-
Truyện 4: Chương 2
5.
Đêm đó chúng tôi trở lại trường học ngủ một giấc thật ngon.
Khi tôi trở lại ký túc xá, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của ký túc xá bên cạnh.
"Hôm trước mình đã nói với các cậu rồi, Trần Linh thật sự đã làm công việc không chính đáng để kiếm sống.”
"Các cậu nhìn xem, đã mười một giờ đêm rồi mà cậu ấy còn chưa trở về ký túc xá.”
"Cậu ta còn mặt dày cạnh tranh với chúng ta để giành trợ cấp cho sinh viên khó khăn nữa, thật không biết xấu hổ mà ."
….
Tôi dừng bước, quay lại nhìn bọn họ.
Bọn họ đều nói xấu người khác một cách công khai. Cửa ký túc xá mở ra, đa số đều bận việc của mình.
Người đang nói chuyện là Vương Nhiễm. Bình thường đều ra vẻ mình trung thực, không ngờ sau lưng lại bôi xấu người khác thậm tệ như vậy.
Tôi đưa tay lên gõ cửa phòng họ:
"Này các cậu, tạo khẩu nghiệp thế nào cũng gặp báo ứng nha."
Sắc mặt Vương Nhiễm thay đổi, cúi đầu không nói gì.
Tôi cười nhạt một tiếng, xoay người trở về ký túc xá của mình.
Sau khi trở về ký túc xá, tôi dọn dẹp đồ đạc một chút, tắm rửa xong liền nằm trên giường. Di động reo lên, là tin nhắn của Vương Nhiễm.
[Như Ý, cậu có biết gần đây Trần Linh đang làm công việc gì không? làm cách nào cậu ấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?]
[Cậu có thể nhờ cậu ấy giới thiệu cho mình làm với được không?]
Tôi: "…"
Thật sự không nói nên lời mà.
Tôi gõ một hàng chữ: [Không thể, ngày mai mình cũng đi làm công việc đó, mình sợ cậu đoạt bát cơm của mình.]
Sau đó chặn người này và xóa toàn bộ cuộc hội thoại.
Giữ liên lạc với một kẻ ngốc sẽ làm ô nhiễm di động của bạn.
6.
Vào buổi tối ngày hôm sau, chúng tôi đã đến Long Môn cổ trấn lúc sáu giờ rưỡi.
Lâm Nguyện đứng bên cạnh tôi có chút do dự.
Suy cho cùng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy theo chúng tôi thu phục yêu quái.
Phu quân của ta, ba trăm năm trước vì bảo vệ thiên hạ đã vô tình dẫn ma khí vào người, bị mười đại môn phái phong ấn dưới Đông Sơn.
Trước đó không lâu, vị lão gia họ La ở Thanh Thành đã qua đời, phong ấn bắ đầu bị nới lỏng, một phần yêu hồn của Minh Uyên được tự do, bây giờ sống trong cơ thể của sinh viên đại học Lâm Nguyện.
Bọn họ đã thành lập một thoả thuận.
Cơ thể này ban ngày thuộc về Lâm Nguyện, ban đêm thuộc về Minh Uyên.
Không lâu sau khi chờ đợi, vị Giang tiên sinh đã đến.
"Cô là bạn học Vân đúng chứ?" Đôi mắt hắn sáng rực nhìn vào tôi.
Tôi mỉm cười, chỉ vào Lâm Nguyện: "Đây là bạn trai tôi."
Giang tiên sinh đánh giá Lâm Nguyện, sau đó nói, "Thật tuấn tú."
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, nào chúng ta đi thay đồ trước nhé?"
Hắn dẫn chúng tôi đi vào vòng qua cổ trấn, rẽ trái, rồi rẽ phái, cuối cùng xuyên qua một con hẻm đi đến tòa nhà phía trước.
Kiến trúc của tòa nhà theo phong cách Huệ Châu cũ, trên bức tường màu trắng trải dài các hoa văn màu đen, phía trên là phiến ngói đen được bao phủ bởi rêu xanh.
Nhìn rất cổ quái.
Giang tiên sinh dừng lại trước cửa.
"Bạn học Vân, cô vào trước đi, bên trong sẽ có người dẫn đường cho cô.”
"Tôi còn việc nên xin phép rời đi trước."
Dứt lời hắn tiến về phía trước gõ cửa.
Sau khi có tiếng vang lên ở cửa, hắn ta ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Có vẻ như tôi sẽ gặp phải điều gì đó khủng khiếp trong giây tiếp theo.
Tôi và Lâm Nguyện đứng trước cửa.
Mặt trời dần dần biến mất ở phía chân trời, cuối cùng tất cả đều bị bóng tối bao phủ hoàn toàn.
Khí chất của người đàn ông bên cạnh tôi lập tức thay đổi, anh đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
"Sợ sao?"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Xem thường em sao?”
Minh Uyên cười khẽ: “Không dám.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện, cánh cửa trước mặt anh kêu cọt kẹt, có người từ bên trong đang chậm rãi mở nó ra.
Một cặp mắt vô hồn nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Sau đó, nửa cánh cửa đã được mở hoàn toàn.
Đó là một cô gái mặc bộ đồng phục hầu gái màu xám, làn da gần như tái nhợt, con ngươi rất đen, hai bên má đột nhiên ửng đỏ, khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, trông có hơi quỷ dị.
"Cùng anh vào đi."
Tôi cùng Minh Uyên liếc nhau, đi theo cô gái đó vào cửa.
Sau khi đi qua cổng sẽ thấy một căn biệt thự rộng lớn.
Cô gái đi trước dẫn đường cho chúng tôi, suốt đường đi không nói một lời.
Tôi nhìn chằm chằm vào chân cô ấy.
Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy đang nhón chân, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy chân cô ấy bị trói.
Thế kỷ 21 cư nhiên vẫn còn tồn tại loại phong tục như này sao?
Tôi đưa tay ra làm động tác muốn ném thứ đó ra ngoài, nhưng Minh Uyên lại nhẹ nhàng bóp chặt lòng bàn tay tôi.
"Cô ấy không còn sống, hãy nhìn vào cổ cô ấy."
Nhìn kỹ lại, tôi chỉ có thể thấy một đường gân nổi lên không rõ ràng trên chiếc cổ tưởng chừng như mịn màng của cô.
Đó là giấu vết đánh dấu người giấy
Đây thực sự là một người giúp việc bằng giấy.
Đi được một lúc, một người giúp việc giấy khác đi tới.
Cô dừng lại trước mặt Minh Uyên: “Tân lang, mời đi lối này.”
Minh Uyên không nói gì, nhìn chằm chằm cô ba giây, anh buông tay tôi ra, đi theo cô vào căn phòng gần đó.
Tôi được dẫn đến một sân khác ở hướng ngược lại.
Cửa sân vừa mở ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi.
7.
Tôi bị ngạt thở suýt chút nữa đã ngất đi.
Mẹ nó thứ này có thể so với vũ khí sinh học và hoá học luôn rồi.
Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng bình thường trở lại, tôi sờ sờ miếng long bài xanh biếc được treo trước ngực.
Giọng nói của Minh Uyên xuất hiện trong tâm trí tôi: "Anh ổn.”
"Như Ý, đây là cõi yêu, em nhớ cẩn thận, anh sẽ tìm cơ hội gặp em."
Cái gọi là cõi yêu quái chính là cõi được tu luyện bởi những con yêu quái vĩ đại có tu vi thâm sâu.
Sau khi phục yêu sư tiến vào yêu giới, thực lực sẽ suy yếu.
Bản thân những con yêu quái sẽ nhận được phần thưởng phép thuật
Việc thu phục yêu quái sẽ ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Trước đây tôi đã đột nhập vào yêu giới của một con cáo yêu, nhưng lần đó yêu giới của nó chưa được phát huy hết nên tôi đã có thể sống sót thoát ra.
Nhưng bây giờ, e rằng nó không đơn giản như vậy.
Yêu giới rộng lớn như vậy, còn cung ứng nhiều người giấy hoạt động như vậy.
Rốt cuộc là con yêu quái lợi hại nào đang gây rối?
Ta vuốt ve long bài trong tay, nheo mắt nhìn khoảng sân tối tăm trước mặt.
Màn sương đen tan biến, quần áo của tôi biến thành hỉ phục
Tầm nhìn đột nhiên bị che khuất bởi khăn voan trùm đầu.
Có người nhét vào tay tôi một tấm lụa đỏ.
Người đó kéo tấm lụa đỏ dẫn tôi vào một căn phòng.
Sau đó cửa phòng khép lại, xung quanh lại im lặng.
Tôi nhấc khăn trùm đầu lên, đập vào mắt một mảnh màu đỏ.
Là phòng tân hôn.
Tôi giật giật khóe miệng, chắp hai tay lại, đổi ngón tay, khi linh trận hình thành, nó sẽ lan ra xung quanh.
Nhưng vừa chạm vào tường, linh trận liền tiêu tán.
“Thật là một yêu giới lợi hại.” Tôi nói thầm một tiếng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xào xạc.
Tôi đội khăn trùm đầu lại.
Cánh cửa mở ra, một tên đàn ông với cái mỏ chuột và đôi tai khỉ bước vào trong bộ hỉ phục màu đỏ.
“Nương tử, khà khà, nương tử.”
Tên ngốc xấu xí này đến từ đâu vậy?
Hắn vừa chảy nước dãi, vừa đưa tay về phía tôi: “Nương tử thứ ba của ta.”
“Khà khà.”
Ngay lúc ngón tay hắn chạm vào khăn trùm đầu, tôi liền đưa tay ra nhéo vào cổ tay hắn.
Tôi không biết mình đã đấm hắn bao nhiêu cái.
Một lần nữa khi nắm đấm của tôi giáng vào mặt hắn, hắn hét lên, dần hiện nguyên hình.
Phía sau hắn xuất hiện một cái đuôi đầy lông, lông trên mặt và tay cũng bắt đầu mọc ra, miệng thì càng ngày càng dài ra...
Thì ra là một con chồn!
"Đau quá, đau quá!" Hắn kêu lên: “Người phụ nữ này quá độc ác! Tôi không muốn cô ta nữa!”
Cơ thể hắn ngày càng teo nhỏ đi, cuối cùng biến thành con chồn dài một mét và bỏ chạy.
Sao yêu quái này lại yếu như vậy?
Trong lòng tôi đầy nghi hoặc.
Nhưng tôi không kịp nghĩ nhiều, nhanh chân tiến tới đạp vào đuôi của hắn.
"Nói, ngươi đã đưa cô gái bị lừa trước đó đi đâu rồi?"
Hắn ta chỉ vào cánh cửa bên cạnh: "Bên kia! Bên kia!"
Tôi túm gáy hắn đi tới, đá tung cánh cửa phòng bên cạnh.
Có một phòng cưới giống hệt như bên này.
Tôi nhìn thấy một người ngồi trước chiếc giường gỗ chạm khắc, mặc đồ tân nương, đội khăn voan che mặt, ngồi bất động.
Tôi nheo mắt lại, trói con chồn bằng sợi dây trói yêu và ném nó sang một bên.
Khi đến gần chiếc giường gỗ, tôi nhận ra toàn thân người đối diện đang run rẩy.
Tôi giơ tay lên nhấc chiếc khăn trùm đầu của cô ấy lên.
Khuôn mặt của Trần Linh xuất hiện trước mặt tôi.
Cô nhắm chặt mắt, hét lên: "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!"
Tôi vỗ nhẹ vào mặt cô ấy: "Trần Linh, Trần Linh! Là mình, Vân Như Ý!"
Cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại khi nghe thấy tên tôi.
Trần Linh nhìn tôi với đôi mắt mở to, sau vài giây, cô ấy liền bật khóc.
"Như Ý! Mình đã gặp yêu quái!"
Trần Linh nói rằng, hôm qua cô ấy đến đây để làm việc bán thời gian, sau khi được người phụ trách đưa đến đây, cô ấy không thể ra ngoài được.
Có một người đàn ông trông giống con chồn cứ gọi cô là "nương tử" và muốn chạm vào cô, nhưng hắn ta không thể lại gần vì chiếc lắc tay cô đang đeo.
Tôi nhìn chiếc vòng tay của cô ấy, ở yêu giới này, chiếc vòng tay vẫn còn ánh bạc lấp lánh.
Thật là một điều tốt.
Tôi kiểm tra cơ thể cô ấy một chút, may mắn là ba phần hồn vẫn còn ở đó, nhưng cô ấy có chút sợ hãi.
Trần Linh nắm chặt tay tôi: “Như Ý, cậu có thấy con quái vật xấu xí đó không?”
Tôi an ủi cô ấy: "Không sao đâu, con yêu quái kia rất yếu, đã bị mình thu phục rồi."
"Cậu xem, ở kia kìa ..."
Tôi duỗi tay chỉ vào góc tường.
Sau đó nụ cười liền đông cứng lại.
Trần Linh hỏi: "Ở đâu?"
Tôi: "……"
Ở đâu?
Tôi cũng không biết.
Những sợi dây trói yêu nằm rải rác trên mặt đất, còn chồn kia đã sớm không cánh mà bay.