• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Phù Sơn Nữ Quân (2 Viewers)

  • Phần 3

7.

Phạm Sinh Cảnh mở ra một khe hở, kéo theo mọi sự sống tại Đại Trạch vào trong.

Ta do dự trong phút chốc, không biết nên tiếp tục thu lấy Bổ Thiên Thạch hay tìm kiếm Xích Qua.

Chỉ trong phút chốc này, ta cũng bị cuốn vào trong.

Sau khi nhập cảnh, những người khác đều biến mất, cảm giác của ta cũng bị cản trở, bị giới hạn chỉ trong tiểu thế giới này.

Chỉ có Bân Bân đã từng ký kết khế ước với ta, ta liền nhờ đó gọi nàng tới bên mình.

"Nữ quân."

Bân Bân quan sát xung quanh, nghi hoặc nói: "Nơi này thật khác xa với hình ảnh của Phạm Sinh Cảnh trong tưởng tượng của ta."

"Đừng nói ngươi, ta cũng chưa từng thấy Phạm Sinh Cảnh như thế này."

Ta nhìn tinh hà phơi phới dưới chân, nghiền ngẫm: "Có phải hắn ghen tị vì ta là thần nữ sinh từ Tinh Hà, nên đã cải tạo mai rùa của chính mình thành bộ dạng này không?"

"Nữ quân, người hiểu nhầm Xích Qua Thượng thần rồi!"

Bân Bân quang minh lẫm liệt nói: "Thượng thần và ngài, là quan hệ tuẫn tình đó!"

Ta nhẫn nhịn lắm mới không dùng quạt đánh vào cái đầu không mấy thông minh của Bân Bân.

Linh lực trong Phạm Sinh Cảnh hoành hành.

Lộn xộn và hỗn loạn, không thể phân biệt phương hướng.

Ta và Bân Bân đi nửa ngày, vẫn không thấy có bất kỳ sự thay đổi nào.

Trước mắt vẫn là biển sao mênh mông.

"Chậm thì sinh biến, đáng lẽ ta nên tiếp tục lấy Bổ Thiên Thạch."

Ta mân mê quạt xếp trong tay, hoài nghi nói: "Cái tên Xích Qua này, chẳng lẽ là trời sinh khắc ta?”

"Thế thì quả là lương duyên trời định!" Bân Bân kinh ngạc nói.

Ta: “?”

Lương duyên trời định có thể dùng như thế này sao?

Hiện tại ta có một nghi ngờ hợp lý, câu chuyện tuẫn tình gì đó, chắc cũng là do Bân Bân bịa ra.

Năm đó nên coi trọng việc giáo dục văn hóa cho nàng mới đúng.

Ta thở dài, đang định tiếp tục hành trình.

Đột nhiên, viên ngọc bên tai phát ra ánh sáng lấp lánh.

Ta gỡ nó xuống, đặt trong lòng bàn tay xem xét.

Hình như đây... chính là món quà sinh nhật mà tên Xích Qua kia tặng ta vì ngại thể diện của Phụ Thần?

Ta thử thăm dò, đưa một tia linh lực vào trong viên ngọc.

Ánh sáng trong viên ngọc càng rực rỡ, từ lòng bàn tay ta bay ra, rơi thẳng vào Tinh Hà.

Tinh Hà sôi sục, tạo thành một con đường hầm.

Khí tức của Xích Qua tràn ngập trong không gian.

Ta và Bân Bân từng bước từng bước đi xuống, cuối con đường hầm là một cung điện bạch ngọc.

Chưa kịp đưa tay ra, cửa cung điện tự động mở ra về phía bên trong.

Trong điện tràn ra những đóa xích liên, như thể muốn chỉ đường cho ta.

Ta cất bước, đặt chân lên đóa xích liên đầu tiên.

Ngọn lửa ấm áp ôm lấy cơ thể ta, dẫn ta đến một thế giới khác.

Bóng dáng của một thiếu niên trong bộ quần áo đỏ hiện lên trong ánh lửa.

"Tiểu Tinh Tử.”

"Tại sao ngươi còn chưa xuất thế chứ?"

Thiếu niên vô cùng buồn chán chọc vào cục đá đen thui trước mặt.

Viên đá bị hắn đẩy qua đẩy lại trong không khí, như thể tức giận, bỗng nhiên nảy lên đập vào trán hắn.

Thiếu niên bắt được viên đá, hàng mi dài như cánh quạ, đôi mắt lại rất sáng.

8.

“Ngươi sắp xuất thế?”

Cảm giác này thực sự huyền diệu.

Ta có vẻ đang nhìn thấy… dáng vẻ chưa khai linh trí của chính mình.

Ta đưa tay, ngưng tụ một pháp quyết nhỏ.

Quả nhiên thất bại.

Lại nhìn Xích Qua trước mặt đang vui vẻ cầm lấy viên đá đen nhìn ngắm, cuối cùng ta cũng xác định, mình đã bước vào mộng cảnh của hắn.

Xích Qua vốn là thần minh, theo lý thuyết mà nói sẽ không nhập mộng. Trừ phi, thần hồn của hắn đã bất ổn đến mức khó duy trì.

Ta đeo viên ngọc trở lại tai.

Nể mặt nó, ta sẽ mang Xích Qua ra ngoài, sau đó buộc hắn thừa nhận ta là Đại sư tỷ.

"Tiểu Tinh Tử, ngươi cuối cùng cũng sắp xuất thế rồi! Tiểu Tinh Tử, ta đã trông coi ngươi suốt ba ngàn năm, ngươi biết ba ngàn năm dài như thế nào không? Tại hạ bất tài, cũng mới chỉ vẻn vẹn năm ngàn tuổi. Đời này của ta, phần lớn đều hao phí trên người ngươi rồi.”

“Mặc dù là mệnh lệnh của Phụ Thần, nhưng ngươi nợ một ân tình này của ta cũng không phải quá đáng phải không? Thế này đi, sau khi ngươi ra đời, gọi ta là... Trọng phụ*!"

(Trọng phụ: Người đứng chỉ sau phụ thân. Trung Quốc cổ đại rất coi trọng tam cương ngũ thường, phụ là cương của tử, trong chế độ gia trưởng, phụ thân rất có quyền uy. Đối với người mà mình tôn kính, “dĩ phụ sự chi” 以父事之 (xem họ như phụ thân mà phụng thờ họ), nhưng không thể nhận người khác làm phụ thân, cho nên mới có từ “Trọng phụ” – Nguồn: Google)

"… Này! Sao ngươi lại đánh ta nữa? Nghịch nữ!"

Cái tên này sao mà lắm lời thế!

Ta ngửa mặt lên trời thở dài, nhưng cũng không thể làm gì khác.

Trong mộng cảnh của Xích Qua, ta chỉ là một cái bóng.

Chẳng qua, trước khi ta ra đời, đã từng được Xích Qua bảo vệ?

Sao ta không biết điều này?

Rất nhanh, giấc mơ của Xích Qua đã giải thích cho ta.

Yêu long Đại Trạch làm loạn, Xích Qua nhận lệnh trấn áp.

Trong những ngày ngắn ngủi hắn rời đi, “ta" đã ra đời.

Giống như Xích Qua, ta cũng là tiên nhân trời sinh, mang trong mình thần lực nhưng lại ngây thơ vô tri.

"Ta" vừa mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là Phụ Thần đang mỉm cười từ bi.

Xích Qua trấn áp yêu long, trở về cung điện của Phụ thân, "ta" đã chống nạnh, dương dương tự đắc nói với hắn.

"Đến bái sư sao? Ngươi đến muộn rồi, ta đã là đại đệ tử dưới trướng của Phụ Thần rồi!"

"Đại đệ tử gì chứ? Tiểu Tinh Tử ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Trọng phụ của ngươi mà!"

"To gan thật, dám xưng là Trọng phụ của bản thần nữ, xem kiếm đây!"

"Ta" và Xích Qua lần đầu gặp nhau đã suýt phá hủy cung điện của Phụ Thần, kết quả là bị Phụ Thần đánh bay cả hai. Không nghĩ tới, khi đó, giữa chúng ta vẫn còn có tiền duyên.

Mộng cảnh của Xích Qua vẫn còn đang tiếp tục.

Năm tháng trôi qua không ngừng lại.

"Ta" và Xích Qua đã tu hành dưới trướng Phụ Thần sáu ngàn năm.

Trong sáu ngàn năm đó, lại có thêm sư đệ sư muội nhập môn, "ta" và Xích Qua vẫn không ngừng tranh giành danh hiệu đại đệ tử. Phụ Thần không thể không ra mặt, cho cả hai chúng ta đồng thời làm đại đệ tử.

"Ta" rất không hài lòng với điều này, hẹn Xích Qua đến Nguyệt Túy Nhai quyết chiến.

Xích Qua đến.

Nhưng trên mặt lại có vết thương.

"Ta" giận tím mặt: "Ai đã làm ngươi bị thương?"

Xích Qua cười đùa tí tửng: "Sao, khuôn mặt anh tuấn của ta bị thương, ngươi đau lòng sao?"

"Mặt của ngươi, sao có thể để người khác đánh?"

"Ta" hung tợn rút kiếm ra: "Dẫn đường! Bản thần nữ sẽ báo thù cho ngươi!"

Hắn lại cười đến càng xán lạn.

"Dẫn đường đi!"

"Ta" nóng nảy: "Để xem ta có xé xác hắn ra không!"

"Không nhọc thần nữ tự mình ra tay, tiểu thần bất tài, đã xé xác tội yêu thành tám mảnh rồi."

Ánh mắt của Xích Qua lưu luyến trên người ta thật lâu.

Trong mắt hắn phản chiếu ánh trăng tròn, như viên ngọc sáng, tỏa sáng rực rỡ.

Trước đây không cảm nhận được, giờ nhìn từ bên ngoài, ánh mắt Xích Qua nhìn "ta" sao lại kỳ lạ thế này?

Không biết vì sao, ta lại nghe thấy giọng của Bân Bân:

"Thượng Thần và ngài, chính là quan hệ tuẫn tình!"

Ta lắc đầu, cố gắng xua đuổi giọng nói hoang đường đó ra khỏi đầu.

Chẳng lẽ đã trong mộng cảnh của Xích Qua quá lạ? Tại sao ta cũng bắt đầu không đứng đắn như hắn vậy?

Trận quyết chiến này, đương nhiên không thể diễn ra.

Dù Xích Qua nói rằng vết thương của hắn không nghiêm trọng, nhưng lúc đó ta vẫn từ chối một cách chính nghĩa:

"Dù có thắng ngươi, cũng không phải là chiến thắng vinh quang."

Kiếm trở lại vỏ, "ta" bước đi vài bước, lại quay đầu: "Lần sau nếu đánh nhau không thắng nổi, gọi ta nhé! Dù chúng ta là đối thủ cạnh tranh, nhưng miễn cưỡng cũng có vài phần tình nghĩa đồng môn."

"Nghe theo mệnh lệnh của thần nữ."

Xích Qua cười rạng rỡ, hiếm khi không cãi nhau với "ta": "Lần sau nếu không thắng nổi, chắc chắn sẽ tìm thần nữ tương trợ!"

9.

Đại kiếp thiên địa, là vào năm ta một vạn tuổi.

Phụ Thần triệu tập ba mươi sáu vị đệ tử đến trước mặt: "Ta sẽ vẫn lạc trong kiếp nạn này."

Ánh mắt Phụ Thần hiền từ lướt qua khuôn mặt từng người một: "Sau khi ta tạ thế, vạn vật giáng sinh, các ngươi hãy đi đến Tam giới, mỗi người một nhiệm vụ, chớ có cô phụ sự dạy bảo của ta."

Phụ Thần ngã xuống.

Chúng ta chưa kịp đau buồn, Phụ Thần đã hóa thành dòng lưu quang màu vàng kim, rải khắp trời đất.

Một nhóm nam nữ khoác da hổ bước da từ hang động, vui mừng vì trời mưa tưới mát mảnh đất khô hạn.

Một con thú nhỏ sắp chết mở mắt, liếm mặt mẹ nó trong tiếng kêu bi thương.

Một vị thần vẫn lạc, vạn vật sinh sôi.

"Ta" được triệu tập đến Phù Sơn, đánh bại hết thần tiên yêu ma.

Họ cung kính dâng ta địa vị Nữ Quân.

Một yêu hồ hỏi ta nên xưng hô như thế nào.

"Ta" kiêu ngạo phất tay: "Gọi ta là Phù Sơn Nữ quân đi."

Cứ như vậy, "ta" ở lại Phù Sơn, bảo vệ mảnh đất này.

"Ta" trừ bạo giúp kẻ yếu, trong đó, nhân tộc là những kẻ yếu nhất nhưng cũng được ta cứu giúp nhiều nhất, dần dần lập quốc, xây dựng chùa miếu cho ta.

Công đức tăng thêm, uy danh Phù Sơn Nữ quân của ta cũng lan rộng.

Thời gian trôi qua, các tộc dưới sự cai quản của ta trở nên có trật tự.

"Ta" từ những ngày đầu còn có đối thủ để đánh nhau, về sau chỉ còn cần ngồi xổm trên đỉnh núi ngẩn người.

Mãi đến khi Xích Qua xuất hiện.

"Tiểu Tinh Tử! Gần ngàn năm không gặp! Có nhớ Trọng phụ không?"

Hắn ngồi xổm trên đỉnh núi bên kia vẫy tay với ta.

"Ta" cười chân thành.

Đến rất đúng lúc, “ta” quá ngứa tay rồi!

"Ta" và Xích Qua đánh nhau suốt ba ngày ba đêm, vẫn là bất phân thắng bại.

Ta đã biết kết quả này từ trước, nên cũng không quan tâm lắm.
Nhưng mộng cảnh của Xích Qua cho ta thấy những hình ảnh khác - hóa ra hôm đó không phải lần đầu Xích Qua đến Phù Sơn.

Trong ngàn năm, hắn đã đến nhiều lần.

Có lúc mang theo bình rượu, tùy ý tiêu sái uống một mình.

Có lúc gặm quả dại, miệng lẩm bẩm "Tiểu Tinh Tử làm Nữ quân cũng không tệ lắm."

Cũng có khi, vết thương chằng chịt, mệt mỏi nằm trên tàng cây.

Ánh mắt lại không hề nhúc nhích nhìn về phía ta.

"Xích Qua." Ta lẩm bẩm, "Ngươi rốt cuộc..."

"Xích Qua! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Trong mông cảnh, ta gọi hắn rầm rĩ.

Xích Qua chạy loạn khắp núi: "Ôi ôi ôi - đánh ba ngày rồi, nghỉ chút đi mà!"

"Ta hôm nay phải quyết thắng thua với ngươi!" Ta một kiếm chẻ đôi đỉnh núi hắn đứng.

"Dừng! Dừng lại!"

Xích Qua bỗng làm động tác ngừng chiến: "Chỉ hai chúng ta đánh có gì hay? Lâu ngày không gặp, sư đệ sư muội đều tiến bộ nhiều, chi bằng chúng ta mỗi một ngàn năm tỷ võ luận đạo một lần, thế nào?"

"Ta" vui vẻ đồng ý: "Cũng được! Ta nhất định phải đánh bại ngươi trước mặt sư đệ sư muội, để họ biết ai mới là đại sư tỷ thực sự!"

Thế là, đồng môn chúng ta mỗi ngàn năm lại tụ tập tại cung điện của Phụ Thần.

Đến ngàn năm thứ sáu, "ta" và Xích Qua lại kết thúc bằng kết quả hòa nhau.

Xuống khỏi võ đài, vài sư đệ đang tụ lại một chỗ:
"Sao lại sinh ra linh trí rồi..."

"Linh trí gì?"

"Ta" thu kiếm, cười hỏi.

Các sư đệ nhìn nhau, cuối cùng đẩy ra một người: "Đại sư tỷ, đây là con rối gỗ ta làm. Không biết sao, nó lại sinh ra linh trí. Vật chết thành linh, e rằng... có tổn hại thiên hòa."

"Đệ định thế nào?"

"Đúng ra phải... điều chỉnh lại." Sư đệ do dự nói.

"Ta" trầm ngâm một lúc: "Dù sao cũng là một phần tạo hóa, sư đệ, chi bằng giao con rối này cho ta."

Sư đệ như trút được gánh nặng: "Vậy thì đa tạ sư tỷ!"

"Ta" nhận lấy con rối gỗ chỉ to bằng bàn tay từ tay sư đệ.
Nó quả thật có linh trí.

Dường như biết "ta" đã cứu nó một mạng, nó thân thiết cọ vào lòng bàn tay ta.

"Ta" mang con rối này về Phù Sơn.

Cũng đặt tên cho nó - "Thương Hà".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom