• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nhặt được bạn trai nhỏ (2 Viewers)

  • Phần I

1.

Tôi dùng tay ra hiệu với đội trưởng, một chân đá bay cửa: “Cảnh sát đây, tất cả ngồi xuống giơ hai tay lên ôm đầu, không được nhúc nhích.”

Tôi nhìn thanh niên tóc vàng ngồi xổm dưới đất, thuần thục đi tới còng tay hắn vào: “Nói thật nha, lần nào cũng có cậu, lần này tôi có thể trở thành cảnh sát cấp hai, không thể không tính công của cậu.”

Tên tóc vàng hướng về phía tôi nhổ bọt: “Mẹ nó, lại là bà chị!”

Tôi không nhịn nổi nhếch miệng cười, có ai không thích chiến công được dâng lên tận miệng chứ.

Về sở bận rộn tới nửa đêm, tôi mua tạm ít đồ ăn trên phố mang về ăn khuya.

Mở cửa, tôi nhận thấy có gì đó không ổn: “Má ơi! Nhà tôi bị trộm à?!”

Trong phòng khách chẳng còn gì cả, thậm chí cả cây xương rồng sắp chết bên cửa sổ cũng biến mất.

“Tạ Nghiêu!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra, tìm WeChat Tạ Nghiêu, đập vào mắt là một tin nhắn thoại dài 60 giây.

“Tin nhắn đã bị thu hồi!”

Tạ Nghiêu chặn tôi rồi.

2.

Tôi tìm được Tạ Nghiêu dưới gầm cầu vượt, so với những người vô gia cư khác thì cậu ấy túi lớn túi nhỏ, trong nồi cơm điện vẫn còn cơm nóng, cuộc sống quả thực cũng quá mức thoải mái.

Cậu ấy kiêu ngạo quay mặt đi, không thèm nhìn tôi.

“Hừm! Chia tay rồi chị tới tìm em làm gì?!”

Tôi cầm lấy cái chảo xào trên mặt đất: “Trong nhà không còn đồ để nấu cơm.”

Tạ Nghiêu lại bị tôi chọc giận lần nữa, tức tối quay đầu bỏ đi, bỏ hết đồ đạc lại.

Tôi cá là cậu ấy đi không nổi ba bước.

“Ôn Yêu Nhiêu!” Tạ Nghiêu nhìn về phía tôi rống lên, sau đó cậu ấy cực kỳ giống tiểu oán phu, “Chị dỗ dỗ em đi, em rất dễ dỗ nè.”

Tôi tung tăng tiến lên, tặng cậu ấy một miếng đường lớn: “Thực xin lỗi, chị muốn làm việc càng nhiều càng tốt, sớm được tăng lương, sau đó hai ta kết hôn.”

Nghe được hai từ “kết hôn”, mắt Tạ Nghiêu sáng rực: “Thật không?”

“Đương nhiên rồi, không thì chị vất vả thế này làm gì?”

Tinh thần Tạ Nghiêu lên đến nóc, cái giá phải trả chính là tôi nằm trên giường không còn chút sức lực nào: “Sao em dọn được hết đồ đạc trong nhà đi vậy?”

Tạ Nghiêu rót cho tôi ly nước ấm: “Gọi công ty chuyển nhà đó.”

“Tốn bao nhiêu tiền?”

Cậu ấy giơ năm ngón tay trước mặt tôi, thản nhiên nói: “Năm ngàn tám.”

Làm bậy nha!

Mỗi lần cãi nhau, cún con này lại phá của.

“Không nhiều lắm, em vui là được.” Tôi xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa cho bình tĩnh lại.

Tạ Nghiêu dựa vào đầu giường hút thuốc, mắt một mí nheo lại, cười rộ lên rất đẹp: “Chị, cần em giúp không?”

“Cút!”

Hôm sau, tôi bảo Tạ Nghiêu liên hệ công ty chuyển nhà, đối phương vui vẻ giảm giá cho số lẻ, tốn năm ngàn tệ dọn đồ về.

Tôi rưng rưng trả tiền.

“Sau này cần thì cứ gọi chúng tôi, chúng tôi giảm giá sâu cho.”

Buổi trưa Tạ Nghiêu nấu một bàn đồ ăn toàn món tôi thích, chưa kịp ăn thì nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, có người tới nộp tiền bảo lãnh người hôm qua.

“Theo đúng quy định phải tạm giam nửa tháng, sao có thể thả ra được? Tôi biết rồi, tôi tới ngay đây.”

Tạ Nghiêu quăng đũa xuống bàn, thở phì phò đi về phòng, đóng sầm cửa lại.

Tôi: “……”

Lại giận rồi.

3.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến sở: “Sao lại thế này?”

“Tối qua bắt nhầm một người, anh ta đi nhầm phòng, đây là chứng cứ.” Đội trưởng đưa một video cho tôi xem, tôi nhìn kĩ mặt người trong đó, hai mắt bỗng nhiên trợn tròn.

“Nhiêu Nhiêu, đã lâu không gặp.” Tôi nghe thấy liền quay đầu nhìn lại, người đàn ông đó mang kính gọng vàng, vẫn là dáng vẻ văn nhã bại hoại ấy.

Tôi cười mỉm: “So với ‘đã lâu không gặp’ thì tôi thích ‘không bao giờ gặp lại’ hơn.”

“Tối em rảnh không, cùng ăn bữa cơm nhé?”

“Không cần, người yêu cũ đúng chuẩn thì nên như người đã chết.”

Anh ta mím môi cười: “Em vẫn đáng yêu như vậy, thôi cũng được, nếu hôm nay em không có thời gian thì chúng ta còn nhiều dịp mà.”

Tôi về đến nhà, Tạ Nghiêu mặc một chiếc áo hoodie màu đen rộng thùng thình, nghe thấy tiếng tôi mở cửa liền lên tiếng: “Chị, chị về rồi.”

Ơ kìa?

Không giận nữa à?

Tôi ngồi xuống sô pha, châm điếu thuốc.

Tạ Nghiêu thấy thế, rút điếu thuốc ra ngậm vào miệng, hít một hơi rồi tiến sát mặt tôi nhả khói ra: “Sao vậy, có người bắt nạt chị?”

Tôi kể lại chuyện xảy ra ở cục cảnh sát hôm nay cho cậu ấy, nhưng bỏ qua chi tiết bạn trai cũ.

Tạ Nghiêu bình thường nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng tính chiếm hữu lại cực cao.

Tôi đã từng tận mắt chứng kiến cậu ấy đ.á.nh người đàn ông dám bắt nạt tôi đến mức nhập viện, sau đó còn vô cùng kiêu ngạo ném ra một cái thẻ ngân hàng: “Phòng ICU một năm kèm người chăm sóc.”

Khi đó tôi đã biết, cậu ta là đồ phá của vô nhân đạo.

“Ding dong!”

Có người ấn chuông cửa, Tạ Nghiêu đứng lên đi mở cửa: “Anh tìm ai?”

“Tôi tìm Nhiêu Nhiêu.”

Nghe thấy giọng nói này, tôi giật mình từ trên ghế đứng bật dậy, hỏng rồi hỏng rồi.

“Sao anh lại đến đây?”

Ánh mắt Thẩm Diễn chuyển qua chuyển lại giữa hai chúng tôi, anh ta đưa món bánh ngọt trên tay cho tôi: “Mua ở cửa hàng em thích nhất đấy.”

Tạ Nghiêu một tay chống cửa, tay còn lại ôm bả vai tôi: “Anh đây chắc là bạn trai cũ nhỉ, Nhiêu Nhiêu không còn thích ăn bánh ở cửa hàng này nữa rồi, anh mang về tự ăn đi.”

“Rầm” một tiếng, Tạ Nghiêu đóng sập cửa lại.

Cậu ấy đè tôi lên cửa: “Chị, anh ta chính là bạn trai cũ chị vẫn nhớ mãi không quên phải không?”

Tôi chặn miệng Tạ Nghiêu lại, trong mấy chuyện này, tôi luôn thích là người chủ động.

“Phi! Nhớ mãi không quên gì chứ, chị chỉ đối với em nhớ mãi không quên thôi.”

4.

Vành tai Tạ Nghiêu dần dần đỏ hơn, hàng mi dày run rẩy như cánh bướm: “Chị, sau này không được gặp anh ta nữa.”

Giọng cún con đầy tủi thân, ánh mắt ngây thơ mờ mịt như dòng suối trong trẻo.

Hôm sau, tôi nhìn những dấu hôn trên cổ, khóc không ra nước mắt.

Tạ Nghiêu vô cùng hài lòng với kiệt tác tối qua của mình: “Chị, trưa em mang cơm đến cho chị.”

Tôi thơm chụt một cái lên má Tạ Nghiêu: “Được, ở nhà ngoan nha.”

“Huýt huýt huýt!” Nhà có cún con thật tuyệt, đặc biệt còn là một chú cún nấu ăn ngon.

Tôi lái xe tới sở, đội trưởng thông báo tôi đã chính thức trở thành cảnh sát cấp hai, tôi cười sung sướng.

Có người trêu ghẹo: “Nhiêu Nhiêu, mỗi lần chị cười miệng phải kéo đến tận mang tai.”

“Nói chuyện phải dễ nghe một chút, phải nói là chúc mừng chị Ôn.”

“Cút ngay, hai cái thằng này.”

“Nhiêu Nhiêu.” Một giọng nói cắt ngang chúng tôi, Thẩm Diễn đứng ngoài cửa, ánh sáng chiếu vào lưng anh ta tạo ra một tầng màu vàng nhạt.

“Sao anh lại tới đây?”

Đối với bạn trai cũ, tôi chưa bao giờ có thái độ tốt.

Quán cà phê.

Thẩm Diễn giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ nhẹ nhàng nho nhã, năm đó tôi đã bị chính vỏ bọc này của anh ta lừa.

“Nhiêu Nhiêu, chuyện trước đây anh có thể giải thích.”

Tôi giơ tay lên ý bảo anh ta không cần nói tiếp nữa: “Giải thích cái gì? Tôi đã bắt được tận tay hai người nằm trên giường, còn giải thích gì nữa?”

“Lúc ấy chúng ta đều còn trẻ, em lại chỉ một lòng một dạ nghĩ cho công việc, anh không nhịn được mới sa ngã. Xin lỗi em, em có thể cho anh một cơ hội không, anh muốn theo đuổi em lần nữa.”

Tôi bị sặc cà phê, Thẩm Diễn đi ra sau lưng tôi, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho tôi: “Em uống chậm thôi.”

Tạ Nghiêu đứng ngoài cửa sổ chứng kiến tất cả, đôi mắt nheo lại có chút dữ tợn, mũ áo hoodie trùm đầu, ngũ quan rõ ràng, khí thế bức người.

Cậu ấy dập điếu thuốc, ném vào thùng rác, xoay người rời đi.

Tôi kéo giãn khoảng cách với Thẩm Diễn, mỉm cười phun ra một chữ: “Cút!”

Một cơn gió từ ngoài cửa thổi vào, thổi lên những chiếc chuông gió.

Thẩm Diễn khoanh tay lại đặt trước mặt: “Nhiêu Nhiêu, em không thể cho anh một cơ hội nữa sao?”

“Tôi có bạn trai rồi, bạn trai tôi lòng dạ hẹp hòi, tính chiếm hữu cao, lần sau trước khi nói mấy lời này anh thử cân nhắc xem mình chịu được mấy đ.ấ.m.”

Vẻ mặt Thẩm Diễn có chút kỳ quái, lòng tôi thống khoái, tính tiền rồi đi về sở, không muốn ở cùng anh ta thêm một phút nào nữa.

“Nhiêu Nhiêu, anh sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy đâu.” Thẩm Diễn nhìn bóng lưng tôi nỉ non.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom