Tôi tới bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát.
Mấy ngày nay chứng đau đầu càng lúc càng nặng, trước đây tôi rất ghét tới bệnh viện, nhưng sau tai nạn của Lâm Tự, tôi lại rất tiếc mạng.
Tôi sợ tôi đi rồi, không còn ai chăm sóc anh cả.
Một mình anh sẽ phải đối mặt với tra tấn của địa ngục Vô Gian, ít nhất có tôi ở bên, tôi có thể cùng anh ở trong địa ngục.
Lâm Tự sống bên trong địa ngục đó.
Lúc trước khi Lâm Tự được chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng, bác sĩ tâm lý đã nói với tô
Lý do anh luôn đẩy tôi ra vì trong tiềm thức anh cảm thấy mình nghiện m.a tú.y không còn xứng với tôi nữa.
Ông trùm buôn ma túy yêu cầu anh kiểm tra hàng hóa, buộc anh phải hít, anh không thể không hít.
Một cảnh sát mà lại đi nghiện m.a túy.
Đây là địa ngục của Lâm Tự.
Tôi không thể kéo anh ra, nhưng tôi có thể vào cùng anh.
Phải mất một lúc mới có kết quả kiểm tra, trên đường về nhà, ngoài việc mua đồ ăn, tôi còn mua một bó hoa sao.
Khi Lâm Tự còn đang nằm vùng, anh thường xuyên gửi hoa cho tôi.
Không thể gửi tới địa chỉ nhà thật, anh hay gửi tới căn cứ bí mật của chúng tôi.
Chữ Lâm Tự rất xấu, nhưng anh vẫn kiên trì viết những tấm thiệp nhỏ gửi kèm hoa.
Phía trên viết những lời yêu thương ngắn ngủn.
“Tiếc là anh không giỏi văn, nếu không thì anh đã viết ra ánh trăng gửi tặng em.”
“Hôm nay anh ngắm hoàng hôn, không đẹp bằng một phần ngàn lúc anh ở cạnh em.”
“Gió thổi qua ven hồ, gió nói với anh, anh nhớ em.”
“Trương Tư Niên, nói thật, anh rất nhớ em.”
“...”
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh đó, anh ở trong tổ chức buôn ma tú.y đầy ẩm ướt, chật vật.
Nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ, viết xuống từng dòng sến súa.
Sau đó tự mình đọc cũng thấy mắc cười, quen thuộc bỏ vào trong bó hoa.
6.
Không biết dạo này vì lý do gì mà trong nhà tôi trở nên không yên ổn.
Trước cửa nhà đậu mấy chiếc xe sang.
Tôi ôm một bó hoa sao, khi cánh cửa mở ra, tâm trạng tôi như đóng băng.
Tôi tự nhủ bản thân hít một hơi thật sâu, nhưng trong đầu cứ như bị một cú đánh thẳng đau nhức, khiến tôi phải bám chặt vào khung cửa.
Hai ba người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài cửa.
Trên sô pha nhà tôi, một người phụ nữ đang ngồi đó.
“Sĩ quan Giang, mặc dù cô là cảnh sát, nhưng xâm nhập gia cư bất hợp pháp cũng là phạm pháp.”
Tôi đặt bó hoa sao trên huyền quan, nói chuyện với người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha.
“Giam giữ người trái phép cũng là phạm pháp, hơn nữa cô không còn là cảnh sát nữa, cô Trương.”
“...”
Ý tôi là cô ta đột nhập vào nhà tôi mà không được phép là phạm pháp, cô ta nói tôi đang nhốt Lâm Tự ở nhà và hạn chế quyền tự do của anh.
Giang Đình, con gái cưng duy nhất của giám đốc Cục Công an Thành phố Hoài Dương, cũng là… Tình địch của tôi.
Cô ta cũng thích Lâm Tự
“Tôi muốn đưa Lâm Tự đi.”
Cô ta nâng cằm, hạ mắt xuống thổi bộ móng tay được cắt tỉa gần như hoàn hảo của mình.
“Không thể.”
Tôi chống tay lên bàn trà phòng khách, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Tại sao không thể? Bên Cục đã cho rằng cô không còn đủ khả năng chi trả cho việc điều trị của Lâm Tự nữa. Tình trạng của anh ấy vẫn không cải thiện trong suốt thời gian ở bên cạnh cô.”
“Mà tôi lại có tài nguyên chữa bệnh, bác sĩ tâm lý tốt nhất, anh ta ở chỗ tôi mới có thể được chữa trị tốt nhất…”
“Tôi là người yêu của anh ấy.”
Tôi cắt ngang lời cô ta.
Cuối cùng người phụ nữ cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên khuôn mặt trang điểm kỹ càng hiện lên nét trào phúng.
“Ai biết? Anh ấy chưa cưới cô, Lâm Tự không cưới cô.”
“Anh ấy từng nói sẽ cưới tôi.”
“Nhưng hiện tại anh ấy rất ghét cô. Cô nhìn đi…”
Người phụ nữ móc một con dao nhỏ trong túi ra kề vào cổ tôi.
Đẩy tôi quay về hướng cầu thang, nơi Lâm Tự đang từ từ đi xuống.
Người đàn ông vô cảm nhìn Giang Đình đang đặt dao lên cổ tôi.
“Cô nhìn đi, cho dù tôi có giết cô ở đây, anh ấy cũng sẽ không có phản ứng gì.”
Điều này cứ như đang bóp cổ tôi, nói với tôi là lương tâm của tôi đã bị đem cho chó ăn rồi.
Tôi đối với Lâm Tự tốt bao nhiêu? Tốt đến mức tôi gần như có thể móc tim ra cho anh.
Nhưng khi mạng sống tôi bị đe dọa, anh vẫn không thèm liếc mắt nhìn tôi như cũ.
Giống như mọi cố gắng của tôi, không có tác dụng gì cả.
Vậy thì… Càng cố gắng hơn là được.
Đây là thỏa thuận giữa tôi là Lâm Tự, chúng tôi đã nói không bao giờ buông tay nhau.
Cho dù bất cứ khi nào.
Tay của tôi từ từ nắm lấy lưỡi dao.
Đương nhiên Giang Đình không thật sự muốn khiến tôi bị thương, rõ ràng động tác của cô ta dừng một chút.
“Tôi sẽ không để cô mang Lâm Tự đi.”
Giữa lúc đang giằng co trong yên lặng, bỗng nhiên cô ta cười lên.
“Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng."
“Để Lâm Tự tự chọn, ai thắng thì Lâm Tự sẽ theo người đó.”
“Sao nào?”
…
Lâm Tự không phải là đồ vật, Lâm Tự không phải là thứ để tranh giành.
Bọn họ đi rồi, tôi ngồi một mình trên sô pha.
Đèn trong phòng khách không sáng lắm, hôm nào phải đổi bóng khác mới được.
Tôi cúi đầu, tới khi có một bóng đen phủ lên người tôi, anh đứng phía trước tôi, âm thành bình tĩnh không chút dao động.
“Bọn họ không phải xâm nhập gia cư bất hợp pháp, là tôi mở cửa cho bọn họ vào.”
“Lúc cô gái kia cầm dao kề lên cổ cô, đúng là tôi không cảm thấy gì cả.”
“...”
Lâm Tự dường như rất biết cách cầm dao đâm vào tim tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh, tôi thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt đen nhánh của anh, hóa ra tôi đang hốt hoảng như vậy.
Tôi nhẹ nhàng hỏi anh.
“Cho nên anh muốn đi cùng cô ấy, đúng không?”
“...”
Anh không trả lời tôi.
… Cũng đúng, nếu đổi lại là Lâm Tự, bị Giang Đình mang đi thì cũng chỉ là nhảy từ nhà giam này sang nhà giam khác.
Nhưng anh không biết, thật ra anh mới chính là một cái nhà giam.
Không thấy ánh mặt trời, chỉ có đau khổ.
7.
Tôi chỉ muốn để Lâm Tự vui vẻ một chút.
Dù sao thì cũng rất ít khi tôi thấy anh cười.
Tôi đội chiếc mũ gấu lên cho anh xem, anh cau mày hỏi tôi đây là cái gì.
Đây là thứ mà rất lâu trước kia, anh đã mua cùng với tôi.
Nhưng anh quên rồi, Lâm Tự.
Ánh sáng nhỏ vụn thay đổi, xuyên thấu qua làn sương mù lượn lờ, dường như tôi đang trở lại thời điểm bảy năm trước.
Khi đó anh không phải cảnh sát nằm vùng, chúng tôi đi dạo chợ đêm mua được cái mũ này.
Anh cười tôi đội lên nhìn trông rất ngốc, tôi đạp chân anh một cái.
Bỗng nhiên anh ngừng cười, sau đó cúi xuống hôn tôi.
…
Rất nhiều rất nhiều chuyện, anh quên mất rồi, Lâm Tự.
Tôi nhìn người trước mặt, đậu phụ trong nồi vẫn đang được khuấy đều, tôi cong cong khóe miệng nói với anh.
“Cười lên đi, Lâm Tự.”
Ánh mắt bình tĩnh của anh dừng trên mặt tôi, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng.
“Nếu cô chết trước mặt tôi, tôi sẽ cười cho cô xem.”
“...”
Lại biến thành như vậy.
Lâm Tự chán ghét tôi, sự chán ghét của anh luôn thay đổi thất thường.
Ví dụ như anh có thể vô cảm với tôi vào hôm nay. nhưng lại hận không thể bóp chết tôi vào hôm sau.
Giống như hiện tại, anh lại hận tôi một cách khó hiểu.
Bình thường Lâm Tự đi ngủ rất sớm.
Tôi viết xong nhật ký hàng ngày về tình trạng bệnh của anh, lúc chuẩn bị đi ngủ thì đã quá mười hai giờ.
Lúc ngủ Lâm Tự rất nhạy cảm với ánh sáng, để không đánh thức anh, tôi thường không bật đèn.
Tôi đỡ vách tường, nghĩ về chuyện của anh.
Cảm xúc của anh lại dao động nhiều hơn, đây là dấu hiệu bệnh tình nặng hơn.
Những lúc thế này, anh sẽ tưởng tượng ra những thứ không có thật, rồi tự khiến bản thân phát điên.
Tôi không thể cho anh thuốc nữa, nếu không thì cơn nghiện mà anh cố gắng kìm nén lại nổi lên, ngày mai tôi lại khiến anh…
Tôi còn chưa kịp nghĩ xong bỗng nhiên bị kéo vào lòng.
Mất một lúc mắt tôi mới thích nghi với bóng tối, dựa vào ánh trăng mờ ảo mới biết không phải trộm vào nhà tôi.
Là Lâm Tự.
Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả lên tai tôi.
“Sao còn chưa ngủ?”
Tôi cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng mang ý vỗ về, lúc chạm vào tay anh, đột nhiên anh hất tay tôi ra.
Anh siết chặt cổ tay tôi, ôm tôi thật chặt.
Ngón tay thô ráp của anh cọ lên cổ tôi.
“Tại sao lại tiêm ma túy cho tôi?”
Anh vừa siết chặt tay vừa hỏi tôi.
Tại sao lại tiêm ma túy cho anh?
Chắc hẳn anh muốn ngữ khí hỏi của mình trở nên hung ác, nhưng Lâm Tự có biết hay không.
Lúc anh nói câu này, bất lực biết bao nhiêu.
Để thâm nhập vào tổ chức buôn ma túy, vì muốn lấy được lòng tin của những tên ác ma đó, Lâm Tự đứng dưới tầng hầm ẩm ướt và tối tăm, cắm thẳng ống tiêm lên tay mình, ngày qua ngày, tiêm vào, rồi lại nôn mửa.
Cho đến một ngày anh trở thành một tên nghiện được những kẻ buôn ma túy tin tưởng.
Mặc dù bây giờ anh đã thoát khỏi chốn địa ngục đó, nhưng dường như anh đã vĩnh viễn ở lại trong địa ngục.
Lòng bàn tay siết chặt của anh khiến tôi khó thở, anh đỏ mắt, hỏi tôi.
“Tại sao lại tiêm ma túy cho tôi? Để tôi mãi mãi ở lại bên cạnh cô?”
“Cô thật ích kỷ, cô khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Xem đi, anh lại tưởng tượng tôi là người tiêm ma túy cho anh.
Tôi cảm thấy sinh mệnh của tôi dần dần trôi đi trong lòng bàn tay anh, hô hấp khó khăn, tôi vừa ho vừa bẻ tay anh ra.
“Khụ khụ khụ, khụ, em không phải, em không phải…”
Tôi muốn nói cho anh biết, không phải tôi tiêm ma tú.y cho anh, Lâm Tự.
“Lâm Tự, Lâm…”
Bỗng nhiên tôi bị ném ra xa.
Một cơn đau âm ỉ ập vào não, tôi mơ hồ đoán mình đã đập đầu vào góc tủ, cơn đau từ não lan xuống toàn thân thể khiến tôi cứng đờ trong giây lát.
Tôi đưa tay sờ phía sau gáy mình, cảm giác ướt át không thuộc về bản thân.
Tôi cố gắng chống thân thể, mở đèn trên đầu giường lên.
Dòng máu đỏ chói mắt uốn lượn, tôi dùng tay che miệng vết thương, muốn máu ngừng chảy.
Nhưng người vừa mới ném tôi đi đang rũ mắt đứng trước người tôi.
Tôi nhìn anh, cười khổ.
“Em cũng bị thương rồi, anh thoải mái không, Lâm Tự?"
“...”
Nếu anh ở trong địa ngục, em sẽ ở lại đó cùng anh.
Có thể làm anh vui vẻ một chút không, Lâm Tự?
Bình luận facebook