Người đàn ông kéo xe thường xuyên đi sớm về muộn. Hơn 5 giờ sáng đã đến hãng xe điểm danh, nhận xe xong liền bận rộn đến tận 11 giờ đêm mới về nhà. Người phụ nữ dĩ nhiên cũng bận, nhưng may là còn có giờ giấc, buổi sáng ra ngoài, buổi chiều trời chưa tối đã về nhà rồi.
Người phụ nữ này cũng rất chịu khó, ban ngày đi làm, tối đến lại tiếp tục may vá đồ gia dụng. Thời đó rất nhiều người vì để tiết kiệm đèn dầu, trời vừa tối đã đi ngủ rồi. Cô ấy buổi tối làm việc, thắp chút đèn cũng tiếc rẻ, chỉ để một ngọn lửa lớn hơn hạt đậu một chút, sau đó kề sát lại mượn thứ ánh sáng le lói đó để làm việc.
Hôm nay cũng vậy, người đàn ông ra ngoài đến tối muộn vẫn chưa về, người phụ nữ may vá mệt rồi, đang lúc chuẩn bị đi ngủ lại nghe thấy bên ngoài sân có tiếng sột soạt. Âm thanh này rất khẽ, giống như có người rón rén bước đi vậy, nhưng nghe tiếng phát ra, hình như đang tiến về hướng nhà mình.
Người phụ nữ biết chồng của mình bước đi nặng nề, mỗi bước đi như giậm vào đất vậy. Tiếng chân bên ngoài nghe có vẻ không phải của đàn ông. Mặc dù người phụ nữ này ở nhà một mình, nhưng bên ngoài đại tạp viện còn có những người khác nữa, vậy nên cô ấy cũng không quá lo sợ. Có phải ai đó thức dậy vào ban đêm không nhỉ? Cho dù là một tên trộm vặt thì người phụ nữ này cũng không sợ, bởi vì chỉ cần la lên một tiếng những người trong khu này nhất định sẽ chạy ra giúp đỡ. Nhưng điều khiến cô ấy không ngờ chính là, bước chân đó thật sự tiến thẳng vào nhà mình, đến trước cửa thì dừng lại.
Người phụ nữ nghe tiếng bước chân, cảm thấy có thể là hàng xóm, bèn hỏi: “Ai đó?”
Nào ngờ, ngoài cửa không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng khóc nức nở từng hồi vang lên. Cô ấy cẩn thận lắng nghe tiếng khóc đó, hình như là tiếng của một cô gái. Nhưng giữa đêm khuya cô vẫn có chút lo sợ, liền hỏi: “Cô là ai? Có chuyện gì uất ức sao?”. Cô ấy không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong, tiếng khóc ngoài cửa lại càng lớn hơn. Nghe đến đây, người phụ nữ bắt đầu mềm lòng, cảm thấy có thể người bên ngoài có chỗ nào không vừa ý, muốn bưng đèn dầu ra mở cửa.
Sau khi người phụ nữ mở cửa ra, ánh trăng lúc đầu hiện giờ đã bị một đám mây che phủ, khắp nơi tối đen như mực, cô ấy bèn lấy đèn ra chiếu xung quanh. Thế nhưng khi lấy đèn rọi ra sân, chỉ thấy có một người mặt trắng bệch đang ngồi ở cửa, gương mặt người đó nhìn giống bề mặt của một cái chậu, đang cầm lược chải tóc, miệng được tô một màu đỏ tươi.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy gương mặt này, lập tức hét lên một tiếng, đèn dầu trong tay rơi xuống đất tắt ngấm. Cô muốn tìm một thứ gì đó để chiếu sáng, nhưng lại không tìm được gì. Sau đó, cô mò mẫm trên sàn, kết quả không sờ được tới cây đèn, lại sờ được một thứ lành lạnh.
Sau khi sờ trúng thứ đó, người phụ nữ chợt cảm thấy kinh hãi, đây chẳng phải là một bàn tay sao? Ngay lúc này, ánh trăng trên bầu trời lộ ra một góc, người phụ nữ mượn chút ánh sáng le lói đó nhìn thử, suýt chút thì ngất đi, thứ mà cô ấy sờ trúng quả thật là một bàn tay người, nhưng trên mặt đất chỉ có một bàn tay, ngoài ra chẳng có gì hết.
Người phụ nữ sợ đến mức không còn tỉnh táo nữa, hoảng loạn bò dậy, muốn chạy vào trong nhà. Nhưng sau khi đứng dậy vừa quay đầu lại, cô ấy liền nhìn thấy một gương mặt trắng bệch đang đối diện mình, như cười như không, đôi môi đầy máu ấy còn chưa kịp nói câu nào, người phụ nữ này đã ngất đi rồi.
Lúc cô ấy tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường, trên mặt người đàn ông đầy vẻ lo lắng. Người phụ nữ bật dậy ôm lấy chồng oà khóc một trận, khóc xong liền nói nhất định phải chuyển nhà. Người đàn ông thầm nghĩ, tìm được một căn nhà đã không dễ dàng gì rồi, hơn nữa vừa trả tiền nhà một tháng xong, bây giờ dọn đi cũng không thể lấy tiền lại được nên mới khuyên nhủ vợ mình, những người hàng xóm biết chuyện cũng đến an ủi khuyên can, ai nấy đều nói có thể là do kẻ xấu nào đó giả thần giả quỷ thôi.
Lúc đó bà nội tôi còn trẻ, sau khi biết chuyện bà chỉ đứng ở đó không nói gì. Đợi sau khi mọi người nói xong, bà mới hỏi một câu: “Có phải là cô tiểu thư người Tô Châu kia không?” Bà vừa hỏi xong, một đám người trong sân đều không ai nói gì. Đến khi người chồng hỏi, bọn họ cũng không muốn giấu diếm nữa, bèn kể lại đại khái chuyện đã xảy ra trước kia. Người đàn ông nghe xong, trầm mặc không lên tiếng. Qua một lúc lâu mới nói: “Cho dù là ma, tôi cũng phải đấu với cô ta.”
Người đàn ông nói xong, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Sau khi trời sáng, người đàn ông vẫn đi làm như bình thường, để lại vợ mình ở nhà. Hàng xóm có người không an tâm, cũng đến thăm hỏi, may là người nghèo khổ thể chất rất mạnh mẽ, mặc dù bị kinh hãi tột độ, ngủ qua một đêm liền tốt lên ngay. Tối đến, người đàn ông trở về nhà sớm hơn thường lệ, còn mang về cho người phụ nữ hai lạng thịt nạc, nói là để bồi bổ. Người phụ nữ đương nhiên vui mừng khôn xiết, buổi tối hai người ăn một bữa cơm củ cải xào thịt, khiến những đứa trẻ trong sân thèm chảy nước dãi.
Ăn cơm xong, người phụ nữ thu dọn bát đĩa, còn người đàn ông ở trong sân nhặt thóc cũ, cái nào bị sâu bọ ăn thì vứt đi. Trời mùa đông rất nhanh tối, dọn dẹp xong thì trời đã tối đen rồi, hai vợ chồng tranh thủ gom gọn đồ đạc rồi vào nhà. Hàng xóm thấy người đàn ông ở nhà, cảm thấy như vậy thì không có chuyện gì nữa rồi. Thế nhưng đến nửa đêm, đột nhiên nghe thấy trong nhà họ truyền ra tiếng hét của người phụ nữ, sau đó là tiếng mắng chửi của người đàn ông, kế tiếp là tiếng mở cửa kẽo kẹt. Thế nhưng tiếng cửa mở ra chưa được bao lâu, lại nghe thấy tiếng hét đầy kinh hãi của người đàn ông.
Đến lúc này, toàn bộ hàng xóm đều chạy ra xem thử, nháo nhào hỏi xem đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông mặt mày tái mét, toàn thân không ngừng run rẩy, ngồi bệt dưới đất không nói được lời nào. Có người bưng một bát nước nóng đến cho người đàn ông, lúc này anh ta mới hoàn hồn lại, răng dưới đánh vào răng trên, kể lại một cách đứt quãng, vốn dĩ hai người họ đang ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ, đúng lúc này vợ anh ta đột nhiên hét lên, nói rằng ngoài cửa sổ có một cô gái mặt trắng hồng. Người đàn ông nghe vợ mình nói vậy, lập tức từ trên giường bật dậy, quả nhiên nhìn thấy một người gương mặt nhợt nhạt đứng bên cửa sổ nhìn vào, anh ta mới lớn tiếng mắng một câu sau đó mở cửa ra ngoài.
Nhưng sau khi mở cửa, lại phát hiện bên ngoài cửa sổ chẳng có ai cả, đang lúc người đàn ông cảm thấy kì quái, liền cảm thấy sau lưng nổi lên một cơn ớn lạnh, quay đầu nhìn, đập vào mắt người đàn ông là một người, mặt to như cái chậu đang đứng sau lưng nhìn chằm chằm anh ta. Điều này khiến người đàn ông sợ hãi hét ầm lên, lúc này những người hàng xóm nghe tiếng hét của anh đều lần lượt chạy ra. Sau đó người đàn ông lại đi tìm tên mặt trắng kia nữa, nhưng không biết người đó đã đi đâu rồi.
Nghe xong những lời này, hàng xóm ai nấy đều không lên tiếng. Người hàng xóm giúp mọi người đọc báo họ La, hơn 50 tuổi, là một người tuần tra trên phố, tiếp xúc với rất nhiều người, cũng biết được rất nhiều điều. Nghe người đàn ông nói vậy, lại nhớ tới lời của bà nội tôi, ông bèn ngẫm nghĩ một lát rồi nói, e rằng thật sự là cô tiểu thư người Tô Châu rồi.
Ông ấy không nói ra còn đỡ, vừa nói xong, hai vợ chồng mới chuyển tới đã sợ mất hồn, vội hỏi phải làm sao? Ông La an ủi hai người họ, nói: “Có lẽ cô gái Tô Châu này còn tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, nên quay lại xem thử thôi, sẽ không hại hai người đâu, yên tâm đi.”
Mặc dù ông La đã bảo yên tâm đi, nhưng hai người họ vừa liên tiếp trải qua hai chuyện như vậy, làm sao có thể yên tâm được, sau khi hàng xóm giải tán hết rồi, cả đêm họ đều không chợp mắt, cuối cùng tính đi tính lại, ở đây cũng không phải nơi tốt lành gì, vẫn nên chuyển nhà thì hơn.
Sau khi hai vợ chồng đó dọn đi, căn nhà này đã bỏ trống một thời gian, mãi cho đến qua Tết mới có người đến thuê. Người đến thuê lần này cũng là một đôi vợ chồng, quê ở huyện Tĩnh Hải, đến đây làm ăn mua bán. Đôi vợ chồng này vô cùng chịu khó, thức khuya dậy sớm, một khắc cũng không hề ngơi nghỉ.
Đôi vợ chồng trẻ này đến đã khiến cho mọi người ở đây ai nấy đều toát mồ hôi, sợ rằng người mặt trắng kia lại tìm tới nữa. May là đã qua 3, 4 ngày, hai người họ đi sớm về khuya nhưng lại không xảy ra chuyện gì cả. Mọi người thấy vậy cũng yên tâm. Nhưng vừa thả lỏng chưa đến hai ngày, đã có chuyện xảy ra.
Bình luận facebook