-
Phần I
1.
Tôi cấp 2 yêu lưu manh, cấp 3 yêu học sinh ban thể thao, đi học quân sự ở trường đại học yêu huấn luyện viên, chơi game yêu bạn game, đi cắt tóc yêu luôn chủ tiệm.
Nói chung là, ba trăm sáu mươi ngành nghề trong xã hội này, nghề nào cũng có thể có đối tượng yêu đương của tôi.
Đáng sợ hơn, tôi còn là một kẻ yêu đương “não tàn”.
Lần nào yêu cũng khóc lóc vật vã như thể sắp tận thế.
Nhưng cũng may tình trạng đó sẽ không kéo dài lắm, vì rất nhanh sau đó, tôi sẽ tìm được đối tượng yêu đương khác.
Vậy nên mỗi mối tình của tôi đều chẳng được bao lâu.
Tuy là yêu không biết bao nhiêu người nhưng mối tình dài nhất cũng chỉ không quá ba tháng.
Như là trúng lời nguyền vậy, cứ yêu cùng lắm đến ba tháng là chia tay.
2.
Cuối cùng tôi cũng ý thức được mình bất thường và đến gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng vừa vào cửa, tôi bị “sét oánh” cái đùng.
Áo vest đen, dáng người cao ráo, kính gọng vàng, da trắng nõn, mũi cao thẳng, ngón tay thon dài.
Radar tình yêu của tôi liên tục phát tín hiệu.
Bác sĩ lịch sự gật đầu: “Ngồi đi.”
“Dạ.” Mắt tôi bắn ra hình trái tim, chống cằm ngồi nhìn bác sĩ xem giấy tờ.
Làm sao bây giờ, càng ngắm càng thấy đẹp.
Tôi dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn: “Anh ơi, anh tên gì ạ?”
Anh ấy hơi hơi nhíu mày: “Giang Tự.”
“Ồ ——”, tôi gật gật đầu: “Tên hay quá.”
Con tôi sau này có thể kế thừa một nửa bộ gen của anh ấy thì thật tuyệt.
“Tên em là Tống Ôn Noãn.” Tôi chủ động giới thiệu.
“Tôi biết.” Giang Tự không ngẩng đầu lên.
“Anh… vậy anh có bạn gái chưa?”
Anh ấy ngẩng đầu lên: “Chưa.”
Chạm mắt hai giây thôi, tim tôi đập thình thịch thình thịch.
Anh ấy đang “rù quến” tôi.
Tôi chưa kịp mở miệng, Giang Tự đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục vùi đầu xem hồ sơ.
Năm phút sau, Giang Tự đẩy đẩy kính gọng vàng: “Có vẻ cô rất dễ rơi vào lưới tình nhỉ?”
Tôi buột miệng thốt ra: “Anh nói gì vậy chứ, anh iu ~”
Mắt thường cũng có thể thấy bác sĩ hơi cạn lời: “Bao lâu rồi?”
Tôi thất thần ngắm khuôn mặt đẹp trai của Giang Tự: “Em độc thân khoảng một tháng rồi.”
“……”
“Cô cũng dễ rung động thật đấy.” Anh ấy lẳng lặng nhìn tôi: “Ý tôi là tình trạng này của cô kéo dài bao lâu rồi?”
Bác sĩ nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Đừng quên cô đến đây là để gặp bác sĩ tâm lý, khám bệnh.”
“Ôi!” Tôi ngồi ngay ngắn lại: “Tình trạng này… bắt đầu từ khi em học tiểu học, lúc đó một bạn nam xấu tính trong lớp hay nắm tóc trêu chọc em.”
……
Một tiếng sau đó, tôi ôm bịch khăn giấy, chậm rãi kể lại cho bác sĩ nghe từng mối tình từ lưu manh hồi cấp 2, bạn chơi thể thao hồi cấp ba, huấn luyện viên thời đại học đến chủ tiệm cắt tóc,... vừa kể vừa khóc không thành tiếng.
“Huhuhu, anh Giang Tự, anh nói xem, có phải em không xứng đáng có được hạnh phúc không?”
“……”
Vẻ mặt bất đắc dĩ quen thuộc lại xuất hiện trên mặt Giang Tự, anh thở dài: “Bố cô…”
“Bố em khỏe ạ.” Tôi nhanh nhảu đáp.
“Tôi muốn hỏi là quan hệ giữa cô với bố thế nào?”
“Không thân thiết.”
“Không thân thiết?”
“Đúng ạ. Bố em là doanh nhân, cả năm bay hết chỗ này chỗ khác, em gặp chú bảo vệ dưới lầu còn nhiều hơn gặp bố ấy chứ.”
“Vậy nhiệm vụ tuần này của cô là nói chuyện với bố. Trực tiếp thì tốt, không thì gọi video cũng được, đảm bảo ít nhất một tiếng mỗi hai ngày.”
“Ơ thế…” Tôi tròn mắt: “Anh không kê thuốc ạ?”
“Vấn đề của cô uống thuốc không hiệu quả.” Giang Tự đứng lên, nhìn lịch: “Cứ vậy đi, không còn việc gì nữa, hẹn cô tuần sau gặp lại.”
Tôi thức thời đứng lên: “Vậy anh Giang Tự, anh cho em số điện thoại đi, bình thường có vấn đề gì em sẽ liên hệ.”
Giang Tự không thèm nhìn tôi: “Cô gọi đến số văn phòng là được.”
……
Thật lạnh lùng, tôi càng mê.
3.
Tôi rời phòng khám, về trường.
Vừa vào ký túc xá đã có mấy người đang đợi tôi.
“Sao rồi? Bác sĩ thế nào?”
“Tư vấn có hiệu quả không? Nghe bác sĩ nói, cậu có cảm giác khai thông bế tắc không?”
Tôi ngập ngừng: “Bác sĩ… rất… đẹp trai.”
“……”
Tôi ngẩng đầu lên, mấy đôi mắt hận sắt không thành thép nhìn tôi chằm chằm.
“Cậu lại rung rinh rồi?”
“Hihi.” Tôi cười ngượng: “Các cậu không biết đâu, anh ấy thật sự đẹp trai lắm lắm luôn, đẹp đến nỗi trời đất phẫn hận.”
“Cứu tui… cứu tui… trời ơi cứu tui!”
“Tớ đã nói rồi, tuyệt đối không được tìm bác sĩ dưới 50 tuổi cho cậu ấy.”
“Với khẩu vị của Tống Ôn Noãn, 50 tuổi có khi cũng gặm luôn.”
“Đợi Kiều Kiều về, cậu kiểu gì cũng bị mắng te tua.”
Tôi nuốt nước bọt: “Không sao, thứ hai cậu ấy mới về cơ.”
Kiều Kiều là bạn thân của tôi, cũng là chị đại trong phòng ký túc này.
Bác sĩ tâm lý này chính là Kiều Kiều giới thiệu cho tôi, tư vấn hoàn toàn miễn phí.
Nếu như Kiều Kiều biết tôi không những không giải quyết được vấn đề tâm lý mà còn có ý định “cưa” bác sĩ…
Tôi tưởng tượng ra cảnh cậu ấy phát đ.i.ê.n thế nào rồi.
4.
Thứ hai, giờ nghỉ trưa.
Kiều Kiều ra ngoài có việc nên tôi đành đi ăn một mình.
Vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng gọi: “Ôn Noãn.”
Bất đắc dĩ, tôi đành vòng qua hành lang đầy người đi tiếp.
“Em yêu, sao em đi vội vậy?” Một nam sinh cao lớn đứng chặn trước mặt tôi.
Còn phải hỏi, tôi đây đang sợ bị Kiều Kiều bắt gặp lại mắng cho te tua.
“Có chuyện gì?” Giọng tôi đầy phiền chán.
“Ôn Noãn, anh nghĩ kĩ rồi, chúng ta làm lành nhé.” Vẻ mặt hắn thâm tình: “Anh nguyện ý cùng em phá vỡ lời nguyền ba tháng.”
“……” Tôi nhịn không được muốn t.á.t cho hắn một phát.
Đây là bạn trai cũ của tôi.
Một tháng trước, tôi tham gia câu lạc bộ đàn ghi-ta, hắn là trưởng câu lạc bộ.
Tôi vừa gặp đã yêu, điên cuồng theo đuổi hắn, hai ngày đã thành công.
Bạn cùng phòng tôi khi xem ảnh hắn đều cau mày.
Tôi đành căng da đầu cứu vãn sự tự tôn cho hắn: “Anh ấy không ăn ảnh thôi, nhìn bên ngoài đẹp mà.”
Cao là đẹp rồi, mặt mũi không quan trọng.
Sau đó, bạn cùng phòng giúp tôi nghe ngóng, nghe được tin hắn từng “lên giường” với nhiều bạn gái.
Tôi cũng chất vấn hắn, rồi quay về nghiêm túc báo cáo với các bạn: “Đó là chuyện trước kia thôi, cũng hơi phức tạp. Anh ấy nói tớ rất đặc biệt, tớ nhất định sẽ là bạn gái cuối cùng của anh ấy.”
Hai tuần sau, trong rừng cây nhỏ của trường, tôi bắt quả tang hắn đang “ư ư a a” với một cô gái khác.
Lúc ấy tôi đã tát hắn một phát: “Anh có thể có bản lĩnh hơn chút được không, thà là ra ngoài trường thuê nhà nghỉ tôi còn đỡ khinh anh.”
Sau đó hội chị em ký túc của tôi rào rào vỗ tay khen ngợi.
Nhưng tôi cũng chỉ kiêu ngạo được chưa đến một ngày, nửa đêm thanh vắng tĩnh lặng lại khóc sướt mướt gọi điện cho hắn.
Tôi nói nếu làm hòa, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nhưng hình như hắn bị tôi t.á.t cho đần luôn rồi, hoặc là đã có bạn gái mới nên không đồng ý.
Tôi không dám cho bạn cùng phòng biết chuyện này, trốn trong chăn khóc suốt hai ngày.
Một tuần sau, tôi đột nhiên thanh tỉnh, cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Từ đó, chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt xấu xí của hắn là buồn nôn.
Tôi lúc nào cũng vậy, lúc yêu đương như trúng tà, trong mắt trong tim chỉ toàn ưu điểm của đối phương.
Đến lúc tỉnh táo rồi lại thấy mình như vừa yêu một cái đầu heo vậy.
Bây giờ, không biết vì sao, cái đầu heo này lại quay lại tìm tôi.
“Ôn Noãn, em đừng như vậy, anh đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, tuy tính em lúc nắng lúc mưa nhưng em là người phù hợp nhất với em.”
Tôi xua tay: “Thôi, thôi, tôi không hợp gì hết.”
“Ôn Noãn, em xem, anh mua quà cho em nè.” Hắn vừa nói vừa mở hộp quà nhỏ trong tay ra.
Bên trong là vòng cổ.
Chiếc vòng cổ này chúng tôi từng thấy khi đi dạo phố, giá hai trăm vạn.
Lúc ấy tôi rất thích, đang chuẩn bị mua thì bị hắn ngăn lại: “Hai trăm vạn cũng đủ ăn một bữa ngon, em đừng tiêu tiền lung tung.”
Vậy là tôi không mua vòng cổ nữa mà dẫn hắn đi ăn bữa lẩu thịnh soạn.
Tôi nhìn chằm chằm bản mặt xấu xí đang ra vẻ lấy lòng của hắn, càng nhìn càng tức.
Không hiểu lúc đấy đầu óc tôi nghĩ gì mà lại tin mấy lời ma quỷ đó.
Thật muốn đá cho hắn một phát.
“Tôi không cần.” Tôi tức giận quay đầu đi, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua chỗ đằng xa.
“Anh Giang Tự.”
Tôi mặc kệ tên tra nam kia, nhanh nhẹn chen qua đám người, chuẩn xác nắm lấy góc áo Giang Tự.
“Anh Giang Tự, sao anh không nghe điện thoại của em?” Tôi hơi tủi thân, nhìn anh ấy.
Anh ấy hơi bối rối: “Mấy hôm nay tôi không ở nhà.”
“Anh không ở nhà với điện thoại ở văn phòng liên quan gì đến nhau, chẳng lẽ trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã có bạn gái rồi sao?”
“Anh ấy có bạn gái hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Một giọng nữ vang lên.
Lúc này tôi mới thấy, cạnh Giang Tự còn có một nữ sinh xinh xắn.
Cậu ấy bước lên vài bước, chắn trước người Giang Tự, mắt mở to trừng tôi.
Hai chân tôi run rẩy, xấu hổ cười cười: “Ha ha ha, Kiều Kiều, tớ còn tưởng hôm nay cậu nghỉ cơ.”
Tiêu đời, bị bắt tại trận rồi.
Kiều Kiều khoanh tay trước ngực, nhìn tôi lắc lắc đầu: “Cậu giỏi rồi, anh họ tớ cũng không tha.”
Tôi thở phào: “Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng là bạn trai cậu. Anh họ tốt, anh họ tốt đấy, phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“Ơ nhưng mà…” Tôi đột nhiên giật mình: “Anh họ á?”
“Đúng vậy, hai năm nay anh ấy ở nước ngoài, vừa về nước.”
… Trong ấn tượng mơ hồ của tôi, anh họ Kiều Kiều hơi béo, cũng không cao lắm.
Vậy nên lúc ấy tên người ta tôi cũng chẳng thèm nhớ, sao xuất ngoại một chuyến xong lại vừa cao vừa soái thế này.
“Phù sa cái đầu cậu.” Kiều Kiều lườm tôi một cái: “Tớ bảo cậu đến gặp bác sĩ để giải quyết vấn đề tâm lý chứ không phải làm mối cho cậu đi yêu đương.”
Tôi bĩu môi, không dám nói gì nữa.
Giang Tự nãy giờ đứng bên cạnh xem kịch, cuối cùng cũng phá lệ nói giúp tôi một câu:
“Không trách cô ấy được, tâm lý của Ôn Noãn đúng là có vấn đề, cô ấy không biết cách duy trì mối quan hệ bình thường với đàn ông, cứ từ từ thôi.”
Một câu đơn giản như vậy, trong mắt tôi lập tức hoa đào rơi lả tả.
Anh ấy gọi tôi là Ôn Noãn, thật ngọt ngào.
“Dù sao đi nữa trước khi cậu điều trị xong, tớ không cho phép cậu có ý đồ xấu với anh họ tớ, kể cả cậu là bạn thân tớ cũng không tha đâu.”
“Ừm.” Tôi tiu nghỉu.
Chẳng lẽ nếu tôi mãi không khỏi thì sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao.
Giang Tự lướt qua tôi, nhìn về phía sau: “Tôi cũng kiến nghị thời gian này cô tạm thời đừng yêu đương.”
“Ôn Noãn, tên này là ai, dựa vào đâu mà kiến này kiến nọ.”
Giọng tên tra nam đầu heo kia vang lên sau lưng tôi.
“Tôi là bác sĩ tâm lý của cô ấy.” Giang Tự có chút không vui.
“Em đi gặp bác sĩ tâm lý làm gì, có anh đây là được rồi.” Tên tra nam bước tới, muốn ôm vai tôi.
Tôi cau mày né tránh.
Hắn thở dài: “Ôn Noãn, anh biết em là người thiếu thốn tình cảm, em không cần bác sĩ tâm lý gì đâu. Tin tưởng anh, sau này anh sẽ cho em đủ cảm giác an toàn.”
Tôi ghét bỏ liếc hắn một cái: “Tôi đây không phải người thu gom rác, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Tra nam còn đang định nói gì đó, Kiều Kiều đã kéo tay tôi: “Ôn Noãn, cùng ăn cơm nhé?”
“Ừ.” Tôi thuận thế đi theo bọn họ.
Đi được một đoạn, Kiều Kiều im ỉm mở miệng: “Cậu đúng là hay ra thùng rác kiếm bạn trai.”
Giang Tự cúi đầu liếc qua tôi một cái: “Ý thức được điều này là tốt rồi.”
“Cậu ấy bây giờ mới ý thức được thôi, chờ đến khi bệnh yêu đương não tàn của cậu ấy phát tác mà xem, anh bảo cậu ấy học theo Vương Bảo Xuyến đi đào rau dại cậu ấy cũng chịu.”
Tôi muốn phản bác, nhưng lại không tự tin.