
Cô bé Lọ Lem trong lòng nôn nóng, vội vàng nói: "Nhìn kỹ xem cũng chỉ có như vậy thôi, so ra vẫn kém xa người cá xinh đẹp dưới biển, ngươi ngàn vạn đừng hạ thấp phẩm vị của mình!"
Công chúa người nhàn nhạt mà nhấc mí mắt lên, đôi thanh lãnh lại diễm lệ, ý cười đầy vẻ không chút để ý.
"Chính là tẩm điện của ta thiếu một cái mặt nạ da người để làm điểm nhấn, ta cảm thấy dùng mặt của hắn, vừa vặn rất tốt nha."
Cô bé Lọ Lem lập tức cứng đờ.
Như thế nào công chúa người cá lại đáng sợ như vậy? So với chuyện công chúa điên rồ nàng nghe qua còn đáng sợ hơn…
Lại tưởng tượng đến dáng vẻ của công chúa Bạch Tuyết, nàng thực sự nghi ngờ, công chúa thế giới này, đều có gì đó không bình thường.
- Hết -