17.
Lão cha hời quả thật rất là hời.
Khi nhìn thấy ta ở lễ đường, hắn mở miệng liền chúc mừng hôn lễ của ta và hoàng tử.
Giống như căn bản không phát hiện ta bị vợ mới của hắn đuổi giết vài tháng.
Cũng chưa bao giờ nghi ngờ tại sao ta lại xuất hiện ở chỗ này.
Công chúa gả cho hoàng tử là chuyện thuận lý thành chương, quá trình có thể bị bỏ bớt đi, không cần để ý.
Chẳng quan tâm ta là con gái ruột của hắn.
Mà mẹ kế xinh đẹp kia của ta, cẩn trọng duy trì dáng vẻ ngoan độc của mình, hai mắt nhìn ta hận như không thể lập tức châm lửa, đem ta đốt thành tro tàn.
Ta tiến đến bên tai, lén lút nói: "Mẹ nhỏ, người tức thành như vậy, có phải hay không cũng muốn gả cho hoàng tử?"
Mẹ kế ngoan độc: "?"
Bà ta liếc mắt trừng ta một cái, tỏ vẻ có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy.
Ta tiếp tục mê hoặc: "Hoàng tử nói hắn khi còn bé đã từng gặp người một lần, bị dung mạo xinh đẹp của người hấp dẫn, từ đó về sau liền không thể quên được."
"Chàng cưới ta, bất quá là muốn tìm kiếm bóng hình của người ở trên người ta mà thôi."
Ta lau nước mắt vốn không tồn tại, làm bộ ảm đạm đau thương.
Dư quang nhìn đến biểu tình của mẹ kế dần dần trở nên đắc ý.
Nàng cao ngạo ngẩng đầu: "Chuyện này cũng rất hợp lý, ta so ngươi xinh đẹp hơn nhiều."
Xem ra người ở thế giới cổ tích này cũng không mấy gì có đầu óc.
Thật dễ lừa.
Ta lập tức thể hiện hào khí tận trời, vỗ mạnh ngực: "Loại chuyện thiếu đạo đức như hủy đi nhân duyên này ta chưa bao giờ làm, ta nguyện ý thành toàn cho các ngươi!"
Kế hoạch của ta là như này.
Đem mẹ kế dụ dỗ đến chỗ của hoàng tử, ta làm bộ chọc phá tư tình của hai người bọn họ, một bên tỏ vẻ thất vọng với hoàng tử, một bên khóc ngất trong lòng ngực hắn.
Lúc này chỉ cần đem dao đâm vào người hoàng tử, ta có thể viết lại vận mệnh bị độc chết, còn có thể thuận tay đem việc giết người này đẩy lên trên người mẹ kế.
Bất quá ta tính sót một việc.
18.
Ta không nghĩ tới hiểu lầm lần trước, đã làm hoàng tử có bóng ma tâm lý với ta.
Cho nên tình huống hiện tại là.
Hoàng tử đích thực cảm thấy mẹ kế của ta cũng khá xinh đẹp, hai người trò chuyện với nhau rất vui, quả thực là thời cơ tốt để tạo ra sự hiểu lầm.
Nhưng hắn sống chết không cho ta lại gần.
Vì thế liền xuất hiện tình cảnh hắn chạy ta đuổi, như cảnh Kinh Kha chạy quanh cột và đâm Tần Vương trong truyện phương Đông nổi tiếng.
Càng muốn mạng chính là, không di chuyển thì còn tốt, áo nịt eo mặc trên người suýt chút nữa làm ta ngạt chết, nhưng lại không thực sự làm ta chết.
Nhưng khi ta bắt đầu chạy, nhu cầu dưỡng khí trong phổi của ta tăng lên, nịt eo thực sự là sự trói buộc trí mạng.
Không thể thở nổi, ta hôn mê bất tỉnh.
19.
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối.
Ta cúi đầu nhìn váy ngủ rộng thùng thình mặc trên người mình.
Xem ra hoàng tử cảm thấy ngày đại hôn mà cùng ngày vợ chết không được may mắn lắm, kiềm chế dục vọng thấy chết không cứu với ta.
Tuy rằng toàn bộ nghi thức còn chưa hoàn thành, ta cùng hắn còn chưa chính thức thành hôn.
Trong phòng im ắng, không một bóng người, ta lập tức trở nên hưng phấn.
Cửa phòng không bị khóa, có thể đi nựng mèo, không phải, nựng thằn lằn khổng lồ!
20.
Quen cửa quen nẻo mà đi vào rừng rậm, thằn lằn khổng lồ còn chưa ngủ, lười biếng chờ phơi ánh trăng.
Đôi mắt lạnh băng nhàn nhạt quét tới, giống như không nhìn thấy ta, tầm mắt lại từ ta trên người rời đi.
Lần này không gào thét muốn lao về phía ta nữa, nó quả nhiên cũng đã xem ta là bạn bè!
Ta xoa tay, cẩn thận đi tới, sờ soạng móng vuốt của nó một phen.
Không có phản ứng gì.
Ta lập tức yên tâm, tay chân hợp sức bò dọc theo từ móng vuốt của nó đến trên vai.
A, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn này, thật thích.
Ta bắt đầu lăn qua lăn lại ở trên người nó, cọ loạn khắp nơi, giả vờ như đang bơi.
Thằn lằn khổng lồ không thể nhịn được nữa, một móng vuốt xách ta lên: "Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?"
Vẻ mặt ta vô tội: "Tới để nạp năng lượng."
Thằn lằn khổng lồ: "?"
Ta lập tức bắt đầu tỏ ra đáng thương đếm trên đầu ngón tay.
"Ta không có mẹ ruột, cha ruột có cũng như không, mẹ kế đam mê luyện độc, còn lấy ta làm chuột bạch để thử.”
"Hoàng tử kia là tên chó chết, ngoài mặt muốn cưới ta, thực tế muốn làm ta chết."
"Nhân gian quá nguy hiểm, ta có thể ở cùng ngươi không?"
Thằn lằn khổng lồ im lặng trong chốc lát, lại đem ta thả lại trên vai nó: "Vậy ngươi nằm đi."
Nó thật là lương thiện, ta khóc chết mất.
Sau khi nạp năng lượng xong, ta bò lại xuống đất, vỗ vỗ móng vuốt của nó.
"Ta sẽ tìm cơ hội trộm chìa khóa, tuy rằng có hơi khó khăn, nhưng ta sẽ không từ bỏ!"
"Ta nhất định có thể thả ngươi ra, cho ngươi tự do!"
Thằn lằn khổng lồ đem móng vuốt lùi lại: "Ta không cần tự do."
"Nhưng ta cần ngươi nha!"
Không có lời của nó, ta làm sao có thể tạo ra hỗn loạn trong cung điện.
Hơn nữa, chưa nói đến chính là, ở cái này cung điện này ta luôn phải đề phòng mọi người, duy nhất không cần phải đề phòng nó.
Bởi vì nó và ta giống nhau, là tù nhân bị nhốt ở chỗ này.
Cùng lúc âm thanh sắc bén vang lên, hoàng hôn nhanh chóng lan ra.
Điều ta không chú ý chính là, giờ phút này trong mắt của thằn lằn khổng lồ, tất cả ánh trăng đều chiếu lên người ta.
Bóng tối vĩnh cửu trước mắt nó, đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
21.
Mới vừa về phòng, thị nữ liền ôm một cái váy khiêu vũ vội vã mà muốn mặc lên người ta.
"Công chúa mới vừa đi đâu về vậy? Hiện tại đang có vũ hội ở đại sảnh của cung điện, người lại không đi, sẽ gây ra chuyện lớn!"
Mặt ta lập tức đầy vẻ hóng hớt: "Làm sao vậy?"
Hoàng tử sẽ không thật sự cùng mẹ nhỏ của ta thông đồng cùng nhau đi?
Thị nữ lại nói: "Vũ hội có một cô gái mang giày thủy tinh, nàng ta và nhị hoàng tử điện hạ hoàn toàn chiếm giữ sàn nhảy, nếu người không đi, sự nổi bật đêm nay sẽ hoàn toàn bị nàng ta đoạt mất!"
Ta nháy mắt ngây người.
Gì?
Giày thủy tinh?
22.
Cô gái mặc váy khiêu vũ màu xanh lam đang xoay tròn ở giữa sàn nhảy, giày thủy tinh dưới chân lấp lánh lung linh.
Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.
Hôn lễ của công chúa Bạch Tuyết và buổi khiêu vũ của cô bé Lọ Lem tổ chức cùng nhau, truyện cổ tích hắc ám này của các người thậm chí còn phải tiết kiệm kinh phí dựng phim à?
Trong truyện ta xem trước khi xuyên, công chúa điên rồ cũng có nhắc đến kết cục bất hạnh của cô bé Lọ Lem.
Nàng gả cho nhị hoàng tử là người có chứng chân khống, trực tiếp chém hai chân nàng đi.
Nhớ đến đại hoàng tử kia một phòng đầy quan tài thủy tinh, ta đầy đầu hắc tuyến.
Kết hợp hai tên bệnh tâm thần này lại.
Cũng không biết cô bé Lọ Lem và nguyên bản công chúa Bạch Tuyết, rốt cuộc ai thảm hơn ai.
Thị nữ nôn nóng nói: "Công chúa, ngài mau nghĩ biện pháp, đừng thể để nàng ta đoạt mất sự nổi bật!"
Ta nhìn nụ cười ngượng ngùng trên mặt cô bé Lọ Lem, gật đầu: "Ngươi nói đúng, không thể để nàng tiếp tục khiêu vũ."
Nhị hoàng tử tuy rằng biến thái, nhưng cũng có vẻ ngoài anh tuấn xứng với danh hoàng tử.
Nếu tiếp tục khiêu vũ, cô bé Lọ Lem sẽ trở thành người yêu đương não tàn.
Ta xách váy lên trực tiếp tiến đến, giữa tiếng kinh hô của những người xung quanh, đẩy cô bé Lọ Lem ngã xuống đất.
"Ai nha, ta làm hỏng váy của ngươi rồi, thật xin lỗi, ta mang ngươi đi đổi một cái khác."
Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, ta kéo nàng đi, chạy như điên trở về phòng.
Chỉ là không biết có phải vận mệnh hay không, trong lúc chạy vội, cô bé Lọ Lem vẫn đánh rơi một chiếc giày thủy tinh.
Ta theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy nhị hoàng tử nhặt chiếc giày lên, ánh mắt si mê.
23.
Cô bé Lọ Lem sắc mặt tái nhợt, đôi môi mất hết huyết sắc, có vẻ cực kỳ khó coi.
Ta vốn cho rằng nàng không vui vì ta đã phá hư chuyện tốt của nàng, không nghĩ tới nàng lôi kéo tay ta khóc lóc nói: "Hôm nay ta bị nhị hoàng tử dẫm vào chân, nếu không phải ngươi mang ta vớt ra, chân ta liền sẽ bị dẫm đến sưng."
"Không nghĩ tới một hoàng tử như hắn, khiêu vũ sẽ tệ như vậy!"
……
Có khả năng, hắn khiêu vũ không tệ, mà là coi trọng chân của ngươi, cố ý ăn đậu hủ của ngươi.
Chân của cô bé Lọ Lem đã đỏ lên một mảng, mắt cá chân thậm chí bị ma sát đến trầy da, chảy không ít máu.
Giày thủy tinh tính chất rất cứng, không ôm chân chút nào, nếu không phải vì bề ngoài xinh đẹp, chó cũng không muốn mang.
Nhưng chính một đôi giày không có chút nào thoải mái này, không lâu sẽ làm các cô gái độc thân trong thành tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Thậm chí cắt bỏ gót chân cũng muốn mang nó vào.
Giống như gả cho hoàng tử, tất cả mọi người bị sự hào nhoáng bên ngoài hấp dẫn, không ai có thể nhìn thấy sự dơ bẩn hư thối bên trong.
Hơn ba mươi sinh mệnh thiếu nữ đã mất kia vẫn còn nằm trong quan tài lạnh băng, mọi người trong cung điện không biết à?
Nhưng bọn vẫn tổ chức hôn lễ vũ hội cho các hoàng tử vô cùng náo nhiệt, không cảm thấy đây là chuyện ghê tởm cỡ nào.
Bộ y phục xa hoa lộng lẫy đầy rận, mọi người bị ám ảnh bởi quyền lực chỉ để tâm đến sự xa hoa cao quý của nó.
Ta nhìn mặt cô bé Lọ Lem vẫn luôn tái nhợt, hỏi: "Ngươi không thích khiêu vũ cùng nhị hoàng tử, vừa rồi vì cái gì không chủ động rời đi?"
Cô bé Lọ Lem theo lẽ thường mà nói: "Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể gả cho hắn."
"Vì sao phải gả?"
Cô bé Lọ Lem ngẩn người: "Mẹ kế và các tỷ tỷ đối với ta không tốt, bà tiên đỡ đầu nói, chỉ có gả cho hoàng tử, ta mới có thể đạt được hạnh phúc."
"Không đúng!"
Ta cường ngạnh nói: "Muốn thoát khỏi cực khổ, đạt được tự do, ngươi cần chính năng lực khống chế cuộc đời mình, chứ không phải là tình yêu mờ mịt hư vô."
"Hắn biết quá khứ của ngươi sao? Hắn biết ngươi yêu thích gì sao? Hắn để ý đến suy nghĩ trong đầu của ngươi không?"
"Chỉ là bởi vì một điệu nhảy hắn liền trầm mê vì ngươi, càng dễ có được tình yêu càng rẻ mạt.”
"Hắn có thể dễ dàng yêu ngươi, cũng có thể dễ dàng mà yêu người khác"
"Ngươi không thể đem cuộc đời chính mình giao phó trên người một nam nhân tùy thời đều có thể phản bội ngươi."
"Nữ nhi chúng ta sinh ra chỉ có hai bàn tay trắng, vốn chỉ có thể dựa vào chính mình."
Ta không có nói cho nàng biết kết cục bi thảm nguyên bản của nàng.
Muốn giúp nàng rời xa vận mệnh đã định, chỉ có thể dựa vào nội tâm kiên định của nàng, đối với tương lai sẽ không sợ hãi.
Cô bé Lọ Lem mờ mịt chớp mắt: "Ta nên làm như thế nào đây?"
Nhị hoàng tử đã hoàn toàn mê muội vì nàng, tuyệt đối không sẽ bỏ qua nàng.
Ta nhìn vẻ mặt bất lực của nàng, trong lòng hạ quyết tâm.
Cái loại hoàng tử này, giết một tên cũng là giết, giết hai tên cũng là giết.
Phật không độ những nữ chính trong trong truyện Tây huyễn này, ta tới độ.
Bình luận facebook