9.
Tiêu Khác đã cầu hôn, ở trong mắt phụ thân ta hắn chính là người một nhà, vì thế ông yên tâm ném Tiêu Khác cho ta, xoay người rời đi.
"Tiêu công tử, nếu ngươi áy náy vì chuyện đêm qua xông vào phòng ta, kỳ thật cũng không cần..."
“Miên Miên, vì sao tối qua nàng không hành động theo lẽ thường?”
Ta: "???”
“Bình thường tiểu thư đối đãi với thiếu hiệp đêm khuya xông vào khuê phòng, đều là ôn nhu, tự mình thay thuốc.”
“Ngươi đọc từ đâu vậy?”
“Thoại bản đều viết như vậy.”
“Ngươi là thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, còn xem thoại bản?”
“Cấp dưới của ta nói rằng họ sẽ dạy ta cách làm quen với cô nương ta thích.”
Ta: "......”
Hơi thái quá rồi. Nói thật, ta chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Khác sẽ thích ta. Kiếp trước ta và hắn cũng không có qua lại nhiều.
Lúc trước khi phụ thân bị đưa vào ngục, trên triều đình chỉ có Tiêu Khác đứng ra phản đối, hơn nữa còn thỉnh cầu điều tra, đáng tiếc bị Hoàng thượng bác bỏ.
Khi đó hắn mới từ Lĩnh Nam trở về, nghe nói bị Hoàng Thượng phái đi điều tra Trấn Nam Vương có phản tâm hay không.
Nếu nhớ không lầm, trước khi ta xảy ra chuyện hắn đã đi rồi. Cả đời này dường như rất nhiều chuyện đều thay đổi.
“Tiêu đại nhân, bây giờ dung mạo của ta đã bị hủy, cuộc đời này đã sớm không có ý định lập gia đình, chi bằng ngươi hãy tìm người khác đi.”
“Ta đã nhận định nàng, thì chỉ có nàng. Ta biết chuyện này rất đột ngột, nhưng tin ta đi, ta đã suy nghĩ rất lâu rồi.”
“Huống chi, dung mạo của nàng có như thế nào ta cũng không thèm để ý, nàng có nhiều ưu điểm như vậy, dung mạo cũng chỉ là một ưu điểm nhỏ nhất mà thôi.”
“Hiện tại nàng chưa thể tiếp nhận ta, vậy ta có thể chờ, lúc nào nàng nguyện ý tiếp nhận ta, lúc đó ta sẽ tới cưới nàng.”
.……
Hình như ta......có chút cảm động.
“Đúng rồi, ngươi biết Yên Nhiên bị nhốt ở đâu không?”
Không thể nghĩ tiếp nữa, ta giành trước đổi đề tài.
“Biết.”
“Ta muốn đi giúp Bùi Hoài một tay.”
Ta đoán Bùi Hoài vẫn muốn dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân, thuận lý thành chương trở thành Phò mã.
Nhưng ta không muốn để cho hắn làm anh hùng, chỉ muốn cho hắn hoàn thành tâm nguyện, nhưng vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
“Trên người ngươi......Có th uốc k ích d ục không?”
Tiêu Khác: "......”
“Có......”
“Vậy còn không mau đi? Lát nữa không kịp xem kịch bây giờ.”
Tiêu Khác mang theo ta đi tới chùa miếu, ta giả dạng thành gã sai vặt, đi theo phía sau hắn nhìn hắn bỏ th uốc k ích d ục vào trong chén trà của Bùi Hoài khi màn đêm buông xuống.
Sau khi trời tối, Bùi Hoài bỏ mặc mọi người một mình đi về phía sau núi.
Bùi Hoài phân phó Cẩm Y Vệ đi theo không xa không gần, chỉ chốc lát sau đã đến trước một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng cây phía sau núi.
“Yên Nhiên, ta tới cứu nàng đây.”
Trong phòng người đang bị trói chặt nghe được giọng nói quen thuộc vội kêu lên, Bùi Hoài vừa bước vào cửa, trong lòng liền dâng lên một cảm giác nóng bức.
Sức nóng càng lúc càng mãnh liệt, nhìn thiếu nữ đang giãy dụa trong đêm tối, cổ họng của hắn nuốt ực một tiếng.
Dù sao sau khi ra ngoài nàng cũng phải gả cho mình, chuyện này làm sớm hay muộn thì có gì khác nhau?
Trong biểu cảm hoảng sợ của Yên Nhiên, Bùi Hoài nhào tới.
10.
Bùi Hoài mới vừa vào cửa, Tiêu Khác liền che mắt ta lại, sau đó kéo ta chạy.
“Nhìn nữa không sợ đục lỗ trên người hắn sao.”
Ta ho khan một tiếng cố gắng che giấu vẻ xấu hổ: “Ngươi định khi nào thì xông vào cứu người?"
“Sắp rồi, khoảng một nén nhang đi.”
“Nhanh như vậy à?” Ta thốt lên, vẻ mặt Tiêu Khác cứng lại.
“Cái kia, ý ta là...... Ngươi ngồi chờ đi, ta về trước.”
Ta hoảng loạn xoay người chạy lên núi, Tiêu Khác nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo ta.
“Trời tối đường trơn, ta tiễn nàng.”
Trước cửa phủ, Tiêu Khác than nhẹ một tiếng: "Miên Miên, ta muốn cưới nàng là thật lòng. Ta sẽ đem chứng cớ phạm tội của Bùi gia trình lên Hoàng Thượng, nhưng vì Công chúa, chỉ sợ Bùi Hoài không chet được.”
Không quan trọng. Ta vốn không muốn hắn chet nhanh như vậy.
“Làm phiền Tiêu đại nhân rồi.”
Ta không dám nhìn hắn, vội vã chạy vào trong phủ. Hãy suy nghĩ về những gì ngươi nói đi.
Thật sự là......
Thái quá mà......
Đêm đó, ta nhận được truyền thư của Tiêu Khác. Yên Nhiên thành công trở về cung, vừa thấy Hoàng Thượng liền khóc lóc kể lể mình bị Bùi Hoài vũ nhục, hơn nữa Tiêu Khác cũng trình lên chứng cớ, Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, tống Bùi Hoài vào ngục.
Sau đó Bùi tướng suốt đêm tiến cung, Quý phi cũng chạy đến trước ngự tiền khóc lóc kể lể.
Tiêu Khác còn nói, hắn đã tung tin đồn, Bùi Hoài cứu được Công chúa, nhưng Công chúa đã không còn trong sạch.
Nếu vụ bê bối không bị ai biết, vậy có thể xử lý riêng. Nhưng nếu như tất cả mọi người đều biết, vậy thì càng hay.
Bùi Hoài bị giam bốn ngày đã được thả ra, Hoàng thượng hạ chỉ cách chức quan của hắn, để cho hắn an tâm ở nhà chờ ngày làm phò mã.
Rốt cuộc vẫn là ban hôn cho Yên Nhiên và Bùi Hoài. Cùng lúc đó, lại có một tin đồn lưu truyền trong kinh thành.
Đó chính là Bùi Hoài muốn cưới Công chúa mà không được, vì vậy đã lên kế hoạch muốn h ủy hoại Công chúa, lần đầu tiên là lò lửa n ổ không thành công, liền bày ra lần b ắt c óc thứ hai.
Lời đồn càng ngày càng chân thật, truyền đi rộng rãi nhờ những chứng cứ và lời khai của người được Tiêu Khác cứu.
Lúc này phụ thân ta đã khỏi bệnh. Khóc trời kêu đất quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng muốn Hoàng thượng cho ta một lời giải thích.
Hoàng thượng bị ép đến không còn cách nào, Bùi Hoài đã bạch thân, chỉ có thể cách chức Bùi tướng quân.
Trong một đêm, phàm là có liên quan đến Bùi phủ đều đi đường vòng, mỗi người đều phỉ nhổ Bùi Hoài "Không phải con người".
Trước khi lấy chồng, Yên Nhiên đưa thiệp mời tới cho ta. Do dự nhiều lần ta vẫn từ chối.
Từ sau khi tứ hôn, Yên Nhiên cùng Bùi Hoài đều an tĩnh lại, giống như đang chờ đợi cái gì.
Điều này khiến ta không hiểu sao có chút hoảng hốt. Ngày đại hôn, ta ngồi ở trong nhà nghe bên ngoài khua chiêng gõ trống, mười dặm hồng trang.
Trong lòng không khỏi nhớ tới Trung thu, ba người chúng ta cũng từng ngồi dưới tàng cây ngắm trăng, ta và Yên Nhiên cười mặc sức tưởng tượng phu quân ngày sau của mình sẽ như thế nào.
Phía sau dường như có âm thanh, ta cho rằng lại là Tiêu Khác nhảy qua cửa sổ, xoay người trêu chọc: "Ta nói này ngươi có thể cho bọn thị vệ quý phủ chúng ta một chút thể diện..."
Lời còn chưa dứt, ta đã thấy được Bùi Hoài một thân hồng y, sắc mặt phức tạp.
“Miên Miên......”
Lời nói của hắn nhu tình lưu luyến, làm tóc gáy của ta nhất thời dựng thẳng lên. Giọng nói này, ánh mắt này......
Ta chỉ từng thấy ở kiếp trước, lúc hắn đối xử với ta không ra gì.
“Bùi Hoài......”
“Nàng cũng về rồi, phải không?”
Hắn thở dài: “Miên Miên, sao nàng luôn không ngoan như vậy chứ.”
Ta mờ miệng muốn gọi người, bỗng nhiên sau cổ truyền đến cơn đau nhức dữ dội, trước khi ngất đi, ta ngửi được mùi thơm vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Miên Miên, ta nên trừng phạt nàng thế nào đây?”
11.
Ta tỉnh dậy, miệng và mũi bị bịt kín. Nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời, và tiếng người ồn ào ở bên ngoài.
“Công chúa, người đi chậm một chút.”
Theo giọng của ma ma vang lên, ta cảm nhận được phía trên đình trệ, giọng của Yên Nhiên truyền đến: "Đi ra ngoài hết đi.”
Ta lại bị Bùi Hoài giấu ở dưới giường tân phòng! Ta muốn giãy dụa, muốn làm ra chút động tĩnh, nhưng phát hiện toàn thân mình mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Ngay cả nhìn lên cũng khó khăn. Trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, giờ khắc này, ta bất ngờ nghĩ tới Tiêu Khác.
Chàng ấy sẽ tìm thấy ta chứ? Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, ta nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
“Bùi Hoài, tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy?”
Ta nghe được giọng của Yên Nhiên, như đang lên án, ngay sau đó giọng nói của Bùi Hoài vang lên.
"Ngươi muốn hỏi là kiếp trước, hay là kiếp này?"
Trong lòng ta giống như nhấc lên sóng lớn ngập trời, Yên Nhiên không nói gì, Bùi Hoài cười khẽ: "Đừng giả bộ, ta biết ngươi cũng đã trở lại.”
“Ngày đó ngươi ra sức giãy dụa được một nửa thì bất động, ngay sau đó ngươi cầu xin ta đừng giet ngươi, ta biết ngay ngươi đã trở lại. Dù sao kiếp trước, ngươi chính là chet như vậy."
“Ngươi... ngươi đang nói cái gì... Ta nghe không hiểu..." Yên Nhiên run rẩy, lời nói cũng không lưu loát.
“Đừng sợ, đời này ta sẽ không giet ngươi, dù sao ngươi sống so với chet còn quan trọng hơn."
“Thật sự ta cũng rất hối hận về chuyện kiếp trước, nếu như ngươi không giãy dụa thì không cần chet, đi theo ta không tốt sao?"
“Đều tại ngươi chet quá sớm, hại kế hoạch của ta thất bại.”
Bên tai ta như ù đi, ta có thể hiểu được từng lời hắn nói, nhưng dường như ta chẳng hiểu được gì cả.
“Công tử, chuẩn bị xong rồi.”
Bùi Hoài đứng dậy thở dài: "Đáng tiếc động phòng hoa chúc, ngày tốt cảnh đẹp. Mang đi.”
Yên Nhiên kinh hãi hét lớn, nhưng rất nhanh đã bị bịt miệng, sau khi âm thanh nhỏ dần, ván giường bị xốc lên, có người kéo ta ra ngoài nhét vào xe ngựa.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe thấy tiếng xe ngựa ra khỏi cửa thành, dùng lý do là mẫu thân Bùi tướng quân bệnh nặng, vội chạy về chăm sóc.
Người gác cổng thành không dám trì hoãn, sau khi tra sơ qua liền thả người.
Một đường xe ngựa xóc nảy, ta không biết đã đi tới nơi nào, mỗi ngày chỉ có bà tử lên xe đưa cơm cho ta, buổi tối ta chỉ đợi ở trên xe.
Mà ngay cả đi vệ sinh, cũng chỉ có thể đợi đến đêm hôm khuya khoắt rồi cùng đi xuống với bà tử.
Nửa tháng sau, xe ngựa dừng lại.
Đầu óc ta choáng váng, nhìn xuyên qua màn xe thấy thân hình của Bùi Hoài, hắn duỗi người, có vẻ rất thoải mái.
Cách đó không xa có người vội vã chạy đến, vừa thấy hắn liền quỳ xuống hô "Công tử", còn khóc đến nước mắt giàn giụa.
Bùi Hoài nâng hắn dậy, hai người nói chuyện một hồi lâu, xe ngựa mới vào cửa thành. Ta bị nhốt trong một căn nhà nhỏ hẻo lánh.
Buổi tối Bùi Hoài tới, hắn ra vẻ thâm tình: "Miên Miên, ta cuối cùng lại gặp được nàng rồi.”
Hắn xé giấy dán trên miệng ta ra: "Kiếp trước là ta không tốt, thật ra ta cũng không muốn đối xử với nàng như vậy, nhưng Thái Phó đại nhân thật sự là quá khó chơi, hắn thiếu chút nữa đã tra được chân tướng, ta đành phải để cho hắn chet."
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn trầm ngâm một lát: "Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu diếm nàng nữa. Nàng biết Chiêu Khánh thái tử không?”
“Tất nhiên biết.”
“Năm đó Chiêu Khánh thái tử trong lúc tiên hoàng bệnh nặng vừa múa vừa hát, còn bị phát hiện cất giấu long bào trong phủ chờ đến lúc đăng cơ. Tiên hoàng dưới cơn nóng giận đã phế bỏ thái tử, hắn trong lúc hoảng loạn dứt khoát tạo phản, sau đó thất bại bị ban chet.”
“Ngươi......”
“Chiêu Khánh thái tử là phụ thân của ta."
“Năm đó nếu không phải vị trên ngôi vị Hoàng đế này, phụ thân ta làm sao có thể chet!”
Ta khiếp sợ đến mức nói không ra lời, trong chớp mắt ta nghĩ tới nam nhân mấy ngày trước từng ở trong trướng của hắn đi ra mặc quần áo kỳ quái, bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân hắn không thể không cưới Yên Nhiên.
“Ngươi cấu kết với ngoại tộc mưu phản!”
Ngoại tổ phụ của Yên Nhiên là đại tướng quân trấn biên, bởi vì nữ nhi là Hoàng phi, để tránh hiềm nghi mà luôn ở biên cương không trở về kinh thành.
Nhưng ông rất yêu thương nữ nhi cùng cháu ngoại, hàng năm đều đưa lễ vật tiến cung.
Bùi Hoài b ắt c óc Yên Nhiên, có thể uy hiếp tướng quân mở cửa biên phòng, thuận tiện cho quân đội vào thành.
Bùi tướng là quan văn, hắn muốn tạo phản nhưng cái hắn thiếu chính là quân đội.
Nhìn bộ dáng của hắn, một d ao kia của ta không làm hắn chet, thậm chí hắn còn sống chờ đến lúc khởi binh.
Chỉ là......
“Bùi Hoài, kiếp trước ngươi có thành công không?”
Nụ cười của Bùi Hoài cứng đờ, sắc mặt hắn biến ảo khó lường, hung tợn nói: "Cái này không cần ngươi quản, ngươi chỉ cần biết, ta nhất định sẽ thành công!"
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Bình luận facebook