-
Truyện 3: Chương 2
6.
Sau khi đưa Chu Tụng An về Tưởng gia, hắn đã kể hết mọi chuyện mà không cần chúng tôi phải đe dọa.
Chu Tụng An vừa khóc vừa kể, nước mắt nước mũi chảy từa lưa: "Có một ngôi làng Sa Cương ở phía đông Cổ Trấn. Tôi chạy đến đó để trốn nợ và tìm thấy một ngôi miếu bị bỏ hoang trong núi sâu."
Hắn nói năng lộn xộn, biểu tình kích động: "Tôi đã trốn trong ngôi miếu đó vài ngày. Rồi một đêm nọ, sấm sét dữ dội, tôi đã nằm mơ."
"Trong giấc mơ, tôi gặp một vị tiên nhưng không thể nhìn rõ hình dáng ngài, ông ấy nói rằng ông ấy có thể giúp tôi thực hiện được một điều ước. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên nói muốn tìm một người bạn gái vừa giàu vừa xinh đẹp."
"Tôi không ngờ giấc mơ của mình sẽ thành hiện thực."
Vừa nói, Chu Tụng An lại bắt đầu khóc: “Các người cũng biết tôi xấu xí, còn không có bản lĩnh, từ nhỏ đến lớn đều không ai coi trọng! Khi Tiểu Mạn chủ động đuổi theo tôi, tôi... Tôi cảm thấy như tim mình sắp vỡ ra. Nó nhảy ra ngoài! Điều này thật không thể tin được..."
"Tôi thực sự chân thành với Tiểu Mạn! Tôi thực sự thích cô ấy!"
Tưởng Thiếu Thiên không thể nghe tiếp: "Đừng nói nữa, tôi nghe mà ớn cả người."
"Chính anh cũng biết rõ, bộ dạng anh như thế này làm sao một bạch phú mỹ có thể để ý đến anh, còn không phải có điều gì mờ ám ở ngôi chùa bỏ hoang đó !"
Chu Tụng An ôm đầu, khóc lóc thảm thiết: "Cho dù... cho dù là như vậy, ngài ấy vẫn là người tốt! Ngài ấy là người duy nhất nguyện ý giúp tôi, chỉ có ngài nguyện ý cứu tôi khỏi thế gian rách nát này!"
"Các người dựa vào điều gì mà xen vào chuyện của người khác như vậy!"
Tôi đá hắn một cái: “Vậy Hồ Tiểu Mạn không vô tội?”
"Rốt cuộc cô là ai? Mạng lớn đến đâu mà ở đây khoe mẽ trách tôi?"
"Thần tiên tốt?" Tôi chế nhạo, "Anh nghĩ trên đời này thực sự có bữa trưa miễn phí sao?"
Chu Tụng An ngước nhìn lên nhìn tôi, trong ánh mát hiện lên một tia hoảng sợ.
Tưởng Thiếu Thiên rất nhanh nhẹn đi tắt đèn, sau đó thắp lên một ngọn nến đỏ.
Ánh nến mờ ảo chiếu sáng cả căn phòng. Tôi ấn đầu Chu Tụng An, yêu cầu hắn ta cúi xuống: "Mở mắt ra nhìn cho kỹ!"
Bóng của chúng tôi in rõ trên mặt đất. Một người đàn ông, một người phụ nữ và một con lợn đang bị tôi giữ.
"Đây là cái gì!" Chu Tụng An sợ tới mức liều mạng giãy giụa lên, “Đây là cái quỷ gì vậy? Bóng của tôi đâu? Bóng của tôi đâu rồi?"
Hắn càng vùng vẫy, cái bóng lợn trên mặt đất càng chuyển động.
Tôi giữ chặt hắn: “Đây là cái giá mà anh phải trả. Trong vòng mười ngày, không chỉ cái bóng của anh, mà cả cơ thể anh sẽ biến thành một con lợn.”
Lời nói của tôi đã kích thích Chu Tụng An, đến mức hắn dùng đầu liên tục đập xuống đất.
"Không thể nào! Không thể nào!"
…
Sau khi nhốt Chu Tụng An ở Tưởng gia, Tưởng Thiếu Thiên chở tôi về trường.
Cậu ấy chưa quen với việc sống trong ký túc xá của trường, nên vừa thả tôi ở cổng cậu ấy liền quay về biệt thự của gia đình.
Bây giờ đã là một giờ sáng, trong khuôn viên trường hầu như không có học sinh nào khác.
Khi tôi quẹt thẻ để vào trường, phía sau tôi là một nhóm nam sinh vừa đi vũ trường về.
Thính giác tôi rất nhạy, thậm chí tôi có thể nghe tiếng họ từ xa.
"Nhìn xem trước mặt có phải Vân Như Ý không?"
"Thật sự là cô ấy, sao về muộn thế nhỉ?"
"Này này này, hôm nay cậu có đọc bài viết trên tường thổ lộ không?"
"Chắc hẳn cậu đã thấy rồi, lão Vương, tôi nghĩ cậu là kiểu cô ấy thích đó, thử bắt chuyện đi!"
…
Giọng nói ngày càng gần hơn, chẳng mấy chốc họ đã phải chạy để đuổi kịp tôi.
Tôi dừng lại, gương mặt vô cảm nhìn đám nam sinh. Tên nam sinh đứng đầu có cái đầu mập mạp, đôi tai to, cậu ta thực sự giống với Chu Tụng An.
Cậu ta huýt sáo với tộ: "Này người đẹp, kết bạn nha?"
Dứt lời, cậu ta trực tiếp móc điện thoại ra đưa đến trước mặt tôi.
Tôi: "……"
Đột nhiên tôi cảm thấy cú đánh mà tôi vừa thưởng cho Chu Tụng An quá nhẹ nhàng.
Thấy tôi im lặng, họ nhìn nhau mỉm cười. Tên cầm đầu tiến tới muốn đặt tay lên vai tôi.
Tôi mất kiên nhẫn, đang định giơ tay ra thì một giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai tôi.
“Đàn chị!"
Tôi nhìn lên, chỉ thấy một bóng người cao lớn dưới ánh đèn đường đang chạy về phía tôi. Không biết là cố ý hay vô tình, cậu ấy lập tức đẩy mấy nam sinh kia ra, chạy đến trước mặt tôi.
“Đàn chị, thật sự là chị rồi!"
"Chị mới từ bên ngoài trở về sao? Đi thôi, em sẽ đưa chị trở lại ký túc xá."
Khi đến gần hơn, tôi có thể nhìn rõ diện mạo của người này.
Cậu ấy có một đôi mắt hẹp dài nhưng rất đẹp, ngoại hình cực kì bắt mắt. Cậu đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi đám người.
Tôi rũ mắt nhìn cổ tay mình, hơi nhíu mày.
Đối với những người không quen thuộc, tôi rất bài xích việc tiếp xúc thân thể như này.
Chưa kể rằng, tôi căn bản không quen biết người này.
Nhưng ma xui quỷ khiến mà, tôi cũng không kéo tay lại.
Trong khi đám nam sinh đó vẫn đang nhìn nhau thì chúng tôi đã đi được một chặng đường.
Tôi dừng bước.
Người nọ hiểu ý, nhanh chóng buông tay tôi ra: “Xin chào chị, vừa rồi cho tôi xin lỗi.”
Tôi nhìn cậu: “Cậu là ai?”
Cậu mỉm cười: "Tên em là Lâm Nguyện , là sinh viên năm nhất."
Tôi: "Tôi không biết cậu."
Lâm Nguyện gãi đầu, hơi xấu hổ: "Không sao đâu, em biết chị là được."
Cậu chỉ vào tòa nhà ký túc xá ở phía trước: “Đàn chị, chị nên vào đi... Em đi trước nhé."
Dứt lời, cậu vẫy tay chào tôi rồi quay người chạy vào màn đêm.
Mãi đến khi bóng lưng cậu ấy biến mất, tôi mới lấy điện thoại di động ra bấm số của Tưởng Thiếu Thiên.
"Điều tra giúp chị một người."
7.
Sáng hôm sau, tôi và Tưởng Thiếu Thiên đi xe buýt đến làng Sa Cương.
"Người mà chị yêu cầu tôi kiểm tra ngày hôm qua ..."
Tưởng Thiếu Thiên ngừng một chút.
Tôi quay lại nhìn cậu: "Làm sao vậy? Có gì bất thường sao?"
Cậu: "Không có gì bất thường, quỹ đạo cuộc sống của cậu ta từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành cũng rất bình thường. Chị Như Ý, chị có nghĩ nhiều quá không??"
"Vậy thì Lâm Nguyện có thể đã gặp chị ở đâu đó, thấy chị đang gặp rắc rối liền sinh lòng tốt giúp chị giải vây."
Tôi: "Có lẽ vậy."
…
Làng Sa Cương nằm ở phía Đông, cách nội thành cũng khá xa.
Xe chạy gần bốn tiếng mới đến được cổng làng.
Lúc này trời đã chạng vạng, có một ông lão ngồi trên bờ ruộng trước cổng làng, tò mò nhìn chúng tôi.
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên xuống xe, đi đến hỏi:
"Chú ơi, chú có biết đường đến núi Tàng Khang không?"
Ông lão ngẩng đầu liếc nhìn Tưởng Thiếu Thiên, sau đó lướt qua vai cậu nhìn ta đứng phía sau: “Các người đang làm gì vậy?”
Tưởng Thiếu Thiên từ trong túi móc ra một bao thuốc lá, nhét thẳng vào tay ông lão, mỉm cười nói: “Chúng tôi là nghiên cứu sinh ngành thực vật học, nghe nói các loại thực vật trên núi Tàng Khang rất phong phú, có lợi cho sinh hoạt, đây cũng là chủ đề chúng tôi đang nghiên cứu nên đã ghé qua để xem.”
Ngay khi biết được thân phận nghiên cứu sinh của chúng tôi, vẻ mặt của ông lão lập tức trở nên tử tế hơn rất nhiều.
Ông ta mỉm cười nhét bao thuốc lá vào túi, rồi giơ tay chỉ về ngọn núi phía xa
"Chà, nó đó."
Tưởng Thiếu Thiên: "Cảm ơn chú."
Dứt lời, cậu xoay người đi đến bên tôi.
Nhưng ông lão lại nói một câu: "Người trẻ tuổi, lão nhân khuyên các ngươi một câu, đừng lên núi khi trời tối”
Tưởng Thiếu Thiên và tôi cùng liếc nhau.
Giọng nói của ông lão tiếp tục: "Sau khi trời tối, trên ngọn núi đó là yêu quái!"
Lời nói xong, ông lão khiêng chiếc cuốc trên vai, lảo đảo đi về phía làng.
...
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên đến chân núi trước khi trời tối hẳn.
Cây cối trên núi Tàng Khang sâu thẳm, lại có một bầu không khí quỷ dị của núi non dày đặc. Tưởng Thiếu Thiên do dự nói: "Chị Như Ý, chúng ta có đi lên tiếp không?
Tôi ngẩng đầu nhìn con đường núi hẹp, tiến lên một bước: "Nếu không thì sao?"
Chúng tôi ở đây để bắt yêu, tất nhiên phải lợi dụng bóng tối để làm việc.
Tưởng Thiếu Thiên vội vàng khoác ba lô đi theo.
Xem ra đã lâu không có người lên núi Tàng Khang, con đường vốn rộng rãi lại mọc đầy cỏ dại
Thỉnh thoảng, xung quanh lại xuất hiện vài ngôi nhà bùn bỏ hoang.
Gió thổi qua khu rừng, có tiếng rên rỉ vang lên.
Tôi cầm đèn pin đi trước, Tưởng Thiếu Thiên theo sau tôi, một tấc cũng không rời.
Theo lời Chu Tụng An, miếu Tàng Khang thật không khó tìm, thậm chí còn hơi dễ thấy.
Nhưng thật kỳ lạ, tôi và Tưởng Thiếu Thiên đã đi bộ quanh ngọn núi này gần ba tiếng đồng hồ, rồi lại từ từ quay trở về điểm xuất phát mà không tìm thấy dấu vết nào của miếu Tàng Khang.
Tôi thở hổn hển, ngồi xuống bãi đá ven đường.
Tưởng Thiếu Thiên: "Chị còn muốn tiếp tục tìm sao?"
Tôi lắc đầu: "Nếu chị đoán không sai, chúng ta đã bị lừa."
"Đây có thể là một ngọn núi bình thường."
Tôi mở năm ngón tay ra, vòng tròn màu vàng của trận pháp tan biến trong lòng bàn tay tôi.
Linh trận không hề phản ứng, chứng tỏ không có linh hồn nào ở đây.
Tưởng Thiếu Thiên gần như hét lên: "Cái gì? Ý chị là ông lão kia lừa chúng ta?"
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên cơ thể.
Thiếu Thiên thờ ơ nói: “Điều này cũng cho thấy núi Tàng Khang quả thực có vấn đề phải không?”
“Cứ coi như chúng ta vừa luyện thể lực thôi.”
“Đi nào, chúng ta xuống tìm chút gì ăn trong làng đi.”
Tôi nghĩ thật bất thường nếu tôi có thể tìm thấy ngôi chùa dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ tình hình này khiến tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
8.
Khi chúng tôi xuống núi đã là chín giờ tối, làng Sa Cương vẫn im lặng.
Hầu như không tốn nhiều công sức liền hỏi ra vị trí ngôi nhà của ông lão mà tôi đã gặp trước đó.
Ông lão tên là Trương Thuỷ Hoa, ông đã sống ở làng Sa Cương từ lâu, trải qua nhiều thế hệ và là cựu trưởng làng.
Bác gái chỉ đường cho chúng tôi nói một cách thần bí: “Con trai ông ấy mất tích từ năm ngoái, bây giờ tinh thần ông ấy không được tốt lắm."
“Trước đây chúng tôi từng thấy ông ấy coi con lợn như con mình, hàng ngày cho nó ăn và ngủ với nó."
"Ông ta ngày ngày lẩm bẩm về yêu quái và các vị thần linh, không chừng ông ta mất trí rồi chăng!"
"..."
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Nhà của Trương Thuỷ Hoa được xây ở phía đông của ngôi làng, là một ngôi nhà bằng đất đơn độc bao quanh bởi cây cối và rừng trúc.
Tưởng Thiếu Thiên tiến lên gõ cửa, mấy giây sau, bên trong truyền đến tiếng xào xạc.
Rít lên --
Cánh cửa gỗ cũ kỹ từ từ mở ra một khe hở. Đôi mắt vẩn đục của ông lão lộ ra, nhìn tôi và Tưởng Thiếu Thiên không chớp mắt.
Sau khi nhận ra chúng tôi, ông ấy chậm rãi nói: "Có chuyện gì à?"
Tưởng Thiếu Thiên cười: "Chú, chú thật hài hước."
“Chú lừa chúng tôi lang thang trong núi mấy tiếng đồng hồ, bây giờ lại hỏi chúng tôi có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt của Trương Thuỷ Hoa ngay lập tức thay đổi, giọng nói trở nên u ám:
"Quả nhiên các người tới đây vì miếu Tàng Khang."
Ông lão lạnh lùng nhìn chúng tôi: “Tôi khuyên các người nên nhanh chóng rời đi, đây không phải là nơi các người nên ở!” Nói rồi giơ tay định đóng cửa lại.
Tôi nhanh chóng dùng tay giữ cửa.
“Chú ơi, chúng tôi đã đi một chặng đường dài như vậy, có thể xin một cốc nước được không?”
Trương Thuỷ Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, giằng co vài giây rồi mới mở cửa.