• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Như Ý hàng yêu (2 Viewers)

  • Truyện 3: Chương 4 END

12.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về ngôi miếu đổ nát.

"Chị!" Tưởng Thiếu Thiên chạy tới, chỉ vào cánh cửa bị đập nát, nói năng lộn xộn:

"Vừa rồi... một con lợn rừng chạy ra."

Tôi liền cất bước đuổi theo: "Lợn rừng cái gì! Đó là Đương Khang!"

"Cái gì?" Tưởng Thiếu Thiên nói mà không nói một lời nào.

"Nhưng thứ em vừa thấy rõ ràng là một con lợn rừng!"

"Đương Khang trước kia không phải là một thần thú sao? Dù có hoá yêu cũng không đến mức..."

Tôi giải thích: "Nó bị phong ấn gần hai trăm năm, linh lực đã sớm tiêu hao gần hết, hiện tại chỉ là sắp hết sức lực thôi."

Tưởng Thiếu Thiên khó hiểu: "Nếu hắn sắp hết linh lực thì tại sao hắn lại phí nhiều công sức giúp người khác hoàn thành nguyện vọng như vậy, sau đó lại đem người ta biến thành lợn."

Thành thật mà nói, đây là điều tôi không thể hiểu được.

Tôi không tin rằng loại công việc vô ích này Đương Khang không chỉ đơn thuần là làm cho vui.

Tôi cùng Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo, Đương Khang nhanh chóng bị đẩy đến rìa vách đá.

Hắn đứng bên rìa vách đá, quay lại nhìn chúng tôi, đôi mắt loé sáng lên màu xanh lục.

Tôi không nhiều lời, chân đạp nhẹ xuống đất, phi thân bay đến. Tôi lấy ra một nắm giấy bùa màu vàng từ thắt lưng ném liên tục vào hắn.

Lá bùa trên người hắn nổ tứ tung như pháo.

Đương Khang tránh được vách đá nhưng vẫn bị thương nặng.

Hắn hoàn toàn tức giận, gầm lên với tôi.

Tưởng Thiếu Thiên đứng bên ngoài viện trợ, chặn hết đường lui của hắn.

Tôi lấn tới, cùng hắn giao đấu.

Mỗi hiệp kết thúc, cơ thể của Đương Khang sẽ bị thương thêm một chút.

Hắn lao về phía tôi, vẻ mặt kiên quyết và tàn nhẫn: "Ngươi thì biết gì! Ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản ta!"

"Ta muốn ngươi chết, ta muốn người chết cùng với ta!"

Tôi cả kinh. Không ổn! Hắn muốn cùng tôi đồng vu quy tận.

Tưởng Thiếu Thiên lo lắng hét lên: "Chị Như Ý! Mau tránh ra!"

Lời còn chưa dứt, cơ thể Đương Khang đã trực tiếp lao vào tôi.

Hắn nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.

Hắn không ngừng đẩy tôi lùi về phía sau, cho đến khi tôi đến sát vách đá .

Sức lực của Đương Khang không hề suy giảm, hắn đem tôi lao ra khổ vách đá, cùng rơi xuống.

"Vân Như Ý! Hai ta cùng nhau đồng vu quy tận, thật tuyệt vời!"

"Chị Như Ý!"

Giọng nói của Tưởng Thiếu Thiên càng ngày càng xa, gió lớn rít gào bên tai, thân thể tôi lao nhanh xuống vực.

Ngay khi sắp va vào vách đá, tôi nhắm mắt lại.

Lần này tôi bị đuổi cùng diệt tận, không chết thì cũng phải thoi thóp.

"Gầm--"

Tiếng động lớn vang lên bên tai tôi.

Tôi mơ hồ mở mắt ngay lập tức.

Một bàn tay ấm áp ôm lấy eo tôi, mạnh mẽ ngăn tôi rơi xuống vực, hơi dùng sức nhẹ đem tôi đến chỗ cái bục nhỏ phía trên vách đá.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt tôi, trong lòng chợt run lên, không nói nên lời.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài của anh ấy tràn đầy ý cười: "Đã lâu không gặp, đàn chị."

Tôi lặng lẽ nhìn anh, xuyên cặp mắt ấy, tôi dường như nhìn thấy một người khác.

"Chàng là Lâm Nguyện hay Minh Uyên?"

Anh giơ tay gõ nhẹ vào đầu tôi một cách thờ ơ: "Cái gì? Nàng còn chưa nhận ra ta sao?"

Chỉ với động tác này, mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Minh Uyên thở dài, đưa tay kéo tôi vào lòng: “Sao lại khóc?”

Tôi kìm nước mắt, giọng vẫn ngân nga: “Làm cách nào mà anh ** ra ngoài được?”

(** Đổi xưng hô cho phù hợp ngữ cảnh.)

“Phong ấn mà Thập Đại môn phái đặt cho anh gần đây đã bị nới lỏng, anh nghi ngờ nó có liên quan gì đó đến cái chết của vị La lão gia ở Thanh Thành kia.”

"Nhưng anh hiện tại thân thể còn chưa cử động được, chỉ có thể lén lút thả lũ yêu quái này ra để gặp em. "

Tôi nhìn lên mặt anh ấy: "Chuyện gì đã xảy ra với Lâm Nguyện?"

Minh Uyên nhún vai: "Anh đi dạo ở trường của em, chỉ thấy mỗi tên tiểu tử này có chút đẹp trai."

Tôi: "……"

Minh Uyên nói xong lại giơ tay gõ đầu tôi lần nữa: "Vân Như Ý, đầu hàng Đương Khang, xem ra em tự làm mình xấu hổ rồi."

Tôi lại im lặng.

Lần này tôi quả thực đã phạm sai lầm, để bị anh ấy bắt gặp được đúng trăm năm hiếm có.

Điều này khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ, rất xấu hổ!

Đang lúc hắn đang nói chuyện, tiếng kêu quỷ dị cùng gào thét của Tưởng Thiếu Thiên bị gió từ trên cao thổi bay xuống.

"Chị Như Ý! Chị chết thảm quá!"

"Chị, yên tâm, đừng lo lắng, em nhất định sẽ học thuật pháp thật giỏi, cùng chị trở thành phục yêu sư giỏi nhất! "

"Chị ơi, chị yên tâm đi, em sẽ đốt rất nhiều tiền cho chị. Em sẽ đốt hết cho chị, cái gì mà Hermès, rồi cả nước hoa, em đều đốt hết cho chị!"

Tôi: "……"

Minh Uyên bật cười: "Đây là tiểu đệ của em sao? Thật đáng yêu!"

Thật xấu hổ thì đúng hơn.

Khi Minh Uyên đưa tôi trở về vách đá, Tưởng Thiếu Thiên bị doạ đến hoảng sợ.

Cậu ấy chỉ vào chúng tôi, đứng nửa ngày không nói nên lời.

Tôi phớt lờ cậu ấy đi về phía chân núi.

Đi được vài bước, tôi nghe thấy Minh Uyên đang nói chuyện với cậu ấy.

"Xin chào, Tiểu Tưởng, anh là... anh rể của em."

Sau khi Đương Khang bị bắt, con trai của Trương Thuỷ Hoa trở lại hình dạng ban đầu.

Hắn dập đầu với tôi: “Cảm ơn Đại sư nhiều lắm! Cảm ơn Đại sư nhiều lắm!”

Tôi kéo hắn đứng dậy, không nói thêm gì nữa.

Lúc xe chuẩn bị rời đi, Minh Uyên chỉ về phía Trương gia: “Nếu Trương Hổ không chịu thay đổi, hắn sẽ phải ngồi tù.”

Tôi thở dài: "Đó không phải là chuyện của em. Nếu hắn nhất quyết không chịu thay đổi, pháp luật sẽ trừng trị hắn."

Minh Uyên nói rằng Lâm Nguyện có thể chất đặc biệt, từ nhỏ cơ thể cậu ấy đã yếu đuối, thường xuyên bị trêu chọc bởi những thành phần bẩn thỉu.

Ba phần hồn không ổn định, đó là số mệnh phải chết yểu khi còn trẻ.

"Hồn phách Long Vương của anh ở trong thân thể Lâm Nguyện thực ra đã cứu mạng cậu ấy. Anh cùng cậu ấy ký một thoả thuận, ban ngày thân thể này thuộc về cậu ấy, ban đêm thì thuộc về anh."

Minh Uyên tựa đầu vào vai tôi, nói.

Lúc này, bầu trời đã chuyển sang màu trắng.

Trời gần sáng rồi.

"Anh đuổi theo em cả đêm, mệt quá, muốn chợp mắt một lát."

"Như Ý, tối nay lại gặp nhé."

Anh từ từ nhắm mắt lại.

Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt đang ngủ yên bình của anh, nhịn không được liền cong khoé miệng.

"Chậc, chậc, chậc."

Tưởng Thiếu Thiên vừa lái xe vừa lén nhìn chúng tôi: “Mùi vị chua chát của tình yêu.”

Tôi mỉm cười với cậu ấy: “Nếu muốn sống sót thì em biết phải nói gì rồi đấy”.

Tưởng Thiếu Thiên: "..."

"Em biết, em sẽ không nói với ông nội."

14.

Sau khi trở về Phượng Hoàng cổ trấn, tôi gặp Hồ Tiểu Mạn trong khuôn viên trường.

Lúc đó cô ấy đang cãi nhau với ai đó.

“Tôi nói lại lần nữa!” Cô chỉ vào nam sinh mập mạp trước mặt, “Nếu cậu còn đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

"Tôi thích Kim Thành Vũ, cậu biết chứ?"

"Còn nữa! Vân Như Ý cũng không thích cậu! Cậu đừng có mà quấy rối Như Ý!"

"Nếu không tôi sẽ lao tới đánh cậu mỗi khi tôi nhìn thấy cậu đó!"

Khí thế Tiểu Mạn rất hung dữ, bên cạnh lại có thêm hai vệ sĩ với 1m8 khiến nam sinh sợ hãi, lập tức bỏ chạy.

Hồ Tiểu Mạn rất tức giận, cô uống một ngụm nước lớn, khi quay lại tình cờ nhìn thấy tôi đang đứng cách đó không xa.

“Như Ý!” Đôi mắt cô ấy sáng lên, kích động chạy về phía tôi: “Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!”

Cô ấy gắt gao ôm tôi, nói : "Ui chaaa, bố mẹ đã kể mình nghe hết rồi, nếu không nhờ cậu, có lẽ bây giờ mình vẫn đang yêu con lợn béo đó!"

"Mỗi khi nhớ lại mình và hắn... oẹ oẹ... với hắn... oẹ..."

Hồ Tiểu Mạn trực tiếp nôn khan một trận.

Tôi bật cười vỗ lưng cô ấy: “Không sao đâu, không sao đâu. Dù có bị trúng yêu thuật thì cậu vẫn có chừng mực, không có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra cả.”

Hồ Tiểu Mạn vừa khóc vừa chửi: “Đây chính là bóng ma lớn nhất của đời mình!”

Tôi hỏi cô ấy: “Vậy sau đó Chu Tụng An có đến tìm cậu không?”

Hồ Tiểu Mạn cười lạnh: "Hắn dám!"

Cô chỉ vào hai vệ sĩ vạm vỡ: “Những vệ sĩ của mình đã thuê với giá cao, họ đều không phải là người ăn chay.”

Cuộc sống của Hồ Tiểu Mạn dần trở lại bình thường.

Cô lại trở thành bạch phú mỹ kiêu hãnh như vậy.

Không lâu sau, tôi cùng Minh Uyên và Tưởng Thiếu Thiên đi một chuyến đến La gia ở Thanh Thành.

Chúng tôi vẫn còn nghi ngờ về việc Đương Khang bất ngờ bị quỷ ám.

Tại nhà họ La, chúng tôi tìm thấy nhật ký về năm đó do vị phục yêu sư kia để lại

Có một ghi chép chi tiết hơn về Đương Khang ở đó.

Đọc xong, chúng tôi chợt nhận ra câu chuyện Trương Thủy Hoa kể không phải chỉ có...

15.

Hai trăm năm trước, làng Sa Cương đã phải trải qua nạn đói khủng khiếp.

Khi đó, nhìn thấy dân chúng đang lâm vào cảnh lầm than khốn khổ, Đương Khang cũng coi như làm được việc có ích.

Hắn biến thành một đứa trẻ, mỗi đêm đều xuống núi để mang thức ăn từ nhà này sang nhà khác.

Nạn đói xảy ra là do hắn không thể can thiệp được nhiều.

Nhưng hắn cũng không muốn thấy nhiều người phải chết đói như vậy.

Khi mọi người nhận được lương thực Đương Khang đem đến, họ đương nhiên cảm thấy rất biết ơn.

Nhưng thời gian trôi qua, một số người bắt đầu cảm thấy không hài lòng.

Đều là cho lương thực, dựa vào cái gì nhà khác có trứng gà, nhà tôi chỉ có mấy bắp cải trắng?

Dựa vào cái gì mà người đó có gạo, còn tôi lại chỉ có hai củ khoai lang đỏ?

Nhưng Đương Khang căn bản không hề nghĩ nhiều như vậy.

Hắn không ngờ việc phân chia lương thực không đều sẽ gây oán hận trong lòng dân.

Một số người bắt đầu phỏng đoán, rốt cuộc ai là người đưa lương thực?

Hắn có thể cho mọi người người nhiều lương thực như vậy, nhất định hắn cũng sẽ còn rất nhiều lương thực.

Lòng tham chính là con sâu mọt trong tâm hồn, nó ăn mòn dần lòng tốt của con người.

Dần dần, mọi người đều rất tò mò về vị đại gia tốt bụng cung cấp lương thực này.

Cuối cùng vào một đêm nọ, khi Đương Khang tặng túi lương thực cuối cùng trước cửa nhà của người dân, cánh cửa đột nhiên mở ra, dân làng tay cầm đuốc từ bên trong ùa ra.

Bọn họ bao vây Đương Khang, ép hắn nói ra vị trí nơi có lương thực.

Nhưng làm gì có nơi nào. Tất cả lương thực đều là Đương Khang dùng chính linh lực của mình biến ra.

Hắn bất chấp đạo trời, cố tình sửa đổi số mệnh nên đã bị phản phệ.

Sau khi trốn thoát khỏi sự truy đuổi của dân làng, Đương Khang ở trong hang động khôi phục về hình dạng ban đầu.

Hắn chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng sáng hôm sau Đương Khang phát hiện cửa hang đã bị người dân chặn lại.

Họ châm lửa ở trước cửa hang, dùng lửa để ép hắn ra ngoài, dùng một tấm lưới để bắt hắn.

Tưởng Thiếu Thiên đọc từng câu chữ trong thư, biểu tình khiếp sợ: "Dân làng muốn bắt hắn, ăn thịt ăn..."

"Cái gì? Bọn họ đã ăn thịt Đương Khang!?"

Khi hồn phách của Đương Khang trốn thoát, hắn hồi sinh trở thành một thân mang đầy yêu khí, sau đó xuống núi tìm dân làng trả thù một cách điên cuồng.

Sau khi hoá yêu, Đương Khang bị một phục yêu sư thuộc La gia tại Thanh Thành phong ấn.

Phần còn lại chúng ta đều đã biết.

Bây giờ tôi có thể hiểu được vì sao hắn lại hành động như vậy.

Đương Khang không chỉ trừng phạt người dân làng Sa Cương, thứ hắn trừng phạt chính là lòng tham không đáy của con người.

Đời người có rất nhiều điều đáng trân trọng, nhưng họ lại thích tìm kiếm ân sủng theo những ham muốn sai lầm.

Trên đường trở về thành phố, tôi lấy chiếc gương phục yêu ra khỏi túi xách.

Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt: "Chị Như Ý, chị đang làm gì vậy?"

Tôi trợn mắt, lấy phấn ra lần nữa: “Chỉ là trang điểm thôi, em không cần làm quá lên.”

Tưởng Thiếu Thiên: "..."

Tôi: “Tối nay chị đi xem phim với anh rể của em, em tự về Tưởng gia báo cáo đi.”

Lúc này trời vẫn còn tối, Lâm Nguyện có chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Sau khi trang điểm xong, tôi quay lại nhìn cậu: “Trông có đẹp không?”

Lâm Nguyện sửng sốt: "Hả?"

“Chậc, tôi đâu có hỏi cậu.” Tôi nghiêng đầu qua, nhìn cậu ấy không chớp mắt, “Đẹp không?”

Một ánh sáng vàng chợt loé lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nguyện.

Tôi hài lòng rút tay lại.

“Anh ấy nói tôi trông rất đẹp.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom