-
Phần IV
24.
Bởi vì ta té xỉu giữa hôn lễ, không có thể hoàn thành toàn bộ nghi thức, bởi vậy thân phận hiện tại vẫn là công chúa.
Đại hoàng tử đau đầu, nhưng đối mặt với thế giới vận hành theo những quy tắc cứng ngắc này, cũng không có cách nào.
Hắn chỉ có thể đợi ngày tốt tiếp theo để tổ chức hôn lễ.
Mà nhị hoàng tử, cầm giày thủy tinh, tìm khắp nơi người hắn căn bản không nhớ mặt, chỉ nhớ rõ cô gái có một đôi chân trắng nõn.
Ta lén đem cô bé Lọ Lem giấu ở chỗ thằn lằn khổng lồ.
Cô bé Lọ Lem sợ tới mức run bần bật, biểu tình của thằn lằn khổng lồ cũng không tốt: "Ta không phải là nơi trú ẩn."
Ta lấy lòng mà sờ soạng móng vuốt của nó, xem như vuốt lông: "Nhưng ở chỗ này ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, giúp một chút được không?"
Thằn lằn khổng lồ hừ lạnh một tiếng, phối hợp mà dịch cơ thể, lộ ra hang động bị che khuất ở sau người.
Ta đưa cô bé Lọ Lem đi vào, âm thanh thằn lằn khổng lồ ở phía sau vang lên: "Ngươi định làm gì?"
Ta quay đầu, lộ ra một nụ cười xán lạn.
"Ta muốn giết hoàng tử, cứu chính mình, cứu nàng, cũng cứu ngươi."
Thằn lằn khổng lồ lẳng lặng nhìn ta, chui vào hang động tìm kiếm nửa ngày, lại chui ra.
Nó đem ra một cái răng để lên tay ta.
Cái răng có hình lưỡi liềm, các cạnh bén nhọn, ta vừa định sờ vào, đã bị thằn lằn khổng lồ lên tiếng cản lại.
"Cẩn thận một chút. Đây là răng cũ ta thay mấy năm trước, giữa răng ta đều có giấu kịch độc, cái này cũng không ngoại lệ."
m thanh của nó có chút khó chịu, cất giấu một tia mất tự nhiên.
"Ngươi cầm đi phòng thân đi, bảo vệ tốt chính mình."
Ta nháy mắt trừng to hai mắt.
A, cảm giác hạnh phúc này, nó đang quan tâm ta!
25.
Hoàng tử hiện tại không cho ta lại gần hắn, muốn giết hắn, phải nghĩ biện pháp khác.
Buổi sáng ngày hôm sau, thừa lúc hoàng tử ra ngoài, ta lén lút vào thư phòng của hắn.
Loại thuốc khiến người ta chết giả được giấu ở chỗ này, chỉ cần ta có thể tìm được, bỏ vào đồ ăn của hắn, liền có thể hoàn toàn mà khống chế được hắn.
Nhưng ta lật tung toàn bộ phòng một lần, cũng chưa tìm được bình thuốc đó.
Lúc tâm phiền ý loạn. ta ngẩng đầu, tầm mắt nhìn lên bức tranh được treo giữa tường.
Trên bức họa là một nữ nhân xinh đẹp, vẻ ngoài cùng hoàng tử có ba phần giống nhau, hẳn là mẫu thân của hắn.
Nghe nói vị cố hoàng hậu này vô cùng ôn nhu, đáng tiếc đã qua đời khi hoàng tử còn rất nhỏ.
Nhưng trên bức họa này, ánh mắt cố hoàng hậu lạnh băng tĩnh mịch, một chút cũng nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào, phảng phất như một khối thi thể.
Trong lòng ta dâng lên sự quái dị, theo bản năng mà duỗi tay sờ soạng đôi mắt của nàng ta.
“Kẽo kẹt” một tiếng, bức họa thế nhưng bắt đầu xoay tròn, lộ ra một cái hộp âm u lớn cỡ bàn tay ở mặt sau.
Trong hộp đó, chính là bình thuốc chết giả kia.
Tìm được rồi!
Ta hưng phấn mà nắm bình thuốc trong tay, cửa phòng lại bỗng nhiên mở ra, mặt hoàng tử hung ác nham hiểm xuất hiện trước mặt ta.
26.
Hoàng tử đi đến trước mặt ta: "Ngươi quả nhiên đã phát hiện bí mật của ta, đây là chờ không kịp, muốn tự mình uống thuốc sao?"
Không phải, nói sẽ ra ngoài ba ngày, tên này như thế nào chưa gì đã trở về…
Ta xấu hổ mà cười cười: "Nếu ta nói, ta chỉ muốn cùng ngươi thảo luận về sự phát triển các loại độc dược trên lục địa cổ tích này, ngươi có tin không? "
Hoàng tử rõ ràng là không tin, vì thế ta bị trói không chút nào ngoài ý muốn.
Hắn đem ta cột vào trên ghế, lại không vội lấy thuốc, mà là ngồi trở lại bàn, nâng bút bắt đầu viết thư.
"Ngươi phải rất tò mò vì sao ta lại lập tức trở về?"
"Bởi vì ta đã tìm được công chúa so với người càng thích hợp hơn."
"Nàng có mái tóc dài hoàn mỹ màu vàng, bị một người phụ nữ gian ác nhốt trên tháp cao, chỉ cần ta có thể cứu nàng ra, nàng liền sẽ gả làm vợ ta."
Ồ, công chúa tóc dài cũng xuất hiện, hơn nữa còn có danh hiệu "Đại oan uổng".
Ánh mắt hoàng tử nhìn ta tràn ngập chán ghét: "Quan trọng nhất chính là, nàng so với ngươi ngoan ngoãn nghe lời hơn, sẽ không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của ta, cho nên đối với ta mà nói ngươi đã trở nên vô dụng."
Hắn theo thói quen mà liếm ngòi bút lông chim, cười dữ tợn nói: "Ta sẽ viết thư từ hôn gửi cho vua cha của ngươi, công chúa bị từ hôn là sự sỉ nhục của hoàng thất, phụ thân ngươi sẽ không mang ngươi đón trở về, ngươi sẽ hoàn toàn bị nhốt ở trong tay ta."
"Chờ khi ta chán ghét ngươi, sẽ cho ngươi uống thuốc độc đến chết, quý trọng chút thời gian ít ỏi của ngươi đi."
… Trước kia tại sao ta không phát hiện ra, cái tên hoàng tử này lại thích lảm nhảm như vậy.
Hắn không biết bất kỳ câu chuyện nào cũng đều có một cùng một cái quy luật à, gọi là phản diện luôn chết vì nói nhiều?
Ta xem dáng vẻ hắn chuẩn bị viết thư, giống đang nhìn một người chết.
27.
Ta lặng lẽ chăm chú nhìn xuống, hoàng tử bỗng nhiên ném bút đi, điên cuồng mà véo yết hầu của mình.
Hắn dồn dập hở dốc hai tiếng, liền không có tiếng động.
Nọc độc trong răng của thằn lằn khổng lồ thật hữu dụng.
Vì đề phòng vạn nhất, trước khi ta tìm thuốc chết giả, cố ý đem nọc độc trong răng ngâm ở trong nước, lại dùng nước có chứa độc đó tẩm vào bút lông chim hoàng tử thường dùng.
Lần trước lúc ở thư phòng bồi hắn làm việc ta liền phát hiện, hắn có thói quen sẽ cắn ngòi bút một chút rồi mới viết.
Thật dơ bẩn.
Ngươi xem, này không phải là không cẩn thận mà nuốt kịch độc ăn vào à.
28.
Vẻ mặt ta cười lạnh chuẩn bị rời đi, lại kinh ngạc phát hiện ra, dây thừng trên người ta trói rất chặt, ta căn bản không thể thoát ra được.
Không có cách nào, ta đành phải gồng gân cổ lên kêu cứu mạng.
Thị vệ cầm theo kiếm chạy vào, ta lập tức khóc to: "Vừa rồi có một người xông vào, không nói gì liền trói ta lại, còn độc chết hoàng tử điện hạ!"
Thị vệ kinh hãi, nhanh chóng cởi dây thừng trên người ta ra, truy vấn: "Hung thủ là ai?"
Ta lau nước mắt sinh lý vừa ép chảy ra: "Là nhị hoàng tử! Hắn nói đại hoàng tử đã chết, hắn liền có thể kế thừa hoàng vị!"
Đúng lúc hôm nay nhị hoàng tử không có ra ngoài, quả thực là ứng cử viên sáng giá để đội cái nồi này.
Cung đấu gì đó, khẳng định chẳng phân biệt biên giới.
29.
Ta lấy đi chìa khóa từ trên người đại hoàng tử, thừa dịp trong cung loạn thành một đoàn, không ai để ý đến ta, chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Chìa khóa đã tới tay, ta lập tức có thể cứu thằn lằn khổng lồ ra.
Nhưng ta mới bước đến trước mặt thằn lằn khổng lồ, cô bé Lọ Lem lại cản ta lại, vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi không thể thả nó!"
Ta khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Trên mặt cô bé Lọ Lem vừa kinh sợ vừa chán ghét: "Nó cùng một phe với hoàng tử."
"Hoàng tử giết chết những cô gái đó, thi thể bảo tồn tốt thế nào cũng sẽ tới lúc hư thối."
"Thi thể chứa kịch độc, chôn xuống đất hay lấy lửa đốt đều sẽ làm độc tính khuếch tán, ngươi không nghĩ tới việc hoàng tử làm thế nào lại có thể xử những thi thể hư thối đó?"
Tim ta dần dần đập nhanh hơn, cô bé Lọ Lem hỏng mất mà nói: "Nó chính là quái thú ăn thịt người!"
Ta hồi tưởng lại, vẻ chán ghét trên mặt cô bé Lọ Lem, cùng với những thị vệ cản ta đi vào rừng rậm giống nhau như đúc.
30.
Thằn lằn khổng lồ không tránh đi ánh mắt của ta, nó thẳng tắp mà nhìn ta, trong ánh mắt trước sau như một mà không có bất luận bất kỳ tia sáng nào.
Ta tiến về phía trước hai bước, tay đặt trên móng vuốt nó, này đã thành thói quen của ta.
Thân thể thằn lằn khổng lồ hơi cứng lại, mất tự nhiên hỏi: "Nàng ta nói đều là thật sự, ngươi không chán ghét ta sao?"
Toàn thân nó tràn ngập hơi thở sống không còn gì luyến.
Sự tương phản của vẻ đẹp phá cách và hình thể to lớn này, quả thực… quả thực càng khiến người ta yêu mến hơn.
"Vì sao phải chán ghét?" Ta ngẩng đầu lên, giữa rừng rậm an tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng của ta.
"Nếu không có ngươi xử lý những thi thể đó, hoàng tử có khả năng sẽ trực tiếp ném chúng vào biển rộng, hoặc là chôn vào rừng sâu. Bất luận là loại phương thức nào, độc tính của chúng đều sẽ khuếch tán ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng tới càng nhiều người."
"Ngươi đã làm một việc rất tốt, ta vì sao phải chán ghét ngươi?"
"Huống hồ, ngươi bị nhốt ở chỗ này, thân bất do kỷ, trừ bỏ phối hợp với hoàng tử, còn có lựa chọn nào khác sao?"
Tay ta dùng sức, gắt gao mà nắm lấy móng vuốt nó: "Bọn họ một bên lợi dụng ngươi xử lý hậu sự, một bên chán ghét ghét bỏ ngươi, đây là do bọn họ sai, không phải do ngươi."
Ta nghe thấy âm thanh kiên định của chính mình: "Ta chưa từng chán ghét ngươi, chỉ tiếc vì mình đã tới chậm, không thể nhanh chóng cứu người ra."
“Lạch cạch” một tiếng, xiềng xích bị mở ra.
Ta cười hỏi nó: "Hiện tại ngươi đã tự do, muốn cùng ta rời đi không?"
31.
Sau khi cô bé Lọ Lem cẩn thận xin lỗi thằn lằn khổng lồ, chúng ta cùng nhau bò lên trên vai nó, được thằn lằn khổng lồ chở ra khỏi rừng rậm.
Đương nhiên, chúng ta không có im lặng mà rời đi.
Dưới mưu kế ta bày ra, thằn lằn khổng lồ rống giận xông vào từng phòng trong cung điện, giẫm đạp bốn phía.
Những thị nữ thị vệ hốt hoảng chạy trốn có thể buông tha, nhưng tòa kiến trúc thể hiện hoàng quyền này, đang từng chút một mà biến thành phế tích.
Đã sớm nói rồi, nơi cung điện dơ bẩn hư thối này, phải bị lật đổ.
Càng kinh ngạc hơn là, ta đã thấy thi thể nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử còn chưa kịp chứng minh mình vô tội với quốc vương, đã bị thị vệ của đại hoàng tử tức giận vung một kiếm liền cắt rớt đầu ——
Lúc rời khỏi thư phòng của đại hoàng tử, ta không chỉ lấy đi chìa khóa, mà còn lén để lại một chiếc giày thủy tinh khác của cô bé Lọ Lem.
Toàn bộ người trong cung điện đều biết nhị hoàng tử đang tìm người bằng giày thủy tinh.
Lúc này có một chiếc xuất hiện ở thư phòng đại hoàng tử, tất cả mọi người đều cảm thấy, là đại hoàng tử lén giấu cô gái mang giày thủy tinh, bị nhị hoàng tử phát hiện, hai người xảy tranh chấp, nhị hoàng tử độc hại đại hoàng tử.
Nhìn xem, nơi này từ trước đến nay đầy rẫy âm mưu, chỉ cần tạo ra một chút mâu thuẫn, liền sẽ có kịch hay để xem.
Các công chúa đơn thuần thiện lương gả đến nơi này, vận mệnh đã định là sẽ bị nuốt chửng.
32.
Sau khi rời khỏi cung điện, thằn lằn khổng lồ hỏi ta muốn đi đâu.
Ta nghĩ nghĩ: "Trước kia ngươi đang ở nơi nào? Nếu không chúng ta đi tới nhà của ngươi đi?"
m thanh của thằn lằn khổng lồ nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Ta không có nhà."
……
Một người xuyên không bị vua cha vứt bỏ, một tiểu đáng thương bị mẹ kế và tỷ tỷ đuổi ra khỏi cửa, còn có một sủng vật bị cầm tù nhiều năm đến nhà cũng chưa từng có.
Chúng ta là cái tổ hợp lưu lạc gì đây.
Ta vỗ vỗ lưng nó, ngón tay chỉ về hướng mặt trời, ngẩng mặt nói: "Vậy thì cứ đi về hướng xa xa kia thôi, thế giới lớn như vậy, nhất định sẽ có nơi thích hợp để chúng ta dừng lại.”
Cô bé Lọ Lem mờ mịt hỏi: "Sau này chúng ta sẽ làm gì?"
Ta sờ soạng cái túi trong tay một chút, trong đây chứa đầy bảo vật quý hiếm ta vơ vét từ cung điện.
"Có tiền, tự nhiên sẽ có cái để làm."
Không chỉ có cô bé Lọ Lem và công chúa tóc dài.
Ở những nơi khác trong thế giới này, có vô số cô gái mang mộng đẹp cùng bạch mã hoàng tử.
Điều ta phải làm, chính là đi đánh thức giấc mộng của các nàng.
Để các nàng biết rằng, cuộc đời chính mình, chỉ có nắm trong tay bản thân, mới là hạnh phúc chân chính.
Ta không hiểu hoàng quyền, không hiểu chính trị, không làm nữ hoàng mạnh mẽ thông thái được.
Nhưng ta chưa bao giờ bị cổ tích giả dối thuần phục, biết cái gì là tự do, cái gì là tự mình.
Nếu ta xuyên qua không phải là ngẫu nhiên, ta nó biến thành sứ mệnh của chính mình.
Như vậy không phải cũng khá tốt sao.