• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Quán cơm tỳ hưu, chỉ có vào không có ra (1 Viewer)

  • Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG_4069


Rời xa máu gà trống rồi, Văn Hi dần bình tĩnh lại, song màu đỏ trên mặt vẫn mãi chưa rút đi, Bì Tu bế y lên lầu, đặt y ngồi trên sô pha, đầu ngón tay hơi động, một tấm thủy kính chậm rãi hiện ra trước mặt Văn Hi.

“Anh làm gì thế?” Văn Hi nhìn vào thủy kính thì ngây ngẩn cả người, y sờ hoa văn trên mặt, lẩm bẩm hỏi: “Đây là cái gì?”

Bì Tu lạnh mặt nói: “Đây là yêu văn của Thao Thiết.”

Văn Hi nghiêng mặt soi gương mấy lần, cau mày hỏi: “Anh thấy được hả? Hay vậy.”

“Không thấy được, nhưng tôi ngửi được mùi của Thao Thiết trên người cậu.” Bì Tu nắm chặt xương tay y, theo tay áo sờ từng chút từng chút lên trên, cảm nhận được yêu lực chầm chậm lưu động dưới làn da, chuyển từ dao động rõ ràng đến khôi phục yên lặng.

Tay Bì Tu sờ đến vai Văn Hi, yêu văn trên mặt người trong lòng đã rút đi, Bì Tu ôm y kề sát ngực, sờ lên phần xương hơi nhô ra sau gáy y.

Nhóc con toàn thân lạnh lẽo, chỉ có nơi này là ấm nóng, Bì Tu buông y ra: “Thao Thiết để lại yêu cốt trên cơ thể cậu để bảo vệ cậu, vừa rồi tâm tình cậu kích động, cảm thấy bản thân bị uy hiếp, cho nên yêu văn mới hiện ra.”

Văn Hi vui vẻ: “Vậy có phải yêu lực của tôi bây giờ rất lợi hại không?”

“Chắc đủ sức đánh thắng năm con khỉ dưới lầu cộng thêm một cái chổi.” Bì Tu thản nhiên nói.

Văn Hi nghẹn lời, nghĩ bụng thế thì cũng như không.

Bì Tu xoa cằm, lòng nghĩ có nên đem con gà dưới lầu lên dọa Văn Hi một phen nữa để mình quan sát cho kỹ không. Thế nhưng nhóc con vừa rồi bị dọa đến tái mét cả mặt, tay chân còn run run, thôi vậy.

Bì Tu: “Hiện tại cậu không việc gì phải sợ máu gà trống hết, đó chỉ là thứ đối phó với cô hồn dã quỷ không có tu vi thôi, không thể làm tổn thương được cậu. Lát nữa tôi bảo mấy đứa bưng canh lên cho cậu uống.”

Văn Hi thắc mắc: “Bình thường người ta tẩm bổ thân thể thì đều dùng gà mái mà, sao lại dùng gà trống, gà trống nặng dương khí, tôi uống vào thì có làm sao không?”

Bì Tu xua tay: “Cậu thì biết cái gì, đây gọi là lấy độc trị độc, vả lại dương khí trên người tôi còn nặng hơn gà trống nhiều, cậu ở gần tôi mà còn chẳng sao thì lo gì một hai con gà trống.”

Ít nhất cũng phải một vạn con gà trống mới so được với mình.

Văn Hi bật cười, nhớ lại bộ dáng mình dưới lầu vừa nãy thì liền cảm thấy có chút mất mặt, y sờ soạng mặt mình, hỏi: “Lúc nãy yêu văn mà bị thấy thì không sao chứ.”

“Không việc gì đâu, yêu văn kia loằng ngoằng như gà bới, ai nhận ra được chứ? Nhận ra thì cứ bảo là của tôi.” Bì Tu không nghĩ sẽ có yêu quái dám đến gây sự, trừ phi là chủ nợ của Thao Thiết.

Rèm che lay động, Hầu Nhị đứng bên ngoài nói vọng vào: “Ông chủ ơi, dưới lầu có người tìm, nói là hội liên hiệp phụ nữ đến điều tra tình huống!”

Bì Tu ngớ người: “Điều tra cái gì cơ, quán nhà mình làm gì có phụ nữ.”

Người của hội liên hiệp phụ nữ đến, mang theo điện báo tố cáo.

Bọn họ ban đầu rất khách sáo, trước tiên tự giới thiệu, sau đó biểu đạt sự sùng bái đối với đại yêu Bì Tu, còn thăm hỏi phu nhân hắn mới cưới nữa.

Văn Hi ngồi bên cạnh Bì Tu mà cứng ngắc cả mặt, nghĩ thầm yêu quái cũng đúng là tư tưởng tiến bộ, trai hay gái gì chỉ cần có thể chịch thì đều như nhau, không có phân biệt chi hết.

Cán bộ hội phụ nữ nở nụ cười với Bì Tu: “Tôi thấy ông chủ Bì đây rất hiểu phong nhã, Lão Xá của nhân loại có “Quán trà”, còn ngài thì mở quán cơm.”

(Lão Xá là một tác giả văn học hiện đại nổi tiếng của Trung Quốc. “Quán trà” là một vở kịch của ông. Thông qua một quán trà tên Dụ Thái mà vạch trần sự hủ bại đen tối của xã hội Trung Qua trong hơn nửa thế kỷ, cùng với muôn nghìn chúng sinh trong cái xã hội ấy.)

Bì Tu ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng vậy, tôi là Lão Xá của yêu giới.”

Văn Hi: …….

Không cần phải thế đâu ông ơi.

Cán bộ của hội liên hiệp phụ nữ là một đóa sen thành tinh, đệ tử dòng chính của Hòa Hợp Nhị Tiên[1], mấy năm nay vào Nam ra Bắc, chứng kiến bao cảnh mâu thuẫn gia đình rồi, song vẫn không chịu nổi lão già Bì Tu chẳng biết xấu hổ này, bèn nói thắng: “Có người tố cáo với chúng tôi là ngài có hành vi bạo lực gia đình.”

Bì Tu và Văn Hi đều ngây ra như phỗng.

Hoa sen tinh nhìn về phía Văn Hi: “Xin hỏi chuyện này có phải thật không? Không cần phải sợ, nếu là thật thì hội chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài.”

Văn Hi đang chuẩn bị lắc đầu thì mắt bỗng nhác thấy Ngô Tổ đi vào cửa, y giật mình vùi đầu vào ngực Bì Tu, không để cho Ngô Tổ trông thấy mặt mình.

Bì Tu ôm y, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Ngô Tổ đi vào rồi.” Văn Hi nhỏ giọng chỉ chỉ cửa.

Hoa sen tinh nhìn hai người ôm chặt nhau, ho nhẹ một tiếng: “Xem ra báo cáo chúng tôi nhận được có điều lầm lẫn rồi.”

Bì Tu lập tức gật đầu: “Tình cảm của chúng tôi rất tốt, tố cáo gì đấy đều là giả hết, chỉ là hôm nay em ấy kén ăn nên cáu kỉnh với tôi thôi.”

Hoa sen tinh cười càng xán lạn: “Nếu là như vậy thì xin ngài giúp chúng tôi chụp một tấm hình, chúng tôi phải đăng lên cho công chúng xem để chứng minh sự trong sạch của ngài chứ.”

Bì Tu: ……

Văn Hi: ……

Ngô Tổ tan học liền cùng bạn bè đi tìm quán ăn, tìm tới tìm lui cuối cùng vẫn quyết định đi đến quán cơm tối qua, canh ngân nhĩ hạt sen vừa ngon vừa rẻ, cậu đẩy cửa ra, không phát hiện Văn Hi, mà ánh mắt đầu tiên liền thấy ngay Giả Tố Trân đang đứng trên bục hát hí khúc.

Hai người đối diện nhau, Giả Tố Trân nở nụ cười, tay áo phủ lên, cất tiếng hát: “Ta từng tham dự tiệc tân khoa, ta từng đánh ngựa qua phố xa……”

Đào kép trên đài ca hát tay áo lả lướt, thư sinh dưới đài nghe hát chăm chú mê say, thời gian tựa như trùng lặp trong một chớp mắt, nhưng rồi rất nhanh lại tách ra.

Hôm nay quán có vẻ đông người, bạn học bên cạnh đẩy Ngô Tổ: “Đứng ngây ra đó làm gì, tìm chỗ ngồi đi chứ.”

Ngô Tổ hoàn hồn, lại nhìn Giả Tố Trân thêm cái nữa.

Cậu nghĩ bụng, có phải mình từng gặp chị ấy ở đâu không nhỉ, sao cứ thấy quen quen?

Ngô Tổ trở về trường học bắt đầu tiết tự học buổi tối mà vẫn không nhớ được mình từng gặp chị gái phục vụ ở đâu, cậu càng nghĩ càng thấy nhìn quen mắt, không tập trung chú ý, quyển vở bài tập trước mặt mới viết được một nửa thì đã đến giờ tan học.

Cậu đeo cặp sách về đến nhà, lòng cứ nghĩ tới Giả Tố Trân nhìn quen mắt rồi không sao làm bài tiếp được nữa, rửa mặt xong xuôi bèn lên giường nghỉ sớm, đầu tựa vào gối rồi lại nghĩ tới giấc mơ đáng sợ đêm qua.

Ngô Tổ trợn trừng hai mắt không dám ngủ.

Không có chuyện hai ngày đều mơ giống nhau đâu nhỉ? Ngô Tổ an ủi chính mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hi vọng trong giấc mơ hôm nay không có lịch sử chính trị.

Cậu an tâm ngủ một lúc, mà Văn Hi có thể sẽ đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt.

Ngô Tổ ngơ ngác nhìn Văn Hi ở trước mặt mình đếm bài thi, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến nữa?”

“Tôi ấy hả?” Văn Hi ngừng tay, lập tức hỏi ngược lại: “Tôi còn muốn hỏi cậu sao hôm nay ngủ sớm thế, báo hại tôi đến muộn, lãng phí thời gian một tiết học.”

Ngô Tổ sắp điên rồi: “Một tiết học gì chứ, tối qua anh đâu có tan học.”

“Thành tích của cậu như thế mà còn đòi tan học à?” Văn Hi rút bảng điểm ra đọc, công khai kết tội môn toán của Ngô Tổ chỉ có 80 điểm.

Ngô Tổ nhảy cao ba thước, giành lấy bảng điểm trong tay y: “Sao anh lại có bảng điểm của tôi?”

Hỏi xong cậu liền cảm thấy mình ngu xuẩn, đây là giấc mơ của mình mà, nó phản ánh tiềm thức sâu trong vỏ đại não, sao có thể không biết bảng điểm của mình chứ.

Chẳng lẽ trong nội tâm mình thật ra là một cậu bé vô cùng ham mê học tập? Nhưng bình thường cậu suốt ngày chơi bời, mười phần tâm tư thì chỉ dành ba phần cho việc học, thành tích quanh quẩn ở hạng giữa của lớp, lẽ nào ở trong mơ mới có thể nhìn thấy bản ngã chân thật của mình?

Cậu nhìn sang Văn Hi với đôi mắt sáng quắc, nghĩ thầm thì ra bản ngã chân thực lại đẹp đến thế, hời rồi!

“Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Văn Hi hỏi.

Ánh mắt nóng bỏng kiểu này thật khiến người ta ớn lạnh sống lưng.

Ngô Tổ hoàn hồn, cười ngây ngô: “Thấy anh đẹp đó mà!”

“Đúng rồi đấy.” Văn Hi tự tin gật đầu: “Tôi cũng thấy tôi rất đẹp.”

Y vừa dứt lời thì chợt cảm giác eo bị vỗ một cái, Bì Tu viết chữ trên lưng y, nhắc nhở y đừng có nói linh tinh nữa, nhanh giảng bài đi.

Ngô Tổ nhìn bài thi trên tay, hỏi: “Hôm nay vẫn phải học lịch sử sao?”

Văn Hi ho nhẹ một tiếng, vòng ra sau lưng gạt tay Bì Tu ra: “Không, hôm nay làm toán.”

“Toán á?” Ngô Tổ lập tức cau mày che đầu, bắt đầu lẩm bẩm: “Đừng làm toán đừng làm toán đừng làm toán……”

Văn Hi: ……

Văn Hi: “Cậu đang làm gì đấy?”

“Đang thôi miên chính mình, đây là giấc mơ của tôi mà, chỉ cần tôi có thể thôi miên chính mình, anh sẽ không bắt tôi làm toán được.” Vẻ mặt Ngô Tổ bình tĩnh: “Làm gì cũng được, nhưng đừng làm toán mà!”

Văn Hi cười lạnh: “Dù cậu có tự đánh ngất mình thì tỉnh lại vẫn phải làm bộ đề thi này.”

Y trải bài thi ra trước mặt Ngô Tổ, dúi bút vào tay nhóc học sinh, ý bảo cậu ta có thể bắt đầu làm bài.

Ngô Tổ cầu xin nhìn y: “Có thể không làm được không.”

Dáng vẻ đáng thương nếu đổi thành khuôn mặt đẹp trai của Ngô Ngạn thì có khi còn có tí lực sát thương, chứ cậu học sinh Ngô Tổ bốn mắt đây thì chỉ khiến Văn Hi nhìn mà tê cả da đầu.

Văn Hi hỏi: “Cậu có biết bộ dáng cậu làm nũng trông giống cái gì không?”

Ngô Tổ mơ hồ chờ mong: “Giống cái gì?”

Văn Hi: “Chả giống cái gì cả, cơ mà xấu.”

Ngô Tổ: …….

Móa, sao trong mơ mà mình còn tự chửi mình? Chẳng lẽ đây là phê phán bản thân trong chính trị ư? Đáng ghét!

Cậu đặt bút xuống, thử cách khác: “Hay thế này đi, chúng ta không làm bài thi, chúng ta nói chuyện phiếm nhé. Hôm nay tôi gặp một nhân viên ở quán cơm, hẳn anh biết là ai.”

Văn Hi không dám tiếp lời, sao thằng nhóc này biết mình biết Giả Tố Trân là ai? Lẽ nào hôm nay nó nhìn thấy mình?

“Dù sao anh chính là tôi mà, tôi từng gặp thì anh nhất định cũng từng gặp.” Ngô Tổ vỗ bàn một cái: “Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là chị ấy hát hoàng mai hí hay quá đi mất, rõ ràng lần đầu gặp tôi không thấy chị ấy đẹp lắm, thế nhưng hôm nay chị ấy đứng trên bục hát hí khúc, trông khác hoàn toàn luôn.” (Hoàng mai hí là một thể loại hí khúc, nằm trong Trung Hoa ngũ đại hí khúc.)

Văn Hi ngớ ra, không khỏi bật cười: “Cho nên cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi hả?”

“Không phải, chỉ là thấy chị ấy trông rất quen thôi, cứ có cảm giác đã gặp chị ấy ở đâu rồi.” Ngô Tổ ngước mặt khổ não: “Anh nghĩ ngày mai tôi có nên chủ động đi hỏi chị ấy không, có thể chị ấy nhớ bọn tôi từng gặp nhau ở đâu.”

Cậu học trò vừa nói vừa cười khổ: “Hơn nữa hôm nay tôi vừa vào quán là chị ấy liền cười với tôi, nhất định là có biết tôi.”

Văn Hi thích nhìn tình tiết trong thoại bản diễn ra ở đời thật như thế này, song vẫn không quên nhiệm vụ của mình, y phá vỡ mộng đẹp của Ngô Tổ: “Muốn hỏi thì cũng phải để ngày mai, hôm nay làm cho xong bài thi đi đã.”

Ngô Tổ vẫn bướng bỉnh phản kháng: “Nếu tối nào cũng học trong mơ, hôm sau dậy là tôi không nhớ được đâu!”

Văn Hi hốt hoảng, vội vàng hỏi: “Hôm nay cậu tỉnh dậy liền không nhớ những gì học thuộc hôm qua sao?”

Nếu không nhớ thì chẳng phải công sức mình vất vả cả tối qua thành nước đổ đầu vịt sao?

“Cũng không phải thế……” Ngô Tổ yếu ớt trả lời, “Đều nhớ, hơn nữa lên lớp giáo viên hỏi bài tôi đều đọc thuộc được.”

Văn Hi yên tâm, vẻ mặt lạnh xuống: “Thế thì còn phí lời gì nữa, mau làm bài đi, tối nay có ba đề toán đấy.”

Ngô Tổ nghẹn họng, hồi lâu sau mới nói: “Thứ sáu tôi phải thi tháng rồi, anh không thể làm vậy được, tôi sẽ suy nhược thần……”

Lời còn chưa nói hết, đầu đã bị đánh một cái.

Đầu nhóc học sinh nổi u cao ba thước, cậu chàng điên tiết quay phắt đầu lại: “Đứa nào đánh ông đấy?”

Bì Tu lại đập thêm cú nữa ấn thằng nhỏ lên ghế, Văn Hi thấy Ngô Tổ sợ run người thì phát lòng từ bi, lên tiếng bảo: “Cậu mà không cố gắng làm bài thì tôi sẽ dạy dỗ cậu.”

“Không được đánh vào đầu, sẽ…….”

Văn Hi xua tay: “Yên tâm, sẽ không đánh thành xấu xí đâu, chỉ khai thông linh khiếu cho cậu thôi.”

Toàn bộ bất mãn đều bị Bì Tu dùng bạo lực trấn áp, lớp học của thầy Bì chính thức khai giảng, đứa nhóc nào mà thành tích học tập mãi không khá lên thì nhất định là thiếu đánh, đánh một trận là khôn ngay.

Bắt Ngô Tổ làm đề cả một buổi tối, Văn Hi hiểu ra, cu cậu này không phải không biết gì, mà là lười biếng, lười động não để nghĩ, lười động tay để tính.

May mà có Bì Tu ở bên cạnh giám sát, không thì một mình mình nhất định chẳng làm gì được nó.

Rốt cuộc cũng đến hừng đông, Văn Hi kết thúc công tác giáo dục khổ cực, nằm lỳ trên giường thở dài, Bì Tu cũng thở dài theo.

Văn Hi nhìn hắn: “Toàn là tôi giảng, anh ngồi nhìn bên cạnh mà, anh thở dài làm gì?”

“Sao tôi không thở dài được chứ? Bọn con nít thời nay đúng là khó dạy, may mà tôi không muốn có con, nếu con tôi học bài mà cũng phải nhắc tới nhắc lui như này, vậy khỏi cần Thiên Đạo giảm thọ tôi cũng tức đến nỗi chết sớm luôn.”

Văn Hi cười: “Nếu mà là con anh thì có khi anh lại không xuống tay được ấy chứ.”

Bì Tu dựa vào y quạt gió: “Hừ, mà tôi cũng sẽ không lấy vợ sinh con, đề tài này chẳng có gì để mà nói cả.”

Nói đoạn, hai lão già không phải người nằm trên cùng một cái giường đều im lặng một hồi, dù sao hiện tại hai người còn đang nối nhau bằng một sợi tơ hồng, nói thế nào cũng coi như là đối tượng trời định, huống hồ hôm qua hội liên hiệp phụ nữ còn đến một chuyến, Bì Tu cũng coi như là cho Văn Hi một thân phận ở trước mặt mọi người.

Thế mà giờ Bì Tu lại phủ định hoàn toàn, Văn Hi cũng không biết nên nói gì cho phải.

Bì Tu đằng hắng phá vỡ sự lúng túng: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi xuống dưới một lát.”

“Xuống làm gì, cả buổi tối anh cũng không nghỉ ngơi mà, không chợp mắt một lát à?” Văn Hi nghiêng người dịch sang bên giường, ý bảo Bì Tu nằm xuống nghỉ ngơi, cả buổi mà chẳng thấy động tĩnh gì, y bèn quay đầu nhìn hắn, phát hiện lão yêu quái này đang bày vẻ mặt phức tạp.

Bì Tu nhìn chằm chằm làn da Văn Hi trắng nõn nổi bật trên nền ga giường sẫm màu, mà y thì chẳng có chút phòng bị gì, hắn cầm lòng không đặng muốn vươn tay, thế nhưng hắn nhịn được.

Nhóc con này đang mời gọi mình sao? Chẳng lẽ lời mình nói hôm qua đã cho cậu ta hi vọng không nên có?

Đây phải chăng là bẫy? Không, cho dù không phải thì mình cũng không thể mắc câu được, mình thật sự rất cao quý, phàm nhân không xứng, quỷ phàm nhân cũng không xứng!

Văn Hi cau mày: “Anh đang nghĩ gì đấy?”

Bì Tu còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi. Nhóc con này mới từ trong bình đi ra, mặc dù biết xem ti vi, thế nhưng vẫn chưa biết lên mạng, còn chưa biết thế gian này lòng người hiểm ác, chưa biết một thứ gọi là biết trai thì lên. (Biết trai thì lên: nghĩa là biết đối phương là con trai thì càng hứng hơn, càng muốn ch!ch nguyên gốc là “tri nam nhi thượng”, nhái từ câu “tri nan nhi thượng” – “biết khó thì lên”.)

Hắn đắp chăn cho Văn Hi, giọng điệu nghiêm trọng: “Đàn ông con trai thì cũng phải bảo vệ chính mình.”

Văn Hi:???

“Anh đang nói linh ta linh tinh gì thế hả?” Văn Hi ngáp một cái: “Anh có ngủ hay không, ngủ thì tắt đèn, không ngủ thì cũng tắt đèn rồi nhanh xuống lầu đi.”

Y nói xong rồi bèn sờ tay Bì Tu một cái, thấy không toả nhiệt liền biết hắn không giận vì lời mình nói, thế là giọng điệu cũng to gan hơn chút: “Yêu quái cũng không thể thức mãi được, tôi xem thời sự người ta bảo là sẽ đột tử đấy.”

Bì Tu đáp ừm, thấy y vùi đầu vào chăn, trong đầu hắn chợt lóe linh quang, vỗ đùi nói: “Tôi đang nghĩ cậu dạy học giỏi như thế, chúng ta có thể mở lớp bổ túc, chuyên giúp đỡ những học sinh nghèo như Ngô Tổ. Xác định cường độ chương trình học, lệ phí cũng phải tăng cao…..”

Hắn đang nói thì Văn Hi chợt duỗi một ngón tay từ trong chăn ra chỉ về phía cửa.

“Cút!”

******

★Chú thích:

[1]Hòa Hợp Nhị Tiên: là hai vị tiên Hàn San và Thập Đắc trong hình hài trẻ thơ, được xem là biểu tượng của “gia đình hòa hợp, hôn nhân mỹ mãn”. Sau này, Hòa Hợp Nhị Tiên còn được xem là tượng trưng cho xã hội hòa hợp, văn hóa hài hòa, thế giới hòa bình.

c
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom