• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nhân duyên (1 Viewer)

  • Chương 1

1.

Không kịp ăn sáng, tôi vừa gặm bắp vừa chạy theo mẹ.

Mẹ nhìn tôi một cách khinh bỉ rồi bắt đầu càm ràm (*) rằng tướng ăn của tôi không thanh lịch chút nào.

(*) Nói đi nói lại tỏ ý không vừa lòng, bực tức về điều gì đó, gần giống với ‘cằn nhằn’

“Con xem cái tướng ăn của con đi, bắp thì dính đầy mặt, quần áo thì luộm thuộm. Nguyệt lão thấy bộ dạng này của con chắc cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Không sao, đừng để ngài ấy thấy tôi là được chứ gì.

Tôi cũng không mong ngài nối tơ hồng gì đó cho mình.

Đàn ông chỉ tổ cản trở cuộc sống của tôi mà thôi. (*)

(*) 男人只会影响我拔刀的速度 : Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi, câu gốc là ‘Phụ nữ chỉ làm ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của tôi’, là lời một cậu bé nói khi chơi game, sau khi viral thì thành meme, đại loại là phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng/ cản trở cậu ấy thôi. Lời thoại này xuất phát từ series phim ‘Swords of Legends’ tập 45. Câu này ý là tình yêu (đàn ông) sẽ chỉ làm bạn chậm lại, cản trở bạn và cuộc sống của bạn…

“Thì cùng lắm con không vào thôi, chứ để Nguyệt lão thấy lại bẩn mắt.”

“Nói linh tinh gì thế! Con tự tính xem năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà đến tay con trai còn chưa từng nắm qua. Đi ra ngoài với con làm mẹ xấu hổ c.h.ết mất, thật là!”

Miếu Nguyệt Lão được xây ở giữa sườn núi, nghe nói là rất linh thiêng nên một năm bốn mùa đều nghi ngút hương khói.

Mỗi tội khách đến đây hành hương chủ yếu đều là các chú dì, ông bà, chỉ có lác đác vài người trẻ tuổi mặt nhăn nhó bị kéo vào theo.

Nhìn dòng người tấp nập đổ vào trong, tôi đứng trước cổng vòm bán nguyệt trước sân lề mề bước vào.

Tôi ấm ức nhìn về phía bức tường đỏ ngói xanh bên cạnh, bên đó là miếu Thần Tài náo nhiệt.

Nói thật, tôi chỉ muốn lăn thẳng qua bên đó thôi.

Tôi chẳng muốn chen chúc ở đây đâu, người bình thường ai lại đi yêu đương làm gì để rước khổ vào người chứ, cả chó cũng không thèm yêu.

Có thời gian yêu đương chi bằng đi ngủ cho khoẻ, nói thật chứ, thà ngủ còn hơn yêu.

“Mẹ, chúng ta chia nhau ra đi, mẹ qua bên này con bên kia, vậy tiết kiệm thời gian hơn á.”

“Dù không muốn đi thì cũng đã đi rồi, con không thích cũng phải đi vào ngay cho mẹ.”

Ngay khi tôi và mẹ đang đẩy qua kéo về, chiến đấu kịch liệt, đấu đến khi ngươi chết ta sống thì phía sau bỗng truyền đến một tiếng máy ảnh.

Tôi quay đầu nhìn sang, tim hẫng một nhịp.

Đó là một chàng trai khoảng 26, 27 tuổi, mặt mày thanh tú, dáng người cao lớn, tay cầm một cái máy ảnh đang nghiêm túc chụp phong cảnh,

Khi anh ấy nhìn qua, trong mắt lóe lên một tia sáng le lói, hoà vào những rặng thông xanh và đám mây trắng phía sau.

Trong mắt tôi, chàng trai ấy chính là ‘phong cảnh’ đẹp nhất.

Chết rồi, anh ấy đang đi về phía này.

Tôi nhất thời tay chân luống cuống, toàn thân cứng đờ.

Lúc mà anh ấy lướt qua vai tôi, tim tôi đập càng lúc càng nhanh hơn bao giờ hết.

M.á, tôi còn tưởng là chú nai con ngơ ngác trong tim mình (*) đã đâm đầu ch.ế.t từ lâu rồi chứ.

(*) Cảm giác bồn chồn rung động, cảm nắng ai đó.

Thì ra nó vẫn còn đó.

Anh ấy chậm rãi vịn vào khung cửa của cổng vòm bán nguyệt rồi cúi đầu đi về phía người phụ nữ đang chờ bên trong.

Người đó thoạt nhìn có vẻ trạc tuổi mẹ tôi, chắc là mẹ của anh đẹp trai đó.

Thì ra trông nổi bật như thế này rồi cũng sẽ bị mẹ kéo tới gặp Nguyệt lão thôi.

Phải nói là tâm lý tôi ổn lắm luôn á.

Thế mà m.a xui qu.ỷ khiến thế nào tôi lại theo anh ấy đi vào trong

Mẹ tôi bên cạnh thì nhướng mày ngạc nhiên rồi cười mãn nguyện.

“Không biết lúc sáng là ai rúc trong chăn hét là không có dục vọng trần tục như này nhỉ?”

“Dạ dạ dạ, con đổi ý rồi, vẫn còn kịp quay xe mà?”

Tôi nắm lấy tay mẹ nịnh nọt, nóng lòng muốn tiến lên trước.

Đôi mắt giống như hai cái camera thông minh, liên tục quét qua đám đông để tìm ra mục tiêu.

Dù rất mất mặt nhưng để tìm được anh đẹp trai đó, tôi không quan tâm.

2.

Bước qua cổng vòm bán nguyệt lúc nãy là một đại viện tràn ngập hương khói, giữa sân có đặt vài cái lư hương lớn dùng để đốt hương.

Khói hương dày đến mức làm mắt tôi nhoè đi, nước mắt ướt hết cả mặt. Tôi liền chạy nhanh ra khỏi đại viện mới thấy được miếu Nguyệt Lão.

Anh chàng đẹp trai lúc nãy đang đứng trước tượng Nguyệt Lão, sau đó quỳ xuống tấm nệm, hai tay chắp trước ngực dưới sự cằn nhằn của mẹ mình.

Tôi vì xấu hổ không muốn đến quá gần anh ấy liền tìm nơi ít người hơn một chút rồi âm thầm quan sát từ xa.

Trên người anh ấy giống như có ma lực vậy, làm rung chuyển tất cả các noron thần kinh của tôi.

Anh ấy chắp tay lại, tôi cũng chắp tay.

Anh ấy quỳ trên nệm, tôi cũng quỳ xuống nệm.

Mẹ tôi bỗng túm đầu tôi lên.

“Gì vậy trời, đứa con gái ế trường tồn này muốn cầu gì trước tượng Quan Âm Tống Tử (*) thế?”

(*) Quan Âm Tống Tử được biết đến là một vị Bồ Tát có thể ban phước cho những gia đình hiếm muộn hoặc mong muốn có con trai.

Ta ngẩng đầu lên lại thấy trước mặt là một vị Quan Âm đang ôm một bé búp bê mập mạp mỉm cười dịu dàng.

Ha ha, đây chẳng phải là đang ám chỉ là tôi nên đặt tên cho con của hai chúng ta sao.

“Chẳng phải là con đang chạy KPI mà mẹ đặt ra hay sao? Con gấp quá nên nhìn không rõ thôi mà.”, Tôi chột dạ xoa gáy.

Toang rồi, chỉ số IQ của tôi thế mà lại bị rút cạn trong phút chốc luôn.

“Bây giờ mới biết sốt ruột hả. Buổi sáng mẹ hét như thế nào cũng không tỉnh, tuổi con mà cứ ngủ mãi như thế thì làm ăn được gì chứ?”

Mẹ tôi hết hồn hết vía (*) trước sự phô trương của tôi, liền vội xách tôi dậy kéo đến trước tượng Nguyệt Lão

(*) Kinh hồn táng đởm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.

Sau đó liền nhét vào tay tôi một ống thăm.

“Quỳ xuống, thành kính một chút.”

Tôi nhắm mắt lại, tay lắc lắc ống thăm, trong đầu thì nghĩ tới anh chàng đẹp trai cầm máy ảnh lúc nãy.

Nguyệt lão ơi Nguyệt lão, con đã độc thân được 26 nồi bánh chưng rồi, đã đến lúc ngài mối cho con một anh đẹp trai rồi đó.

Con thừa nhận lúc trước con đã mắng người hơn lớn tiếng một chút, con sai rồi ạ. Vậy đi, con sủa ‘gâu gâu’ hai lần rồi ngài tha thứ cho con được không ạ?

Một thanh tre nhỏ rơi xuống đất, phát ra âm thanh lảnh cảnh.

“Lý Cận Cận, quẻ thượng thượng, là quẻ thượng thượng (*) đó, tốt, tốt quá rồi!”

(*) Quẻ thượng thượng lại được xem là quẻ đại cát đại quý, là quẻ xăm tốt nhất trong các quẻ.

“A…Anh đẹp trai của con đâu rồi nhỉ?” Có lẽ Nguyệt lão vẫn rất tốt với ta.

Mẹ lườm tôi một cái, “Nhìn bộ dạng vô tích sự của con kìa, đi, đi giải quẻ đi.”

“À, quầy giải quẻ sẽ phát cho con hả?” (*)

(*) í là quầy giải quẻ sẽ phát anh đẹp trai cho con hả?

Cái gáy đáng thương của tôi không kịp đề phòng lại bị mẹ đấ.m cho một phát, não cũng sắp bị đánh vỡ luôn.

Quầy giải quẻ nằm ngay phía sau miếu Nguyệt Lão, có một gian phòng nhỏ bày vài chiếc bàn nhỏ bên trong, bán vài loại bùa may mắn, tinh thể hoa đào, đồ trang trí tỳ hưu để cầu tài,...

Thầy giải quẻ ngồi ở ngay sau quầy, là một ông già với bộ râu trắng.

Bên cạnh có một tấm biển đơn giản, ngoài giải quẻ còn có thể xem bát tự, xem tướng tay, xem tướng mặt, xem tướng cốt,... cái gì cần đều có hết.

Lúc chúng tôi đi ngang qua, đúng lúc có một khách hàng đang giải quẻ, có một bóng người cao và thẳng ngồi trước quầy.

Tôi liền cầm thẻ số tình yêu, à không, là quẻ xăm xếp hàng phía sau bọn họ.

Người giải quẻ không biết đang nói gì với bọn họ mà sắc mặt bỗng trở nên khó xử.

Ông liên tục vuốt bộ râu hoa râm của mình và nghiêm lúc lặp lại: “Hãy nghe theo trái tim của cậu, đừng do dự.”

Nói xong, người phụ nữ bên cạnh bỗng kích động: “Ê không đúng nha, ông nói định mệnh của con trai tôi đã sớm xuất hiện, nhưng con trai tôi đã độc thân hơn 20 năm rồi đó, này này này… nửa kia của nó ở đâu hả?”

Người giải quẻ lúc này lại nở nụ cười: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Ông ấy không nói thêm gì khác, vẫn luôn lặp lại hai câu này, nụ cười trông có chút thần bí.

Thấy người giải quẻ cũng không muốn nói thêm nữa, khách hàng phía trước liền trả tiền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Quay người lại, ái chà, hoá ra là anh đẹp trai lúc nãy.

Cảm động quá đi mất, thật sự có một anh đẹp trai ở quầy giải quẻ nè, anh được phát cho tôi đúng không?

3.

Khi tôi đang đứng trời trồng trước mặt anh đẹp trai, mẹ tôi liền nhanh tay nhanh mắt đẩy tôi xuống cái ghế đẩu trước quầy.

Tay còn lại giật quẻ xăm trong tay tôi đưa cho thầy giải quẻ.

Ông già ấy vuốt râu rồi từ từ đọc câu viết trên quẻ xăm.

“Nam tài nữ mạo đồng thanh, hỏi về con cháu sau này, hồi gia cúng bái thuỷ tổ, trì hoãn mấy ngày phân ly.” (*)

(*) 郎才女貌正相音,汝今问吾后世身,归家速把水媒拜,迟延几日两离分: Một quẻ nhân duyên của Trung nhưng mình không biết dịch sao cho hay tại không có khiếu làm thơ T^T。 Nam tài nữ mạo: Nam có tài, nữ có sắc, nói chung là chỉ một cặp đôi lý tưởng, đôi lứa xứng đôi, hay được dùng để tán thưởng một đôi yêu nhau hay vợ chồng mới cưới. Quẻ này có nghĩa đại loại là người cần tìm vẫn luôn ở đó, đừng chần chừ nữa nếu không sẽ thực sự bỏ lỡ nhau.

“Cô nhóc, con có người thương chưa?”, thầy giải quẻ mỉm cười, mặt mong chờ nhìn tôi.

Mẹ tôi vừa nghe xong liền trở nên phấn khích, cũng nhìn tôi chằm chằm.

Mặt tôi sắp bị nhìn đến chá.y luôn rồi.

Tôi lấy lại tinh thần, “Không có, con phải tăng ca đến thở cũng không kịp đây, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà thích ai được chứ.:

“Thật sự không có sao?”, mẹ tôi có vẻ nghi hoặc.

“Ta lại thấy vận đào hoa đang nở rực trên người con đấy.”, thầy giải quẻ lại xen vào.

“Đào đóng hộp thì con ăn nhiều rồi chứ đào hoa thì chả thấy đâu.”, tôi nửa tin nửa ngờ.

Một nô lệ của tư bản cả ngày tăng ca, đôi mắt thâm quầng này không xứng có tình yêu ngọt ngào gì đó đâu, chỉ có một đống phương án viết mãi không hết, thêm cả đống PPT bên A hốt về nữa.

Con không tin sao, câu quẻ này đã nói rồi, nếu con thích ai thì phải mạnh dạn mà tiến tới đi, đừng đợi đến lúc vận đào hoa tan mất rồi lại tiếc. Nhớ lấy, đừng lãng phí tuổi trẻ của mình vào việc tăng ca, nhanh lên.”

Thầy giải quẻ nói xong liền vuốt râu và chỉ vào mã thanh toán.

Rồi, mới chỉ hai phút mà tôi đã bị lừa mất 50 NDT (*) rồi.

(*) Tầm 170 VND

“À đúng rồi, quẻ của con và cậu nhóc lúc nãy rất giống nhau, hai con quen nhau à?”

“Con không quen.”

Nếu mà quen được anh nào đẹp trai như thế thì sao con còn độc thân đến giờ chứ huhu.

Trả tiền xong, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thầy giải quẻ lại liếc tôi bằng đôi mắt nhỏ như biết rõ mọi thứ, “Rồi sẽ quen thôi, đi về hướng Đông thường xuyên hơn đi, đừng có trốn ở nhà bấm điện thoại cả ngày nữa.”

Hướng Đông gì? Hướng Đông là hướng nào?

Con chỉ biết trên dưới trái phải thôi, không phân biệt được đông tây nam bắc đâu, chi bằng ông nói cho con một công trình kiến trúc nào nổi bật được không?

“Mẹ, hướng Đông là hướng nào thế?”

“Hướng nào có mặt trời mọc thì là hướng Đông, trời, con là sinh viên đại học đó.”

“Không phải, con biết mặt trời mọc ở hướng Đông mà, vấn đề là lúc con rời giường đều là giữa trưa rồi, không thấy được mặt trời mọc được.”

“Con còn trách ai hả? Mẹ đã dặn con phải ngủ sớm dậy sớm vậy mà con ngày nào cũng thức khuya, sáng lại ngủ nướng tới trưa trời trưa trật mới bò dậy.”

Tôi bĩu môi, ngủ sớm dậy sớm thì còn gì là ngày nghỉ chứ.

Ngủ nướng mới chính là chân ái vào kỳ nghỉ!

Tôi vừa nhìn thấy ánh mắt dè bỉu có chút hắc ám của mẹ tôi lại đem mấy lời phàn nàn ấy nuốt lại vào bụng.

“Lý Cận Cận, con nói thật đi, con có người mình thích rồi đúng không? Con cũng lớn già đầu rồi, đừng có giở trò giấu giếm này nữa.”

“Không có, thật sự không có mà. Lần cuối con thầm thích ai đó là từ hồi cấp ba cơ, giờ đã gần mười năm rồi đó ạ.”

Yêu thầm thì có gì tốt chứ? Vừa chua vừa chát.

Chẳng qua là khi còn đi học, não tôi bị 4 năm trung học và 3 năm cấp ba chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh Đại học ăn mòn hết mới có thể làm ra loại chuyện vô nghĩa như này.

“Này, hồi cấp ba con không chịu học hành chăm chỉ mà lại đi làm những chuyện như này hả?”

??? Tôi thật sự nghi ngờ mẹ tôi đang giăng bẫy tôi á.

“Không phải cuối cùng con vẫn thất bại sao? Con sẽ tự mình suy tính.”

Lúc này, thầy giải ký lúc nãy chạy ra, “Cậu nhóc kia còn ở đây không? Cậu ấy để quên điện thoại rồi.”

Tôi nhìn xung quanh, thật sự không thấy bóng dáng cao gầy lúc nãy đâu cả.

“Cô gái nhỏ, con có thể giúp ta đem cái này đến ông Từ (*) phía trước không? Người đó chuyên bảo quản đồ thất lạc của khách. Còn hả một hàng dài người đợi ta giải quẻ nên không thể đi được.”

(*) 廟祝: Miếu Chúc người coi hương hỏa trong chùa, miếu thờ, ta vẫn biết đến với tên gọi là Ông Từ

“Vâng, để con đem đi giúp ông.”, Tôi nhận lấy điện thoại, cùng mẹ bước ra sân trước.

Trên đường đi, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, chính giữa hình nền là một chùm đèn sân khấu.

Đứng dưới ánh đèn là một cô gái đang múa ba lê, nhún chân và hết cằm lên như một nàng công chúa thiên nga kiêu hãnh.

“Lý Cận Cận, sao trên điện thoại lại có ảnh của con?”

Nhìn người trong ảnh, tôi ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom