• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nụ Hồng Hoang Dã (2 Viewers)

  • Chương 6 END

Chen chân vào hôn nhân của người khác, đây là ván đã đóng thuyền.
Tin tức bị lộ ra.
Rất nhiều phụ huynh khiếu nại, kháng nghị một giáo viên có đạo đức suy đồi như vậy.
Cô ta bị khai trừ rồi.
Biết được tin tức này, vừa lúc bệnh tình của Anh Tử cũng được khống chế hiệu quả.
Tôi mời cô ấy đi ra ngoài ăn.
Bởi vì chúng tôi không thể đến những chỗ đông người, cho nên quyết định một tiệm cơm Tây ít người.
Không nghĩ tới gặp Vương Lôi và Gia Gia.
Gia Gia hẳn là tái khám xong, trên cánh tay còn treo băng vải.
Cách bình phong, chúng tôi nghe được thanh âm thanh thúy của Gia Gia: “Mẹ, bọn họ đều nói mẹ là nữ nhân hư, mẹ là tiểu tam, đây là thật vậy chăng?”
Sau khi dài dòng là sự trầm mặc, Vương Lôi đột nhiên khóc lớn.
Gia Gia cũng khóc: “Mẹ, mẹ không phải, mẹ không phải là nữ nhân hư, đúng không?”
“Mẹ không làm chuyện xấu.”
Vương Lôi khóc đến lợi hại.
Không bao lâu, hai mẹ con rời đi.
Gia Gia thấy tôi.
Cậu bé hổ thẹn mà cúi đầu: “Dì, rất xin lỗi……”
“Không liên quan đến cháu!” Tôi đạm mạc nói, “Hơn nữa trên đời này rất nhiều thương tổn, không phải xin lỗi là có thể xem như không có chuyện gì.”
Vương Lôi mang tiếng xấu.
Ở trong hệ thống giáo dục của Hải Thành, đã không tìm được việc.
Ngày thường cô ta tiêu tiền ăn xài phung phí, hiện giờ không có nguồn thu, lại không có nam nhân cung cấp nuôi dưỡng, nghe nói phải đi làm thuê trong thôn.
Chồng trước của cô ta biến mất đã lâu bỗng xuất hiện, một phen lôi kéo, mang Gia Gia đi.
Ước chừng là cùng đường, cô ta gả cho một lão nhân 50 tuổi.
Ngay từ đầu lão nhân kia tựa hồ đối xử không tồi với cô ta, mua này mua kia.
Cô ta cũng thường đăng tin trên vòng bạn bè, chỉ là chưa từng xuất hiện mặt của nam nhân kia.
Nghe nói lão nhân có con gái, không dễ lừa như vậy.
Trải qua một năm trị liệu, bệnh tình của tôi được giảm bớt, kế tiếp là hai năm duy trì trị liệu.
Nói như vậy, tôi có thể sống thêm 5 năm.
Nếu vận khí tốt, có thể có cốt tủy phù hợp, có thể sống lâu hơn.
Hôm nay đi ra ngoài ăn cơm, gặp Vương Lôi.
Trên mặt cô ta có vết bầm lớn, đứng ở trước cửa kính sát đất, khát vọng nhìn vòng tay trong tủ kính.
22
Lão nhân tát một cái lên đỉnh đầu của cô ta: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Đã kết hôn, còn trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, lại muốn đi thông đồng với nam nhân khác hả?”
Cô ta thu hồi ánh mắt, vừa lúc đối diện với tôi.
Trong chớp mắt, trên mặt cô ta trào ra vô số khuất nhục cùng oán hận.
Nhưng mà ngắn ngủn vài giây, hết thảy quy về chết lặng cùng vắng lặng.
Cô ta bị lão nhân túm đi, nhét vào xe, xe rất mau rời đi.
Tưởng Tranh lái xe lại đây, vô cùng ân cần: “Coi trọng cái gì? Tớ mua cho cậu.”
“Tớ có rất nhiều tiền, sao cần cậu mua cho.”
Anh gãi đầu: “Hai chuyện đó không giống nhau.”
Tôi nhìn anh cười: “Cậu cũng biết, hai chuyện không giống nhau.”
Cửa hàng người đến người đi.
Tưởng Tranh cắm tay ở trong túi nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, thở dài thật sâu: “Sao cậu nhẫn tâm với tớ như vậy?”
Nắng hơi gắt, tôi duỗi tay ngăn ánh nắng chói mắt.
“Tưởng Tranh, chúng ta đối với thứ không có được, luôn có một loại chấp niệm không tên.”
“Giống như tớ với Chu Tuấn Việt. Sau khi anh ta thật sự hoàn toàn tỉnh ngộ, tớ mới phát hiện mọi thứ chỉ có vậy.”
“Thứ mà chúng ta kỳ thật muốn, là thanh xuân, là đã từng tiếc nuối, mà không phải…… Người ở trước mắt.”
Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh: “Đừng đi đường xưa của tớ!”
Trong túi quần của anh mơ hồ có thể thấy được dấu vết một cái hộp hình vuông hộp.
Anh sờ đầu tôi: “Biết rồi, nói chuyện y hệt mẹ tớ.”
“Đi ăn cơm thôi.”
“Lại ăn đồ ăn ở Hoài Dương? Tớ muốn ăn lẩu……”
Tưởng Tranh xụ mặt: “Nằm mơ! Với sức khỏe hiện tại của cậu, cần ăn những món thanh đạm.”
“Có phải cậu đang trả đũa hay không?”
“Không có! Tớ đều là vì tốt cho cậu.”
Tôi ngao ngao kêu: “Không thể ăn lẩu rồi que cay, thì còn gì là lạc thú!”
Tưởng Tranh cười: “Đương nhiên là có, sự tồn tại của cậu có thể cho tớ rất nhiều lạc thú.”
Đại khái là ánh nắng quá chói mắt.
Đáy mắt của anh có chút ướt: “Tống Nguyệt, cho nên cậu nhất định phải sống tốt, biết không?”
Tôi hít sâu một hơi, cười với anh: “Biết rồi, mong cậu sau này chiếu cố thêm.”
Ánh nắng xán lạn như vậy, kéo bóng của chúng tôi dài ra, giao hòa ở bên nhau.
Thời tiết rất tốt, tâm tình cũng giãn ra.
Cho dù đã không có người thân, nhưng tôi còn có bạn bè.
Đời này, vẫn có rất nhiều chỗ đáng để lưu luyến.
Công ty của Chu Tuấn Việt khốn đốn đã hơn một năm.
Cuối cùng vẫn đóng cửa.
Nhà ở với xe đều bị ngân hàng thu đi, còn thiếu một đống nợ nần.
Hắn tìm một công ty công trình để đi làm, thuê nhà tiện nghi nhất.
Mỗi tháng nhận được tiền lương, trước là trả ngân hàng, dư lại một chút thì dùng cho phí sinh hoạt.
Bởi vì điều kiện sức khỏe, tôi yêu cầu tĩnh dưỡng, cho nên dọn về nhà cũ của Tống gia .
Tòa nhà mấy năm không ai ở, cỏ ở sân đã cao hơn 1 mét.
Sau khi tìm người xử lý xong, tôi bắt đầu khắp nơi tìm nơi trồng hoa thích hợp.
Cũng coi như là đỡ lãng phí thời gian.
Kết quả ở chỗ bán hoa ở ngoại thành, ngoài ý muốn gặp lại Chu Tuấn Việt.
Hắn cùng một đám công nhân, ở góc đường ăn một phần cơm với canh xương hầm mười ba tệ.
Hắn gầy như cây gậy trúc, làn da ngăm đen, tóc hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn.
Như già thêm mười tuổi.
Mà tôi ôm mới từ chợ hoa mua được hoa lan.
Hắn mồm to ăn xong đồ ăn, khi lấy khăn giấy lau miệng thấy được tôi.
Trong chớp mắt, hắn theo bản năng quay đầu đi, muốn làm bộ không nhìn thấy.
Nhưng mà rất mau, hắn lại đứng lên, sửa sang quần áo nhăn nheo, đi tới chỗ tôi.
“Đã lâu không gặp!”
Tôi gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
“Nghe nói bệnh tình của em đã thuyên giảm, tôi thấy khí sắc của em so với trước kia khá hơn nhiều.”
“Ừ.”
Hắn chỉ hoa lan trong tay tôi: “Có nặng không, tôi giúp em dọn đi?”
Tôi tùy ý để hắn đem hoa trong tay tôi đi, dặn dò một câu: “Cẩn thận một chút, cái này rất quý.”
Hắn hỏi: “Bao nhiêu?”
“Tám vạn tám!”
Sống lưng của hắn hình như cong xuống một chút.
Hắn giúp tôi đặt chậu hoa ở ghế phụ, tay còn đáp ở trên cửa xe: “Em đổi xe?”
“Ừ, dù sao tiền cũng nhiều mà.”
Hắn cười khổ: “Tống Nguyệt, tôi hiện tại mới biết được, chính mình rốt cuộc bỏ lỡ cái gì.”
So với tiền tài, lòng tự trọng có khi không đáng để nhắc tới.
Bao nhiêu người vì tiền lương, bị ông chủ mắng không ngóc nổi đầu.
Huống chi tôi và ba, từ trước chưa từng nói nặng lời với hắn.
Hắn quá nhạy cảm, nên tự mình suy diễn quá nhiều mà thôi.
“Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.” Tôi khởi động xe, động cơ nổ vang dễ nghe êm tai, “Đóng cửa đi, tôi phải đi rồi.”
Xe đi rất xa, tôi nhìn lướt qua kính chiếu hậu.
Chu Tuấn Việt còn đứng tại chỗ.
Ở trong tầm mắt tôi, thu nhỏ từng chút, cuối cùng biến mất.
- Hoàn -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom