-
Chương 3
Chuyện đó nhất định……
Rất ghê tởm.
Hai ngày sau, định liên hệ Chu Tuấn Việt đi làm thủ tục ly hôn.
Mới vừa lấy di động ra, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Chu Tuấn Việt vội vàng: “Tống Nguyệt, Gia Gia xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại yêu cầu dùng máu, kho máu không đủ, em chạy nhanh theo tôi đi.”
10
Nguyên lai, hắn có thể tìm được tôi dễ như vậy.
Nhưng tôi nằm viện mấy ngày nay, hắn lại chưa từng tới gặp tôi.
Tôi lạnh nhạt đáp lại: “Tôi không thể truyền máu cho nó.”
Chu Tuấn Việt cất cao giọng, đáy mắt băng hàn: “Tống Nguyệt, đây là chuyện liên quan đến mạng người, cô đừng ác độc như vậy.”
“ n oán giữa chúng ta, không cần liên lụy đến trẻ con vô tội.”
Lần trước tôi ngã xuống, Chu Tuấn Việt nói lời ác độc với tôi.
Ngược lại là Gia Gia hơn hai tuổi lảo đảo lắc lư xuống lầu, vuốt tay của tôi, ngẩng mặt hỏi tôi: “Dì ơi, dì đau sao?”
“Muốn con thổi thổi cho dì không?”
Tôi lấy di động ra định gửi WeChat.
Chúng tôi có nhóm máu đặc biệt, nơi nơi đều có nhóm WeChat.
Nếu có tình huống đặc thù, có thể ở trong trong nhóm nhắn tin yêu cầu, mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau, tới quyên giúp.
Vương Lôi cũng vọt vào phòng bệnh, quỳ xuống một tiếng “Bùm”.
Cô ta đoạt di động của tôi ném qua một bên, nhu nhược đáng thương cầu xin: “Tống Nguyệt, trước mắt cô đừng nghịch di động, cầu cô cứu con của tôi.”
“400ml, chỉ cần 400ml là đủ rồi.”
Chu Tuấn Việt phụ họa.
“Tống Nguyệt, 400ml đối với cô mà nói, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Hắn tiến lên túm chặt tay của tôi kéo ra bên ngoài: “Đi, đi khám gấp với tôi, Gia Gia còn đang chờ.”
Tôi cho rằng, tim của mình đã bị đào rỗng.
Không có bất luận cảm giác gì.
Nhưng trong chớp mắt, ngũ tạng lục phủ lại như bị vô số kim châm vào.
Cả thân thể đau nhức, mỗi một dây thần kinh đều bị hung hăng lôi kéo, đau đớn như nổ mạnh!
“Đau, anh buông tôi ra.”
“Không thể thả ra! A Việt, hôm nay nhất định phải để cô ta hiến máu, bằng không không giữ được mạng của Gia Gia nổi.”
Chu Tuấn Việt nắm tay của tôi càng gấp.
Xương cốt, như bị nứt ra.
Vương Lôi rất mạnh tay, duỗi tay ở phía sau lưng tôi nặng nề mà đẩy ra bên ngoài.
Tôi lảo đảo một cái, té ngã trên đất.
Xoang mũi một trận thấm ướt.
Tôi duỗi tay ra lau, mu bàn tay là một màu hồng chói mắt.
Lúc này Tưởng Tranh cầm báo cáo kiểm tra lại đây.
Thấy rõ tình huống trước mắt, hắn nắm tay siết chặt, nện vào mặt của Chu Tuấn Việt.
Tôi ôm chặt hắn: “Không cần, Tưởng Tranh!”
“Cậu đến bây giờ còn che chở hắn!”
“Không!” Tôi gắt gao túm chặt hắn, “Tớ là che chở cậu, ở bệnh viện động thủ với người nhà người bệnh, cậu định từ bỏ tiền đồ sao?”
Chu Tuấn Việt gắt gao nhíu mày: “Tống Nguyệt, chờ cô rút máu xong, có rất nhiều thời gian ân ái.”
Tưởng Tranh vừa khẩn cấp xử lý cái mũi của tôi, vừa cười lạnh.
“Anh để vợ mình bị bệnh bạch cầu, đi cho con trai của nhân tình 400ml máu?”
“Chu Tuấn Việt, anh không sợ gặp báo ứng sao?”
Chu Tuấn Việt sửng sốt, nhìn về phía tôi: “Bệnh bạch cầu? Tống Nguyệt, hiện tại cô còn diễn tiết mục cũ kỹ nữa sao?”
Tưởng Tranh nổi giận, quăng báo cáo trong tay vào mặt hắn.
“Mới ra báo cáo kiểm tra máu, tự mình xem đi!”
“Mắc bệnh bạch cầu, nếu không tích cực trị liệu, nửa năm sau, chắc chắn cô ấy phải chết!”
Anh Tử cùng phòng bệnh không biết tỉnh khi nào, cô ấy tháo mũ xuống, lộ ra đỉnh đầu trụi lủi.
Nhẹ giọng nói: “Đây là phòng bệnh của khoa máu, này là tầng một, tất cả mọi người đều mắc bệnh bạch cầu.”
11
Chu Tuấn Việt nhặt báo cáo trên mặt đất lên, xem từng trang.
Vương Lôi vội vàng túm cánh tay của hắn: “A Việt, bệnh bạch cầu có phải không thể truyền máu cho Gia Gia phải không?”
“Gia Gia làm sao bây giờ?”
Chu Tuấn Việt nhìn báo cáo, ngoảnh mặt làm ngơ với lời của cô ta.
Nước mắt của hắn như chực rơi ra.
Ba tôi khi đó mắc bệnh bạch cầu, hắn từng nghiên cứu số liệu này, cho nên, đại khái hắn có thể nhìn ra tất cả đều là thật.
Vương Lôi ngược lại nhìn tôi chằm chằm: “Tống Nguyệt, cô có tiền, cô quen biết nhiều người như vậy, cô nhất định có biện pháp có phải hay không?”
“Tôi có chứ!” Tôi câu môi dưới, “Nếu cô quỳ xuống xin lỗi cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô đăng tin.”
Vương Lôi cả người căng thẳng: “Gia Gia vẫn là một đứa trẻ, sao cô có thể thấy chết mà không cứu……”
Tôi không kiên nhẫn đánh gãy lời của cô ta: “Nó lại không phải con tôi, các người không phải vẫn luôn cảm thấy tôi ác độc sao? Tôi đây sao có thể đánh vỡ hình tượng mà mấy người xây cho.”
“Cầu cô mà.”
Vương Lôi nuốt nước miếng thật mạnh, đáng thương nhìn về phía Chu Tuấn Việt: “A Việt……”
Nam nhân lấy lại tinh thần từ báo cáo kiểm tra, trầm giọng nói: “Cô làm việc, nên có thành ý.”
Vương Lôi không dám tin, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta hít sâu một hơi, chậm rãi cong đầu gối xuống, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Rất xin lỗi, là tôi sai rồi. Tống Nguyệt, tôi xin cô!”
Phòng bệnh trong một khắc phá lệ yên tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở thô nặng khuất nhục của Vương Lôi, lặp lại quanh quẩn.
Tôi đăng tin ở trong nhóm.
Rất mau liền có hai người trả lời, nói các cô ấy cách đây không xa, nửa giờ là có thể đến đây.
“Vương Lôi, nếu hiện tại nằm ở trên giường bệnh chính là cô, tôi nhất định thấy chết mà không cứu, lớn tiếng vỗ tay!”
Vương Lôi nước mắt lưng tròng, trà ngôn trà ngữ: “Tôi biết cô chán ghét tôi, chỉ là tôi không nghĩ tới, cô sẽ nhẫn tâm với trẻ con như vậy.”
Cô ta duỗi tay túm lấy Chu Tuấn Việt: “A Việt, chúng ta đi thôi, Gia Gia còn đang chờ.”
Nam nhân ném cô ta ra, siết chặt báo cáo đi đến bên giường bệnh của tôi.
Ánh mắt của hắn toàn tơ máu, thanh âm phát run: “Tống Nguyệt, cô đang chơi tôi có phải hay không?”
“Báo cáo này là giả, đúng không?”
“Cô từng ngày đều làm tôi ngột ngạt, cô sao có thể mắc bệnh bạch cầu?”
Tôi nằm ở trên giường, hờ hững mà nhìn hắn.
Đáy mắt của hắn trở nên đỏ một mảnh.
Vương Lôi gấp đến độ không nhịn được: “A Việt, phỏng chừng cô ta cũng là đang giả bệnh, chúng ta về trước khám gấp……”
Chu Tuấn Việt quay đầu, chỉ vào cửa: “Cút đi!”
12
Mặt của Vương Lôi tái mét.
Cô ta gắt gao cắn môi, nước mắt chảy xuống: “A Việt, anh hung dữ với em……”
Trước kia chỉ cần cô ta rơi một giọt nước mắt, vạn sự đều sẽ biến thành tôi sai.
Nhưng hôm nay, Chu Tuấn Việt nhìn tôi, chất vấn Tưởng Tranh: “Đã lâu như vậy, vì cái gì máu mũi của cô ấy còn chảy?”
Tưởng Tranh thay miếng bông cho tôi, hừ lạnh: “Tiểu cầu hạ thấp, không thể đông máu, cho nên dễ dàng chảy máu không ngừng.”
“Nếu không phải các người đẩy cô ấy ngã, cũng sẽ không như vậy.”
Chu Tuấn Việt đột nhiên quay đầu, nhìn Vương Lôi chằm chằm.
Vương Lôi ủy khuất: “Không phải em cố ý, em cũng là vội vã cứu con.”
“Gia Gia còn đang đợi em, em đi trước. A Việt, đợi lát nữa anh nhất định phải đến, con tỉnh lại nếu không thấy anh, nhất định rất khổ sở.”
Anh Tử vẫn luôn yên lặng xem diễn.
Lúc này tò mò mở miệng: “Gia Gia, là con của anh trai này sao?”
Vương Lôi sắc mặt khẽ biến.
Anh Tử nghịch ngợm chớp chớp mắt với tôi.
Vương Lôi đi rồi, trong phòng bệnh không khí đều sạch sẽ không ít.
Hộ sĩ đẩy xe con tiến vào, phải chích thuốc cho tôi.
Chu Tuấn Việt duỗi tay tới che mắt tôi lại: “Đừng sợ.”
Tôi mở tay hắn ra: “Không cần chắn, hiện tại tôi không sợ.”
Trước kia tôi rất sợ chích.
Bởi vì khi còn nhỏ sinh bệnh, mẹ sẽ không ôn nhu an ủi, mà là cau mày: “Sao yếu đuối như vậy?”
Ống tiêm lạnh băng chọc trong cơ thể, tôi sợ hãi mà khóc thút thít, cũng chỉ đổi lấy chán ghét của bà.
“Cũng không đau, có cái gì mà khóc?”
Cho nên sau này, sinh bệnh tôi đều cố nhịn.
Thẳng đến khi Chu Tuấn Việt phát hiện bí mật của tôi, cùng tôi đến phòng y tế, hơn nữa khi bác sĩ đang ghim kim, che mắt tôi lại.
Khi đó, tay hắn rất ấm.
Chu Tuấn Việt hầu kết lăn lộn, ngượng ngùng nói: “Tôi nhớ rõ trước kia em rất sợ cái này, hiện tại sao không sợ nữa?”
Làm tôi ngẫm lại.
Hẳn là sau khi kết hôn không lâu, ba mất.
Tôi cùng ông không có bao nhiêu cảm tình, nhưng dù sao ông cũng là ba tôi.
Khi đó tôi cũng mới 23 tuổi.
Bất chợt, liền biến thành cô nhi không cha không mẹ.
Liên tục thật nhiều đêm đều sẽ mơ thấy khi còn nhỏ ông cùng mẹ cãi nhau.
Hàng đêm bừng tỉnh.
Vào mùa xuân chuẩn bị cho kỳ thi, tôi ngã bệnh, ho đến long trời lở đất.
Lăn lộn một vòng, không nhịn được đến bệnh viện kiểm tra, đã phát triển trở thành viêm phổi.
Tôi gọi cho Chu Tuấn Việt đang đi công tác, hắn cúp máy.
Gửi tin nhắn WeChat cho tôi: “Công việc này rất quan trọng, về sau không phải đại sự, đừng tùy tiện gọi điện thoại.”
Tôi trừng lớn đôi mắt, nhìn từng cây kim thon dài châm vào mạch máu.
Nói cho chính mình: Tống Nguyệt, mày đã là cô nhi.
Mày không có ba mẹ, chồng mày cũng không yêu mày.
Làm ra vẻ sợ chích thuốc, không hợp với mày.
Tôi dần khắc phục nỗi sợ.
Liên tục truyền nước, tôi thật sự không hề sợ.
Nhìn xem.
Nữ nhân không độc lập, bất quá bởi vì chưa bị ái tình đánh cho tỉnh mà thôi.
Hiện giờ mà nói, tôi ngữ khí bình tĩnh.
Nhưng Chu Tuấn Việt lại run cả người đến lợi hại, hắn cúi đầu che lại mặt, lộ ra đỉnh đầu.
“Rất xin lỗi, tôi lúc ấy…… Lúc ấy nóng lòng muốn chứng minh chính mình.”
Kỳ thật sau kết hôn, chúng tôi cũng từng có một đoạn thời gian ngắn ngọt ngào.
Khi ba tôi được chẩn đoán mắc bệnh, ông mang theo Chu Tuấn Việt làm quen bạn bè của ông.
Hắn đạt được rất nhiều cơ hội, cũng được rất nhiều người khen ngợi.
Nhưng luôn có người nhắc tới hắn: “Là con rể của Vương tổng đúng không?”
“Đúng là thông minh, tìm được cha vợ tốt thật!”
“Có vị trí cao như vậy, chỉ cần không phải ngốc tử, đều có thể công thành danh toại.”
Vô luận tôi trấn an như thế nào, những lời này luôn kích thích đến lòng tự trọng của hắn.
Cho nên, hắn muốn nói cho mọi người: Chẳng sợ không có Tống Nguyệt tôi, hắn cũng có thể đứng ở đỉnh núi.
Hắn vì chứng minh bản thân, bỏ rơi tôi.
Tuyết trắng trên khăn trải giường, thấm ướt một mảnh nho nhỏ.
Chu Tuấn Việt ngẩng đầu, đáy mắt còn có nước mắt.
Hắn hung hăng tát mình một cái, mặt trắng bệch, nháy mắt đỏ bừng một mảnh.
“Tống Nguyệt, mọi chuyện đều là tôi sai. Em trị bệnh bằng hoá chất cho tốt, giữ gìn sức khỏe, tôi sẽ chuộc tội với em, tôi về sau cái gì cũng đều nghe em, được không?”
“Được thôi!”
Tôi đáp ứng quá mức nhanh chóng, hắn thậm chí có chút kinh ngạc.
Tôi cười với hắn: “Vậy chúng ta đi đăng ký ly hôn trước.”
13
Hắn ngơ ngẩn.
Hầu kết lại lăn lộn, nói: “Tống Nguyệt, hiện tại em không thoải mái, trước nghỉ ngơi cho tốt, không nói chuyện này nữa.”
Rõ ràng ngay từ đầu là hắn muốn ly hôn.
Biết tôi sắp chết, lại hối hận sao?
Tôi lẳng lặng nhìn hắn, mỗi lời nói của tôi đều như chọc vào phổi hắn: “Anh không đáp ứng, là muốn sau khi tôi chết, kế thừa tài sản kếch xù sao?”
Hắn đột nhiên siết chặt nắm tay.
Xoay người bước nhanh ra phòng bệnh.
Chính là như thế.
Chỉ cần nhắc tới tiền, liền sẽ kích thích lòng tự trọng của hắn, hắn liền phải chạy trốn.
Qua vài phút, hắn lại về rồi.
Trong tay cầm giấy bút.
Ngữ khí hèn mọn như thế: “Em viết, viết về sau tài sản, một phân đều không cho tôi, muốn cho ai thì cho!”
“Chuyện ly hôn, không cần nhắc lại.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, em nhất định sẽ khỏe lại.”
Tưởng Tranh bị người bệnh khác kêu đi, Anh Tử mang tai nghe giả bộ ngủ, trong phòng bệnh an tĩnh dị thường.
Tôi nhẹ nhàng thở dài: “Không cần. Di chúc tôi đã sớm lập xong, biết anh cũng không hiếm lạ, cho nên, tài sản một phân tôi cũng không để lại cho anh.”
Giấy A4 trong ta Chu Tuấn Việt bị nhăn nhúm.
Hắn ngữ khí dương cao, ẩn chứa không muốn thừa nhận sự thật tuyệt vọng.
“Đừng nói di chúc, đừng nói di chúc, em sẽ không chết, Tống Nguyệt.”