5.
Tôi cầm con da.o gọt hoa quả lên, nhịn đau, vừa kêu gào th.ảm th.iết, vừa rạch vài đường lên chỗ con mắt kia.
Quả nhiên cách này có hiệu quả.
Vừa rạch một đường, dường như con mắt kia lại khép lại một chút.
Tôi nhanh chóng băng bó vết thương lại.
Vân Huyền lại gửi tin nhắn cho tôi.
[Tôi ở rất xa thành phố của cậu, đúng lúc hôm nay lại không có chuyến bay nào.]
[Tôi đi xe lửa đến chỗ của cậu thì cũng phải đến sáng sớm ngày mai rồi.]
[Tôi đã tính toán thời gian, giờ Tý ngày mai con ác qu.ỷ kia sẽ ra tay với cậu.]
[Bây giờ vẫn chưa đến lúc, con ác qu.ỷ ấy sẽ không xuống tay với cậu đâu.]
[Nếu sáng mai tôi vẫn chưa đến kịp, cậu tự mình rời khỏi nhà trước.]
[Nếu xảy ra tình huống cấp bách gì, thì cậu cắ.n rách đầu lưỡi của bản thân. M.áu đầu lưỡi là nơi chứa nhiều dương khí nhất trên cơ thể con người.]
Lời nói của Vân Huyền khiến tôi yên tâm được một chút.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầu truyền đến.
Lục Khiêm quay về rồi.
Tôi nhịn đau đi xuống đón anh ấy.
“Sở Sở, vì sao sắc mặt em xanh xao vậy?”
Lục Khiêm thấy vẻ mặt của tôi không ổn, bèn hỏi thăm với vẻ quan tâm.
Vừa rồi tôi chảy máu nhiều như vậy, đương nhiên là sắc mặt không tốt rồi.
Nhưng tôi không dám nói, tùy tiện viện cớ do bụng không thoải mái để qua loa lấy lệ.
“Anh đã căn dặn người ta làm ta.ng lễ cho dì Trương ở quê nhà của dì ấy rồi.”
“Dì Trương vất vả nửa đời người, được quay về quê nhà sinh sống vẫn luôn là nguyện vọng của dì ấy.”
Khuôn mặt của Lục Khiêm tràn đầy đau thương.
Nếu là trước đây, tôi đã sớm đau lòng mà ôm anh ấy một cái rồi.
Nhưng bây giờ, tôi càng nhìn người đàn ông này lại càng cảm thấy xa lạ.
Con qu.ỷ mà anh ấy đang nuôi trong phòng, rốt cuộc là ai?
Lục Khiêm nói một chút về nội dung ta.ng lễ, đột nhiên lại bất thình lình hỏi tôi: “Trước đây dì Trương từng nói gì với em sao?”
Con ngươi đen kịt của anh ấy nhìn vào tôi chằm chằm không chớp, vậy mà lại khiến tôi hơi hoảng sợ.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Anh cũng biết dì ấy vẫn luôn không thích em mà, có thể bỏ qua em thì sẽ không nhìn em, sao mà nói với em cái gì chứ?”
Lục Khiêm gật đầu: “Em cũng đừng trách dì Trương.”
Buổi tối, tôi hoàn toàn không dám đi ngủ.
Còn Lục Khiêm lại ngủ rất sâu.
Nhưng đợi đến ba giờ sáng, quả nhiên anh ấy lại tỉnh dậy.
Trước đây khi anh ấy th.ắp nh.ang vào nửa đêm, bởi vì tôi buồn ngủ quá nên từ trước đến nay đền chưa từng đi xem.
Tôi quyết định đợi một chút rồi lén lút đi theo phía sau của anh ấy để xem thử.
Lục Khiêm hôn lên trán tôi: “Bà xã, anh th.ắp nh.ang xong sẽ quay lại ngay.”
Tôi giả vờ lẩm bẩm một câu trong mơ màng, rồi nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sau khi tiếng Lục Khiêm rời đi và đóng cửa vang lên, tôi vội vàng đứng lên từ trên giường.
Tôi cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, bước ra ngoài rồi đi theo phía sau Lục Khiêm.
Căn phòng đặt lư hương nằm ở cuối hành lang.
Nhưng tôi lại cảm thấy tư thế bước đi của Lục Khiêm trông có vẻ hơi kỳ lạ.
Giống như là bị ai đó xách đi vậy.
Mũi chân của anh ấy nhón lên cao, gần như sắp rời khỏi mặt đất.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cả người tôi chợt đổ mồ hôi lạnh.
Người bình thường ai lại đi đứng như thế chứ?
Nhưng bỗng nhiên Lục Khiêm dừng chân lại.
Anh ấy giống như nhận ra được cái gì đó, chầm chậm quay đầu qua.
6.
Tôi sợ đến mức vội vàng trốn vào bóng tối trong góc.
Sắc mặt của Lục Khiêm trắng bệch, điều k.ỳ dị hơn chính là anh ấy lại thoa một lớp son đỏ thẫm.
Khuôn mặt vốn tuấn tú của anh ấy trong giờ phút này trông cực kỳ qu.ái dị.
Tôi sợ hãi vô cùng.
Dáng vẻ này của Lục Khiêm, ai nhìn vào cũng biết là không bình thường.
Cũng may anh ấy không đi về phía mà tôi đang trốn, mà là tiếp tục đi về phía trước.
Lục Khiêm mở cánh cửa ra và đi vào trong phòng.
Tôi cũng vội vàng đi theo qua đó.
May mà cửa phòng cũng không đóng kín lại, vẫn chừa lại một cái khe hở.
Tôi trông thấy Lục Khiêm đang đứng trước lư hương qua khe cửa.
Mùi gỗ đàn hương thoáng bay ra từ khe cửa.
Lục Khiêm đối diện với lư hương, trong miệng đang lẩm bẩm cái gì đó.
Tốc độ nói chuyện của anh ấy cực kỳ nhanh, giọng điệu vô cùng ngọt ngào.
Tôi chưa từng nghe thấy dáng vẻ giống như đang làm nũng như vậy của anh ấy.
“Cố Hồng, tôi rất nhớ cậu”
“Những điều mà trước đây cậu nói, tôi đã làm được rồi.”
“Hai ngày sau, tôi có thể gặp lại cậu được rồi…”
Trước đây, tôi chưa từng nghe thấy cái tên Cố Hồng này từ trong miệng Lục Khiêm.
Nhưng rõ ràng Cố Hồng chính là tên của người đàn ông trong bức ảnh.
Tôi nhíu chặt chân mày.
Bỗng nhiên, tôi trông thấy làn khói lượn lờ bay lên đang bay về một phía.
Rõ ràng là trong phòng hoàn toàn không có cửa sổ, nên cũng không thể có gió.
Nhưng đám khói trắng ấy lại bay về phía bên phải Lục Khiêm.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy một tiếng hít vào vô cùng nhỏ bé.
Tiếng đó rất khẽ, nhưng trong không gian yên ắng lại nghe thấy rõ mồn một.
Giống như có người đứng ở đó đang hút lấy làn khói bốc cháy từng chút một.
Cánh tay của tôi bỗng nổi lên một lớp da gà.
Lục Khiêm hướng về phía làn khói, đầu cúi thấp, phát ra tiếng khóc nức nở trầm thấp.
“Cố Hồng, bây giờ cậu đang ở đây đúng không? Nếu như cậu đang ở đây thì chạm vào tôi được không?”
Lục Khiêm nói với giọng điệu vô cùng hèn mọn.
Tôi nhìn chằm chằm vào bạn trai mình một cách khó tin.
Anh ấy ở trước mặt mọi người, từ trước đến nay luôn lễ độ, nhưng lại có vẻ lạnh lùng của người bề trên.
Khoảnh khắc tiếp theo xảy ra một cảnh tượng khiến da đầu tôi t.ê dạ.i.
Trên mặt đất, ở trước cái bóng của Lục Khiêm nhiều thêm một cái bóng vừa ốm lại vừa dài cực kỳ.
Cái bóng ấy rất ốm, cơ thể lại cực kỳ dài, hoàn toàn không phải là độ dài của người bình thường.
Tôi chăm chú nhìn lên mặt đất, hơi thở càng gấp gáp hơn.
Cái bóng ấy vươn tay ra, vuốt ve mái tóc của Lục Khiêm.
Nhưng ở trước mặt của Lục Khiêm lại chẳng có một ai.
Tôi bịt miệng lại, vẻ mặt tràn đầy ki.nh h.ãi.
Đột nhiên, cái bóng ấy ngừng chuyển động.
Nó hướng về phía tôi, chậm rãi quay lại rồi chìa một ngón tay ra, chỉ thẳng vào vị trí mà tôi đang trốn!
7.
Khuôn mặt Lục Khiêm bỗng quay lại ngay lập tức.
Cũng may tôi đã sớm nhanh chóng trốn ra phía sau của chiếc đồng hồ lớn ở đằng sau.
Tôi ngừng thở, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân Lục Khiêm đi ra ngoài.
“Sở Sở, là em sao?”
“Là em đang lén nhìn đúng không?”
Giọng nói của Lục Khiêm nhẹ nhàng.
Tiếng bước chân dừng ở phía trước đồng hồ, không di chuyển nữa.
“Sở Sở, em đang trốn ở phía sau phải không?”
Cơ thể tôi không ngừng run rẩy, cố gắng kìm nén sợ hãi.
Sau khi Lục Khiêm nói xong câu này thì hoàn toàn không lên tiếng nữa.
Tôi đang mặc áo ngủ mỏng manh, đã lạnh cóng đến mức run cầm cập từ lâu rồi.
Nhưng hơn mười phút trôi qua cũng không có bất kỳ tiếng động nào.
Lẽ nào Lục Khiêm đi rồi sao?
Nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân mà.
Khi tôi đang nghi ngờ, bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Tôi chầm chậm quay ngẩng đầu lên.
Đầu của Lục Khiêm đang đặt ở phía trên cái đồng hồ.
Ánh mắt của anh ấy trừng to, nhưng trên môi lại đang nở nụ cười.
Anh ấy cứ nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt như vậy.
Tôi hét lên một tiếng, cũng không quan tâm nhiều như vậy, bèn chạy th.ục mạng xông ra ngoài.
Nhưng tôi cứ chạy cứ chạy, trong đầu tôi lại nảy ra một ý nghĩ càng đáng s.ợ hơn.
Cái đồng hồ ấy có lẽ cao khoảng hơn hai mét, nhưng Lục Khiêm chỉ có một mét bảy mươi lăm.
Làm sao anh ấy có thể đặt đầu lên đó được?
Trừ khi…
Có thứ gì đó đang nhấc anh ấy lên.
Lục Khiêm đi theo phía sau tôi.
Anh ấy đi rất chậm rãi, giống như không gấp gáp chút nào.
Nhưng tôi càng chạy về phía trước thì cảm giác kỳ lạ càng mãnh liệt.
Dường như hành lang hôm nay dài một cách khác thường.
Bình thường bước vài bước là có thể đến rồi, nhưng bây giờ lại giống như không có điểm cuối.
Ngay lúc này, đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên trở nên lúc sáng lúc tối.
Tôi quay đầu lại.
Lục Khiêm vẫn đang đứng ở một chỗ cách tôi không gần không xa.
Đôi môi đỏ tươi giống như kéo đến mang tai.
Tôi chợt nhận ra có gì đó không bình thường.
Cho dù Lục Khiêm đi rất chậm, nhưng khoảng cách giữa tôi với anh ấy lại chẳng bị kéo giãn ra chút nào.
Cho dù tôi có dùng hết sức bình sinh để chạy về phía trước thì khoảng cách với Lục Khiêm cũng hoàn toàn không có gì thay đổi.
Sau khi nhận ra được điều này, khuôn mặt tôi càng tái mét hơn.
Nhưng cũng ngay lúc này, bỗng nhiên tôi trông thấy bóng dáng căn phòng của tôi.
Ánh đèn sáng rực xuyên ra từ trong phòng.
Tôi giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, dùng hết sức để chạy đến đó.
Nhưng đến khi tôi kích động đẩy cánh cửa ra và muốn đi vào, con ngươi lại đột nhiên co rút lại.
Đây chẳng phải phòng của tôi.
Mà là căn phòng có lư hương.
Người đàn ông trong bức ảnh ở trên bà.n th.ờ, cười như không cười mà nhìn tôi chằm chằm.
8.
Giây tiếp theo, một bàn tay đặt lên bả vai của tôi.
Tôi run lẩy bẩy quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt của Lục Khiêm.
Không biết anh ấy đã bước đến phía sau tôi từ khi nào.
Sắc mặt của Lục Khiêm trắng bệch, đôi môi đỏ tươi nhếch mép mỉm cười.
Mũi chân của anh ấy nhón lên rất cao, cả người lại cong xuống thấp cực kỳ.
Giống như có thứ gì đó nặng nề đang đè lên lưng của anh ấy.
Ánh mắt của tôi run rẩy nhìn về phía cái bóng ở trên mặt đất.
Còn có một thứ hình người đang nằm sấp trên cái bóng của Lục Khiêm.
Bây giờ thứ ấy đang nằm nhoài ở trên lưng Lục Khiêm.
“Sở Sở, vì sao không ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ đi…”
Trong giọng nói của Lục Khiêm xen lẫn sự ác ý sắc bén.
Tôi hét lên một cách mất kiểm soát.
Một giây sau, tôi cắ.n rách đầu lưỡi, phun một ngụm m.áu đầu lưỡi về phía anh ấy.
Cơ thể Lục Khiêm rung lên một cái.
Cái bóng trên mặt đất trở về trạng thái bình thường.
Dường như thứ trên người Lục Khiêm cũng biến mất.
Bỗng nhiên anh ấy lại mất ý thức, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Lục Khiêm bất tỉnh đến khi trời sáng.
Tôi không dám đến gần anh ấy, chỉ có thể để mặc anh ấy nằm trên mặt đất.
Hình như Vân Huyền vẫn chưa đến, tôi gửi tin nhắn cho cậu ta nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.
Tôi đã thu dọn hành lý xong cả đêm, quyết định rời khỏi đây trước.
Khi tôi đang kéo hành lý đi ra ngoài, trùng hợp gặp Lục Khiêm đã tỉnh lại.
Anh ấy thấy tay tôi đang cầm hành lý, sắc mặt chợt thay đổi.
“Sở Sở, em muốn đi đâu?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ấy.
“Nếu không đi, em sợ em không giữ nổi cái mạng nhỏ này.”
Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt đi, mắt thường cũng có thể thấy được.
Anh ấy sa sút tinh thần, thở dài.
“Tối hôm qua, có phải em đã thấy quá trình anh th.ắp nh.ang rồi đúng không?”
“Sở Sở, em nghe anh giải thích, sự việc không phải như em nghĩ đâu.”
“Nhang là chuyện thế nào?”
Hai tay tôi khoanh lại, nói chuyện một cách lạnh nhạt: “Được, vậy để em nói, mỗi ngày vào nửa đêm anh đến th.ắp nh.ang là chuyện gì?”
“Cái người tên Cố Hồng mà anh đang th.ờ cúnglà ai?”
Sắc mặt Lục Khiêm u ám, bắt đầu giải thích với tôi.
Anh ấy nói với tôi rằng, Cố Hồng là một người bạn của anh ấy.
Anh ấy vẫn luôn xem Cố Hồng là anh em tốt.
Nhưng không ngờ Cố Hồng lại vụng trộm ôm ấp loại tình cảm kia với anh ấy.
“Trước em, anh từng có một người bạn gái.”
“Nhưng một đêm trước khi bọn anh kết hôn, Cố Hồng đã tr.eo cổ t.ự s.át.”
“Anh đã tìm được rất nhiều sách liên quan đến t.à thuật ở trong phòng của cậu ấy, anh mới biết anh không hiểu cậu ấy chút nào cả.”
“Sau khi cậu ấy ch.ết thì biến thành ác qu.ỷ, quấn lấy anh với người bạn gái lúc đó.”
“Cậu ấy không hại anh, nhưng lại hại ch.ết bạn gái của anh. Cô ấy ch.ết rất th.ê th.ảm, tự l.ột cả một lớp da của mình khi còn đang sống sờ sờ.”
Bình luận facebook