Đáng tiếc, đều không có tác dụng.
Sở Hằng không còn cách nào khác, đành nhờ người khác gửi thư cho ta.
Ta nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đốt thư.
Hắn đợi mấy ngày, cuối cùng tự mình tới.
Lần này, đi vào bằng cửa chính.
Cửa phụ đều có người trông coi, nhận lệnh của ta, không được cho Thái tử đi vào.
Phụ thân tiếp đón hắn ở tiền sảnh.
Người từ trước tới nay đều rất yêu thương ta.
Lệ Chi lạnh mặt kể cho phụ thân nghe Thái tử ức hiếp ta như thế nào.
Đến nỗi khiến mẫu thân tức phát khóc.
Hiện tại, Sở Hằng còn có thể ngồi xuống uống trà, là do phụ thân suy nghĩ đại cục.
Sở Hằng uống nửa ấm trà, ta mới xuất hiện.
Lý do hắn tìm ta rất đơn giản, để ta đi xin thánh thượng phái ngự y cứu Miêu Nhược Nhi.
Phụ thân nghe xong yêu cầu của hắn, suýt thì hạ lệnh đuổi khách.
Ta mỉm cười: "Điện hạ, thần nữ không đồng ý."
Sở Hằng đập bàn.
Lại cố gắng hạ thấp tính khí: "Âm Âm, đừng quậy nữa."
"Cùng lắm ta đồng ý với nàng, sẽ không lập Miêu Nhược Nhi làm Thái tử phi."
Ta rất muốn cười lớn.
Đã đến lúc này mà hắn còn nghĩ ta đang ghen tị.
Chỉ cần cho ta bậc thang, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Còn hứa hẹn sẽ không lập nàng ta làm Thái tử phi?
Hắn cho rằng, vị trí Thái tử của hắn, còn có thể ngồi bao lâu nữa đây?!
"Thái tử, thần nữ sắp xuất giá."
"Để tránh những lời bàn tán không hay, Thái tử và thần nữ vẫn nên không gặp mặt thì hơn."
"Tống Âm."
Sở Hằng đứng dậy, chặn đường đi của ta.
"Ngươi nghĩ cho kỹ, thật sự không cứu Nhược Nhi?"
Ta cười khẩy: "Điện hạ, Miêu cô nương thật sự là thân thể không tốt sao?"
"Chiêu Vương nói với ta, bệnh trạng của Miêu cô nương hiện tại giống ngài ấy lúc nhỏ."
Sở Hằng lập tức lạnh mặt.
Xem ra, quý phi hại Chiêu Vương tàn phế hai chân, hắn không phải là không biết chuyện.
Tiếp sau đây, mẹ con hắn đấu với nhau thế nào, cũng không liên quan đến ta.
Chỉ là không biết, đến cùng là quý phi tàn nhẫn hơn, hay là Thái tử nặng tình hơn.
Mấy ngày sau, Lệ Chi nói với ta, Miêu Nhược Nhi bình phục rồi.
Hơn nữa trong họa được phúc, vị nữ tử câm này, có thể "Nói chuyện" được rồi.
Ta nhìn bồ câu phủ Chiêu Vương bên ngoài cửa sổ bay lúc cao lúc thấp, đang trêu đùa với tiểu hồ ly.
"Lệ Chi."
"Đem tin tức truyền ra ngoài đi!"
14.
Ta thật sự không giỏi giở trò sau lưng.
Cho dù trùng sinh, ta cũng chỉ có thể mô phỏng thủ đoạn Miêu Nhược Nhi sử dụng ở kiếp trước.
Ví dụ như, nàng sắp xếp cao tăng tung tin đồn ta và nàng ta xung khắc, ép Sở Hằng phải rời khỏi cung điện của ta.
Mà lần này, ta mượn tin đồn, tặng cho nàng ta một cảnh tài phú ngập trời.
Tin đồn lan khắp Thượng Kinh, rằng Miêu Nhược Nhi có mệnh phượng hoàng.
Mệnh nàng còn quý hơn con trai của thiên tử Chiêu Vương điện hạ.
Năm đó Chiêu Vương bệnh nặng, dù giữ được mạng sống, nhưng lại hi sinh đôi chân.
Mà cũng bệnh trạng như thế, Miêu Nhược Nhi không chỉ không bị thương, mà còn trị khỏi tật câm.
Lời đồn lan truyền, một đồn mười.
Rất nhanh, đã lan truyền đến hoàng cung.
Quý phi lại lần nữa vội vàng triệu ta vào cung.
Lần này, ta không từ chối.
Ta đặc biệt mặc chiếc áo choàng hồ ly trắng Thánh thượng mới ngự ban.
Khiến tiểu hồ ly trong nhà cười toe toét thích thú.
"Âm Âm, bổn cung vẫn luôn muốn ngươi trở Thành thái tử phi."
Nàng ta sơn móng tay màu đỏ tươi, giống những yêu nữ trong truyện cổ tích.
Ta không trả lời.
"Đáng tiếc, thái tử thật sự quá cứng đầu."
Bà ta miệng thì nói đáng tiếc, trong lòng thì không ngừng tính toán.
"Ta và thái tử không có duyên."
Bà ta đại khái không tin ta thật sự hết hi vọng với Thái tử.
Sợ ta lại chen chân lần nữa.
Xem ra bà ta đã động lòng với lời đồn mệnh phượng hoàng.
Vậy thì ta sẽ giúp bà ta một tay.
"Nương nương, thần có lời không biết có nên nói hay không."
Bà ta tỏ ý ta có thể nói.
"Thực ra thần nữ, khó có thể quên được Thái tử."
"Nếu nương nương bằng lòng giúp đỡ, mong nương nương cầu xin thánh thượng thu hồi mệnh lệnh."
Bà ta choáng váng.
"Ngươi có ý gì, ngươi vẫn muốn làm Thái tử phi?"
Ta vô tội nói: "Không được sao, nương nương người vẫn luôn yêu thương ta, chút yêu cầu này...."
"Tống Nhân."
Quý phi cảnh cáo ta: "Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, Hằng Nhi là trữ quân, Nhược
Nhi có mệnh phượng hoàng, hai đứa chúng nó sắp thành thân. Nhược Nhi mới là thái tử phi, là hoàng hậu tương lai."
"Không phải người vừa nói sẽ quan tâm ta sao?"
Ta lập tức rơi lệ.
Nàng ta tức giận: "Bổn cung vốn nghĩ rằng, ngươi gả cho Chiêu Vương cũng có thể làm việc cho ta, không ngờ rằng, ngươi lại ngu xuẩn như vậy."
"Ma ma, đem ngọc bội của ta tặng cho Nhược Nhi, nàng chính là con dâu mà ta nhận định."
"Những người khác, đừng hòng mơ tưởng."
Ta bị quý phi đuổi ra khỏi cung.
Chiêu Vương cùng lúc đi ra từ nghị sự đường.
Thuận tiện cùng ta về nhà.
"Qúy phi không đợi được nữa rồi?"
"Ngọc bội đều tặng rồi, sợ ta làm loạn."
Sở Ly nắm lấy bàn tay lạnh buốt của ta.
"Âm Âm, không cần vì ta làm đến mức này."
"Không."
Ta phản đối lời hắn.
Trừ phụ mẫu, Sở Ly là người tốt với ta nhất.
Ta muốn để tất cả mọi người biết, ai là người hại hắn biến thành như thế này!
Chuyện ma ma tặng ngọc bội vốn dĩ rất bí mật.
Nhưng ta đã sắp xếp nha hoàn, bất cẩn tiết lộ tin tức trước cho Miêu Nhược Nhi.
Nha đầu ngốc nghếch đó, đem theo hai hàng nha hoàn đứng ở cửa tạ ơn.
Thế nên, tất cả bách tính Thượng Kinh đều biết Thái tử sẽ lấy Miêu Nhược Nhi có mệnh phượng hoàng.
Nói đến lại buồn cười.
Bản thân Sở Hằng lại là người cuối cùng biết chuyện.
15.
Thánh thượng phái thái giám tổng quản tới tuyên chỉ.
Ngài phong ta là quận chúa, phê chuẩn ta xuất giá từ hoàng cung.
Hồi môn đều dựa theo tiêu chuẩn của đích công chúa.
Phong thưởng Chiêu Vương thất châu, trở thành thân vương thất châu đầu tiên trong triều.
Địa vị so với Thái tử không kém là bao.
Toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều thấp thỏm lo sợ, mọi người đều biết đế vương đang nổi cơn thịnh nộ.
Ngài ban thưởng cho ta và Chiêu Vương càng nhiều.
Càng thể hiện sự thất vọng với quý phi và Thái tử.
Thánh thượng nhân từ, khoan dung, nhưng xét cho cùng ngài vẫn là đế vương.
Ngài còn đang tại vị, quý phi đã vội vàng thay Thái tử cưới người có mệnh phượng hoàng.
Đây là ý gì?
Bức vua thoái vị sao?!
Nếu như lúc đó quý phi suy nghĩ kỹ càng hơn, bà ta sẽ nhận ra hành động này của mình ngu dốt dường nào.
Nhưng mà, ta không cho nàng ta thời gian.
Thánh thượng và Hoàng hậu tình cảm sâu đậm.
Hoàng hậu qua đời, thánh thượng thà bỏ trống hậu vị, cũng không có ý nâng quý phi thượng vị.
Quý phi chờ đợi quá lâu.
Kỳ vọng duy nhất của nàng ta là trở thành thái hậu.
Thế lực nhà mẹ đẻ đơn bạc, nên lúc đầu nàng ta mới đối xử tốt với ta.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người có mệnh làm hoàng hậu, nên cần phải nắm chặt lấy.
Vừa hay, Miêu Nhược Nhi cũng gấp gáp muốn chứng minh thân phận.
Đem ngọc bội quý phi tặng riêng ra trước mặt thiên hạ.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết.
Thánh thượng hạ lệnh điều tra người tung tin đồn.
Không bao lâu sau khi lần theo manh mối, đã tra ra con trai của một vị thái y đã về hưu.
Người con trai đó nói phụ thân hắn từng chữa trị cho Chiêu Vương, nên có lưu lại ghi chép.
Mà hắn trong lúc chữa trị chi Miêu Nhược Nhi phát hiện bệnh trạng giống những gì phụ thân hắn ghi lại.
Thời còn trẻ hắn đã đi khắp nơi hành y, gặp qua loại bệnh này——sốt cao không dứt, ác mộng không tỉnh.
Người bản địa gọi là "Phượng cổ".
Vì vậy hắn không phải cố ý tung tin đồn, mà là trong lúc chuẩn trị, bị người khác cố ý lợi dụng.
Thế nên mới có tin đồn mệnh phượng hoàng.
Thánh thượng càng thêm tức giận.
Chiêu Vương là đứa con ngài tự tay nuôi lớn.
Là đích tử của Hoàng hậu, là trữ quân được khâm định.
Thế nhưng lại bị hạ cổ ngay dưới mí mắt ngài.
Thánh thượng phái thị vệ âm thầm điều tra.
Cuối cùng dưới gối của một vị ma ma theo hầu quý phi nhiều năm.
Phát hiện ra "Phượng cổ".
Thánh thượng bí mật xử tử ma ma đó ngay tại chỗ.
Đây đều là bí mật trong cung, lúc Sở Ly tới tìm ta, hắn kể chuyện cười này cho ta nghe.
Dường như ở đâu cũng có tai mắt của hắn.
Nếu không phải là loại cổ độc đáng ch .t này, hại hắn bị tàn tật.
Hắn đích thực thích hợp làm Thái tử hơn Sở Hằng.
"Đừng buồn nữa." Ta an ủi hắn.
Sở Ly gắp cho ta một miếng sườn, "Là của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì đừng cưỡng cầu."
"Huống hồ, điều ta mong muốn có được nhất trong đời, đã có được rồi."
Ta nhẹ nhàng ghé vào tay cầm xe lăn.
Có chút đ .au buồn.
Nếu như ta trùng sinh sớm hơn thì tốt biết bao.
16.
Thái tử bị cấm túc.
Phụ thân còn âm thầm hỏi riêng ta có biết nội tình gì không.
Ta đành kể hết mọi chuyện.
Phụ thân cũng thở dài.
Quý phi, xem như xong đời rồi.
Bà ta xuống tay với Miêu Nhược Nhi, thái tử cãi nhau một trận lớn với bà ta, mới đổi lấy được thuốc giải.
Lại tự ý tặng ngọc bội, hại Thái tử mất đi thánh tâm.
Hiện tại còn bị tra ra có liên quan đến chuyện tàn tật của Chiêu Vương.
Bà ta vì bảo vệ Sở Hằng, thề độc Thái tử không biết chuyện gì.
Thánh thượng niệm tình nghĩa nhiều năm, nhốt bà ta vào lãnh cung.
Chính là nơi giam giữ ta kiếp trước.
Xa xôi, lạnh lẽo, hoang phế.
Không biết đã tắt thở từ khi nào.
Ta âm thầm gửi cho bà ta mười chiếc chăn.
Thánh thượng mở một mắt nhắm một mắt, càng khoan dung hơn với ta.
Ngài chán ghét quý phi, nhưng lại cảm thấy ta trọng tình trọng nghĩa.
Trở về liền ban thưởng cho ta mười tấm lụa Lưu Quang.
Lần nữa gặp Sở Hằng, là ở phủ lễ bộ thượng thư.
Con trai lễ bộ thượng thư thành thân.
Ta nhận được thư mời của tiểu thư nhà lễ bộ thượng thư.
Còn Sở Hằng sắp đính hôn với tiểu thư phủ thượng thư.
Thánh thượng ban hôn, ván đã đóng thuyền.
Đã lâu không gặp, hắn gầy đi rất nhiều.
Ánh mắt nhìn ta rất phức tạp.
Trộn lẫn giữa cảm giác tội lỗi và nhớ mong.
Nóng bỏng nồng nhiệt.
Giống như ta nhìn hắn năm đó.
Có chút dọa người.
"Âm Âm, đã lâu không gặp."
Ta gật đầu, xem như chào hỏi.
Bỗng nhiên, hắn kéo ta ra phía sau núi giả.
Ta nỗ lực giãy giụa, liền nghe thấy hắn hỏi.
"Nàng cuối cùng, đã ch .t cóng sao?"
Ta không khống chế được tâm tình, ánh mắt đầy hận ý.
Hắn và ta đối mắt nhìn nhau, nở nụ cười lạnh lùng.
17.
Sở Hằng trùng sinh rồi.
Đồng nghĩa với việc, tất cả lợi thế ta nắm giữ, trong phút chốc trở nên ngang bằng.
Hắn sống lâu hơn ta, thông tin nắm giữ được cũng đầy đủ hơn ta.
Ta lắc đầu tuyệt vọng.
Sở Hằng tiến lên phía trước đỡ ta, nâng khuôn mặt ta lên.
"Âm Âm, ta biết nàng hận ta."
"Cho ta một cơ hội nữa được không."
"Lần này, ta nhất định chỉ có một Hoàng hậu là nàng."
Buồn nôn.
Không chỉ ác ý, còn rất đáng sợ.
Giống hệt hắn của kiếp trước.
"Ta không tin ngươi, Sở Hằng."
Ta hẩy hắn ra, lùi qua một bên, thở dốc.
Hắn chỉ nhìn ta cười nhẹ.
Không giống với Sở Hằng lúc chưa trưởng thành.
Cảm giác áp bức của hắn hiện tại, không kém gì thánh thượng.
Sở Hằng không để ý ta từ chối, tự mình nói chuyện.
"Thực ra, ta phát hiện nàng vẫn là người yêu ta nhất, kiếp trước sau khi nàng ch .t đi, ta đã đ .au lòng rất lâu."
"Âm Âm, kiếp này dù có thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ nàng."
Hắn tiếp tục dụ hoặc nói: "Phụ hoàng thân thể không tốt, đợi ta kế vị, lập tức phong nàng làm hậu."
"Đừng mơ mộng nữa, ta và Chiêu Vương còn hơn một tháng nữa sẽ thành thân. Mà ngươi kế vị, sớm nhất cũng còn ba bốn năm nữa."
Sở Hằng phất tay: "Ai nói phụ hoàng có thể chống chịu ba bốn năm nữa?"
Ta không dám tin.
"Ngươi điên rồi sao?"
"Ngụy ma ma có ba con phượng cổ, một con phế Chiêu Vương, một con hại Nhược Nhi, vẫn còn một con nữa?"
Quả thực có nghe nói thánh thượng đổ bệnh, nhưng bệnh trạng của ngài hoàn toàn khác với hai người kia.
"Thánh thượng chỉ bị phong hàn!"
"Nàng không tin, có thể tiến cung xem xem."
Thái độ thờ ơ của hắn càng khiến ta hoảng sợ.
"Âm Âm, kiếp trước sau khi nàng đi, ta mới phát hiện, ta với Nhược Nhi chỉ là cảm kích, ta đối với nàng, mới là chân ái!"
Ta ổn định tâm tình, tranh thủ quyền chủ động: "Nếu ngươi đã nói cho ta một bí mật, vậy ta cũng sẽ nói cho ngươi một chuyện."
"Kiếp trước, đứa con trong bụng Miêu Nhược Nhi không phải của ngươi."
Đây cũng là lý do vì sao, nàng ta có thể ra tay gi .t ch .t con mình, để giá họa cho ta.
Bởi vì đó là kết quả của mối tình vụng trộm bẩn thỉu.
Ngược với những gì ta dự liệu, sắc mặt hắn không thay đổi.
"Ta biết."
"Canh tránh thai của Nhược Nhi, mỗi lần ta đều nhìn nàng uống hết."
"Thái tử tương lai, không thể ra đời từ trong bụng một thôn phụ."
Hắn biết!
Hắn biết rõ còn thuận thế cắt đứt gân chân của ta!
Hắn biết mà vẫn nhốt ta ở lãnh cung bị lạnh cóng mà ch .t.
Kiếp trước, ta rốt cuộc đã yêu phải ma quỷ gì thế này?!
Hắn nhìn thấu ta đang nghĩ gì, giọng điệu bất đắc dĩ, giống như ta đang cáu kỉnh, không biết phép tắc.
Hắn nói: "Ta không còn cách nào khác."
"Chiêu Vương có di chiếu, ta phải tìm lý do thích hợp để trừ khử hắn."
"Ai bảo hắn thích nàng chứ."
"Nghe nói cảnh ngộ của nàng, tình nguyện dùng di chiếu để cứu nàng."
"Đáng tiếc muộn một bước, nàng đã..."
"Ta thuận thế hạ chỉ, cấm túc hắn cả đời."
"Nghe nói, hắn vì nàng chép kinh cả đời, tận đến lúc ch .t, trong miệng vẫn niệm kinh Phật."
"Một kẻ tàn phế, ngược lại rất thâm tình."
Ta nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn trước mắt.
Thông qua hắn, ta dường như thấy được Sở Ly của sau này.
Hắn cạo trọc đầu, tự giam mình trước Phật.
Trên xà nhà treo những ngọn đèn Trường Minh.
Một một ngọn đèn, đều viết tên ta.
Cầu nguyện cho ta có một kiếp sau tốt đẹp.
18.
Sở Hằng và tiểu thư thượng thư rất nhanh đã đính hôn.
Vị tiểu thư đó rất phóng khoáng, ngày săn bắn mùa thu đó, ta và nàng cùng thưởng trà uống rượu.
Thế nhưng ngày xuất giá, trên mặt nàng không có một chút vui mừng.
Dường như nơi đến không phải đông cung, mà là lăng mộ.
Ta đổ bệnh nặng.
Mất ngủ, nôn ói.
Liên tiếp hoảng sợ cả ngày.
Sở Ly ngày nào cũng chăm sóc bên giường ta.
Ta thường xuyên xuất thần, xem hắn thành Sở Hằng.
Vồ tới bóp cổ hắn.
Hắn sẽ từ từ nắm chặt tay ta, đan ngón tay vào nhau đặt lên đầu gối.
Thánh thượng trong cung bệnh nặng, thái y luôn phải túc trực.
Phụ thân không mời được thái y, chỉ có thể tìm trợ giúp trong dân gian.
Mời đến vị chuẩn đoán ra "phượng cổ."
Hắn viết đơn thuốc, ta mới tạm coi là thanh tỉnh.
Ta ôm Sở Ly khóc lớn.
Hắn là hoàng tử tôn quý, ngọc thụ lâm phong.
Lại có di chiếu trong tay.
Vốn có thể tiêu d ao sống một đời.
Nhưng lại vì ta....một cỗ thi thể, lãng phí di chiếu.
Cho dù trùng sinh.
Cho dù phe thái tử đã tổn hại nặng nề.
Vẫn là một nước cờ xấu.
Vẫn không thể thắng được.
Thái tử luôn hầu hạ bên cạnh thánh thượng, không rời nửa bước.
Được triều thần và bách tính khen ngợi.
Ta giống một con rùa co mình trong phòng.
Bình luận facebook