11.
Khi đến Từ Ninh cung, Dương ma ma dường như đã chờ từ lâu, không đợi ta mở miệng đã đưa ta vào phòng ngủ của Thái hậu.
Thái hậu từ trước đến nay chú trọng lễ nghi, cho dù là đêm khuya đứng dậy cũng phải ăn mặc chỉnh tề, búi tóc chải gọn gàng. Ta chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt lập tức nóng lên, suýt nữa rơi lệ.
Đây là người duy nhất tín nhiệm ta ở kiếp trước, từ nhỏ đã luôn yêu thương ta, nhưng ngay cả lần cuối cùng ta cũng không thể gặp được bà. Ta cúi người, tính cả phần kiếp trước, cung kính kính bái bà, hành đại lễ.
Chờ ta bái xong, Thái hậu vẫy vẫy tay: "Bình nha đầu, lại đây, đến bên cạnh ai gia."
Ta theo lời đi qua, ngồi ở trước giường, thân mật gọi một tiếng: "Tổ mẫu."
Thái hậu vuốt ve búi tóc của ta: "Đêm khuya không nghỉ ngơi ở tẩm cung, lại chạy tới nơi này của ai gia. Là có lời gì muốn nói với ai gia sao?”
Thật sự là có quá nhiều điều muốn nói. Những ấm ức, không cam lòng, thù hận ở kiếp trước, kiếp này ta đã dùng tất cả thủ đoạn, vẫn không thể tìm được đáp án.
Có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng không có câu nào có thể nói cho vị lão nhân trước mắt này. Ta đưa mắt liếc Dương ma ma. Bà cúi đầu rũ mắt, hai tay giao nhau, im lặng chờ ở một bên.
Ta đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước mình mời Dương ma ma đến dạy cung quy cho Liễu Huyên Nhi, còn chưa từng gặp mặt Thái hậu. Thái hậu có thể không hỏi, nhưng ta không thể không nhắc tới.
"Tổ mẫu... Bình nhi lúc trước chưa cùng tổ mẫu thương lượng đã tự tiện mời Dương ma ma đến dạy cung quy cho Huyên nhi, hại nàng chịu không ít đau khổ, xin tổ mẫu trách phạt."
Thái hậu dường như không hề tức giận: "Hả? Con còn biết nói chuyện này với tổ mẫu sao?”
“Bình nhi vì có chút ghen tị với muội muội, từ sau khi nàng đến, phụ hoàng mẫu hậu đối với Bình nhi càng thêm chán ghét..." Ta cúi đầu, cố ý mang theo tiếng khóc nức nở.
Nguyên nhân lớn nhất Thái hậu thích ta, chính là ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết tiến biết lùi. Hôm nay đột nhiên ở trước mặt bà lộ ra dáng vẻ nhỏ nhen đáng thương này, nhất thời cảm thấy ta thật sự phải chịu ấm ức rất lớn, đau lòng kéo tay ta, vỗ vỗ: "Ngọc bất trác bất thành khí, chút đau khổ này cũng không chịu nổi, vậy nàng ta cũng không xứng làm Công chúa của Đại Lương quốc ta."
“Con yên tâm, cho dù Hoàng đế Hoàng hậu không thích con, con vẫn là Công chúa ai gia thương yêu nhất, chắc chắn sẽ không để cho con chịu uất ức, chỉ là... "
Thái hậu vừa chuyển lời, thâm ý nhìn ta: “Nha đầu con cũng đừng nói lung tung với ai gia, nói chuyện xảy ra trong cung yến hôm nay đi."
Quả nhiên, điều Thái hậu thật sự đang đợi chính là chuyện trong cung yến. Ta không biết Thái hậu rốt cuộc biết được bao nhiêu, là thăm dò hay là đơn thuần muốn nghe ta kể lại lần nữa.
Hơi do dự một lát, ta giấu chuyện mình cùng Trọng Lương gặp mặt, kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Thái hậu. Cuối cùng lấy cây trâm nhuốm m áu từ trong ngực ra: "Tổ mẫu, Bình nhi không hiểu đạo lý lớn gì, chỉ biết ‘Thiên tử phạm tội cũng như thứ dân’. Hôm nay nhi tử Thừa tướng bị trọng thương ở trong cung, không biết sống chet ra sao, thủ phạm lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mong tổ mẫu có thể ra mặt chủ trì công đạo.”
Thái hậu bình tĩnh nhìn cây trâm phượng điêu khắc tinh xảo trong tay ta, nhẹ nhàng thở dài: “Bình nhi, con đang ở nhà đế vương, nên hiểu rõ, hai chữ "công đạo" từ trước đến nay chỉ là một câu nói của đế vương.”
"Bình nhi biết, nhưng Bình nhi không muốn chấp nhận số mệnh."
Đây có thể nói là lời thật lòng nhất kiếp trước ta từng nói, là lời đại nghịch bất đạo. Nếu ta đã sống lại, làm sao có thể chấp nhận số mệnh?
Mặc dù Hoàng đế Hoàng hậu một lòng muốn bảo vệ Liễu Huyên Nhi, ta cũng sẽ nghĩ hết mọi cách kéo nàng ta xuống. Trong lòng ta biết Thái hậu nếu tiếp nhận việc này, cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với Hoàng đế.
Bà là tổ mẫu của ta, cũng là tổ mẫu của Liễu Huyên Nhi. Ta chính là đang đánh cược, đánh cược bà có như kiếp trước hay không, sẽ kiên định tín nhiệm ta, đứng ở bên ta.
Ta đã chuẩn bị tốt tâm lý Thái hậu sẽ trở mặt không nhận người. Nhưng mà ngoài dự liệu của ta chính là, Thái hậu không chỉ không trách cứ ta, ngược lại nhẹ nhàng cười cười, đáy mắt có chút tán thưởng: "Không hổ là nha đầu ai gia một tay dạy dỗ."
“Được. Nếu Bình nhi không chấp nhận số mệnh, vậy công đạo này, ai gia sẽ làm chủ."
Biểu cảm của Dương ma ma bên cạnh cũng thả lỏng, tiến lên nhận lấy trâm, giống như vô tình nói: “Lưu tướng lão chỉ có một nhi tử duy nhất, nếu cứ như vậy mà mất đi, không cho ngài ấy một lời giải thích, quả thật là không thể được."
Thái hậu hừ nhẹ một tiếng: “Tên Nhuế Thành kia thì có đức hạnh gì, thật sự nghĩ ai gia không biết gì sao? Nếu không phải Bình nhi mở miệng, mất đi cũng coi như là trừ hại vì dân."
Hai câu nói vô cùng đơn giản, lại giống như sấm sét nổ vang bên tai ta. Thái hậu nhìn ta một cái, cười giải thích: "Trước khi Lưu tướng vào cung bái tướng tên là Liễu Nhuế Thành, sau đó mới đổi tên thành Lưu Thụy Khiêm. Nhắc tới cũng là chuyện hơn mười năm trước, con không biết cũng là chuyện bình thường."
Lúc này, trái tim ta đập như nổi trống, đã không nghe rõ lời Thái hậu nói nữa. Đương nhiên cũng bỏ lỡ ánh mắt thâm ý khác thường của Thái hậu và Dương ma ma.
Ta chỉ biết, cái chân tướng mà ta làm cách nào cũng không tìm được kia, dường như đã cách ta càng ngày càng gần. Liễu Nhuế Thành...... Liễu Huyên Nhi......
12.
Ta không thể ngồi yên được nữa, vội vã cáo từ Thái hậu rồi đi thẳng đến điện Thanh Tâm. Người của Thái y viện đều được gọi đi trị liệu cho Lưu Khang, Trọng Lương nhất định ở đó.
Ta phải nhanh chóng tìm được hắn, để hắn đi giúp ta điều tra quá khứ của Liễu Nhuế Thành. Ta có một trực giác, Liễu Nhuế Thành mấy lần đi gặp Liễu Huyên Nhi, cũng không phải đi dạo Hoa Lâu đơn giản như vậy.
Nói không chừng, chính hắn cứu Liễu Huyên Nhi từ trong đại lao ra, thậm chí lén mang người đến Hoàng thành, cũng là hắn!
Với mối quan hệ của Trọng Lương ở dân gian, điều tra loại chuyện này tuyệt đối là dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, không đợi ta tìm được Trọng Lương, đã bắt gặp trong một góc ngoài điện, Hoàng hậu cùng Lưu tướng đang nhỏ giọng tranh luận cái gì đó.
Sắc mặt Lưu tướng xanh mét, cố nén cảm xúc. Hoàng hậu không ngừng trấn an hắn. Cuối cùng khi Lưu tướng định phất tay áo rời đi, Hoàng hậu trực tiếp vươn tay giữ chặt hắn: "Nhuế Thành..."
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên một ký ức. Hình ảnh kiếp trước chợt trở nên rõ ràng. Khi đó, vết thương trên người ta chưa được bao lâu, tâm huyết dâng trào muốn đi phơi nắng, giải sầu, thuận tiện đến vườn hoa xem những hoa cỏ mình trồng.
Lúc ấy ta đuổi hết cung nữ đi, một mình chậm rãi đi tới. Sâu trong vườn hoa, cũng truyền đến tiếng gọi nhu tình như vậy.
Ta vốn định đi qua xem là gì, lại bị Liễu Huyên Nhi đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ. Sau đó, tinh thần của ta càng thêm thất thường, đã dần dần quên mất việc này.
Không ngờ! Chân tướng tại sao kiếp trước Liễu Huyên Nhi nghĩ hết mọi cách hại ta chet thảm, đúng là cái này!
Trong lúc nhất thời, ta lại đột nhiên có chút muốn bật cười. Thì ra Liễu Huyên Nhi căn bản không phải nữ nhi ruột của Hoàng đế, phụ thân ruột của nàng ta, là Lưu tướng.
Mà ta, đơn giản chỉ vì một câu đối thoại cả bản thân mình cũng không nhớ rõ, đã bị Liễu Huyên Nhi cùng Hoàng hậu đối chọi gay gắt. Tìm mọi cách để đẩy ta vào chỗ chet.
Nếu như không phải bởi vì trên người ta còn mang danh hiệu "Công chúa", phía sau còn có Thái hậu làm chỗ dựa, có phải ta cũng sẽ giống như những th i th ể trong hoa viên kia, đã sớm vô thanh vô tức biến mất ở trên thế giới này hay không?
Nếu như không phải kiếp này, ta trước tiên mời Dương ma ma rời núi, tự mình dạy cung quy cho Liễu Huyên Nhi, xáo trộn quỹ tích kiếp trước.
Có phải, ta vẫn sẽ giống như kiếp trước, hoàn toàn không phát giác gì mà bước vào cạm bẫy bọn họ đã thiết kế tỉ mỉ hay không? Nghĩ tới đây, ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cả người không rét mà run.
Cũng may. May mà ta không ngồi yên chờ chet. Ta nhìn hai người thân thiết cách đó không xa, lặng lẽ xoay người rời đi.
Sau đó ta đi tới Thanh Tâm điện, tìm được Trọng Lương, chỉ nói với hắn một câu: "Liễu Nhuế Thành là tên của Lưu tướng."
Trên mặt Trọng Lương hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng đã lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sau khi hành lễ với ta, lập tức trở về.
Ta nhìn Thanh Tâm điện đèn đuốc sáng trưng, nghe tiếng gầm giậm dữ của Hoàng đế bên trong truyền ra. Ta biết, có người sắp sửa sống không qua đêm nay.
13.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Tâm điện truyền đến tin tức Lưu Khang trọng thương không thể chữa trị.
Liễu Huyên Nhi sau khi nghe được tin tức này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lôi kéo tay của ta, không ngừng cầu xin: "Tỷ tỷ cứu ta...... Huyên Nhi không có giet người, thật sự không phải Huyên Nhi làm......"
Ta cố nén ý muốn mặc kệ nàng ta, khó xử nói: "Muội muội tốt, không phải tỷ tỷ không giúp ngươi, mà là tối hôm qua nhiều người như vậy đều thấy được, tỷ tỷ thật sự hữu tâm vô lực......"
“Không! Tỷ tỷ, tỷ có thể!" Liễu Huyên Nhi tựa như bắt được cọng rơm cuối cùng, thần sắc đã dần dần điên cuồng: “Chỉ cần tỷ tỷ nói với phụ hoàng, người cùng Lưu Khang vào trong núi giả là tỷ, phụ hoàng nhất định sẽ tin tưởng sự trong sạch của ta!"
Nhìn xem, vị muội muội này của ta đang nói cái gì kìa? Vì rửa sạch hiềm nghi của mình, lại muốn đạp lên danh tiết của ta.
Dáng vẻ không biết hối cải này, thật sự là làm cho ta hận không thể xé nát mặt nạ của nàng ta, làm cho nàng hoàn toàn bại lộ ở trước mắt đại chúng.
Ta thật sự tò mò, loại lời chẳng biết xấu hổ này, nàng ta có thể nói như thế nào? Ta giả bộ không dám tin, tức giận nói: "Muội muội, ngươi muốn ta lấy danh tiết của mình đi đổi trong sạch của ngươi, có từng nghĩ tới ta sẽ đối mặt với cái gì không?"
Ánh mắt nàng ta lóe lên: "Tỷ tỷ không cần sợ, Thái hậu không phải thương yêu tỷ tỷ nhất sao? Chỉ cần ta và tỷ tỷ cùng đi van cầu Thái hậu, Thái hậu tuyệt đối sẽ bảo vệ tỷ tỷ!”
Một khi ta nói với Hoàng đế, người cùng Lưu Khang vào núi giả là ta, ta đây thật đúng là đang rửa sạch cổ, tự đưa đầu của mình lên đoạn đầu đài.
Ta còn muốn cùng Liễu Huyên Nhi nói thêm hai câu, nghe thử xem nàng ta còn có thể nói ra lời gì khiến ta sợ ngây người nữa không. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng tuyên chỉ của thái giám, lệnh cho ta cùng Liễu Huyên Nhi đi tới Thanh Tâm điện.
Liễu Huyên Nhi tiếp chỉ xong, cả người trở nên trầm mặc, cũng không quấn quít lấy ta bảo ta cứu nàng ta nữa. Ta nhìn bộ dáng không biết nàng ta đang có chủ ý quỷ quái gì, lặng lẽ lưu tâm.
Trên Thanh Tâm điện, Hoàng thượng ngồi ngay ngắn vị trí đầu. Hoàng hậu cùng Lưu tướng đứng ở hai bên trái phải, ở giữa có một tiểu cung nữ đang quỳ, chính là cung nữ bắt gặp Liễu Huyên Nhi đả thương người kia.
Một đêm không gặp, tóc trên đầu Lưu tướng đã bạc trắng một mảng lớn, thân hình còng xuống, cả người giống như sắp sụp đổ. Cũng đúng, nữ nhi hại chet nhi tử của mình, đặt ở trên người ai cũng phải sụp đổ.
Nhất là khuê nữ cùng nhi tử, dường như còn có chút quan hệ không rõ ràng...... Chỉ là nhìn sắc mặt của Hoàng hậu và Hoàng đế, dường như không hề lo lắng cho Liễu Huyên Nhi, ngược lại là đối với ta hận ý nặng hơn chút?
Ta đè nén nghi hoặc trong lòng, cùng Liễu Huyên Nhi quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế không nói bình thân, ta cũng quỳ theo Liễu Huyên Nhi. Nhưng tốt xấu gì Hoàng đế cũng không quên chính sự, để Liễu Huyên Nhi kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Liễu Huyên Nhi liếc ta một cái, một giây sau đã khóc đến lê hoa đái vũ, ta thấy mà thương: "Đêm qua Huyên nhi lo lắng cho thân thể của tỷ tỷ, muốn quay về điện Công chúa thăm tỷ tỷ, ai ngờ đến gần hòn non bộ đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết... Huyên Nhi lo lắng có phải tỷ tỷ đã xảy ra chuyện hay không, liền chạy vào... Không nghĩ tới, Huyên Nhi vừa đến đã nhìn thấy một người toàn thân là máu nằm trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta làm cho bất tỉnh rồi..."
“Phụ hoàng, Huyên Nhi ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm, làm sao có gan đi giet người được chứ?"
Hoàng đế gật đầu, tựa như hết sức tán thành cách nói của Liễu Huyên Nhi, sau đó nhìn về phía ta: "Nhạc Bình, ngươi có gì muốn nói không?"
A! Còn cần ta nói gì nữa không? Ta xem như hiểu được. Từ khi thái giám tuyên chỉ bảo ta cùng Liễu Huyên Nhi đến Thanh Tâm điện, những người này cũng đã đào xong hố chờ ta nhảy.
Mà tiểu cung nữ kia, trải qua một đêm "thẩm vấn", chỉ sợ là cũng đã sớm sửa miệng.
“Nhạc Bình không có gì để nói."
Ta lắc đầu: “Chuyện chưa từng làm, chính là chưa từng làm. Tối hôm qua sau khi Nhạc Bình rời khỏi cung yến, lập tức trở về điện Công chúa, căn bản không có gặp qua Lưu công tử."
“Tỷ tỷ...... Ngươi vì sao phải nói dối?" Liễu Huyên Nhi trừng to mắt, không thể tin nhìn ta.
"Đêm qua Huyên nhi bị giam lỏng trong điện Công chúa, ngươi căn bản không có trở về......"
“Đúng vậy, Nhạc Bình." Hoàng hậu chỉ chỉ tiểu cung nữ run lẩy bẩy quỳ gối một bên, đúng lúc biểu đạt nghi hoặc của mình: “Cung nữ này là cung nữ hầu hạ bên cạnh ngươi, nàng nói, tối hôm qua ngươi đột nhiên nửa đường phân phó nàng trở về cung yến lấy khăn tay, lúc trở về nàng còn chưa kịp thấy rõ bộ dáng của kẻ hành hung đã bị dọa vỡ mật, quay đầu chạy về cung yến."
“Mà ngươi, Nhạc Bình, ngươi vừa không ở cung yến, lại không ở điện Công chúa, vậy rốt cuộc là ngươi đi nơi nào đây?"
Từ lúc ta nói kế hoạch cho Trọng Lương, an bài hắn đi điều tra thời điểm lúc Liễu Huyên Nhi hồi cung, cũng đã dự liệu đến cảnh tượng này.
Ta mỉm cười, đang định nói cho bọn họ biết, ta tối hôm qua chờ đến mất kiên nhẫn, sau đó chuyển đường đến Thái y viện. Trọng Lương đã sớm chuẩn bị tốt tất cả, ta căn bản không sợ bọn họ đi điều tra.
Nhưng mà không đợi ta mở miệng, cửa lớn cung điện đột nhiên bị người đẩy ra. Dương ma ma đỡ Thái hậu, chậm rãi đi vào: “Nhạc Bình đêm qua vẫn luôn ở trong cung của ai gia. Thế nào? Hoàng hậu có ý kiến gì sao?”
14.
Mọi người trong điện nhìn thấy Thái hậu đều hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, đều cung kính hành lễ. Hoàng hậu thu hồi dáng vẻ cường thế áp người của mình, cúi đầu cụp mắt nói: "Thiếp thân không dám."
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, lập tức đi về phía Hoàng đế. Hoàng đế nhanh chóng đỡ bà ngồi xuống ghế: "Sao người lại tới đây, có phải những thứ không có mắt kia, lại lấy những chuyện nhỏ này quấy rầy sự thanh tịnh của người rồi không?"
Nếu tên Hoàng đế hồ đồ mắt mù tâm mù trước mắt này, biết Hoàng hậu cho mình một cái nón xanh to đùng, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, trong lòng ta lập tức vui vẻ, ngay cả quỳ cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Thái hậu lạnh mặt: "Nhi tử của Thừa tướng đêm khuya đột nhiên chet thảm ở nội viện hoàng cung, ngươi còn nói với ai gia đây là việc nhỏ?!"
Thừa tướng lại bị đ âm trúng chuyện thương tâm, hai đầu gối quỳ xuống, giọng nói bi thương: "Kính xin Thái hậu làm chủ cho nhi tử của thần, bắt Nhạc Bình Công chúa lấy m ạng đền m ạng!"
Nếu không phải Lưu tướng luôn miệng muốn ta đền m ạng cho nhi tử hắn, nói không chừng nể mặt bộ dáng đáng thương này của hắn, ta còn có thể giúp hắn nói mấy câu.
Chỉ là sau khi người bị nhắm vào là ta, ta đã hoàn toàn mất đi hứng thú. Nhưng qua chuyện này, ta coi như đã biết Liễu Huyên Nhi thừa kế kiểu trợn mắt nói dối, da mặt dày này từ ai rồi.
Thật không hổ là phụ tử mà. Thái hậu vốn còn một chút thương hại đối với Lưu tướng, nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống: "Bắt Nhạc Bình đền m ạng, ai cho các ngươi cái gan đó?!"
Chỉ muốn tìm người chịu tội thay để nhanh chóng kết án, mấy người lòng mang ý xấu nhất thời á khẩu không trả lời được.
Liễu Huyên Nhi thấy tình hình không đúng, bắt đầu nóng nảy: "Thái hậu, người không thể bởi vì yêu thương tỷ tỷ, mà muốn giúp nàng thoát tội..."
"Thật to gan, có tội hay không, chỉ một câu nói của ngươi đã có thể quyết định được sao?!"
Thái hậu đập mạnh xuống bàn, hô: "Dương ma ma, vả miệng!”
Tay của Dương ma ma, phàm là người đã thử qua cũng không dám xuất hiện trước mặt bà nữa. Huống chi là Liễu Huyên Nhi yếu đuối, nhu nhược.
“Chát! Chát! Chát!”
Mấy bạt tai rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Huyên Nhi sưng đỏ như cái đầu heo, ngay cả muốn hét cũng hét không được. Nếu lấy bộ dáng đáng sợ này giả bộ điềm đạm đáng yêu, chỉ sợ là sẽ chọc người ta bật cười.
Hoàng hậu vẻ mặt đau lòng nhìn Liễu Huyên Nhi, ý bảo Hoàng đế lên tiếng. Hoàng đế vừa mới ho khan hai tiếng. Thái hậu đã khoát tay, ý bảo Dương ma ma dừng lại: "Đi, mang người vào."
Dương ma ma cúi người, ném Liễu Huyên Nhi sang một bên, mở cửa điện ra lần nữa. Chỉ thấy Trọng Lương dắt một tiểu nam hài lạ mặt, từ ngoài cửa đi vào.
Ta nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, và nhìn tiểu nam hài kia một lần nữa. Hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó thi lễ với Thái hậu và Hoàng đế. Nam hài nhìn thấy tiểu cung nữ quỳ, lập tức nhào tới: "Tỷ tỷ!"
Tiểu cung nữ ôm chặt tiểu nam hài, khóc đến mặt đầy nước mắt, càng không ngừng dập đầu: "Ta nói, ta sẽ nói hết!"
"Tối hôm qua ánh trăng sáng ngời, nô tỳ thấy được rõ ràng, chính là Nhân Thiện Công chúa cầm trâm không ngừng đ âm Lưu công tử."
“Hơn nữa, ở trong cung yến, nô tỳ còn từng chính tai nghe được Lưu công tử gọi Nhân Thiện Công chúa là "Thanh Nương", lúc ấy sắc mặt Nhân Thiện Công chúa lập tức thay đổi......”
“Ngươi nói bậy!” Liễu Huyên Nhi sắc mặt đột biến, nhào tới muốn xé nát miệng tiểu cung nữ.
Dương ma ma nhanh mắt, một tay kéo nàng trở về, ngã xuống đất. Liễu Huyên Nhi đau đến gào khóc, nhưng cũng không ai dám tiến lên đỡ nàng ta.
Hoàng đế cảm thấy mất mặt, nhìn về phái tiểu cung nữ vô tội quát: "Làm càn! Ngươi có biết tội khi quân có kết cục gì không?! Người đâu......"
“Hoàng đế." Thái hậu giơ tay ngăn cản động tác của hắn, lấy trâm phượng nhuộm máu giao cho Dương ma ma ra: “Trâm phượng này là Dương ma ma nhặt được ở núi giả, toàn bộ hoàng triều chỉ có một cái."
“Ai gia nghe nói đêm qua Hoàng hậu thưởng trâm này cho Liễu Huyên nhi. Nếu cung nữ luôn miệng nói Lưu Khang bị tr âm làm bị thương, vậy để Trọng thái y xác nhận một chút, có phải đúng là do vật này gây nên hay không?"
Trọng Lương nâng trâm phượng từ trong tay Dương ma ma lên, nhìn kỹ một lần, lại ngửi ngửi mùi máu khô trên đó. Sau khi trả lại trâm cho Dương ma ma, mới cung kính trả lời: "Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, trên trâm nhuộm vết đỏ, đúng là máu người."
“Mà vết thương trí mạng trên người Lưu công tử tổng cộng có mười ba chỗ, miệng vết thương đều phù hợp với kích thước của vật này."
“Trâm phượng này, chính là hung khí hại chet Lưu công tử."
Lưu tướng nghe vậy, lớn tiếng hét lên một tiếng: "Con ta!"
Đau đớn không thở nổi, hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, lập tức có cung nhân tiến vào nâng hắn xuống. Lưu loát thành thục, ta cũng khiếp sợ. Vở kịch hôm nay, hình như không cần ta ra sân nữa rồi.
Ta im lặng quỳ ở một bên, nhìn Trọng Lương cùng Thái hậu một xướng một hò đưa nhân chứng vật chứng đặt hết ở trước mặt Hoàng đế. Ngay lúc đó, những cảm xúc oán hận, không cam lòng kia, tựa như dần dần rút khỏi người ta.
Trái tim dường như được lấp đầy bởi một thứ gì đó khác. Liễu Huyên Nhi liếc mắt nhìn một vòng, tự biết chạy không thoát, hai mắt vừa mở, cũng muốn học Lưu tướng ngất xỉu.
Trọng Lương thì bình tĩnh nói: "Nhân Thiện Công chúa mới vừa mang thai được ba tháng, nhưng gần đây liên tiếp bị kích thích, quả thật dễ dàng ngất xỉu."
Một câu nói, đã kích thích Liễu Huyên Nhi tỉnh lại. Nhưng Hoàng hậu thì hôn mê.
15.
Khi các thái y ra mặt làm chứng, ta cẩn thận xác nhận một chút, chính là mấy vị lúc trước suýt nữa mất m ạng ở điện Công chúa. Tất cả nhân chứng, vật chứng đều bày ra trước mặt Hoàng đế.
Lưu lạc phong trần, mang thai tiến cung, uế loạn cung đình, mưu sát nhi tử Thừa tướng...... Hoàng đế mặc dù thích Liễu Huyên Nhi, cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho từng chuyện nàng ta gây ra.
A đúng rồi, hơn nữa khi Trọng Lương kể lại đoạn tư tình của Lưu tướng cùng Hoàng hậu, cùng với ngày sinh tháng đẻ thật sự của Liễu Huyên Nhi nói cho Hoàng đế, Hoàng đế rốt cục không thể nhịn được nữa.
Ngay tại chỗ phế bỏ Hoàng hậu, cách chức Thừa tướng, bắt toàn bộ cửu tộc của hai người nhốt vào đại lao.
Về phần Liễu Huyên Nhi, đương nhiên là được ta đặc biệt "chăm sóc" một chút. Giống như kiếp trước, tất cả những gì nàng ta làm trên người ta, ta đã trả lại hết cho nàng ta, không thiếu một thứ.
Kiếp trước, ta ở trong lao, nàng ta ở ngoài lao. Kiếp này, ta và nàng ta đổi vị trí, người điên cuồng, biến thành nàng ta.
Liễu Huyên Nhi chưa từ bỏ ý định, vẫn như trước ý đồ lợi dụng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của bạch liên hoa, để ta giúp nàng ta giải thích, thoát tội.
Một người tốt bụng như ta, sao có thể từ chối nàng ta chứ? Cho nên, ta mở cửa lao, dẫn Liễu Huyên Nhi né tránh quản ngục, một đường đi ra ngoài. Ngay khi Liễu Huyên Nhi cho rằng mình sắp được tự do, ta lại một tay đẩy nàng ta vào phòng giam giam đầy tử tù.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng không dám tin của Liễu Huyên Nhi, ta đột nhiên nở nụ cười. Con người, nếu như không tự mình trải qua một lần, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được cái loại cảm giác muốn sống không thể, muốn chet không được này.
Hôm nay, ta cuối cùng cũng đã thấy được biểu cảm tuyệt mỹ này trên mặt Liễu Huyên Nhi. Cuối cùng ta đã trả được thù.
Khi đám tử tù điên cuồng kia bao vây lấy Liễu Huyên Nhi, một bàn tay to ấm áp che khuất ánh mắt của ta.
“Đừng nhìn." Giọng nói của vị thái y trẻ tuổi vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao, ta lại nghe được chút ấm áp trong đó. Còn có chút ngứa ngáy, lỗ tai ta đã đỏ cả lên rồi.
Trọng Lương một tay che mắt ta, một tay dắt ta đi ra ngoài. Trên những con phố dài, đám đông nhộn nhịp. Trọng Lương bảo vệ ta ở bên cạnh mình.
Ta nhìn góc mặt tuấn lãng xinh đẹp của hắn, cùng với cặp mắt hoa đào đa tình kia, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Ngươi làm sao lại kết giao được với Thái hậu?"
Trọng Lương giải thích: "Thái hậu đã sớm hoài nghi thân phận của Liễu Huyên Nhi, lúc phái người điều tra, vừa vặn đụng phải người của ta...... Sau đó ta đã bị Thái hậu gọi qua."
Ta đột nhiên nhớ tới đêm đó Dương ma ma ở ngoài cung chờ ta hồi lâu, Thái hậu rõ ràng nói với người khác thân thể bị bệnh nhẹ, nhưng lại ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở tẩm cung chờ ta tới.
Ta dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Liễu Huyên Nhi... thật sự là nữ nhi của Lưu tướng sao?"
"Điều này quan trọng sao?" Trọng Lương nhìn ta, giọng nói có chút trầm thấp: "Nhạc Bình, ta sẽ từ quan."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta, ta vốn nên vui mừng nhưng trong lòng lại có chút chua xót. Ta gật đầu: "Ồ."
Hắn tiếp tục nói: "Ta muốn đi du ngoạn khắp nơi, ngắm núi non hồ biển, nhân gian khói lửa, cũng muốn vì dân chúng bình thường làm chút chuyện."
Ta vẫn gật đầu: "Ồ."
Trọng Lương dừng bước, bình tĩnh nhìn ta: "Nàng không có gì muốn nói với ta sao?"
Ta nghiêng đầu: "Nói cái gì?”
Hắn nói: "Đêm ở hòn non bộ đó, nàng chủ động nắm tay ta.”
Ta nhớ lại chuyện đó, quả thật là đúng như vậy.
Lúc ấy vì trốn Liễu Huyên Nhi và Lưu Khang, ta nhất thời sốt ruột nên không để ý tới sự khác biệt nam nữ. Chỉ là, việc này cũng đã qua lâu như vậy rồi, vì sao lại đột nhiên nhắc tới?
“Cho nên?"
Hắn làm như có chút tức giận, lông mày khẽ nhíu lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta đã chạm vào nàng, vậy nên phải chịu trách nhiệm với nàng."
“Phụt!" Ta nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng. Nếu dựa theo cách nói này, tất cả bệnh nhân qua tay hắn, hắn phải chịu trách nhiệm toàn bộ rồi.
Nhưng nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt đen láy của Trọng Lương dần dần ảm đạm, trái tim ta vô cớ căng thẳng.
Ta nắm lấy bàn tay to ấm áp của hắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, cười ghé vào tai hắn nói: "Được. Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."
“Vừa hay, ta cũng không muốn làm Công chúa.”
[HẾT]
Bình luận facebook