• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Phù Sơn Nữ Quân (1 Viewer)

  • Phần 4 END

10.

Ngày tháng tại Phù Sơn quá mức nhàm chán.

Ta liền dạy Thương Hà nói chuyện, tu luyện.

Ngày Thương Hà mở linh điền, hắn hỏi ta: “Nữ quân, tại sao ta chỉ có thể gọi người là Nữ quân như những người khác? Rõ ràng ta khác với họ.”

“Ta” cười tò mò nhìn hắn: “Khác nhau ở đâu?”

“Ta được người chỉ dạy!” Vẻ mặt Thương Hà kiêu ngạo, “Hồ ly nói mọi người đều là tự mình tu luyện, ta lại được người tự mình dạy bảo! Nữ quân, ta có thể gọi người là sư tôn không?”

“Ta” suy tư một lát, gật đầu nói: “Được, nhưng ngươi phải tu luyện thật tốt, không được làm xấu uy danh Phù Sơn Nữ quân của ta.”

“Sư tôn!” Thương Hà vui vẻ cúi đầu bái ta.

"Ta" xoa đầu hắn.

Mọi việc có một liền có hai.

Vì vậy, khi nhặt được đứa trẻ sơ sinh yếu ớt dưới núi, "ta" không chút do dự, quyết định mang nó về núi.

Tên của nhị đệ tử được viết trên tã lót.

"Cơ Độ."

"Ta" tuy sẵn lòng dạy dỗ đệ tử, nhưng không có kiên nhẫn nuôi nấng một đứa trẻ.

Đang lúc đau đầu, Thương Hà xung phong: "Sư tôn, để con chăm sóc sư đệ!"

Mắt “ta” sáng lên: "Tốt lắm! Trong phạm vi Phù Sơn, không ai dám làm hại đệ tử của ta. Con chăm sóc Cơ Độ, ta sẽ để mấy người Bạch Ly hỗ trợ..."

"Hàn Hương Quân! Đặt rượu của ta xuống!"

Xích Qua đứng trong bóng tối, người đầy vết thương.

Nhưng hắn vẫn cười tươi, nhìn "ta" truy sát Hàn Hương Quân khắp nơi.

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Xích Qua, sao ngươi không hiện thân?"

Ta hỏi.

Đáng tiếc, người trong mộng cảnh sẽ không cho ta đáp án.

Nhân tộc tuy đoản mệnh nhưng vô cùng thông minh.

Cơ Độ mới hai mươi tuổi, tu vi đã gần bằng Thương Hà.

Hai người này thật có phong thái của ta và Xích Qua.

Trước mặt ta, họ hòa thuận như huynh đệ, nhưng sau lưng thì tranh đấu kịch liệt.

Hôm nay "ta" dạy Thương Hà tâm pháp, ngày mai liền bị Cơ Độ đeo bám đòi chỉ dạy kiếm thuật.

Rồi có tiểu hồ ly Bạch Ly thỉnh thoảng gây chuyện.

Hàn Hương Quân chỉ lơ đễnh một cái liền trộm mất rượu quý của ta.

Ngày tháng ở Phù Sơn trở nên ngày càng náo nhiệt, cũng vô cùng thoải mái.

Cho đến một buổi luận đạo tỷ võ nữa, Xích Qua không xuất hiện.

Trong mộng cảnh, "ta" dùng sao làm bàn tính để suy đoán hành tung của hắn.

Bên ngoài mộng cảnh, ta phiêu đãng bên ngoài, nhìn Xích Qua giao chiến với thiên ma ngoại vực.

Hắn toàn thân nhuốm máu, bộ y phục đỏ tươi chói mắt.

Kiếm pháp sắc bén, nhưng không thể ngăn nổi thiên ma vô tận.

Xích Qua dùng kiếm chống xuống đất, không biết bao nhiêu lần cố gắng đứng thẳng người.

"Ngươi quá kiêu ngạo rồi đó."

Hắn thở dốc, lại một kiếm, thiên ma tan biến dưới ánh kiếm sắc bén, gào thét, rồi lại ngưng tụ.

"Bỏ lỡ buổi diễn võ, lần sau gặp lại, ta thật sự phải gọi đại—"

"Xích Qua!"

Thiếu niên ngẩn ngơ ngẩng đầu.

Trong đôi mắt hạnh phản chiếu hình ảnh "ta" áo trắng tóc đen, một kiếm phá tan bầu trời, khí thế lẫm liệt: "Có trận đánh, sao không gọi ta?"

Hắn lấy lại tinh thần, cười một tiếng, kiếm quang không che được sự rung động trong mắt: "Đến đây, để kẻ ngu ngốc này thấy được sự lợi hại của Phù Sơn Nữ quân của chúng ta!"

Hôm đó, "ta" và Xích Qua giao chiến với ba ngàn thiên ma.
Cũng chính hôm đó, "ta" cuối cùng biết được nguồn gốc vết thương trên người Xích Qua.

Thiên chiếu, đã chọn hắn làm vị thần chống lại thiên ma.

"Xích Qua…" khi thiên ma cuối cùng tan biến dưới kiếm, "ta" khó khăn mở lời, "Sao ngươi không nói cho ta?"

Hắn lau đi vết máu trên mặt: "Không phải vì sợ ngươi lo lắng à?"

"Ta" há miệng, nhưng không nói ra được lời phản bác.

Ngược lại, hắn cười toe toét: "Dù sao Phù Sơn Nữ quân lòng dạ từ bi, dù đối thủ một mất một còn ta đây chết đi, cũng sẽ không khỏi buồn vài ngày, đúng không?"

"Tai họa thường sống ngàn năm, ta xem ngươi có thể sống lâu hơn ta bao lâu."

Khi ấy, ta tức giận nói.

Nhưng không nghĩ tới, một lời thành sấm.

Tinh Hà rơi xuống.

Bổ Thiên Thạch vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu.

Ta là Thần nữ sinh ra từ Tinh Hà, chỉ có thể dùng thân hiến tế.

11.

Thương Hà và Cơ Độ gần như sụp đổ.

Bạch Ly tìm khắp Tam giới, cũng không tìm ra cách nào.

Hàn Hương Quân mang rượu ngon hắn tư tàng bày đầy thần cung.

Bân Bân hóa thành nguyên hình, ngày ngày bám lấy cơ thể ta.

Nhưng điều này ta đều đã trải qua một lần.

Nhưng đây là mộng cảnh của Xích Qua.

Ta nhìn thấy một Xích Qua ta chưa từng thấy qua.

Thiếu niên mặt mày trắng bệch, ánh sáng trên đầu ngón tay lấp lánh.

Ta nhận ra, đó là pháp quyết trói buộc.

"Tiểu Tinh Tử, ta sẽ mang ngươi đi."

"Chính ta đã trói buộc ngươi, khiến ngươi không thể hiến tế được, đây không phải lỗi của ngươi."

"Ngươi vẫn là thần nữ phong quang, mà ta, nguyện gánh chịu hậu quả."

Hắn thì thầm.

Nhưng ta biết, Xích Qua sẽ không làm vậy.

Hắn và ta đều được Phụ Thần dạy dỗ.

Phụ Thần vẫn lạc, vạn vật sinh ra.

Chúng ta, những vị thần sinh ra từ thiên địa, sao có thể vì tư lợi mà bỏ mặc vạn vật vào cảnh không còn lối thoát.

"Tiểu Tinh Tử..."

Đôi mắt Xích Qua đỏ bừng, pháp quyết nơi đầu ngón tay tan biến.

Cuối cùng, linh lực tràn ra, hóa thành cơn gió giữa núi.

Hoa rơi rụng đầy đầu “ta”.

"Ta" nhẹ nhàng vỗ đầu Thương Hà và Kỷ Độ: "Thôi nào, các ngươi đã mấy ngàn tuổi rồi, sao lại khóc nhè như vậy?"

"Còn có Bạch Ly, Hàn Hương Quân, các ngươi đều đã ngàn tuổi, không thấy xấu hổ sao."

"Bân Bân, đừng khóc, ta cũng không phải là chết."

"Khi các ngươi nhớ ta, hãy nhìn lên Tinh Hà, đó đều là ta đấy."

Cuối cùng, "ta" lấy Bổ Thiên Thạch từ trong cơ thể ra, trao cho Thương Hà: "Đây là Bổ Thiên Thạch, năm xưa Nữ Oa luyện khối đá này để vá trời, ta cũng là thoát thai từ khối đá này."

"Ngươi hãy làm theo ta, dùng linh lực luyện chế nó. Nếu có một ngày, thiên địa đại kiếp xuất hiện, hãy dùng khối đá này để hóa giải."

Cơ thể "ta" dần biến thành vô số ánh sao.

Trong tay ta cầm một đóa thược dược run rẩy trong gió, gần như héo tàn.

"Ta" động lòng trắc ẩn, lấy phần linh lực cuối cùng, rót vào nàng.

Sinh tại Tinh Hà.

Quy về Tinh Hà.

Tinh quang rực rỡ, rồi tan biến.

Cuối cùng, ngàn vạn vì sao, tụ lại thành dải ngân hà lấp lánh.

"Ta" tạ thế.

Sao rơi như mưa, tưới nhuần đất Phù Sơn.

Đóa thược dược nhỏ kia, cũng trong mưa sao mà hóa thành hình người.

Thương Hà và các đệ tử nhìn thấy gương mặt nàng ta giống ta, vui mừng khôn xiết.

Họ đưa nàng ta về thần cung.

Sau khi họ rời đi, Xích Qua hiện thân tại nơi "ta" tạ thế.

"Tiểu Tinh Tử, ta có cách rồi."

Hắn bắt lấy một ngôi sao rơi, đặt nó cẩn thận lên ngực: "Ngươi chờ ta một chút. Tiểu Tinh Tử."

Ngực ta thắt lại.

Ta có vẻ như... biết tên ngốc này định làm gì.

Xích Qua chắp hai ngón tay lại, đặt lên trán.

Đầu ngón tay hắn run rẩy, bóc tách thần hồn khỏi cơ thể.

"Ngươi ở lại bảo vệ ngoại vực, không chết không thôi với đám ngu ngốc đó."

Xích Qua trong trạng thái nửa trong suốt chỉ vào nhục thân đang mang vẻ mặt đờ đẫn, lại chỉ vào chính mình, đắc ý: "Ta đi tìm Tiểu Tinh Tử, ngàn năm vạn năm, cũng sẽ tìm được nàng."

Nhục thân ngây ngốc gật đầu, hóa thành một luồng sáng, biến mất nơi chân trời. Xích Qua thì lao vào Tinh Hà.

Hắn lang thang trong Tinh Hà lấp lánh.

“Mảnh này là Tiểu Tinh Tử, mảnh này cũng là Tiểu Tinh Tử."
Hắn nhặt lấy thần hồn của ta trong Tinh Hà, ngàn năm vạn năm, không biết mệt mỏi: "Đây là Tiểu Tinh Tử của ta, kia cũng là Tiểu Tinh Tử của ta..."

"Xích Qua..."

Ta ngơ ngác chạm vào những giọt nước mắt trên mặt.

Hóa ra thần cũng có thể rơi lệ.

Ta đồng hành cùng Xích Qua, đi qua toàn bộ Tinh Hà.

Cuối cùng, hắn cũng thu thập đủ thần hồn của ta.

Hàng vạn mảnh vụn, được hắn dùng thần hồn ôn dưỡng, dần dần ngưng tụ.

Dần dần, thần hồn của Xích Qua trở nên suy yếu hơn cả ta, mỏng manh đến mức như muốn tan biến bất cứ lúc nào.

"Tiểu Tinh Tử, con thú nhỏ ngươi nuôi vẫn đang đợi ngươi."

"Ta đã gửi thư cho nó, bảo nó đến Bất Chu Sơn chờ đợi. Ta để Phàm Sinh Cảnh ở lại đó."

Hắn cười một tiếng, dịu dàng nói: "Đại sư tỷ, vạn năm không lo."

"Nữ quân!"

Mộng cảnh tan biến, gương mặt Bận Bân hiện ra trước mắt ta.

“Người... sao người lại khóc?"

12.

Ta không kịp trả lời, liền lập tức bắt lấy tay Bân Bân, lắc mình bước vào cung điện cuối cùng.

Nhưng lại muộn mất một bước.

Bình Lưu Ly đã bị Tích Hạc ôm vào lòng, trong bình có một ngọn liên hỏa màu đỏ vô cùng quen thuộc đang nhấp nháy.

"Lấy ra." Giọng nói của ta lạnh như băng.

Tích Hạc ôm chặt lấy Bình Lưu Ly: "Đến trước lấy trước, sư tổ chẳng lẽ còn muốn giành giật với ta?"

"Lấy ra!" Ta hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, tay tạo pháp quyết, định trực tiếp ra tay đoạt lấy.

Tích Hạc lùi lại nửa bước: "Khoan đã! Nếu sư tổ muốn Bình Lưu Ly này, Tích Hạc nguyện ý dâng lên! Chỉ cầu xin sư tổ ban cho Tích Hạc Bổ Thiên Thạch!"

Ta không nói một lời, pháp quyết trong tay bắn ra, nhưng lại bị một đạo kiếm quang đánh rơi.

"Sư tôn!"

Thương Hà cưỡi gió mà đến, chắn trước mặt ta: "Cầu xin sư tôn tha cho Tích Hạc một mạng!"

"Ngươi còn có mặt mũi cầu tình trước mặt ta?"

Ta tức giận cười lạnh: "Thương Hà, trước khi ta vẫn lạc đã giao đá bổ thiên cho ngươi, để ngươi đối phó với thiên địa đại kiếp. Nhưng ngươi, lại đem nó cho một yêu hoa để tu bổ khiếm khuyết… Thương Hà, ngươi không xứng làm thần!"

Nói xong, ta vung một chưởng, hướng thẳng vào linh đài của Thương Hà.

Thương Hà biến sắc, rút kiếm ngăn cản, nhưng vẫn bị ta đánh lui hàng chục bước.

"Sư tôn!"

Ánh mắt hắn không thể tin, khóe mắt dần dần nhuốm đỏ: "Người... thực sự muốn phế bỏ linh đài của ta..."

Ta không muốn nói nhiều, thân hình lao tới.

Toàn lực ra tay, Thương Hà không phải là đối thủ của ta.

Ngay khi ta sắp phế bỏ tu vi của Thương Hà, Cơ Độ cầm thương lao tới, tạm thời ngăn cản ta.

"Sư tôn! Người muốn phế bỏ tu vi của Đại sư huynh?"

"Hai kẻ các ngươi, đức không xứng vị."

Vẻ mặt ta hờ hững: "Không bằng trả lại tu vi cho thiên địa, giúp những người thực sự có lòng vì chúng sinh thành thần."

"Sư tôn, người thậm chí cả ta cũng…"

Cơ Độ yên lặng nhìn ta, một lát sau, hắn cười tự giễu.

"Được, mạng của ta là do sư tôn cứu, sư tôn muốn, thì lấy đi!"

"Tiểu sư tôn!"

Tích Hạc thất thanh kêu lên: "Không, tiểu sư tôn!"

Toàn thân Cơ Độ chấn động.

Hắn không quay đầu lại, khó khăn mở miệng cầu xin.

"Sư tôn, có thể… tha cho Tích Hạc? Nàng ấy tính tình kiêu ngạo, nếu không thể tu luyện nữa…"

Ta chậm rãi hạ tay xuống.

"Tích Hạc. Nếu ngươi giao Bình Lưu Ly và Bổ Thiên Thạch ra đây, ta có thể nhẹ nhàng trừng phạt hai vị sư tôn của ngươi."

"Tích Hạc." Không biết từ khi nào, Hàn Hương Quân cũng xuất hiện trong điện, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn nữ tử ôm Bình Lưu Ly nhẹ giọng khuyên bảo, "Giao Bổ Thiên Thạch ra đi."

"Hàn Hương Quân, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy…"

Tích Hạc nước mắt đầy mặt, không thể tin nổi nói: "Không có Bổ Thiên Thạch, ta liền trở thành một phế vật! Ai còn sẽ tôn kính gọi ta một tiếng Phù Sơn Thần nữ?"

Ta lạnh lùng nhìn nàng ra: "Hai vị sư tôn của ngươi cũng không sánh bằng hư danh này?"

Tích Hạc ngẩn người.

Ánh mắt nàng ta lướt qua Thương Hà và Kỳ Độ.

Một lát sau, đôi tay ôm Bình Lưu Ly từ từ buông lỏng.

Ta bước lên một bước.

Nàng ta đột nhiên ôm chặt Bình Lưu Ly, mặt đầy điên cuồng: "Tại sao ngươi lại ép ta? Ta không muốn đưa Bổ Thiên Thạch cho ngươi! Ngươi hiến tế một lần nữa mới là tốt nhất! Đều là ngươi ép ta, đều là ngươi ép ta!"

Ánh sáng ngũ sắc bừng lên trước ngực Tích Hạc, nàng ta lạnh lùng nhìn ta: "Tinh Chỉ! Ngươi rất muốn cái Bình Lưu Ly này đúng không?! Ngươi rất muốn cái Bình Lưu Ly này đúng không?! Được thôi, ta đưa cho ngươi! Ngươi tự phế tu vi, nếu không, ta sẽ thôi động Bổ Thiên Thạch và Bình Lưu Ly đồng quy vu tận!"

"Ngươi dám!" Sắc mặt ta khẽ biến.

Chân ta vừa động, Thương Hà và Cơ Độ cũng đã chắn trước Tích Hạc.

"Các ngươi cũng muốn ta tự phế tu vi?" Ta đã không còn cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì.

Cơ Độ thẳng tắp quỳ về hướng ta, không nói một lời.

Thương Hà ngập ngừng: "Sư tôn..."

"Tốt lắm." Ta lạnh lùng cười.

"Tinh Chỉ!" Hàn Hương Quân tiến tới trước mặt ta, "Hà tất phải như vậy?"

Ta siết chặt ngọc thạch trong tay.

Trước khi Tích Hạc kích động đá bổ thiên, ta đã gỡ nó xuống.

Hai ngón tay ta chụm lại, đặt lên giữa trán.

Ánh mắt vui mừng của Tích Hạc đột nhiên đông lại.

Ta bước từng bước lên phía trước, lướt qua Thương Hà và Cơ Độ, lấy lại Bình Lưu trong tay Tích Hạc đang không thể động đậy.

Liên hỏa màu đỏ yếu ớt chiếu rọi khuôn mặt ta.

Ta đưa tay lướt qua ngọn lửa, liên hỏa có thể thiêu đốt tất cả, với ta lại ngoan ngoãn như một con thú nhỏ.

"Xích Qua."

Ta đưa Bình Lưu Ly lại gần ấn đường, đặt mảnh thần hồn đang suy yếu này vào linh đài: "Ngươi chờ ta."

13.

Ta quay lại vị trí cũ, sau đó buông ngọc thạch ra.

Tích Hạc nhìn theo ánh mắt của ta về phía ngực chính mình.

Bình Lưu Ly hoa mỹ vẫn còn, chỉ là mất đi một ngọn lửa.

Sắc mặt Tích Hạc dần trở nên trắng bệch: “Ngươi… ngươi lại nắm giữ phép tắc như vậy?”

“Ngươi đây là đánh giá cao ta rồi.”

Ta thản nhiên đeo lại viên ngọc lên tai: “Chỉ là chủ nhân của Phạm Sinh Cảnh, giao phép tắc nơi này cho ta mà thôi.”

“Sư tổ, tha mạng…”

Tích Hạc chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Ta cười nhẹ.

Sau đó vung ra một đạo pháp quyết, nhốt Tích Hạc vào trận pháp.

Ta xoay cười đi về phía Thương Hà và Cơ Độ.

“Thương Hà, năm đó, ngươi là con rối do sư đệ ta chế tạo ra, cơ duyên xảo hợp mà sinh ra linh trí. Sư đệ không muốn gánh phần nhân quả này trên lưng, sợ làm ảnh hưởng đến số mệnh, là ta đưa ngươi về.
Ta dạy ngươi nói chuyện, tu hành, giúp ngươi thành thần. Hiện tại ngươi nắm trong tay vận đạo thiên địa, nhưng tâm tình bất chính, không xứng làm thần.
Hôm nay, ta hủy bỏ tu vi của ngươi, tình nghĩa sư đồ kết thúc, từ đây ngươi thành tiên hay nhập ma, không liên quan đến Phù Sơn Nữ quân ta.”

Khi ta nói hủy bỏ tu vi, Thương Hà không có phản ứng gì quá mức, nhưng khi nghe thấy câu “tình nghĩa sư đồ kết thúc”, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt hắn từ từ trở nên trắng bệch, chậm chạp quỳ xuống, níu lấy vạt váy ta.

“Con… không muốn! Sư tôn, xin người, đừng bỏ rơi con. Sư tôn, người phế tu vi của con đi, con có thể không làm chiến thần, nhưng không thể không làm đệ tử của người.”

“Sư tôn…” Hắn thống khổ lên tiếng, “Đừng bỏ rơi con.”

Ta nhẹ nhàng phất tay.

Tu vi cao thâm của Thương Hà hóa thành kim quang, tiêu tán trong thiên địa.

Ta kéo bàn tay đang níu lấy váy ta ra.

“Cơ Độ, năm đó ngươi bị vứt bỏ dưới Phù Sơn, cũng là ta đem ngươi về Phù Sơn, thu làm đệ tử. Ta không có kiên nhẫn chăm sóc hài tử, ngươi lớn lên đa phần đều là Thương Hà và yêu quái trong núi chăm sóc. Nhưng việc giảng đạo cho ngươi, ta chưa bao giờ giao cho người khác.
Ngày đó, ta không dạy ngươi vì ham muốn cá nhân mà bỏ mặc chúng sinh thiên hạ. Thiên hạ rộng lớn, cũng không cần thần minh như vậy. Hôm nay, ta cũng sẽ phế đi tu vi của ngươi, từ đây tình nghĩa sư đồ của ngươi và ta đã đoạn, không liên qua đến nhau.”

“Đa tạ, sư tôn.”

Cơ Độ dập đầu chạm đất, giọng nói run rẩy.

Thần minh tai mắt rất tốt, ta nghe thấy tiếng nước mắt từng giọt rơi xuống đất.

Nhưng ta không quay đầu, vung quạt xếp lên.

Tu vi ngập trời quay về với thiên địa, ta đi về phía Tích Hạc.

“Ngươi đừng đến đây, ngươi đừng đến đây!”

Nàng ta tóc tai tán loạn, nước mắt giàn giụa, nào còn dáng vẻ thanh tao như lần đầu gặp gỡ.

“Đừng! Đừng! Sư tổ, ta sai rồi, đừng mà!”

"Tích Hạc. Ngươi bẩm sinh có khiếm khuyết, vốn không có cơ hội hóa hình. Là lúc ta vẫn lạc, sinh lòng thương hại, ban cho ngươi một tia linh lực, ngươi mới có thể hóa hình.
Ngươi vì tư lợi, muốn chiếm Bổ Thiên Thạch cho riêng mình. Hôm nay, ta lấy lại Bổ Thiên Thạch, sau này ra sao, liền xem tạo hóa của chính ngươi đi.”

Ta đưa tay, lấy ra viên đá ngũ thải ban lan từ ngực Tích Hạc.

Tu vi của nàng ta thấp kém, toàn bộ pháp lực phần lớn đến từ Bổ Thiên Thạch.

Mất đi nó, Tích Hạc như một bông hoa héo úa, nhanh chóng mất đi linh khí.

Gương mặt vốn bảy phần giống ta, bây giờ chỉ còn ba phần.

Làm xong mọi việc, ta dẫn theo Bân Bân, không quay đầu lại rời khỏi nơi này.

"Nữ quân, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Bân Bân vui vẻ hỏi ta.

"Ta muốn đi vực Ngoại thiên."

Ta sờ lên ấn đường, nét mặt cũng trở nên nhu hòa: "Để đón một..."

"Một gì?"

"Một người đã chờ ta rất lâu."

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom