5.
Ăn cơm trưa xong, Giang Tự về nhà.
Tôi vội vàng hỏi Kiều Kiều: “Không phải cậu nói là bác sĩ tâm lý sao?”
“Anh họ tớ đang học chuyên ngành tâm lý chuyên sâu, tình cờ lại nghiên cứu đúng vấn đề cậu đang gặp phải, cậu cần bác sĩ trợ giúp thì tớ giới thiệu thôi.”
“?”
Kiều Kiều nhún vai: “Cậu nhìn tớ làm gì, cậu cũng chẳng mất gì mà.”
“Cũng đúng.” Tôi gật gật đầu: “Anh họ cậu đẹp trai vậy, phù sa không thể để chảy ruộng ngoài được.”
Kiều Kiều đột nhiên đứng lại.
Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi: “Dù cậu tên là Tống Ôn Noãn (*) nhưng tớ không mong cậu đi khắp nơi sưởi ấm cho những kẻ cặn bã. Cậu rất tốt, cậu xứng đáng có một mối quan hệ yêu đương lành mạnh và lâu dài. Lần này cậu hãy cố kiềm chế bản thân, nghiêm túc giải quyết vấn đề tâm lý nhé.”
(*) Ôn Noãn: Ấm áp
“Tớ hiểu rồi.”
Tôi đồng ý với Kiều Kiều rồi xoay người đi lên lầu.
Tôi biết cậu ấy thương tôi nhưng tôi không biết làm thế nào để đáp lại.
Rõ ràng tôi cũng không tệ lắm nhưng về cơ bản tất cả các đời bạn trai đều chỉ có ngoại hình trung bình, gia cảnh nghèo khó, học vấn không cao.
Bạn bè chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi bị tra nam coi thường đến mức mất hết tự tin, bị cắm sừng và còn bị lừa hết tiền sinh hoạt phí hàng tháng.
Đáng sợ hơn là tôi còn cam tâm tình nguyện.
Con người tôi giống hệt như cái tên của mình, luôn cam tâm tình nguyện mang ấm áp đến cho tra nam. Cũng may tôi còn giữ được thân.
Bạn bè đều cho rằng tôi đã hết thuốc chữa rồi mới đề nghị tôi đi khám tâm lý.
Tôi đúng là nên kiềm chế bản thân, phối hợp trị liệu thật tốt.
Nghĩ đến đây, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho bố.
“Tút…… Tút…… Tút……”
Khi tôi chuẩn bị cúp máy thì bố nhấn nghe.
“Con hết tiền à, lát nữa bố sẽ chuyển cho con.”
“Không ạ…”
Tôi ấp úng nửa ngày, không biết nên nói gì.
Quan hệ giữa hai bố con tôi rất kì lạ.
Rõ ràng bố là người thân nhưng tôi lại cảm thấy thực xa lạ.
Từ khi tôi học mẫu giáo, bố đã bôn ba khắp chốn để làm ăn, ngày nghỉ về nhà còn bận rộn hơn và thời gian về cũng rất bất chợt.
Dần dà, tôi cũng quen rồi.
“Ở nhà có chuyện gì hả con?” Bố đột nhiên hỏi.
“Không ạ.” Sợ bố lo lắng, tôi vội vàng phủ nhận, sau đó cố gắng tìm đề tài nói chuyện: “Bố, bố đang bận ạ?”
Tôi bỗng dưng lại hy vọng bố sẽ nói mình đang bận, để tôi có lý do chính đáng kết thúc cuộc gọi đầy gượng gạo này.
“Bố không bận, có chuyện gì con nói đi.” Bố hơi mất kiên nhẫn.
“Con chỉ muốn hỏi gần đây bố thế nào thôi ạ?”
“Hả?” Đầu dây bên kia im lặng một lát.
Có lẽ bố cũng bối rối trước sự quan tâm đột ngột của tôi.
“Bố vẫn ổn, bên này liên tục phải họp hành, công ty mới thành lập cũng còn nhiều chỗ phải lo nên chắc thời gian này sẽ không về nhà được.”
“Vậy ạ…” Tôi kéo dài âm cuối, tiếp tục vắt óc tìm đề tài.
“Con thì sao, con bắt đầu đi thực tập chưa?” Bố chủ động hỏi.
“Vẫn chưa ạ.” Tôi nói sơ qua cuộc sống hằng ngày cho bố.
Cuộc gọi đầu tiên kết thúc, tôi với bố đã nói chuyện khoảng ba phút.
Rõ ràng cũng không nói gì đặc biệt nhưng tâm trạng tôi lại thoải mái hơn hẳn.
Đúng là làm theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý cũng không tệ.
Nhưng cả tuần này, tôi cũng chỉ gọi được một cuộc như vậy.
6.
Cuối tuần, tôi đến văn phòng riêng tại biệt thự nhà Giang Tự theo lịch hẹn.
Lần này anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, khoe ra vóc dáng hoàn hảo, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt, đôi mắt nâu sẫm trong như nước.
Tôi chỉ nhìn qua một chút, trái tim lại đập rộn ràng.
Không còn cách nào khác, tôi đành lựa chọn không nhìn Giang Tự nữa.
Anh ấy ngồi trên sô pha, tùy ý nói: “Cô có làm theo lời dặn của tôi không?”
Tôi duỗi một ngón tay ra: “Em chỉ gọi được một cuộc, em với bố quanh năm suốt tháng còn chẳng gọi điện một lần, một tuần một cuộc là giới hạn của em rồi.”
Giang Tự cười khẽ: “Cũng được, chúng ta cứ từ từ.”
“Ừm… tuần này có phải làm câu hỏi trắc nghiệm không ạ?” Tôi nghiêm túc hỏi.
“Không cần, chúng ta nói chuyện một chút.” Giang Tự lấy ra một cái bút.
“Nói chuyện gì vậy?” Tôi vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
“Cô đừng căng thẳng, chúng ta nói về một vài mối tình gần đây nhất của cô.”
“Lần trước không phải đã nói rồi sao?”
Giang Tự khẽ lắc đầu: “Chưa đủ chi tiết.”
“Hmmm…” Tôi bắt đầu nhớ lại.
Từ khi lên đại học, tôi có tổng cộng ba mối tình.
Mối tình đầu tiên là với người tôi thuê để chơi game chung trên mạng.
Ban đầu mục đích của tôi rất đơn giản là thắng trò chơi, lên cấp.
Nhưng giọng anh ta rất dễ nghe, kĩ năng lại tốt, quan trọng hơn là nhờ vào thói quen nghề nghiệp nên rất biết cách làm tôi vui.
Càng ngày tôi càng thích chơi chung với anh ta, cũng dần dần không chấp nhận được việc cô gái khác cũng nhận được những đãi ngộ tương tự từ anh ta.
Ý thức được sự thay đổi của mình, tôi thoải mái trực tiếp biểu đạt tình cảm.
Câu trả lời của anh ta là: “Anh cũng thích em, nhưng anh còn phải kiếm tiền.”
Vậy là tôi bắt đầu mang hết tiền tiêu vặt mỗi tháng ra tiêu cho anh ta.
Mua skin trên game, mua cơm, mua quà cho anh ta.
Sau hai tháng, anh ta cũng đồng ý ở bên tôi, và gặp mặt nhau ngoài đời.
Lần đầu gặp mặt, thật ra tôi hơi thất vọng một chút.
Vì anh ta hơi mập.
Nhưng cũng may là khá cao, đối với tôi lại rất nhường nhịn săn sóc nên tôi rất nhanh đã xem nhẹ mọi khuyết điểm.
Anh ta nói hoàn cảnh gia đình khó khăn nên không được học cao, phải làm việc để kiếm tiền trợ giúp gia đình.
Vậy là lần đầu hẹn hò, tôi chủ động trả tiền.
Nhưng sau khi chúng tôi chính thức ở bên nhau, anh ta vẫn tiếp tục nhận đơn chơi game với cô gái khác.
Tôi thường xuyên thấy tài khoản của anh ta ghép đôi với người khác, còn có lịch sử trò chuyện với những từ mập mờ như “Baby”, “Kiss”,...
Anh ta luôn giải thích với tôi đó là yêu cầu công việc.
Tôi đành tiếp tục ăn mặc cần kiệm để anh ta không phải làm công việc đó nữa.
Nhưng làm vậy cũng chẳng thay đổi được cái gì.
Tôi sáng mắt ra khi vô tình xem lịch sử Meituan (*) của anh ta, phát hiện ra anh ta thường xuyên đặt cơm cho một cô gái.
(*) Meituan: Ứng dụng giao đồ ăn nhanh tại Trung Quốc.
Tôi tìm thấy số điện thoại, gọi cho cô gái đó.
Lúc này tôi mới biết cô ấy là bạn gái anh ta, mối quan hệ đã hơn hai năm.
Còn tôi chắc còn chẳng phải người thứ ba, chỉ là con ngốc bị anh ta lợi dụng tiền bạc thôi.
Hơn nữa chuyện gia cảnh khó khăn cũng là giả, chỉ là anh ta lười biếng, không muốn đi làm nên kiếm người chu cấp mà thôi.
Sau khi biết được chân tướng, tôi trốn trong chăn khóc lóc hai ngày, sau đó bỏ ra ít tiền thuê người hack tài khoản game của anh ta.
Bạn gái hai năm của anh ta cũng đã chia tay hoàn toàn.
Tới tận bây giờ, anh ta thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho tôi than thở khóc lóc, xin tôi quay lại.
7.
“Đó là mối tình đầu tiên thời đại học của em.” Tôi cúi đầu nhìn ngón chân, xấu hổ vì sự ng.u ngốc của mình.
Giang Tự lặng lẽ nghe tôi nói xong, hỏi: “Cô thích anh ta ở điểm nào?”
“Có lẽ là vì anh ta luôn đồng hành với em, gọi đến là đến, bảo đi là đi, khiến em cảm thấy mình được coi trọng.”
Giang Tự gật gật đầu: “Nói tiếp đi.”
Tôi nói: “Nói ra cũng thật xấu hổ, bạn trai thứ hai em quen trong thời gian học đại học là chủ một salon tóc.”
Tuy là chủ nhưng anh ta luôn tự mình phục vụ cho tôi.
Anh ta khoảng 26, 27 tuổi, cũng khá trắng trẻo đẹp trai.
Hơn nữa nói chuyện còn hài hước, luôn có thể làm tôi cười, đối xử với tôi cũng rất “đặc biệt”.
Có lẽ vì tôi ít tiếp xúc với đàn ông nên mỗi lần tay chân vô tình chạm vào nhau, tim tôi đều đập nhanh.
Đương nhiên, anh ta cũng cảm nhận được, bắt đầu chủ động thêm WeChat nói chuyện phiếm với tôi.
Từ lúc thường xuyên nhắn tin qua lại đến khi chính thức ở bên nhau chỉ khoảng 7 ngày.
Từ khi quen nhau, anh ta luôn chăm sóc tôi cực kỳ tỉ mỉ, dịu dàng.
Mỗi cuối tuần anh ta sẽ lái xe đưa tôi đi đây đi đó ăn đồ ngon, ngắm cảnh đẹp.
Nhưng sau đó lại dần dần thay đối.
Trong lúc hẹn hò, anh ta thường nửa đùa nửa thật bắt bẻ chuyện ăn mặc, thậm chí là tính cách của tôi.
“Eo em hơi lớn, từ sau đừng mặc mấy đồ rộng thùng thình nữa.”
“Sao hôm nay em không trang điểm, nhìn em nhợt nhạt lắm.”
“Anh mới nói hai câu em đã giận rồi, tính cách này của em cũng chỉ có anh mới bao dung nổi.”
Hơn nữa, anh ta cực kỳ thích kiểm soát, nếu tôi tiếp tục tự làm theo ý mình, anh ta sẽ chiến tranh lạnh với tôi hoặc so sánh tôi với người khác.
Dần dần, tôi bắt đầu nghe lời anh ta, không mặc những bộ đồ anh ta không thích, mỗi lần ra ngoài đều trang điểm kĩ càng.
Nếu không kịp trang điểm, tôi sẽ đội mũ và đeo khẩu trang, che kín mặt.
Bởi vì trong tiềm thức tôi bắt đầu chấp nhận lời anh ta nói ——
Nếu không trang điểm, tôi rất xấu xí.
Tôi cũng bắt đầu kiềm chế bản thân hơn, vì anh ta nói chỉ có cô gái dịu dàng ngoan ngoãn mới đáng được yêu.
Nhưng những điều này dường như vẫn chưa đủ đối với anh ta.
Anh ta bắt đầu yêu cầu tôi tránh xa người khác phái xung quanh, thường xuyên ghen tuông, liên tục cãi vã và la mắng tôi.
Để không cãi nhau, tôi luôn cố gắng làm theo những gì anh ta muốn.
Nguyên nhân dẫn đến việc chia tay là một lần tôi đi cạnh bạn học nam, bị anh ta vô tình nhìn thấy.
Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ nhưng anh ta lại điên cuồng đập đồ trước mặt mọi người, thậm chí mắng chửi tôi ngay giữa đường.
Anh ta mắng tôi không biết xấu hổ, đổ cho tôi ngoại tình, làm trò hề trước mặt mọi người.
Tôi bị sự cực đoan của anh ta dọa sợ, vội vội vàng vàng nói chia tay.
Tôi sờ sờ mũi: “Đến tận bây giờ, nếu có việc phải đi qua tiệm cắt tóc kia, em sẽ chọn đi đường vòng.”
Giang Tự cau mày nhìn tôi, giọng lạnh lùng: “Cũng được, còn biết bảo vệ tính mạng.”
“……” Tôi nhất thời không biết làm gì.
“Vậy cô cũng thích anh ta vì anh ta có thể làm bạn với cô?”
Tôi nghĩ nghĩ: “Đại khái là thế.”
“Tiếp đi.”
“Hết rồi ạ.” Tôi nhún ngún vai, “Cuối cùng là người anh gặp hôm trước, Kiều Kiều cũng kể cho anh rồi.”
Giang Tự nhìn tôi chằm chằm, nhàn nhã xoay bút giữa các ngón tay.
“Vậy xem ra cô thích bọn họ chỉ vì bọn họ có thể mang đến cô những cảm xúc nhất thời. Hoặc là cô tìm ra một điểm sáng trong tính cách của họ rồi sau đó tự gán lên người họ những tính cách tốt đẹp khác.”
“Trên thực tế, cô không hề hiểu tính cách cũng như nhân phẩm của họ. Cô phải biết rằng, đây không phải là tiêu chuẩn để tìm bạn trai chứ đừng nói đến tình yêu.”
Tôi gật đầu: “Dạ, em hiểu rồi.”
“Cô không nắm bắt được ranh giới của việc hòa hợp với người khác giới, hơn nữa luôn theo bản năng tìm kiếm sự chú ý của đối phương, mong muốn đối phương làm bạn với mình. Việc này có liên quan rất lớn đến khoảng thời gian thiếu bạn đồng hành là nam giới trong thời thơ ấu của cô.”
“Tôi mong cô tiếp tục cố gắng duy trì mối quan hệ tốt với bố mình.”
Giang Tự viết mấy con số vào một tờ giấy, đưa cho tôi: “Hôm nay tạm thời đến đây thôi, đây là số di động của tôi, có chuyện gì không giải quyết được thì có thể gọi cho tôi.”
Tôi đột nhiên buột miệng: “Không phải nói gọi máy bàn là được rồi sao.”
Giang Tự thu tay lại: “Vậy gọi máy bàn đi.”
“Gọi di động tiện hơn.”
Tôi vội vàng rút tờ giấy trong tay Giang Tự, chạy biến đi mất dạng.
8.
Khoảng thời gian tiếp theo, nghe nói Giang Tự tiếp quản hoàn toàn công ty chi nhánh từ bố, bận ttoois mày tối mặt.
Tôi chỉ gặp anh ấy có một lần, báo cáo tiến độ với anh ấy rồi tiếp tục tiến hành trị liệu tâm lý theo lời anh ấy dặn.
Tần suất nói chuyện của tôi với bố vẫn duy trì là một lần một tuần, nhưng thời gian nói chuyện ngày càng dài hơn.
Biết tôi chưa tìm được chỗ thực tập, bố đã liên hệ công ty của một người bạn, sắp xếp cho tôi một vị trí thực tập.
Ngay khi tôi thông báo trong nhóm ký túc rằng tôi sẽ thực tập tại công ty này, Kiều Kiều đã trả lời bằng ba dấu chấm than lớn.
“Đó là công ty anh họ tớ mà! Tống Ôn Noãn! Tớ còn tưởng cậu hồi tâm chuyển ý rồi, ai ngờ vẫn có ý đồ xấu.”
Bây giờ đến lượt tôi phóng ra ba dấu hỏi chấm.
“???”
“Bố tớ sắp xếp mà, tớ biết đâu lại trùng hợp thế.”
“Không được rồi, tớ phải nhắn cho anh họ, bảo anh ấy đề phòng.”
“……” Tôi cạn lời.
Năm phút sau, Kiều Kiều gửi lại ảnh chụp màn hình đoạn chat vào trong nhóm.
Kiều Kiều: “Anh, Ôn Noãn sẽ đến công ty anh thực tập đấy.”
Giang Tự: “Cũng lâu chưa gặp cô ấy.”
Kiều Kiều: “Anh nhớ cậu ấy đấy à? Thật sự bị cậu ấy thu phục rồi sao?”
Giang Tự: “Đừng quản chuyện của anh.”
Trong nhóm chat lập tức hiện lên hàng loạt dấu hỏi chấm.
Tôi cũng ngẩn người.
Tôi vốn đang cố gắng khắc chế tình cảm của mình.
Nhưng câu này của Giang Tự, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ.
Nhưng tôi và bạn cùng phòng chưa kịp thảo luận ẩn ý sau câu nói của Giang Tự thì tôi nhận được một cuộc điện thoại.
“Ôn Noãn, lâu rồi không gặp em.”
Tôi vừa nghe đã nhận ra đây là giọng của chủ salon tóc kia.
Lúc trước để phủi sạch quan hệ với anh ta, tôi còn đổi cả số điện thoại.
Không hiểu sao anh ta lại biết được số mới của tôi.
“Chào anh, có chuyện gì?” Tôi cố gắng giữ khoảng cách.
“Anh nhớ em.”
Anh ta nói rất nghiêm túc nhưng tôi cảm nhận được anh ta đang say.
Ở bên nhau hai tháng, anh ta chưa bao giờ hạ mình với tôi.
Nói vậy có lẽ là do hôm nay uống nhiều quá.
“Anh muốn gặp em.” Anh ta nói tiếp.
“Giờ muộn rồi, hơn nữa, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Anh không đồng ý chia tay. Lúc đó em tự nhiên xóa hết phương thức liên lạc của anh, cũng chẳng cho anh một lý do gì, cứ thế biến mất. Chúng ta có thể chia tay nhưng anh muốn phải nói chuyện rõ ràng.”
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Không đi được.”
“Vậy ngày mai gặp, chúng ta nói chuyện rõ ràng, nếu em còn muốn chia tay, anh sẽ tôn trọng em, không dây dưa gì nữa.”
“Không cần đâu.”
Tôi cúp máy.
Cũng chẳng còn tâm tư đâu bàn chuyện với các bạn nữa, tôi ngủ luôn.
Bình luận facebook