• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nhị tiểu thư hôm nay lại chạy trốn sao? (1 Viewer)

  • Chương 3

14.

Vào buổi tối tại tiệc mừng thọ của Thẩm lão phu nhân , quả nhiên Thái tử sai người mang đến một tượng Phật bạch ngọc tinh xảo tuyệt đẹp. Trong tiệc mừng thọ không thiếu những gia đình quan lại thế gia, khi thấy Thái tử mang đến món quà như vậy, họ trao đổi ánh mắt với nhau: "Xem ra Thẩm gia sắp một bước lên mây rồi."

"Chẳng phải thế sao, năm xưa Thẩm lão gia chỉ là một tri phủ ngũ phẩm, nếu không phải chọn đứng đúng phía, làm sao có được vinh quang ngày hôm nay."

"Chỉ tiếc là Thẩm gia không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi, haizz..."

Những lời nhỏ to này đương nhiên không truyền đến bàn chính, lúc này Thẩm lão phu nhân đang nhìn bức tượng ngọc mà cười không khép được miệng. Vừa quay ra bà lại thấy Lý Nhung đưa lên một phong thư mời.

"Cuối tháng Thái tử điện hạ sẽ tổ chức yến tiệc thưởng mai đỏ tại phủ, đặc biệt mời toàn bộ các công tử, tiểu thư của các gia đình thế gia trong kinh thành cùng nhau thưởng mai và đối thơ, thiệp mời vốn định phát vào ngày mai, hôm nay nhân dịp mừng thọ lão phu nhân, nên ta tiện thể mang đến đây."

Chuyện Thẩm Sơ Ngưng ngày ngày chạy ra ngoài, cả phủ trên dưới không ai không biết. Nay có người đưa thiệp mời đến, Thẩm Sơ Ngưng đương nhiên đắc ý ngẩng cao đầu.

Sau khi Lý Nhung nói xong, Thẩm lão phu nhân thu lại nụ cười, theo phản xạ liếc mắt qua mấy chất nữ đang ngồi ở bàn dưới, nhưng vẫn mỉm cười hòa nhã gật đầu: "Cảm ơn Thái tử điện hạ đã nhớ đến."

Thẩm Tự Kiên liếc nhìn sắc mặt của Dương Thầm, thấy Dương Thầm cúi đầu uống rượu, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt có chút phức tạp.

Ta không quan tâm đến đám người bàn đó, người nào người nấy đều có tính toán riêng, chỉ mải cúi đầu nhét vào miệng món thịt kho tàu và giò heo mà bình thường hiếm khi được ăn.

Vừa ăn vừa bực dọc trong lòng. Cái gọi là tiệc hoa mai đỏ gì đó, nói thẳng ra là chọn phi, ai mà thèm đi.

Sau tiệc, quả nhiên Dương Thầm bị Thẩm Tự Kiên gọi vào thư phòng.

Thẩm Sơ Ngưng thì một lòng nghĩ đến yến tiệc cuối tháng, không hề để tâm đến phụ thân mình, hếch mũi không thèm đếm xỉa đến ai, quay người trở về viện của mình.

Chỉ có Thẩm Mộng Nhi lưỡng lự, bước tới kéo tay ta: "Nhị tỷ, nếu Thái tử điện hạ thật lòng có ý, sao lại gọi cả hai chúng ta cùng đi, lẽ nào là..."

Ta nhìn Thẩm Mộng Nhi ánh mắt chứa đầy hy vọng, thở dài. Một cô nương mới mười hai tuổi đã nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, không phải quá sớm sao.

Ta khẽ mỉm cười: "Muội chưa đến tuổi, đừng lo nghĩ nhiều thì hơn."

Chào tạm biệt nhóm người, ta nhấc hộp thức ăn đã chuẩn bị trước đó, quay người chạy nhanh về phòng cùng với Thải Hoàn, khóa chặt cửa chính.

Ta đặt hộp thức ăn lên bàn, Thải Hoàn mang hộp tiền ra.
Thải Hoàn ngồi xổm bên bàn gặm món thịt kho tàu và giò heo ta lén mang về, còn ta bắt đầu chà tay đếm tiền. Đồ tốt lấy được từ chỗ Thái tử ban ngày, ngoài bút mực giấy nghiên của Ngọc Hạc Đường, còn lại đều bị chúng ta trả lại.

Mấy ông chủ đó vốn dĩ không muốn cho trả lại, nhưng thấy
chúng ta đi cùng Thái tử, không dám nói gì thêm, hoan hỉ cho trả hàng.

Bây giờ hai người chúng ta nhìn hộp tiền đầy ngân phiếu, hai mắt sáng trưng. Thải Hoàn miệng đầy dầu mỡ nói: "Tiểu thư, hôm nay chẳng lẽ người chỉ đơn giản là đi lấy đồ của Thái tử thôi sao?"

Ta ho nhẹ: "Nếu không thì sao? Mấy viện của Thẩm gia này có gì đáng giá, nhất định phải nhắm vào chỗ màu mỡ."

"Nô tỳ thấy đại tiểu thư và Thái tử có quan hệ rất tốt, tiểu thư như thế này có bị phát hiện không?"

"Ngươi cũng đã nói hai người họ tốt lắm mà, nếu tỷ tỷ ta thật sự có khả năng khiến Thái tử xin chỉ ban hôn, ta là muội thê của hắn, chút tiền này có là gì."

Thải Hoàn hơi khựng lại: "Chỉ sợ Thái tử không có ý tốt, hôm nay tiểu thư mặc như vậy, lỡ như..."

Ta phất tay: "Yên tâm, trời có sập thì cũng có ta chống đỡ, cùng lắm thì còn có 'biểu thiếu gia' chống đỡ."

Thải Hoàn suýt nghẹn, vội vỗ ngực kinh ngạc nhìn ta: "Tiểu thư, hôm nay nô tỳ đã cảm thấy không đúng, biểu thiếu gia dường như rất quan tâm đến tiểu thư, chẳng lẽ..."

"Đừng nghĩ bậy."

"Nhưng... tiểu thư, biểu thiếu gia nhìn người thực sự không bình thường, Đàm gia ở Tấn Châu giàu có như vậy, nếu người muốn lấy, sao không lấy của ngài ấy?"

Ta hơi giật khóe miệng: "Đừng nghĩ bậy, lấy của Thái tử thì dễ, chứ lấy của biểu thiếu gia thì không được. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, nếu lấy mà xảy ra chuyện gì, không thể tính toán rõ ràng."

Thái tử không sống được lâu, lấy thì cứ lấy thôi. Lợi ích từ chỗ Dương Thầm ta không dám lấy.

Ta là một nhân vật phụ muốn bảo toàn mạng sống, vốn không nên có quá nhiều liên hệ với nhân vật chính trong truyện.

Một khi có liên hệ, sẽ có nhân quả, có nhân quả sẽ bị kéo vào cốt truyện chính.

Nhân vật phụ trong sảng văn nào có kết cục tốt.

Thải Hoàn mơ hồ hiểu, cuối cùng đặt bát đĩa ăn xong vào hộp thức ăn, lau tay giúp ta đếm ngân phiếu.

Cuối cùng hai người đếm được hai xấp, Thải Hoàn thở phào, nhét tất cả vào hộp tiền: "Đếm xong rồi, tiểu thư, cộng thêm số tiền đã tiết kiệm trước đó, chúng ta có tổng cộng bốn ngàn năm trăm lượng bạc. Tiểu thư, nhiều bạc như vậy, người thật sự định ra ngoài lập nghiệp sao? Chuyện này chưa từng có tiền lệ, đâu dễ dàng như vậy."

Trong truyện gốc Thẩm Lăng Sương là kẻ xấu, nhưng nha đầu này lại rất tốt.

Khi Thẩm Lăng Sương xuất giá, chính nàng ấy đã thay Thẩm Lăng Sương chắn một mũi tên và chet giữa đường.

Ta nắm tay Thải Hoàn: "Con đường nào cũng không dễ dàng, quan trọng là lựa chọn của bản thân. Thải Hoàn, ngươi hãy nhớ kỹ, nếu muốn sống tốt, tiền bạc chính là điểm tựa. Ta không nói sẽ lên như diều gặp gió, nhưng đảm bảo sau này trong tay ngươi có cửa hàng, mỗi ngày muốn ăn thịt thì ăn thịt, không cần phải nhìn sắc mặt ai mà sống, điều này vẫn có thể làm được."

Thải Hoàn ngạc nhiên: "Nô tỳ cũng có cửa hàng, mỗi... mỗi ngày đều có thịt ăn?"

Ta nghiêm túc gật đầu: "Đúng, muốn ăn bao nhiêu cũng được, không chỉ bánh xốp hạng nhất kinh thành có thể ăn đến chán ngán. Sau này không ai có thể đ ánh mắng, chà đạp ngươi nữa."

Thải Hoàn im lặng hồi lâu, mặt đầy nước mắt: "Tiểu thư..."

Ta thở dài, nắm chặt tay nnagf ấy: "Vì vậy nhất định phải nghe lời, ít quan tâm đến những người trong nhà, đặc biệt là biểu thiếu gia và tỷ tỷ, nếu hai người đó có động tĩnh gì, nhất định phải cẩn thận, biết chưa?"

Ánh mắt Thải Hoàn lập tức kiên định, vội gật đầu: "Nghe theo tiểu thư hết."

15.

Để trốn tránh yến tiệc tại phủ Thái tử, vào đêm trước khi dự tiệc, ta ngồi trong thùng nước để Thải Hoàn dội nước lạnh.

Ai ngờ ta đang run lẩy bẩy, dội nước mới được một nửa, đã nghe thấy Linh Ngọc bên ngoài gõ cửa, nói là đồ mà lão phu nhân gửi đến ngày mai cần dùng.

Ta ngạc nhiên, ban ngày chẳng phải đã định xong rồi sao, sao đêm hôm khuya khoắt lại gửi riêng?

Thải Hoàn ra ngoài mang đồ vào, hai người chúng ta mở hộp gỗ ra nhìn, chỉ thấy trong hộp có một chiếc trâm gỗ khắc hình cành mai đơn giản và một đôi hoa tai ngọc trắng tinh xảo.

Dưới trâm gỗ còn đặt một bộ y phục màu trắng tinh khiết và một chiếc khăn choàng lông chồn trắng như tuyết.

Chiếc khăn choàng này trông rất quen, vài ngày trước khi mua áo choàng, ta đã nhìn thấy qua trong cửa hàng, chiếc khăn choàng lông chồn trắng nhỏ này tinh khiết không tỳ vết, một chiếc đã tám mươi lượng vàng, lão phu nhân có thể gửi tặng thứ này sao?

Ta nhận ra có điều không đúng, cầm lấy chiếc khăn lông chồn, mới phát hiện dưới đó có gì đó.

Ta rút ra xem, chỉ thấy tờ giấy viết: [Ngày mai đi dự tiệc đúng giờ.]

Quả nhiên. Lại là bút tích của ai đó.

Thải Hoàn không để ý đến tờ giấy, chỉ nhìn bộ y phục màu trắng tinh khiết và khăn choàng lông chồn mà nhíu mày: "Lão phu nhân sao lại để tiểu thư mặc cái này đi? Đứng trong tuyết ai còn phân biệt được tiểu thư và tuyết chứ?"

Đây đâu phải do lão phu nhân gửi, rõ ràng là Dương Thầm cố ý gửi để ta đi dự tiệc.

Vì sao? Có lẽ là hắn cũng muốn nhân cơ hội trà trộn vào phủ Thái tử, dùng ta làm bình phong!

Biết hắn nhất quyết muốn ta đi, ta còn dội nước làm gì? Ta hắt xì, bảo Thải Hoàn cho người dọn dẹp thùng gỗ, tức giận trèo lên giường ngủ ngay.

Tiệc tại phủ Thái tử, mọi người buổi chiều trước tiên đến vào vườn mai thưởng mai, rồi vào tiệc tối.

Chiều hôm sau, Thẩm Sơ Ngưng mặc một bộ váy màu hồng rực rỡ xuất hiện ở cổng, Thẩm Mộng Nhi cũng mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, trông rất đáng yêu.

Ba người đứng cùng nhau, chỉ có ta như biến mất trong tuyết.

Thẩm Sơ Ngưng liếc nhìn ta, cười lạnh một tiếng: "Mặc như người tuyết, cũng không sợ làm mù mắt Thái tử điện hạ."

Ta thở gấp, má đỏ bừng, vừa muốn nói thì Thẩm Sơ Ngưng và Thẩm Mộng Nhi đã leo lên xe ngựa: "Không biết phụ thân nghĩ gì, bệnh ra như vậy còn để ngươi đi theo. Tự tìm xe khác đi, đừng lây bệnh cho ta và tam muội."

Nói rồi không đợi ta, nàng ta đã bảo phu xe lập tức khởi hành.

Thấy nàng ta đi, ta đành quay lại bảo Thải Hoàn gọi xe, nhưng lại thấy một chiếc xe ngựa sang trọng khiêm tốn dừng trước mặt.

Tấm rèm dày được kéo lên, bên trong thò ra một bàn tay: "Thời gian không còn nhiều, nhị muội, để ta đưa muội đi."

Nhìn đôi tay đó, ta thầm rủa xui xẻo, nhưng cũng chỉ còn cách cắn răng leo lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa bày biện xa hoa, nam nhân ôm lò sưởi, nhìn ta cười ôn hòa: "Nhị muội sao mặt đỏ vậy?"

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Lạnh đấy."

Hắn đưa tay đẩy lò sưởi vào tay ta: "Làm ấm tay đi, đừng để bị lạnh cóng."

Ta ôm lò sưởi, không vui ngoảnh mặt đi, không nhìn hắn nữa, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa nhắm mắt, ta chỉ cảm thấy cơ thể như đang bốc cháy, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn nhiều, đến khi tới phủ Thái tử, ta gần như không còn tỉnh táo.

"Tiểu thư, đến nơi rồi."

Theo tấm rèm kéo lên, một luồng không khí lạnh ùa vào.

Ta ôm lò sưởi, theo phản xạ đứng dậy bước ra khỏi xe ngựa, ai ngờ đứng dậy quá nhanh, lập tức đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa ngã xuống.

Trong tình huống nguy cấp, ta được ai đó đỡ lấy eo, bế lại vào trong xe ngựa.

Ta lắc đầu để tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn nam nhân trên đầu: "Biểu thiếu gia làm gì vậy?"

Trán lạnh buốt, Dương Thầm nhíu mày: "Sao tự nhiên lại sốt cao như vậy?"

"Không sao, biểu thiếu gia cứ lo chuyện của mình đi."

Ta đẩy hắn ra, bước xuống xe, chân yếu mềm nhưng bị gió lạnh thổi qua lập tức tỉnh táo hơn một chút.

Thải Hoàn nhìn ta đầy lo lắng: "Tiểu thư, có chịu được không?"

Giờ ta sốt đến mức lưỡi cũng nóng, ta bèn há miệng hút một hơi lạnh, bước vào phủ Thái tử: "Không sao, đi thôi."

Phủ Thái tử kiểm tra thiệp mời rất nghiêm ngặt, nhưng vì ta mang ngọc bội, Dương Thầm theo sau ta ung dung vào, không ai dám cản.

Lúc này tuyết trong phủ Thái tử đã được dọn sạch, nhìn những công tử tiểu thư thế gia, ta chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh ngồi một lát, bèn cúi đầu nói với Dương Thầm: "Biểu thiếu gia cứ tự nhiên."

Nói xong ta quay vào đại sảnh, đi được vài bước quay đầu lại, người đã biến mất.

Một nhóm người uống rượu ấm trong vườn mai, ta ngồi trên tảng đá xa xa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau, đột nhiên nghe tiếng reo hò, ta mở mắt ra, thấy Thẩm Sơ Ngưng đứng ở giữa, đang được một đám người vây quanh khen ngợi.

"Có chuyện gì vậy?"

Thải Hoàn khẽ nói: "Vừa rồi tiểu thư của phủ Ninh Viễn Hầu ra đề thơ về tuyết mai, đại tiểu thư lập tức làm một bài, quả là tài giỏi. Bình thường sao không thấy, đại tiểu thư còn có tài văn chương thế này?"

Ta cười lạnh, nàng ta tất nhiên không có.

Ta không để ý đến nàng ta làm trò, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, ai ngờ chưa kịp chợp mắt đã bị gọi tên.

"Từ lâu đã nghe nói Thẩm gia là gia đình thơ văn nhiều đời, đại tiểu thư Thẩm gia tài hoa tuyệt vời, không biết nhị tiểu thư thì thế nào?"

Ngẩng lên nhìn, nữ nhân bên cạnh Thái tử mặc một chiếc váy đỏ rực, tươi tắn lộng lẫy.

Lúc này nàng ta đang nhìn ta.

Nàng ta nói xong, Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày, một đám người cũng nhìn ta ngồi trên tảng đá. Ta vốn định từ chối, ai ngờ Thái tử lại cười lớn: "Thừa Huyên, nàng không biết đó thôi, nhị tiểu thư Thẩm gia là khách quen của Ngọc Hạc Đường, ông chủ gặp cũng phải nể vài phần."

Lời này vừa ra, lập tức có vô số ánh mắt độc ác bắn về phía ta, ngay cả Thẩm Sơ Ngưng cũng không vui.

Ta thở dài, dính vào Thái tử không dễ thoát được.

Ta khẽ hỏi Thải Hoàn: "Ai là người ra đề?"

Thải Hoàn đáp: "Tiểu thư của Ninh Viễn Hầu, Lý Thừa Huyên."

Ta giật mình, đây không phải Thái tử phi trong nguyên tác sao?

Ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của nàng ta, lại nhìn Thẩm Sơ Ngưng.

Hôm nay dù thế nào, Thẩm gia cũng không thể thua, nếu không Thẩm Sơ Ngưng làm sao vào được phủ Thái tử?

Nàng ta không vào được, thỏa thuận giữa ta và Dương Thầm sẽ vô hiệu, ta làm sao có thể chạy được?

Ta hít sâu một hơi, mỉm cười bước tới, khẽ cúi mình: "Lý tiểu thư, xin ra đề."

Thẩm Sơ Ngưng thấy ta thật sự đáp ứng, lập tức nhíu mày.
Lý Thừa Huyên mỉm cười: "Vừa rồi tỷ tỷ ngươi làm một bài thơ về tuyết mai, ngươi..."

Nàng ta nhìn quanh, sau đó cầm một cành mai đỏ trong tuyết cười nói: "Ngươi hãy tiếp nối bài thơ tuyết mai của tỷ tỷ ngươi đi."

Thật là mưu mô.

Trước đó Thẩm Sơ Ngưng làm bài thơ được khen ngợi, bây giờ ta phải tiếp tục.

Bài thơ này không thể hay hơn của Thẩm Sơ Ngưng, cũng không thể quá tệ, mọi người đang nhìn ta như hổ đói, chỉ chờ cười nhạo ta.

Mắt ta nóng đến mức gần như không mở ra được, đầu óc cũng ong ong, ta đưa tay che mặt, nhưng là để làm mát mặt mình, giúp tỉnh táo hơn.

Ta suy nghĩ một lúc lâu, tuyết mai?

"...Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng,
Tao nhân bình tỷ phí tư lường.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.*”

{Tuyết Mai-kỳ một , Lư Mai Pha, thời nhà Tống}

(Dịch nghĩa
Mai và tuyết giành xuân với nhau chẳng bên nào chịu nhịn,
Làm cho thi nhân phải gác bút vì mất công bình phẩm.
Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết,
Tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm.." (Bản dịch Thi http://xn--vin-5kz.net/)

Lý Thừa Huyên gật đầu: "Đúng, đây là thơ tỷ tỷ ngươi làm, nhị tiểu thư xin tiếp tục."

Đúng là bài thơ này.

Ta thở ra một hơi, bất đắc dĩ mở miệng:
"Hữu mai vô tuyết bất tinh thần,
Hữu tuyết vô thi tục liễu nhân..*"

{Hai câu thơ đầu trong Tuyết Mai kì 2-Lư Việt}

(Dịch nghĩa:Nguồn dịch: Thi http://xn--vin-5kz.net/)
Có mai mà không có tuyết thì cũng thiếu cái thần,
Có tuyết mà không có thi nhân thì cũng thành cõi tục.)

Một đám người sáng mắt, Thái tử nghe vậy là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi.

Lý Thừa Huyên: "Rồi sao nữa?"

Ta nhìn tuyết rơi lác đác trên trời, đưa tay hứng lấy:
"Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết,
Dữ mai tịnh tác thập phần xuân.."

{Hai câu tiếp của Tuyết Mai kì 2}
(Dịch nghĩa:
Ngày tàn thơ vừa làm xong thì tuyết lại rơi nữa,
Cùng mai (thơ và tuyết) góp lại làm cho sắc xuân trọn vẹn.)
Ta vừa nói xong, Thẩm Sơ Ngưng ngẩn người tại chỗ, đám người cũng im lặng.

Một lúc lâu, Thẩm Sơ Ngưng bất giác lùi lại một bước, không dám tin nhìn ta.

"Sao ngươi biết bài thơ này..."

Thái tử không để ý đến nàng ta, lập tức vỗ tay khen ba tiếng, theo lời Thái tử khen ngợi, đám người cũng hò reo.

Hay hay hay, sao không hay được, vì đâu phải ta viết.

Có người thì thầm: "Thẩm gia không hổ là gia đình thơ văn, hai tỷ muội thật tài giỏi."

"Chứ sao nữa, vốn nghĩ đại tiểu thư lợi hại, không ngờ nhị tiểu thư cũng không kém."

Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta ngày càng lạnh lùng, Lý Thừa Huyên thì nhìn ta với ánh mắt suy tư.

Trán ta nóng bừng, không chịu nổi nữa, bèn cúi đầu nói với Thái tử: "Điện hạ thứ tội, có lẽ ra ngoài bị lạnh, Lăng Sương thân thể không khỏe, không thể làm mọi người mất hứng."

Thái tử thấy vậy, khập khiễng bước tới xem, thấy ta quả thật mệt mỏi, nhíu mày nói: "Mau sai nha hoàn đến nhà bếp mang chút canh gừng, đám người các ngươi, đừng để ra khỏi phủ Thái tử đều ốm yếu cả."

Thái tử nói xong, đám người lập tức cười nhẹ.

Thải Hoàn đành phải đi theo người hầu đến nhà bếp.

Thấy bên cạnh không còn ai, ta cảm thấy không ổn, đây là phủ Thái tử, sao hắn lại đuổi hầu hết mọi người đi!

Quả nhiên, Thải Hoàn vừa đi, Thái tử đã bước tới kéo ta: "Thật đáng thương, làm sao bây giờ, mau đưa nhị tiểu thư vào gian bên cạnh nghỉ ngơi..."

Gian bên cạnh! Ta vội nắm lấy tay áo Thẩm Sơ Ngưng trốn sau lưng nàng ta: "Tỷ tỷ..."

Thẩm Sơ Ngưng liếc ta, hừ lạnh: "Coi như biết điều."

Sau đó nàng ta bảo vệ ta sau lưng, cúi đầu nói với Thái tử: "Điện hạ thứ lỗi, nhị muội ta từ nhỏ thân thể yếu, giờ đứng ngoài một lát đã chịu không nổi, nếu không để muội ấy về nhà nghỉ, sợ rằng đến Tết cũng nằm trên giường bệnh. Thải Điệp, mau đưa nhị tiểu thư về phủ, đừng lây bệnh cho điện hạ."

Ta núp sau lưng nàng ta vội gật đầu: "Tỷ tỷ nói đúng, Lăng Sương thân thể không khỏe, đã làm điện hạ mất hứng, xin điện hạ thứ lỗi."

Nói đến mức này, giữa ban ngày ban mặt, Thái tử không tiện nói gì, đành không vui phất tay.

Thẩm Sơ Ngưng lập tức ra hiệu cho Thải Điệp, Thải Điệp vội đến đỡ ta rời đi.

Hai người đi đến nơi hẻo lánh trong vườn, ta chân yếu không đi nổi, đành dựa vào núi giả vẫy tay: "Ngươi về đi, cổng lớn cách đây không xa, ta tự đi đến chỗ xe ngựa đợi, ngươi gặp Thải Hoàn thì bảo nàng ấy ra cổng tìm ta."

Thải Điệp nhìn cổng lớn xa xa, lại nhìn ta: "Nhưng tiểu thư..."

“Bên cạnh tỷ tỷ không thể thiếu người, đây là phủ Thái tử, vừa rồi điện hạ đuổi hết người hầu, nếu có người ra tay, chuyến này coi như vô ích, mau trở về."

Thải Điệp giật mình, vội cúi đầu cảm ơn rồi chạy trở về.

Ta đầu óc choáng váng nhìn cổng lớn xa xa, đứng dậy định đi tiếp, nhưng vừa đi hai bước chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

Ai ngờ cơn đau không đến, mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong lòng ai đó.

Dương Thầm không biết xuất hiện từ khi nào, đang nheo mắt nhìn ta: "Nhị muội, ta nợ muội một ân tình lớn."

Ta chưa kịp thoát ra, đã bị hắn ôm lấy, ta vội nắm chặt áo hắn: "Không được, ở đây nhiều người qua lại, biểu thiếu gia lo chuyện của mình đi..."

Dương Thầm không để ý, ôm ta đi thẳng ra khỏi vườn: "Ồ? Nhị muội biết ta đang làm gì à?"

Ta đầu óc quay cuồng, theo phản xạ lắc đầu: "Không, ta không biết gì cả..."

Mơ màng nghe tiếng cười khẽ trên đầu, sau đó ta hoàn toàn ngất lịm.

Khi mở mắt ra, ta đã nằm trong xe ngựa lắc lư.

Xe ngựa? Hắn làm sao đưa ta ra ngoài được? Cổng lớn có binh lính của Thái tử mà! Ta muốn cử động, nhưng bị ai đó ôm chặt, không thể nhúc nhích.

Hơi ấm từ lồng ngực phía sau truyền đến, ta cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Không cần lo, dọc đường người đã bị đuổi đi, không ai thấy ta ôm ngươi ra ngoài."

"Thải Hoàn..."

"Nha hoàn của ngươi đã được người của ta đưa về Thẩm gia rồi."

Ta cố gượng dậy khỏi vòng tay hắn ta, nhưng bị hắn ta đè lại.

"Bài thơ "Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết,
Dữ mai tịnh tác thập phần xuân.."

“Nhưng mùa xuân này chưa đến, nhị muội làm bài thơ này, không thấy sớm sao?"

Ta thở gấp, cố gắng mở mắt, nhìn thấy đường nét khuôn mặt của hắn.

Hắn cúi đầu, đôi mắt đen như hồ sâu: "Nhị muội thật sự nghĩa khí, sốt cao vẫn mang ta vào phủ Thái tử, khiến ta cảm thấy áy náy."

Ta bất lực nhắm mắt: "Vương gia chỉ cần nhớ... lúc đó trả lại tự do cho Lăng Sương... là đủ..."

Bên tai truyền đến hơi ấm khàn khàn: "Tự do, ngươi thật sự muốn rời đi sao?"

"Đúng vậy..."

"Nếu ta không muốn thì sao?"

"Ta mặc kệ ngươi..."

Trong mơ hồ, hơi thở nóng bỏng bị xâm chiếm bởi một chút lạnh lẽo.

Trong giấc mơ khô khốc kỳ quái, chỉ có sự lạnh lẽo đó khiến ta cảm thấy ấm áp.

Ta như rơi vào vực thẳm, hoàn toàn mất đi ý thức.

16.

Sốt cao ba ngày, lang y đến cũng lắc đầu, đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng ta cũng tỉnh lại, thấy Thải Hoàn bên cạnh vui mừng: "Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"
Ta ôm đầu nặng nề nhìn quanh, xác nhận là phòng của mình mới thở phào.

"Tiểu thư, người còn chỗ nào không khỏe không? Nô tỳ đi gọi đại phu!"

Ta lắc đầu: "Không, chỉ là có một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy mình bị người đáng ghét ôm về..."

Thải Hoàn nghe xong liền nháy mắt, ta ngơ ngác, bỗng nghe thấy tiếng ho sau lưng nàng ấy.

Ngẩng lên nhìn, thấy Dương Thầm không biết từ khi nào đã ngồi đó uống trà trước bàn.

Ta giật mình, kéo rèm giường: "Sao hắn lại ở đây?"

Thải Hoàn mím môi: "Mỗi đêm đều đến, đã ba ngày rồi, nô tỳ không dám nói ra..."

Thải Hoàn vừa nói xong, hắn đặt tách trà xuống: "Nhị muội tỉnh rồi thì tốt, mấy ngày nữa ta sẽ rời đi, nhị muội thân thể yếu, phải tự bảo trọng."

Sắp đi rồi? Cũng phải, gần đến Tết rồi.

Ta vội nói: "Vậy... biểu thiếu gia đi đường bình an."

Vừa nói xong, hắn dừng bước, nhìn ta qua rèm cửa: "Ngày mai Thẩm lão gia sẽ bàn cụ thể ngày cưới với muội, nhớ dưỡng sức, đợi ta sang năm tháng chín rước muội về."

Nói xong hắn rời đi, để lại ta sững sờ tại chỗ.

Ngày cưới! Tháng chín! Chưa kịp kinh ngạc, sáng sớm hôm sau, sáu mươi rương sính lễ của Thái tử đã được mang đến trước, chỉ chưa có chiếu chỉ.

Nhưng ít nhất điều này cũng thể hiện rõ ràng ý đồ của hắn, cả nhà vui mừng, Thẩm Sơ Ngưng càng đắc ý.

Sính lễ của Thái tử vừa đến, ta đã bị Thẩm Tự Kiên gọi vào thư phòng.

Nội dung chẳng qua là Thẩm Sơ Ngưng đã bị Thái tử chiếm mất, Thẩm gia phải có người đối phó với Đàm gia.

Thẩm Mộng Nhi còn chưa đến tuổi, giờ chỉ có ta là phù hợp, mà Đàm Vân Trúc cũng có ý với ta, nên ông ta định trực tiếp tìm mai mối để ghép đôi.

Ta cũng không từ chối, chỉ nói chưa từng dạo chơi kinh thành, đi rồi sợ không còn cơ hội.

Thẩm Tự Kiên phất tay, trực tiếp đưa ta một cái ngọc bội, bảo ta muốn đi đâu thì đi, ra ngoài mang theo người là được.
Bàn xong chuyện, hôm sau việc hôn ước của ta với Đàm gia được thông báo khắp nhà.

Sáng sớm vừa từ chỗ tổ mẫu trở về, ai nhìn ta cũng mang vẻ phức tạp.

Người Thẩm gia nghĩ gì ta không quan tâm, ta chỉ muốn sớm rời khỏi cốt truyện chính, bây giờ phải tận dụng mọi cách kiếm tiền để chạy trốn mới là quan trọng.

Từ khi có ngọc bội của Thẩm Tự Kiên, ta ra vào Thẩm gia rất thoải mái.

Theo nguyên tác, biểu thiếu gia nhận hôn thư, nên định ngày mùa thu năm sau sẽ đón ta về.

Còn ngày cưới của Thẩm Sơ Ngưng và Thái tử, ta cũng suy nghĩ nhiều.

Trong nguyên tác, Thái tử phi là cưới vào giữa năm sau, nghĩ cũng không khác nhiều.

Dù sao việc lật đổ Thái tử là sau Tết, ta chỉ lo trong năm nay tích cóp tài sản, đợi đến tháng chín Dương Thầm mạo danh đưa người tới đón ta, ta sẽ lén đổi người trước, đến lúc đó "Thẩm Lăng Sương" chet, đừng mong ai tìm được ta.

Trong tay có tiền, ta dẫn Thải Hoàn dạo khắp kinh thành tìm cửa hàng phù hợp. Ta vừa tìm cửa hàng rẻ, vừa nhờ người để ý cửa tiệm ở phía nam kinh thành.

Trong nguyên tác, Kha Châu non xanh nước biếc, nhân tài địa linh, ngay cả nam nữ chính cũng có biệt viện ở đó, nữ chính còn nói, Kha Châu thích hợp dưỡng già.

Chỉ là ta không có nhiều vận đào hoa như nữ chính, cũng không dễ dàng tiện tay là nhặt được một thị vệ trung thành võ công cao cường, ở bên ngoài những việc như này sẽ khó khăn hơn.

May là nhà ở bên đó giá không đắt, nhìn vị trí nhà xong, ta trực tiếp đặt cọc nhờ người môi giới, đến lúc ta đến mua cũng được.

Đầu năm mới, biên cương chiến loạn, trà quán trong kinh thành đều bàn chuyện chiến sự.

Thẩm Tự Kiên và Thái tử lập tức bận rộn, ngay cả Thẩm Sơ Ngưng cũng không tìm thấy người của Thái tử.

Thẩm Tự Kiên sớm đi tối về, không thấy mặt người.

Dương Thầm sớm rời đi, chỉ nói về Tấn Châu rồi không có tin tức, chắc đã về phủ Cửu vương gia tiếp tục chuẩn bị.
Họ bận rộn, ta lại được lợi.

Ta mua được những cửa hàng đã nhắm trước với giá rẻ nhất, ngay cả người làm thuê và việc kinh doanh đều không bị đứt đoạn, chủ tiệm đi rồi, ta thuê quản sự và phòng thu chi, ta chỉ cần ngồi thu tiền.

Trong tay đã có cửa hàng đầu tiên, liên tiếp cửa hàng thứ hai thứ ba càng thu mua được với giá rẻ hơn nhiều.

Nữ chính nguyên tác chỉ có một ngàn lượng, ta có bốn ngàn năm trăm lượng, nghĩ lại mua bán cũng như mũi nhọn, liền mua thêm hai cái nữa.

Nhân lúc Thái tử chưa chet, ta trực tiếp kinh doanh cửa hàng mỹ phẩm nữ chính sau này, đặt tên là "Ngọc Chi Xuân".

Nữ chính nguyên tác nhiều vận đào hoa, kinh doanh phát đạt, nhưng với ta, tuy hàng đều tốt, nhưng ta là nhân vật phụ, không có may mắn, không có quan hệ, khó nổi tiếng.
Ta suy nghĩ một hồi, nhớ đến Thẩm Sơ Ngưng.

Mấy tháng nay ta cũng nhìn ra, nàng ta đọc phải tiểu thuyết tình yêu cung đấu, không phải kinh doanh, dù sao nàng ta vào phủ Thái tử cũng không sống lâu, chi bằng bây giờ mượn dùng.

Ta nhờ người giả làm thương nhân Đàm gia, mang hàng mới đến cho nữ quyến Thẩm gia.

Thẩm Sơ Ngưng đương nhiên là người đầu tiên chọn, khi thấy mỹ phẩm hiện đại này, không khỏi dừng lại: "Ngươi nói, đây là Đàm gia gửi?"

Ta gật đầu: "Tỷ tỷ thường ở cùng các quý nữ, chắc cũng thường thấy những thứ này. Ngược lại Lăng Sương tự biết hiểu biết hạn chế, không hiểu những thứ này, tỷ tỷ thay muội xem đi."

Thẩm Sơ Ngưng xoa chai sữa dưỡng ẩm, liếc ta một cái: "Đừng giả vờ, đồ này chỉ có thời hiện đại mới có, ngày đó ngươi nối tiếp được bài thơ 'Tuyết mai', ta đã nghi ngờ, không ngờ ngươi giấu kín vậy. Ta nói cốt truyện qua lâu thế này, sao ngươi chưa chet, thì ra cũng là xuyên không."

Ta cười nhẹ.

Vì ngày đó trong phủ Thái tử ta đã dám nối thơ, thì cũng không sợ nàng ta phát hiện.

Ta cúi đầu: "Nói nhiều vô ích, tỷ tỷ vẫn là nữ chính, Lăng Sương chỉ không muốn làm pháo hôi. Nay ta giúp tỷ tỷ vào phủ Thái tử, tỷ tỷ giúp ta kinh doanh, sau này nếu Đàm gia làm ăn khấm khá, tỷ tỷ cũng coi như có trợ lực."

Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày: "Ngươi luôn tính toán vậy sao?"

Ta cầm chai sữa dưỡng ẩm: "Đàm gia tuy nhỏ, nhưng vẫn là hoàng thương, những thứ này đều là hàng tốt cung cấp nội bộ. Nếu tỷ tỷ thấy thích, sao không lấy thêm để tặng. Lăng Sương không hiểu gì khác, chỉ biết trong cung nhiều âm mưu, tỷ tỷ có nhiều người giúp cũng không phải chuyện xấu."

Thẩm Sơ Ngưng nhướng mày: "Ngươi thật biết điều, được rồi, thấy ngươi còn biết chừng mực, lại thay ta gánh chuyện Đàm gia, vậy ta không làm khó ngươi nữa."

Ta cúi đầu: "Phải, trưởng tỷ sau này là quý nhân, chuyện Đàm gia tốt đẹp này để lại cho muội, muội tự nhiên phải cảm tạ tỷ tỷ."

Khen đến thoải mái, Thẩm Sơ Ngưng phất tay: "Đàm gia tuy không đáng kể, nhưng đồ này đều là hàng tốt, để lại hết đi, mai ta đi dự tiệc trà của quận chúa Hợp Dương, mang theo là được."

Nghe vậy ta cười nhẹ: "Cảm ơn trưởng tỷ."

17.

Một phen lừa gạt, may là Thẩm Sơ Ngưng không nghi ngờ sách mình đọc là sách lậu.

Vài ngày sau, Thẩm Sơ Ngưng lại chủ động tìm ta, nói muốn Đàm gia làm thêm mỹ phẩm để tặng.

Tuy ta thầm cười nhưng vẫn tỏ ra khó xử, chỉ nói hàng lâu công phu, không biết còn hàng không, nhưng có thể thử xem.

Để nàng ta đợi mấy ngày, ta chủ động tìm Thẩm Sơ Ngưng, nói biểu thiếu gia Đàm gia vẫn còn tình cảm, đồng ý mở cửa hàng riêng ở kinh thành, chuyên bán "Ngọc Chi Xuân".

Nếu cần, có thể đến cửa hàng đặt hàng, nói tên Thẩm Sơ Ngưng được giảm giá hai mươi phần trăm.

Giảm giá tất nhiên là nói đùa, định giá cao hơn hai mươi phần trăm sẽ thu lại.

Nhưng Thẩm Sơ Ngưng lại rất thích, dù sao trong cốt truyện của nàng ta, nàng ta là thiên kim đoàn sủng, tất cả nam nhân đều thích nàng ta.

Sau đó, Thẩm Sơ Ngưng vẫn hưởng mỹ phẩm miễn phí của ta, hàng ngày làm người đại diện đi khắp các tiệc, gặp ai cũng nói "Ngọc Chi Xuân" là duy nhất ở kinh thành.
Dù khiến nhiều người ghen tỵ, nhưng cũng giúp sản phẩm nổi tiếng.

Đám quý nữ không thiếu tiền, hàng tốt tranh nhau không kịp.

Lập tức, cửa hàng "Ngọc Chi Xuân" duy nhất ở kinh thành trở nên nổi tiếng.

Không chỉ quý nữ kinh thành, ngay cả quý nhân trong cung cũng sai người hỏi.

Ta không dám chậm trễ, lập tức mở rộng nhân lực và bắt đầu sản xuất theo đơn đặt hàng.

Mỗi tháng cửa hàng chỉ tiếp khách lẻ, hàng cao cấp cho quý nữ nhà vương tôn quý tộc đều trực tiếp giao tận nơi.

Nhìn sổ sách hàng tháng lợi nhuận tăng lên, ta thở phào nhẹ nhõm.

Có tiền làm gì cũng được, chỉ cần rời khỏi Thẩm gia trước khi Thái tử bị lật đổ, sẽ hoàn toàn an toàn.

Kinh doanh phát đạt, mỗi ngày xem sổ sách vừa hưng phấn, vừa cùng Thải Hoàn tuần tra về nhà, thấy không khí Thẩm gia hơi căng thẳng.

Cho người đi hỏi mới biết, sáng nay chiếu chỉ ban hôn của Thẩm Sơ Ngưng đã đến.

Nhưng ngoài dự kiến, chỉ là vị trí trắc phi.

Khiến Thẩm Sơ Ngưng thật sự choáng váng.

Thẩm Sơ Ngưng đành nhận chiếu chỉ, người truyền chỉ đi rồi, lập tức tức giận đ ập ph á đồ trong phòng, thậm chí không màng can ngăn, muốn đến phủ Thái tử đòi công đạo.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Tự Kiên lạnh mặt t át nàng ta một cái, mới khiến nàng ta bình tĩnh lại: "Làm loạn cái gì, Thái tử phi là tiểu thư phủ Ninh Viễn Hầu, Thái tử điện hạ đã cầu xin Thánh thượng ban hôn từ lâu!"

Thẩm Sơ Ngưng không tin nhìn Thẩm Tự Kiên: "Phụ thân, người biết từ lâu rồi sao?"

"Biết thì sao? Mấy tháng nay ta để con tùy ý, mong con có được vị trí trắc phi là tốt rồi. Nay chiếu chỉ đã xuống, con còn không hài lòng cái gì, dù sao sau này con cũng sẽ là nương nương trong hậu cung, nếu tranh đấu được, còn có thể trở thành Quý phi, còn không hài lòng?"

Thẩm Sơ Ngưng mắt đầy nước, trừng to mắt: "Nhưng con nên là Thái tử phi, phụ thân, con sau này phải mẫu nghi thiên hạ!"

Thẩm Tự Kiên thấy nàng ta còn mơ mộng, không khỏi trừng mắt: "Ninh Viễn Hầu là nhất đẳng hầu, nắm trong tay ba mươi vạn quân, Thánh thượng để kiềm chế ông ta mới ban hôn, sao lại trao ngôi hậu cho gia đình quan văn như chúng ta? Dùng đầu óc suy nghĩ đi!"

Nghe vậy, Thẩm Sơ Ngưng lùi lại hai bước, mặt đầy thất vọng ngã xuống đất.

Nàng ta mờ mịt nhìn Thẩm Tự Kiên, lại nhìn mọi người xung quang, rồi nhìn ta, đột nhiên ánh mắt độc ác: "Là ngươi... là ngươi! Đúng không? Ta nói sao lâu thế này, cốt truyện càng ngày càng kỳ lạ, ngươi đã sớm phải chet rồi, sao còn sống được? Lại xuất hiện Ninh Viễn Hầu từ đâu ra? Tại sao trong nguyên tác không có?”

"Thái tử chỉ nên yêu một mình ta, biết ta rơi xuống hồ, sẽ lấp hồ Thẩm gia, biết ngươi đẩy ta, sẽ ném ngươi xuống hồ lấp cùng! Biết ta tài hoa, trước khi cưới sẽ uống say làm thơ tại Thiên Địa Lâu, bệnh ở chân của hắn cũng là giả... không nên thế này, không nên thế này..."

Thấy nàng ta như vậy, Thẩm Tự Kiên nhíu mày: "Con đang nói lung tung gì? Chuyện này liên quan gì đến nhị muội con!"

Ta thầm cười lạnh, nhưng cúi đầu: "Tỷ tỷ có lẽ bị kích động, phụ thân mau gọi đại phu đến xem xem."

Cốt truyện mà Thẩm Sơ Ngưng đọc, tên nhân vật và tình tiết đều dựa trên phần đầu của truyện ta viết rồi thêm bớt, là truyện ngôn tình cung đấu.

Trong truyện lậu đó, hoàng tử ngốc nghếch đáng yêu, cung đấu cũng ngây thơ, kết thúc nhân vật phụ thật sự bị ném xuống hồ lấp.

Nhưng đó là sách lậu, trong nguyên tác, Thái tử không sống quá năm sau.

Thẩm Sơ Ngưng phát hiện cốt truyện không đúng, điên cuồng tìm ta xin cách.

Ta làm sao có thể giúp nàng ta? Nàng ta còn mong Thái tử ném ta xuống hồ lấp lại kia mà.

Thẩm Tự Kiên sợ nàng ta làm loạn, đành giam lỏng nàng ta trong phòng, cử người canh gác suốt ngày đêm, cho đến khi vào phủ Thái tử thì không cho ra ngoài.

Thẩm Sơ Ngưng đập cửa phòng, mắng ta từ ngoài sân cũng nghe rõ.

"Thẩm Lăng Sương! Ngươi là tiện nhân! Nhất định là ngươi giở trò! Ta nói cho ngươi biết, ta mới là nữ chính, ngươi chỉ là nhân vật phụ, không đấu lại ta! Thái tử phi chỉ có thể là ta! Chỉ có thể là ta!"

Thẩm Tự Kiên nhíu mày: "Nếu không phải nhị muội con thay con gả cho thiếu gia Đàm gia, con đến cửa phủ Thái tử còn không vào được, bình thường thấy con cứ lao vào Thái tử, có được vị trí trắc phi đã tốt lắm rồi, còn muốn gì nữa!"

"Phụ thân, tất cả đều là âm mưu, là Thẩm Lăng Sương âm mưu, con vốn nên là Thái tử phi, là ả ta hãm hại con! Là ả ta hại con!"

Mọi người nghe đều không hiểu, Thẩm Tự Kiên đành phất tay áo: "Các ngươi canh giữ kỹ đại tiểu thư, không có lệnh của ta, không cho ra khỏi phòng một bước!"

Ta gãi gãi tai, ung dung rời khỏi sân.

Chưa kịp về viện mình, đã thấy Thải Hoàn từ cửa sau chạy về, ta ngạc nhiên: "Tìm được người nhanh vậy sao?"

Thải Hoàn gật đầu: "Hàng ngày nô tỳ đều dẫn người giao Ngọc Chi Xuân đến cửa, phu nhân nhà họ thích lắm, nên nói đỡ giúp nô tỳ."

Nói rồi, Thải Hoàn lấy một chiếc hộp từ trong ngực ra: "Hai tấm thẻ này đều là của những nữ tử mất tích năm nay, vì chưa báo tử nên vẫn dùng được, nhưng người ta bảo làm càng sớm càng tốt, sang năm hộ bộ kiểm tra dân số mất tích, sợ rằng sẽ khó làm."

Ta cầm thẻ cười nhẹ: "Được, vừa kịp lúc."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom