-
Phần II
5.
Nửa giờ sau, trong sở bắt về hai tên đánh nhau gây rối trật tự công cộng, tôi được giao cho nhiệm vụ ghi biên bản hỏi cung.
Tôi nhìn người đang cúi đầu xấu hổ trước mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tạ Nghiêu!!!”
“Chị, em đau…” Cậu ta làm nũng với tôi.
Đội trưởng nhìn tôi: “Nhiêu Nhiêu, đây là em trai cô à?”
Tạ Nghiêu bất mãn nhíu mày: “Tôi là bạn trai chị ấy.”
Đội trưởng ngạc nhiên, giơ ngón tay cái lên với tôi.
Tôi vừa ghi biên bản, vừa hỏi theo đúng trình tự: “Sao lại đánh nhau?”
“Anh ta dám tơ tưởng đến bạn gái người khác, đáng bị đánh.”
Hình như tôi biết gì đó rồi: “Người bị em đánh là Thẩm Diễn? Có phải em thấy chị với anh ta gặp nhau ở quán cà phê?”
Tạ Nghiêu “hừ” một tiếng: “Em còn thấy anh ta vỗ lưng cho chị.”
Nói xong cậu ấy còn lẩm bẩm: “Biết vậy đã không đánh nhẹ thế.”
Tôi: “……”
Đội trưởng: “……”
Tôi thấy rõ ràng đội trưởng đang nhịn cười, anh ấy đứng lên vỗ vỗ vai tôi: “Trẻ như vậy, cô chịu được không đấy?”
Tôi trừng mắt, đội trưởng lập tức tém lại vẻ tươi cười, nghiêm túc hơn: “Là bạn trai nhỏ của cô động thủ trước, đi xem đối phương có đồng ý hòa giải không đi, nếu không đêm nay sợ là cậu ấy phải ở đây.”
Tôi “Vâng” một tiếng, đứng lên đi tìm Thẩm Diễn.
Tạ Nghiêu bắt lấy cổ tay tôi, giọng đáng thương nỉ non: “Chị…”
Tôi xoa xoa đầu cậu ấy: “Ngoan, chị sẽ quay lại ngay.”
Phòng bên cạnh, đồng nghiệp thuật lại mọi chuyện cũng không khác biệt lắm, tôi nói với anh ấy hai câu, bảo anh ấy ra ngoài trước, chỗ này giao cho tôi.
Tạ Nghiêu ra tay cũng thật tàn nhẫn, mặt Thẩm Diễn xanh xanh tím tím, anh ta nhìn tôi cười: “Nhiêu Nhiêu, em tới làm thuyết khách à?”
Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, cởi cảnh phục trên người ra: “Tôi tan làm rồi, giờ tôi lấy thân phận bạn gái Tạ Nghiêu tới nói chuyện với anh. Tôi đã nói bạn trai tôi tính tình nóng nảy, anh định giải quyết chuyện này thế nào?”
“Nhiêu Nhiêu, thái độ này của em không giống người đang đi xin giúp đỡ nha.”
“Nói yêu cầu của anh đi.”
Thẩm Diễn không cần nghĩ ngợi: “Quay lại với anh.”
Tôi cầm quần áo đứng lên: “Ok, vậy đêm nay cùng ở đây đi.”
Thẩm Diễn: “……”
Tôi quay lại, “công chúa nhỏ” Tạ Nghiêu bắt đầu cáu kỉnh, cậu ấy hung hăng nhìn chằm chằm tôi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Giây tiếp theo, giọng cậu ấy lại đổi thành nhẹ nhàng: “Chị, em chấp nhận ở lại đây cũng không muốn chị đến tìm anh ta, chị đừng gặp mặt anh ta nữa được không?”
Mắt cậu ấy rưng rưng, cực kỳ giống một con chó nhỏ có thể bị chủ nhân vứt bỏ bất cứ lúc nào, ánh mắt lộ ra sự bất an.
Tôi lườm cậu ấy một cái: “Yên tâm, Thẩm Diễn không đồng ý hòa giải, em muốn đi cũng chẳng được.”
Tôi ngồi trên ghế, trong đầu nhớ lại cảnh năm đó tôi bắt gian Thẩm Diễn, nhịn không được nói vài câu thô tục.
Tạ Nghiêu đột nhiên mỉm cười, nắm lấy tay tôi: “Em sẽ không như vậy, em sẽ ở bên chị mãi mãi.”
Tôi dùng ngón trỏ chỉ vào đầu cậu ấy để cách xa ra: “Ở chỗ này còn cười được, giỏi, giỏi lắm.”
Cậu ấy cười, trái tim tôi tan ra mất rồi.
Đôi mắt Tạ Nghiêu sâu thẳm, quyến rũ mà không hề hay biết, má tôi đỏ bừng, tiếng gõ cửa kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
“Ừm… tôi không quấy rầy hai người chứ?”
Tôi ho nhẹ hai tiếng: “Sao vậy?”
“Người kia đồng ý hòa giải rồi, cậu ấy có thể về.” Đồng nghiệp của tôi chỉ chỉ Tạ Nghiêu.
Tạ Nghiêu nghiến răng: “Chắc chắn là Thẩm Diễn cố ý, chính là không muốn để cho chúng ta ở riêng với nhau.”
Tôi nghe thấy câu này, không nhịn được đạp cho Tạ Nghiêu một cái.
“Đầu óc bị chó gặm rồi à?! Có thể về nhà ngủ chẳng tốt hơn à?”
Khi chúng tôi đi ra, Thẩm Diễn đã được tài xế đón đi,
Về đến nhà, Tạ Nghiêu rụt rè nắm lấy một ngón tay tôi, thấy tôi không phản đối, cậu ấy mạnh dạn nắm tay tôi kéo đi.
Hai tiếng sau, tôi từ trong phòng tắm bước ra, tóc ướt dầm dề xõa xuống vai.
Tạ Nghiêu ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác, đi lấy máy sấy nhẹ nhàng sấy tóc cho tôi.
Tôi thơm một cái lên má cậu ấy: “Mấy ngày tới chắc là chị sẽ hơi bận.”
“Ừm, đúng lúc em cũng có chút chuyện cần làm.”
6.
Hôm sau, sau khi tôi đi làm, Tạ Nghiêu nhận được một cuộc điện thoại, bị gọi ra ngoài.
Quán trà.
Phòng riêng được trang hoàng đầy nghệ thuật, dòng nước chảy róc rách vô tình khiến người ta an tĩnh hơn, Tạ Nghiêu ngồi đối diện với người đàn ông có bảy phần giống cậu ấy, Tạ Nghiêu thoải mái phóng khoáng còn đối phương thì trầm ổn, thành thục hơn.
Tạ Nghiêu rầu rĩ: “Anh, tìm em có chuyện gì?”
“Tốt nghiệp xong em nói muốn tự mình xây dựng sự nghiệp, ba cũng đã đồng ý, nhưng lâu như vậy em cũng chưa làm được cái gì ra hồn, về nhà thôi.”
Tạ Nghiêu bắt chéo chân lại: “Ông già bảo anh đến tìm em à?”
Tạ Sâm thở dài: “Ba chính là khẩu xà tâm phật thôi, ba không nói ra nhưng trong nhà ai cũng biết ba vẫn luôn đợi em quay về.”
“Ông già vẫn luôn chướng mắt với công việc của em, em về cũng chỉ chọc ông ấy tức giận hơn thôi, giờ cuộc sống của em cũng rất tốt, không cần quay về chọc ông ấy đâu.”
Tạ Sâm mím chặt đôi môi mỏng, khí tức lạnh lùng cường đại trên người tỏa ra tăng thêm cảm giác áp bức: “Sống tốt của em là ở trong nhà đàn bà, cơm ăn áo mặc đều dựa vào cô ta à?”
Tạ Nghiêu tức giận đập bàn: “Anh theo dõi em?!”
Tạ Sâm thong thả uống một ngụm trà: “Em là em trai anh, đương nhiên anh muốn đảm bảo an toàn cho em, em cũng không nghĩ người lần trước em đánh nhập viện sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy à?”
“Chuyện của em không cần anh phải lo, anh về nói với ông già ở nhà, nếu ông ấy dám động đến một sợi tóc của Nhiêu Nhiêu, em sẽ không để yên đâu!”
Tạ Sâm đặt tách trà trong tay lên bàn, hai vật va vào nhau phát ra âm thanh “cạch” một tiếng: “Em bảo vệ cô ta như vậy, thế em có biết giờ cô ta đang làm gì không? Cô ta nói với em là bận công việc nhưng thực tế đang đi gặp bạn trai cũ đấy.”
“Anh nói láo!”
“Vậy em có dám cùng anh đi xem không?”
Tạ Nghiêu mắng câu “Đồ ngốc”, đóng sầm cửa bỏ đi.
Trước cửa quán trà, một chiếc xe dừng lại trước mặt Tạ Nghiêu, hai vệ sĩ nước xuống, kéo cậu ấy lên xe.
Tạ Nghiêu tức giận: “Anh muốn làm gì?!”
Tạ Sâm nhắm mắt lại: “Mong là lát nữa em cũng có thể tin tưởng cô Ôn như vậy.”
Tới chỗ đó, Tạ Sâm hạ cửa sổ xe xuống: “Nhìn đi, người em tâm tâm niệm niệm đang bị người đàn ông khác ôm trong ngực, em còn muốn tiếp tục ở bên cô ta sao?”
Tạ Nghiêu nghiến răng: “Anh đừng cho là em không biết đây là sắp xếp của anh.”
Cậu ấy mở cửa xuống xe, đi về phía tôi.
Hôm nay Thẩm Diễn hẹn tôi ra nói chuyện bồi thường, đang nói chuyện bình thường thì đột nhiên anh ta xông tới ôm tôi.
Đến nước này sao tôi chịu nổi? Cộng thêm chuyện trước đây anh ta dám cắm sừng tôi, trong cơn giận dữ, tôi cho anh ta một đấm.
“Thẩm Diễn, đây là anh nợ tôi, còn động tay động chân với tôi lần nữa, tôi sẽ…”
Tôi giơ nắm đấm lên hù dọa anh ta.
“Phụt”, tôi nhìn về hướng có tiếng cười phát ra, liền thấy Tạ Nghiêu một tay đút túi một tay vẫy vẫy tôi: “Chị, về chưa?”
“Về.”
Khi đi ngang qua xe Tạ Sâm, tôi không khỏi nhìn vào trong thêm vài lần.
Sau khi tôi với Tạ Nghiêu rời đi, Thẩm Diễn lên xe Tạ Sâm.
“Không xuống tay được ở chỗ cậu Tạ, vậy chuyển sang xuống tay ở chỗ Ôn Yêu Nhiêu.”
Tạ Sâm phủi phủi bụi: “Nắm bắt thời cơ.”
7.
Hôm nay ở sở không có việc gì nên tôi xin nghỉ buổi chiều, mua bia về nhậu với Tạ Nghiêu.
Mở cửa, không thấy người đâu, tôi nhìn quanh nhà, cũng may đồ đạc vẫn còn, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Nghiêu, không nghe mấy.
“Reng reng……” Tôi tưởng Tạ Nghiêu gọi lại, mở ra mới biết là đội trưởng.
“Tôi gửi cho cô địa chỉ này, lập tức tới đó.”
Tôi nhìn đống bia trên bàn, gửi tin nhắn qua WeChat cho Tạ Nghiêu: “Chị có chuyện đột xuất, chắc phải sáng sớm mai mới về, bé yêu ăn cơm trước đi nha~”
Để phòng ngừa cún con lại phá nhà, tôi gửi thêm mấy cái emoji đáng yêu.
Tới quán bar, đội trưởng đứng bên ngoài phân công nhiệm vụ: “Hôm nay kiểm tra đột kích, phải xem xét kĩ từng bàn một.”
“Rõ.”
Trong một khu bàn riêng, Tạ Nghiêu đang cùng mấy người bạn bàn chuyện thành lập câu lạc bộ esport, nhạc trong quán bar lớn, Tạ Nghiêu không nghe thấy tiếng chuông điện thoại và tin nhắn.
Đang uống rượu, một cô gái bỗng xích lại gần Tạ Nghiêu: “Anh Tạ, một mình uống rượu giải sầu là sao, để em mời anh một ly nhé?”
Vừa nói chuyện, cả người cô ta vừa dựa sát vào người Tạ Nghiêu.
“Cút!”
Cô gái kia không chỉ không “cút” mà còn lớn mật hơn: “Anh Tạ, nếu anh là…”
Còn chưa nói hết câu, bên ngoài vọt vào một đám người, âm nhạc tắt ngúm.
“Kiểm tra đột xuất, mọi người phối hợp.”
“Anh Chu, em đi kiểm tra bên kia.”
Tạ Nghiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức luống cuống, người được gọi là anh Chu kia nhận ra cậu ta, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Tạ Nghiêu có chút tức giận: “Thôi, em kiểm tra phòng đi.”
Tôi đứng lại: “Sao vậy?”
Anh Chu ra hiệu cho tôi nhìn vào khu bàn riêng, tôi thấy Tạ Nghiêu… cùng với cô gái bên cạnh.
Tạ Nghiêu lập tức đẩy cô ta ra: “Chị nghe em giải thích đã, là cô ta tự xáp vào chỗ em, em với cô ta không có quan hệ gì cả.”
Tôi cảm thấy toàn thân bốc hỏa, nhưng nhớ tới thân phận hiện tại của mình, trong lòng tự nhủ đừng nóng giận, đừng nóng giận.
“Lát nữa chị tính sổ với em.”
Mọi người phối hợp đến sở lấy lời khai, Tạ Nghiêu mở điện thoại ra thấy tin nhắn của tôi, cậu ấy gửi lại một chuỗi emoji đầu bánh bao quỳ xuống cầu xin.
“Chị, em sai rồi, từ giờ em không bao giờ đi quán bar nữa, chị đừng tức giận.” kèm theo thêm một emoji con thỏ quỳ gối.
“Chị, chị đừng giận em, chị đánh em mắng em cũng được~”
“……”
Ghi lời khai xong xuôi cần gọi người nhà đến bảo lãnh.
Tạ Sâm tới sở cảnh sát đón người, sau khi ký tên, tôi nhận ra anh ta đang nhìn tôi: “Vị tiên sinh này, anh có chuyện gì sao?”
“Cô Ôn, không biết có làm phiền không, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Anh ta với Tạ Nghiêu có bảy phần giống nhau, tôi đoán anh ta với Tạ Nghiêu có quan hệ gì đó: “Được.”
Bên ngoài hành lang, Tạ Sâm châm thuốc, ung dung hít một hơi.
“Tôi là anh trai của Tạ Nghiêu, Tạ Sâm.”
“Tôi là bạn gái cậu ấy, Ôn Yêu Nhiêu.”
Dứt lời, khung cảnh rơi vào im lặng, hai người chúng tôi không ai chủ động lên tiếng.
Một lát sau, Tạ Sâm mới mở miệng.
“Cô Ôn, cô có biết thân phận của Tiểu Nghiêu nhà tôi không? Nó là người thừa kế của tập đoàn bất động sản Tạ thị, hai người không sống trong cùng một thế giới, cô Ôn có hiểu lời tôi nói không?”
“Tôi hiểu, vậy ý Tạ Nghiêu thế nào?” Trong lúc Tạ Nghiêu không biết liền nói mấy câu này với tôi, thật có ý tứ.
“Nó bây giờ còn chưa suy nghĩ chín chắn, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày nó nhận ra môn đăng hộ đối quan trọng thế nào, nếu cô Ôn tự nguyện rời khỏi nó, cô có điều kiện gì thì cứ nói ra.”
“Thật sự là điều kiện nào cũng được?”
Đáy mắt Tạ Sâm xẹt qua một tia ghét bỏ, quả nhiên giống như anh dự đoán: “Đương nhiên.”
Tôi vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Rất đơn giản, đưa tập đoàn Tạ thị cho tôi rồi tôi sẽ rời đi, OK không?”
Tôi tận mắt thấy sắc mặt Tạ Sâm trở nên khó coi, trong lòng đột nhiên có chút vui sướng, lúc nói thì hay lắm, đến khi bị mất máu thật thì không dám nói gì.
“Tạ tổng, vừa rồi tôi đùa với anh thôi, đừng nói một cái tập đoàn Tạ thị, dù có cho tôi mười tám cái tôi cũng không chia tay Tạ Nghiêu, trừ phi có một ngày chính Tạ Nghiêu nói không còn yêu tôi nữa, lúc đó tôi không cần một xu cũng sẽ tự rời đi.”
“Chị, mấy câu này giữ lại nói em nghe được rồi, nói cho người khác nghe làm gì.”
Tạ Nghiêu bước ra đúng lúc nghe thấy tôi nói câu này, khóe miệng cong lên.
“Anh, lần trước em cũng đã nói rõ ràng rồi, giờ cuộc sống của em rất ổn, anh không cần đến quầy rầy em nữa, những chuyện như hôm nay em mong chỉ có một lần, đừng bao giờ có lần thứ hai nữa.”
Tạ Sâm rời đi, tôi với Tạ Nghiêu lái xe về nhà.
“Có phải giờ em nên giải thích cho chị một chút không, tổng giám đốc bất động sản Tạ thị sao lại là anh trai em?
Tạ Nghiêu đứng trước mặt tôi, ngoan ngoan ngoãn ngoãn.
“Em bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, nếu không phải chị đồng ý thu nhận em, giờ em cũng không có chỗ nào để đi.” Tạ Nghiêu vốn đã xinh trai, bày ra vẻ mặt đáng thương này quả thực khiến tôi không đỡ nổi.
Tôi ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Tạ Nghiêu tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, trong ánh mắt mờ mịt hiện lên một tầng hơi nước: “Ước mơ của em là trở thành một tuyển thủ esport xuất sắc, nhưng không ai trong nhà hiểu và ủng hộ em, chỉ có chị chưa bao giờ đả kích em.”
Tôi dùng điện thoại tìm tòi một chút về tổng tài sản của Tạ thị, tìm xong liền bị dọa đến không nói nên lời.
Tạ Nghiêu tưởng tôi còn giận, tiếp tục giải thích: “Chị, em với cô gái vừa nãy thật sự không có quan hệ gì, là cô ta cố tình tới gần em.”
“Chị biết, nhân cách của em chị luôn tin tưởng vô điều kiện, em mơ ước trở thành tuyển thủ esport, vậy em chơi game chắc giỏi lắm.”
Cậu ấy kiêu ngạo hất cằm lên: “Đương nhiên, chị muốn chơi không?”
“Được được.”
Được Tạ Nghiêu kéo, cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác chuỗi thắng là gì, thắng liền mười game, đến mức đối thủ còn mắng chúng tôi hack.
Tạ Nghiêu thấy tôi cười vui vẻ, thật cẩn thận bò lên giường: “Sau này ngày nào em cũng cùng chị chơi game, được không?”
“Chị vẫn luôn nghĩ rằng tất cả tiền của em đều dùng để bồi thường rồi, chị nuôi em lâu như vậy, giờ muốn đổi lại thành em nuôi chị.”
Tạ Nghiêu xuống giường lấy mấy cái thẻ ngân hàng đưa cho tôi: “Đây là tất cả số tiền em kiếm được, giờ đưa hết cho chị.”
Tâm tình của Tạ Nghiêu hiện tại rất tốt, chị yêu muốn quản tiền của mình.
Tôi vốn mơ màng sắp ngủ, sờ sờ thẻ ngân hàng trong tay lập tức tỉnh táo lại: “Trong này có bao nhiêu tiền?”
Tạ Nghiêu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng ở trước mặt tôi giơ ra tám ngón tay.
Tôi hỏi: “Tám vạn?”
Cậu ấy lắc lắc đầu.
“Tám mươi vạn?”
Tạ Nghiêu lại lắc đầu lần nữa, tôi kinh ngạc, tiến đến nắm tay cậu ấy: “Tám trăm vạn?! Em lợi hại quá đi!”
Tạ Nghiêu cực kỳ hưởng thụ cảm giác được tôi sùng bái, cậu ấy cười ngượng ngùng, đôi mắt cong cong, rất đẹp: “Chị, không phải tám trăm vạn, là… tám nghìn vạn.”
F*ck!
“Tám, tám nghìn vạn?!” Tôi há hốc miệng không nói nên lời, “Em đã giỏi như vậy, sao người nhà em còn nói em không làm nên trò trống gì?”
Tạ Nghiêu dựa vào mép giường: “Bọn họ muốn em vào tập đoàn Tạ thị làm, trong mắt ba em chơi game không phải công việc tử tế.”
Tôi xoa xoa đầu Tạ Nghiêu: “Không sao đâu, người nhà em không hiểu thì đã có chị hiểu, từ giờ trở đi em chỉ cần ở nhà chơi game thôi, mọi việc còn lại giao hết cho chị.”
Tôi đâu phải nhặt được cún con, rõ ràng là mời được Thần Tài về nhà rồi.
Nửa đêm hai chúng tôi đều không ngủ được, tôi đề nghị xem TV, gần đây không hiểu sao bộ phim truyền hình《 Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến 》lại “hot” trở lại, vừa bật TV lên liền thấy mấy kênh đều đang chiếu.
“Rau dại ở vùng này đều bị ta hái trụi rồi, mai ta sẽ kiếm chỗ khác hái.”
Tôi chỉ vào Vương Bảo Xuyến: “Nhìn đi, đây chính là cái giả phải trả cho sự mù quáng, hái rau dại suốt 18 năm, hái đến trụi mấy quả đồi.”
Tôi cho rằng Tạ Nghiêu nghe không hiểu lời nói đùa này.
“Chị, chị yên tâm, em không phải loại đàn ông như vậy.”