-
Truyện 4: Chương 1
1.
Bạn cùng phòng của tôi, Trần Linh đã mất tích.
Chuyện này bắt đàu từ một tháng trước.
Gia đình Trần Linh sống ở nông thôn, chi phí sinh hoạt hàng tháng của cô không nhiều, nhưng một tháng trước Trần Linh đột nhiên trở nên giàu có.
Cô ấy còn mời tôi đi ăn tối, nói rằng gần đây bản thân đã tìm được một công việc bán thời gian không tồi, thu nhập cũng rất khá.
Công việc bán thời gian mà cô ấy đang nói đến là một dự án du lịch phố cổ ở ngoại ô mới được triển khai.
Mỗi ngày họ đều sẽ tổ chức cuộc thi ứng tuyển, họ cần tìm người vào vai tân nương.
Khi tham gia một sự kiện, cô ấy được yêu cầu phải đóng vai tân nương suốt cả buổi chiều, thù lao nhận được từ ba đến bốn trăm nhân dân tệ cho mỗi sự kiện.
Tham gia một tháng hai ba buổi thì thu nhập có thể lên đến hàng nghìn đô la.
Ba ngày trước, Trần Linh đến gặp tôi với vẻ phấn khích.
"Đúng như dự đoán, mình đã nhận được một khoản lớn rồi." Trần Linh lấy từ trong túi ra một xấp tiền nhỏ được bọc trong hồng bao, “Minh chỉ cần đóng vai tân nương một ngày là có thể kiếm được ba ngàn!”
Ba nghìn nhân dân tệ không phải là số tiền nhỏ đối với một sinh viên đại học.
Tôi nhìn hồng bao, không khỏi nhíu mày.
Trực giác mách bảo tôi rằng có điều gì đó không ổn với chiếc hồng bào này.
2.
Tên tôi là Vân Như Ý, là nương tử của Long Vương Minh Uyên, đồng thời tôi cũng là một phục yêu sư.
Khi biết Trần Linh sẽ đảm nhận sự kiện này, tôi từng khuyên cô ấy:
"Trần Linh, mình đã giúp cậu xem một quẻ, là quẻ hung, cậu không nên đi ra ngoài vào hôm đó đâu."
Trần Linh biết tôi có hiểu một chút về gieo quẻ, cô bắt đầu do dự.
Cô ấy không phải là người tham tiền, sau một hồi suy nghĩ, Trần Linh quyết định trả lại hồng bao, dự định sẽ không nhận công việc này.
Nghe Trần Linh nói vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Nhưng đến sáng nay, khi tôi thức dậy thì Trần Linh đã biến mất.
Cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn:
[Như Ý, hôm qua mẹ mình đạp xe bị ngã, xe cũng hỏng mất rồi. Hiện tại gia đình đang rất cần tiền, mình đành nhận công việc này. Cậu đừng lo, mình nhất định sẽ cẩn thận.]
Tôi vội vàng gọi cho cô ấy, nhưng tất cả đều không ai trả lời.
Không kịp suy nghĩ, tôi liền gọi cho Tưởng Thiếu Thiên, đem mọi chuyện kể cho cậu ấy.
Tưởng Thiếu Thiên hậu duệ của gia tộc họ Tưởng ở Phượng Hoàng Cổ Trấn, là một trong mười giáo phái tâm linh hàng đầu. Có cậu ấy ở bên, mọi việc của tôi đều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi cậu ấy đến gặp tôi, chúng tôi lái xe đi đến địa điểm du lịch ở ngoại ô - Phố cổ Long Môn.
Hôm nay là cuối tuần, phố cổ rất đông người.
Nhiều bậc cha mẹ dẫn con cái họ đến phố cổ vui chơi. Bên cạnh đó còn có rất nhiều cô gái trẻ mặc Hán phục chụp hình ở đây.
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên không có thời gian thưởng thức phong cảnh nơi này, chúng tôi đi thẳng đến hiện trường cuộc thi tuyển chọn tân nương.
Sân khấu rất lớn, cuộc thi tuyển chọn đã sắp kết thúc.
Một cô gái đang mặc đồ tân nương, đầu đội khăn voan cùng tân lang ở đối diện bái đường.
Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: "Chị Như Ý, đó có phải là Trần Linh không?"
Tôi lắc đầu "Không."
Điều kỳ lạ là tôi không thể cảm nhận được hơi thở của Trần Linh trong toàn bộ thị trấn cổ.
Giống như Trân Linh đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
Không lâu sau, cuộc tuyển chọn đã kết thúc.
Khi tân nương xuống thay đồ, tôi chặn đường cô ấy lại.
"Xin chào chị, em là sinh viên một trường đại học gần đây, em muốn tìm một công việc bán thời gian để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. Không biết chị có thể giúp em đưa ra một số đề nghị được không?"
Tôi nhếch môi, để lộ hai lúm đồng tiền.
Cô gái kia là một người tốt, cô ấy nhanh chóng rủ tôi than gia vào một nhóm Wechat.
“Nếu có thêm thông tin gì là ban tổ chức sẽ thông báo trong nhóm. Lúc ấy em nhanh tay đăng ký là sẽ được."
3.
Trần Linh cũng ở trong nhóm chat đó.
Nhóm này có một quy tắc rất kỳ lạ, đó là sau khi vào nhóm phải đổi biệt hiệu của mình thành tên cộng với ngày sinh, còn phải chính xác đến từng giờ và phút.
Theo giải thích của cô gái, ban tổ chức có người chuyên môn đo xem lá số tử vi của chức nghiệp tân nương và chức nghiệp tân lang có tương thích hay không để có khởi đầu thuận lợi.
Tôi tìm thấy Trần Linh trong số các thành viên trong nhóm.
Tưởng Thiếu Thiên duỗi đầu liếc nhìn vào điện thoại của tôi: "Này, ngày sinh của Trần Linh là ngày sinh nhật thuần âm."
“Tử vi của cô ấy dễ thu hút những thứ bẩn thỉu nhất.”
Tôi biết cái này.
Ngay lần đầu tiên tôi gặp Trần Linh, tôi có thể thấy vận mệnh thuần âm của cô ấy.
Nghe nói hồi nhỏ Trần Linh thường xuyên đau ốm, sau này một đạo sĩ mù đã tặng cô một chiếc vòng tay, cô mới có thể bình yên vô sự mà sống đến lớn.
Không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện.
Tôi đã thay đổi biệt hiệu của mình trong nhóm, tuỳ tiện bịa ra một ngày sinh thuần âm và để nó kế tên mình.
Cất điện thoại vào túi, tôi xoay người đi về phía bên ngoài thị trấn cổ.
Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo: “Chị Như Ý, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Tôi cuộn xuống danh sách thành viên nhóm, nhấp vào hình đại diện: "Tìm cô ấy."
"Tưởng đại thiếu gia, phiền cậu dùng năng lực của đồng tiền điều tra người này giúp chị."
"Người đó và Trần Linh giống nhau, là hai người thuần âm duy nhất trong nhóm."
Nếu Trần Linh bị nhắm đến vì ngày sinh đặc biệt của cô ấy thì không có lý do gì cô gái này lại được tha.
Nửa giờ sau, Tưởng Thiếu Thiên trở lại.
"Tìm được rồi."
“Trịnh An Kỳ, 24 tuổi, là một nhân viên bình thường.” Vẻ mặt cậu có chút nghiêm túc, “Hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện.”
Tôi quay lại nhìn cậu ấy: “Có chuyện gì thế?”
Tưởng Thiếu Thiên: "Nghe nói cô gái đó qua đường bị xe tông, nhưng em xem qua camera giám sát, thấy có chút không đúng."
Vừa nói, cậu ấy vừa gửi cho tôi đoạn video giám sát đã điều tra.
Trong video giám sát, một cô gái trẻ mặc trang phục công sở đang băng qua đường, nhưng được nửa đường thì đột nhiên dừng lại.
Cô gái chỉ đứng ngây ra giữa đường vài giây, một chiếc ô tô đi ngược chiều cũng không kịp né đã tông vào cô ấy.
Tưởng Thiếu Thiên nói thêm: "Ngày xảy ra tai nạn là thứ hai, cô ấy vừa tham gia cuộc thi tuyển chọn tân nương vào cuối tuần.”
Tôi hỏi cậu: “Bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện nào?”
4.
Khi chúng tôi đến bệnh viện thăm Trịnh An Kỳ thì đã là buổi trưa.
Bên ngoài phòng bệnh, bố mẹ cô ấy đang dùng cơm.
Chúng tôi nói dối rằng chúng tôi là đồng nghiệp của An Kỳ, đến để thăm cô, bố mẹ An Kỳ đều bật khóc.
Tưởng Thiếu Thiên ở bên ngoài an ủi bọn họ.
Tôi vào phòng bệnh một mình.
Trịnh An Kỳ nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Y tá xung quanh đều bận rộn tới lui.
Tôi lặng lẽ bước đến giường bệnh, đưa tay ra, tìm một quả Cầu Hồn rồi ném vào trong cơ thể An Kỳ…
Lúc tôi ra khỏi bệnh viện, Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: “Sao rồi?”
"Giác hồn và sinh đều đã mất đi, chỉ còn lại linh hồn để duy trì sự sống."
Con người có ba hồn và bảy vía, ba hồn được phân biệt thành sinh hồn, giác hồn và linh hồn.
Nếu linh hồn của một người bị mất đi, người đó sẽ không thể tồn tại, nhưng điều này không xảy ra với giác hồn và sinh hồn. Nếu mất đi giác hồn, năm giác quan sẽ mất đi. Nếu sinh hồn không còn, tinh thần sẽ dần chán nản, cuối cùng rơi vào giấc ngủ sâu.
Trước mắt có thể xác định rằng có yêu tà đang quấy rối.
"Bây giờ chúng ta làm sao?"
Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi.
Tôi ngẩng đầu, ngước mặt nhìn lên trời, sờ bụng: “Đi ăn trước đi, đói chết chị rồi.”
Tưởng Thiếu Thiên: "..."
Chúng tôi tuỳ tiện tìm một quán ăn bên đường, sau khi ăn liên tiếp ba bát cơm, cuối cùng tôi cũng hài lòng đặt bát xuống.
Ù ù ù
Điện thoại rung lên.
Tôi thản nhiên liếc nhìn một cái.
[Giang tiên sinh, người phụ trách cuộc thi tuyển chọn muốn kết bạn với bạn. ]
Tưởng Thiếu Thiên tò mò nói: "Chị, chị cười cái gì vậy?"
Tôi giơ chiếc điện thoại ra lắc lắc trước mặt cậu ấy.
"Chị cười vì cá đã cắn câu rồi."
Giống với đãi ngộ của Trần Linh, vị Giang tiên sinh này đã hứa với tôi sẽ trả ba nghìn nhân dân tệ cho sự kiện này.
Sự kiện dự kiến diễn ra vào 7h tối ngày mai.
Hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, thuật lại lời nói quen thuộc, vừa nhìn đã biết chính là một tay già đời.
Tôi có chút khó xử: “Nhưng tối mai tôi có lớp…”
Hắn không quan tâm: "Cô Vân, các khóa học đại học đều giống nhau. Nếu cô tìm người dạy thay hoặc chỉ xin nghỉ ốm một bữa cũng không phải là vấn đề lớn."
Tôi vẫn không đồng ý, do dự hồi lâu mới nói: “Đãi ngộ bên các anh tốt như vậy, tôi thực sự lo lắng, các anh không phải lừa đảo chứ?”
Hắn có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Thành thật mà nói, chúng tôi liên lạc với cô trước vì cô có tử vi tốt. Nếu khiến cô khó xử như vậy thì hãy quên đi, tôi sẽ tìm người khác.”
Tôi vội vàng nói: “Chờ một chút!” , làm bộ ngượng ngùng bảo hắn: “Thật ra tôi chỉ muốn tìm việc làm cho bạn trai. Có anh ấy ở bên, tôi thấy yên tâm hơn."
"Không phải bên anh cũng tuyển tân lang sao? Anh có thể xem xét cho anh ấy được chứ?"
Giang tiên sinh trầm mặc vài giây.
Sau đó hắn nói: "Hãy gửi cho tôi lá số tử vi của bạn trai cô, tôi sẽ xem qua trước."
Sau khi cúp điện thoại, tôi tuỳ tiện bịa ra một lá số tử vi rồi gửi đi.
Trong cuộc gọi, tôi có thể nói rằng hắn rất sốt ruột, như thể sợ tôi sẽ bỏ chạy.
Trong trường hợp này, tôi tin rằng hắn ấy sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi điều kiện mà tôi đưa ra.
Tưởng Thiếu Thiên đứng bên cạnh tôi gãi đầu: “Chị, không phải chị muốn em làm tân lang chứ?"
"Em không nghĩ em..."
Tôi nhẹ nhàng liếc nhìn anh: “Cậu cho rằng anh rể của cậu đã chết rồi sao?”